Câu chuyện kể về tiểu thư Tiêu Tinh, dưới sức ép của gia đình phải kết hôn với Thẩm Quân Tắc, người mình chưa hề biết mặt. Hiểu lầm xảy ra khiến Quân Tắc không thể thừa nhận thân phận thật của mình, từ đó xảy ra bao nhiêu tình huống dở khóc dở cười giữa Tiêu Tinh và Thẩm Quân Tắc thật – giả.
Tiêu Tinh không thông minh nhưng cũng chẳng ngốc nghếch, dám nghĩ dám làm, dám yêu và dám can đảm thử thách mình khi trái tim rung động. Thẩm Quân Tắc vừa may lại là một nửa phù hợp cho Tiêu Tinh với trái tim mạnh mẽ, quyết đoán và cũng là người đàn ông có đôi vai thật rộng, đủ chở che cho cô gái của mình để Tiêu Tinh có thể hạnh phúc và an tâm vùng vẫy trong thế giới đó.
Review (2)
Tiêu Tinh là tiểu thư nhà giàu, thích học mỹ thuật nhưng con cái sinh ra ở hào môn nào có ai được lựa chọn cuộc sống của mình. Sau khi tốt nghiệp trường ngoại thương cô đã sang Mỹ du học, thứ hai là gặp vị hôn phu tương lai. Nam chính Thẩm Quân Tắc là trai đẹp, lạnh lùng, điều hành công ty gia đình, ‘trăm năm độc thân’ nên suốt ngày bị bắt phải đi xem mắt. Kể từ khi hai người chạm mặt, vô số những tình huống dở khóc liên tục xảy ra, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, thoát vỏ dừa đụng vỏ dứa, vân vân mây mây.
Hơn nửa đầu truyện, có thể thấy nam chính không muốn kết hôn nên lừa gạt Tiêu Tinh hết lần này lần khác, nhưng với tu dưỡng tốt đẹp anh lại không thể bỏ mặc cô, rất xứng với danh hiệu “người xấu một nửa”. Từ một lời nói dối nho nhỏ ban đầu anh bịa ra n lời nói dối khác chỉ để ngăn chặn mọi hy vọng gán ghép hai người. Trớ trêu thay thông minh bị thông minh hại, cuối cùng vẫn phải vào lễ đường.
Còn Tiêu Tinh bị lừa gạt vẫn cứ coi sói xám là người tốt, tính tình tưng tửng, não cá vàng, mù mặt, mù đường, ngốc hết chỗ nói. Nhưng một tá khuyết điểm này lại khiến nam chính tức sôi máu, thách thức giới hạn chịu đựng của anh. Theo như cô bạn thân Kỳ Quyên của nữ chính “Anh chấp Tiêu Tinh chỉ tự làm khổ mình”. Sau này, hai người vẫn đấu khẩu như cũ, kết hôn cũng không bớt xỉa xói nhau, qua những hiểu lầm, qua những đoạn ngược nhỏ xíu, cuối cùng cả hai cũng mở rộng lòng mình với đối phương và cuốn sách tạm biệt chúng ta bằng cái kết viên mãn.
Cốt truyện được tác giả xây dựng khá rõ ràng, tuyến nhân vật cưng hết chỗ nói bao gồm cả nhân vật phụ từ cậu em trai Thẩm Quân Kiệt thích hóng hớt nhưng luôn chịu tội đến anh bạn thanh mai trúc mã học diễn xuất dí dỏm lắm lời, ngôi sao Phương Dao thích chọc ngoáy, bà mẹ nữ chính ngạo kiều,…
Một điểm nữa mình rất thích ở truyện đó chính là tình bạn giữa Tiêu Tinh, Kỳ Quyên (Mối tình đầu của nàng Bọ Cạp) và Vệ Nam (Ốc sên chạy). Ba người giống hệt như tri kỷ, luôn lắng nghe, cho bạn mình lời khuyên tốt nhất, cho dù bạn mình quyết định thế nào cũng đứng sau ủng hộ động viên. Điểm cộng tiếp theo là truyện rất hài, yếu tố hài dường như xuyên suốt câu chuyện, duyên và không lố. Mỗi lần nam nữ chính gặp nhau đảm bảo độc giả sẽ được một phen cười lăn cười bò đau bụng. Nếu ai thích hài, muốn tìm một cuốn tiểu thuyết giải trí thì đừng ngại nhảy hố nhé :v
Trích đoạn:
[Sau khi Thẩm Quân Tắc chỉ sai đường cho Tiêu Tinh]…
Hai người đi trên vỉa hè một lúc, lại nhìn thấy một cô gái quen thuộc từ xa đi tới.
