Nàng lan tâm huệ chí, thông hiểu thi thư, nhưng vì cha và anh bị cuốn vào tranh chấp quyền lực nên phải nhập cung, làm cung nữ giặt quần áo. Chàng là đệ nhất tài tử Mãn Thanh, phồn hoa gấm vóc, trắc mạo phong lưu, nhưng lại ẩn giấu một nỗi đau thầm kín. Chàng là nhất đại đế vương, 8 tuổi đăng cơ, trừ quyền thần, định bờ cõi, văn tài võ lược, nhuệ chí hơn người. Một khúc hợp tấu tiêu hoàng đã dẫn đến một mối tình sai lầm giữa thịnh thế…
Khi “Tịch mịch không đình xuân dục vãn” tái bản, Phỉ Ngã Tư Tồn từng nói với người biên tập rằng: “Đây là truyện mà tôi thích nhất.……..”
Review Tịch mịch (2)
Đây là tác phẩm cổ đại mình thích nhất của Phỉ Ngã Tư Tồn. Trái với Đông cung, những nút thắt được gỡ bỏ vào những giây phút cuối cùng, những đáp án được phơi bày trong những dòng chữ thì Tịch mịch hoàn toàn khác. Ở Tịch mịch, những nút thắt không hoàn toàn là nút thắt. Vậy nên làm sao mà mở? Đến cuối độc giả vãn phải đọc lại và đọc lại để nghiền ngẫm, rốt cuộc sự thật là gì? Rốt cuộc, tình yêu này là gì?
Nói bao quát, Tịch mịch là câu chuyện tình yêu giữa vua Khang Hy, nàng Lâm Lang và Dung Nhược. Câu chuyện của những con người tự thiêu cháy chính mình trong tình yêu.
Đầu tiên là Dung Nhược. Đây là một nhân vật khó đoán. Khó đoán ở điểm nào? Câu trả lời là tình yêu. Rốt cuộc tình yêu của chàng đối với Lâm Lang là như thế nào. Đáng sợ nhất là những thứ bắt đầu nhưng lại không xác định được điểm kết thúc. Tình yêu này là có hay không. Nếu không yêu sẽ không vì nàng mà cô đơn buồn bã mãi. Nếu không yêu sẽ không ngóng chờ nàng trong vô vọng. Nếu nói yêu, thì yêu nhiều đến thế nào? Tuy không biết là nhiều đến thế nào, nhưng rõ ràng vẫn là thua Khang Hy. Bệ hạ tuy là vua một nước nhưng cũng vượt qua mọi lời đàm tiếu mà giữ nàng ở bên cạnh. Thế nhưng Dung Nhược đã làm gì? Chàng không thể chống lại chính gia đình của mình mà ở bên nàng. Vào giây phút chàng bị đẩy ra biên giới chăn ngựa, chàng có bao giờ oán hận hoàng thượng, hối hận về tình yêu của mình? Chàng không thể lên tiếng vì tình yêu của mình. Không thể lên tiếng vì Lâm Lang. Chính chàng đã biến tình yêu sâu đậm của mìn thành thuốc độc. Chính chàng là người bắt đầu câu chuyện tình đau khổ này
Về phần Lâm Lang, chính nàng cũng là một ẩn số. Cả tuổi trẻ nàng dành tình yêu cho vị “thanh mai trúc mã kia”, vậy khoảng thời gian còn lại của cuộc đời, nàng có dành được chút tình yêu nào cho vị vua luỵ tình kia không? Có chứ. Nếu không yêu thì sao nàng có thể ở bên bệ hạ lâu đến vậy, yên bình đến vậy. Nhưng đến cuối cùng, tình yêu của nàng dành cho bệ hạ có bao giờ thắng nổi mối tình với Dung Nhược? Nếu ở một hoàn cảnh khác, Khang Hy không phải là vua, nàng cũng không mang tội trong mình thì người nàng chọn là ai? Là một Khang Hy yêu nàng hơn cả bản thân hay một Dung Nhược – tình yêu đến ngàn năm cũng không mục rữa.
Đến cuối cùng là Khang Hy. Trong cái tam giác tình yêu này, nhánh tình yêu của Người là rõ ràng nhất. Ngay từ đầu chàng đã yêu Lâm Lang. Ngay từ đầu chàng đã xác định giữ nàng bên cạnh. Chàng giữ nàng trong bóng tối để bảo vệ nàng. Rồi vì ghen mà để mặc nàng. Thế nhưng khi đã yêu rồi thì có cách nào để thoát ra? Tình yêu như một vũng bùn, càng giẫy giụa càng lún sâu. Chàng không từ bỏ được. Chàng giữ nàng bên cạnh, dùng tì thiếp bên cạnh làm lá chắn cho nàng. Một vị vua – tính kế tì thiếp mình chỉ để bảo vệ Lâm Lang. Dù biết trái tim nàng không thuộc về mình, người cũng mặc. Dù biết nàng chỉ vờ thuận theo, thậm chí còn tính kế với mình, chàng vẫn tự mình dối mình.”Nhiều người nhiều như vậy, nàng không phải đẹp nhất, cũng không phải tốt nhất, thậm chí nàng chưa từng chân thành với con, thậm chí nàng tính kế với con, nhưng hoàng tổ mẫu à, tôn nhi cũng chẳng còn cách nào.”
Rốt cuộc đến cuối cùng, cũng vì bảo vệ nàng mà đem tình yêu này chôn chặt trong lòng. Cứ như một vết thương đã kết vảy thế nhưng lại chưa bao giờ mất đi. Khang Hy yêu Lâm Lang, yêu hơn cả bản thân mình. Khang Hy yêu Lâm Lang, cho dù đánh đổi tất cả cũng muốn bảo vệ Lâm Lang.
– Vân Thủy
Cả đời này, người ta yêu nhất chính là nàng, người ta muốn xin lỗi nhất cũng chính là nàng.
——
Tịch mịch nhất, chính là tình yêu của bậc đế vương.
Rời xa nàng, chính là muốn nàng sống thật tốt.
Lạnh nhạt nàng, chính là muốn nàng hạnh phúc.Rõ ràng là nắm trong tay quyền lực tối cao, nhưng nàng ở đó, gần ngay trước mắt, lại chẳng dám ôm lấy nàng vào lòng, nói với nàng rằng đã yêu nàng đến khắc cốt ghi tâm.
Cả đời này, người ta yêu nhất chính là nàng, người ta muốn xin lỗi nhất cũng chính là nàng.
Đoạn tâm tư mà ta cất giấu này, nàng hiểu mà, phải không?
“Sa song nhật lạc tiệm hoàng hôn
Kim ốc vô nhân kiến lệ côn
Tịch mịch không đình xuân dục vãn
Lê hoa mãn địa bất khai môn”“Tịch mịch” lấy bối cảnh thời nhà Thanh, vào thời Khang Hy đại đế – người được ca ngợi là đệ nhất đại đế thời Thanh. Khang Hy là người sách lược tài ba, tâm tư thâm trầm, không chỉ nổi tiếng là vị vua ưu tú nhất, ông còn nổi tiếng vì là vị vua có nhiều phi tần thê thiếp nhất của Trung Quốc. Nhưng chưa có một tài liệu nào chứng thực rằng ông yêu ai trong ba vạn mĩ nhân đó.
Có hay không, một tình yêu thầm kín của một vị cữu ngũ chí tôn?
“Tịch mịch” đã mở ra một câu chuyện tình đẹp, của một vị đế vương anh tài và một vị phi tần không quá ưu tú. “Con đường của đế vương là con đường tịch mịch nhất thế gian. Và tình yêu của bậc đế vương cũng vô cùng tịch mịch…”.
Dưới ngòi bút của Phỉ Ngã Tư Tồn, Khang Hy là vị hoàng đế nhất kiến chung tình. Hắn yêu nàng, yêu đến khắc cốt ghi tâm. Nhưng chữ “tình” đối với một vị đế vương thật khó vẹn toàn.