Thẩm Quân Tắc chuẩn bị tâm lý chờ cô chống nạnh chửi bới, đợi đến khi Tiêu Tinh dừng lại trước mặt, vẫn chưa kịp giải thích thì đột nhiên thấy cô cười, lễ phép hỏi: “Chào anh, phiền anh cho tôi hỏi một chút, khách sạn XX ở đâu?”.
Nét mặt của Thẩm Quân Tắc bỗng chốc đông cứng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói, “Trước mặt… rẽ phải”.
Tiêu Tinh lễ phép cúi người: “Cảm ơn anh”.
Cô tươi cười bước tiếp, vừa đi vừa khẽ lẩm nhẩm, “Hình như lúc nãy vừa đi qua chỗ này?”.
Thẩm Quân Tắc có cảm giác bị đánh bại.
– Linh Ame
Sau cặp đôi Vệ Nam, Lục Song (Ốc sên chạy), Diệp Chi Linh viết tiếp câu chuyện tình giữa Thẩm Quân Tắc và cô nàng Tiêu Tinh xui xẻo. So với Ốc sên chạy, văn phong và lối viết của Diệp Chi Linh không có gì thay đổi. Nhìn chung, truyện này nổi bật vì tính hài hước và tình huống thú vị.
Truyện gồm 2 phần tách biệt rõ ràng. Phần đầu là một tấn hài kịch của những hiểu lầm chồng chéo lên nhau. Mà theo cách nói của Diệp Chi Linh là: những lời nói dối như quả bóng tuyết, càng lăn càng to, cuối cùng thì hóa thành ngọn núi tuyết. Theo mình thấy thì Phần 1 hay hơn phần 2, đó là khi cả Tiêu Tinh và Thẩm Quân Tắc đều chưa nhận ra tình cảm của bản thân. Phần 2 không buồn cười như phần 1 nhưng lại lãng mạn, ngọt ngào hơn, nói về cuộc sống sau hôn nhân vô cùng bi thảm của hai người.
Tính cách của cả hai nhân vật đều nổi bật và thú vị. Qua cách tình huống dàn dực hết sức “kịch”, người viết đã cho bạn những phút thư giãn, cười sái quai hàm.
Trong truyện cũng không nhắc tới tình tay ba, dằn vặt lẫn nhau hay sự ngăn cản của gia đình, v.v… Tất cả chỉ là sự gặp gỡ, hiểu lầm, oan gia ngõ hẹp, từ ghét thành yêu của đôi nhân vật chính, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng đáng yêu! Lối suy nghĩ của 2 người dường như đang cạnh tranh xem ai “biến thái” hơn. Nhiều lúc cách họ nghĩ lệch lạc không đỡ nổi. Những chi tiết lãng mạn cũng rất đứng đắn và thực tế. Truyện không đề cập nhiều tới quan hệ xác thịt (mà đa số ngôn tình bây giờ thường có), hai người yêu nhau là một thứ tình cảm ngây ngô, đáng yêu. Tuy nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm người đọc thấy ghen tị và suýt xoa, ví như cảnh buổi hôn lễ, cô dâu không quen mang giày, đi đứng cong vẹo, thế là chú rễ không nói không rằng bế người ta đi hết đoạn đường tới bên cha sứ. Rồi thêm nụ hôn phá kỉ luật thời gian làm tất cả khách khứa thót tim. Cách miêu tả của Diệp Chi Linh vừa buồn cười, vừa lãng mạn, hợp với kiểu thẩm mỹ của mình, cho nên rất dễ đọc.
Điểm trừ của truyện là thiếu sự phong phú trong câu từ. Từ đầu tới cuối, người viết lập đi lập lại những cụm từ quen thuộc như: “khuôn mặt không chút biểu cảm”, “sa sẫm mặt xuống”, “da đầu tê buốt” (phần lớn là tả Thẩm Quân Tắc), hay kiểu cử chỉ “sờ mũi” mà nhân vật nào cũng có, rồi cụm từ “đùa cái gì cơ chứ…”. Mình cá là nếu dùng chế độ find trong word tìm kiếm thì những cụm từ này phải xuất hiện trên dưới 100 lần ^^ Quen tới nỗi chỉ cần đọc 1 câu sẽ nhận ra ngay giọng văn của Diệp Chi Linh. Cái này dễ gây nhàm chán!
Một điều nữa là Hoa Ban đọc hết vẫn không hiểu thế nào là “Chờ một ngày nắng”, ai biết nói mình nghe với.
Tóm lại truyện có hay có dở, đọc thư giãn rất tốt, là một tác phẩm tương đối thành công!
– Hoa Ban