Lâm Lang là một nữ tử thông minh lại nhanh nhẹn, nàng có một chuyện tình đẹp với biểu ca Nạp Lan Dung Nhược của nàng, vì hoàn cảnh mà chia xa, mỗi lần gặp gỡ tim liền đau thắt.
Mối quan hệ của Nạp Lan và Lâm Lang có thể được hình dung bằng một câu “gần trong gang tấc mà biển trời cách biệt”. Nhưng không rõ là từ khi nào, bỗng nhiên xuất hiện hắn trong cuộc sống của nàng, hắn từ từ mà chiếm lấy hết tâm tư của nàng, chiếm lấy hết thứ tình cảm mà nàng dành cho biểu ca của nàng.
Hắn yêu thương nàng, lo lắng cho nàng, hắn lo đủ mọi cách sợ Thái hậu làm khó nàng, sợ phi tần của hắn chèn ép khinh dễ nàng hắn liều sủng ái Ninh quý nhân, hắn đưa Ninh quý nhân ra làm tấm bia đỡ cho nàng, tâm tư của vị đế vương này có ai sẽ hiểu thấu đây?
Tam cung lục viện là của hắn, phi tử của hắn ai ai cũng nhan sắc xinh đẹp, thông minh sắc sảo, và ai ai cũng nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng biết phải làm sao khi tất cả thương nhớ, tất cả tâm tư của vị đại đế này đều đặt trên người con gái ấy.
“Nhiều người như vậy, nàng không phải đẹp nhất, cũng không phải giỏi nhất, thậm chí nàng chưa từng chân thành với con, thậm chí nàng tính kế với con, nhưng hoàng tổ mẫu à, tôn nhi cũng chẳng còn cách nào…”
Một vị vua dẹp loạn tam phiên, bình định thiên hạ, chưa có gì là khó khăn với hắn, nhưng đối với nàng hắn lại nói “chẳng còn cách nào cả” , hắn thua nàng, thua cái thứ tình cảm này của hắn.
Hắn biết nàng thích Nạp Lan Dung Nhược, hắn cũng biết nàng chưa từng thích hắn nhưng hắn vẫn chọn mù quáng tin nàng, “chỉ cần là nàng nói, trẫm sẽ tin”. Hắn cũng có những lúc yếu mềm như thế, hắn không muốn tìm hiểu sự thật là gì, hắn chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, chỉ cần cho hắn thỉnh thoảng được nhìn nàng, chỉ cần nàng sống tốt, hắn đều có thể hy sinh tất cả.
Hắn rời xa nàng, hắn sủng ái Ninh quý nhân, hắn đưa Đông quý phi lên đầu sóng ngọn gió tất cả đều vì nàng, hắn ở bên cạnh Nghi phi chỉ vì “nhìn nàng mà ra nàng ấy”. Hắn vì nàng mà sống một cuộc đời tĩnh mịch.
“Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã”.
Lời hứa của hắn năm đó, Lâm Lang luôn nhớ rõ, nàng cũng biết tại sao hắn lại rời xa nàng, tại sao hắn lại sủng ái Họa Châu, tại sao Đông Quý Phi lại hiền hòa với nàng hơn, cũng biết tại sao 10 năm nay nàng lại sống tốt… Bởi vậy nàng chưa từng hận hắn, nàng biết tất cả mọi chuyện hắn làm tất thảy đều vì muốn nàng có một cuộc đời bình an.
10 năm sau gặp lại, hắn nhìn nàng mà nói “Chỉ có nàng, mười năm nay đều là nàng, cả đời này chỉ sợ cũng là nàng.” Cuộc đời đế vương tịch mịch lại cô đơn, người con gái đó từ lúc nào xuất hiện bên cạnh hắn, lại từ lúc nào đi vào trong tim hắn, từ lúc nào lại trở thành duy nhất của hắn. Suốt đời này Huyền Diệp ta yêu nhất chỉ có thể là Lâm Lang nàng.
Một đời, một kiếp, một đôi người.
Đau thương thay cho vị đế vương si tình. Tiếc nuối thay cho đoạn tình duyên vốn đã nở rộ nhưng chẳng thể khoe sắc.
– nhtt157