Anh là chàng cơ thủ thiên tài nhưng vì sự sốc nổi của tuổi trẻ, anh đã từ bỏ con đường chuyên nghiệp. Cô là một cơ thủ tài năng, trên hành trình thi đấu, họ đã tình cờ gặp nhau trong một cơn bão tuyết. Lâm Diệc Dương đã dần thay đổi mình, sự ấm áp từ Ân Quả đã giúp anh bước ra khỏi bóng tối cuộc đời mình, tiếp tục theo đuổi ước mơ.
Review Giữa cơn bão tuyết
Mở màn năm mới bằng một câu chuyện yêu đương ngọt ngào của đôi bạn Dương – Quả. Hai bạn cách nhau hơn nửa thập kỷ, hoàn cảnh gia đình khác nhau, trải nghiệm cuộc sống không hề giống nhau nhưng cả hai đều có chung một tình yêu với cây cơ, bàn bi a và những quả bóng đủ màu. Có thể tóm tắt cả câu chuyện bằng một câu rất ngắn gọn “A rising Queen and a King return!” Họ đã lần lượt trình diện với thế giới những cú thọc cơ thần sầu khiến đối thủ tâm phục khẩu phục.
Ân Quả cùng cậu em họ sang New York một ngày cuối tháng một, lúc thời tiết ở Bắc Mỹ đang vào mùa khắc nghiệt nhất trong năm. Cơn bão tuyết kìm chân hai chị em từ sân bay đến khách sạn, khiến họ phải trú tạm ở quán bar Red Fish chờ bão tan. Họ được hai anh chàng đẹp trai tốt bụng đưa giúp về khách sạn trong lúc bơ vơ xa nhà vô vọng nhất. Nhân duyên giữa vì vua snooker không ngai và nữ hoàng pool 9 bi sắp nổi đã được mở ra trong một ngày rét buốt như thế, nhưng tình cảm của họ không hề lạnh lẽo chút nào.
Lâm Diệc Dương bắt đầu mối duyên với cây cơ từ năm tám tuổi ở Đông Tân Thành, là học trò đóng cửa của sư phụ họ Hạ nhưng cũng là người tài hoa nhất trong các học trò ccủa ông. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, vừa tập vừa chăm em nhỏ, cha mẹ đều mất trong một tai nạn giao thông, thầy giáo sáu mươi tuổi này vừa là thầy vừa là cha của anh. Nhưng lúc ấy, cậu bé Lâm còn quá nhỏ, suy nghĩ chưa đủ chín chắn, hành động quá sốc nổi đã chặn bước chân của con người tài hoa ấy, khiến cậu vứt cây cơ và thề không bao giờ bước chân vào nhà thi đấu. Bước chân rời khỏi câu lạc bộ cũng tạo nên một Lâm Diệc Dương mới hoàn toàn. Từ một cậu bé học hành làng nhàng, chỉ biết dến bàn bi a, cậu tự đặt mục tiêu học tập để thay đổi cuộc đời. Mười năm sau, Lâm Diệc Dương đang theo học thạc sĩ tại trường Georgetown, Washington.
Ân Quả sống trong gia đình có truyền thống thể thao, cô được huấn luyện chơi bi a từ bé, ngoài năng khiếu, cô được đánh giá rất cao về tâm lý thi đấu ổn định, là một ngôi sao tiềm năng của Bắc Thành. Lần này đến Mỹ, ngoài việc tháp tùng cậu em họ thăm thú trường học, nhiệm vụ của cô chính là tham dự giải bi a pool 9 bi mở rộng của Mỹ – nơi có rất nhiều nhà vô địch tham dự. Loanh quanh trong những phòng tập bi a, Ân Quả gặp lại Lâm Diệc Dương, mỗi lần như vậy, cô được chứng kiến một con người rất khác với sự lạnh lùng khi anh nhắn tin. Anh đã dùng thực lực thách đấu với nhà vô địch khu vực và chiến thắng một cách thuyết phục.
Ân Quả còn cảm thấy rất kỳ lạ khi anh chàng lạnh lùng ấy rất thích mời cô ăn, dường như anh luôn sợ cô đói, mọi tin nhắn của anh phần lớn đều liên quan đến món gì ngon và ăn ở đâu. Dù không ở New York, anh vẫn nhờ những người bạn chăm sóc cô bằng cách đưa chị em cô đi ăn. Hóa ra, ăn uống là chiêu dỗ dành duy nhất mà anh Lâm biết khi chăm sóc cậu em trai ngày bé. Ân Quả cũng là ngoại lệ duy nhất mà anh muốn mời đi ăn cùng. Khi anh nhắn tin hay nói chuyện luôn làm cho cô cảm giác anh rất ghét cô, nhưng thực tế Lâm Diệc Dương sợ nói nhiều sai nhiều. Càng gặp anh, Ân Quả càng yêu mến chàng trai điềm đạm tốt bụng nhưng có những cú cơ mạnh mẽ và đầy nội lực.
Lâm Diệc Dương phải lòng Ân Quả ngay từ lần gặp đầu tiên. Anh tự mình bước qua tất cả những trở ngại trong lòng, những bận rộn trước kỳ thi tốt nghiệp để đến gần cô hơn nữa. Chính cô gái dịu dàng, xinh xắn ngày thường, và một vận động viên bi a càng áp lực càng tỏa sáng trên sân đấu đã giúp anh đưa ra quyết định khó khăn nhất nhưng cũng đúng đắn nhất – trở lại sàn thi đấu – trở thành người mạnh mẽ để sánh đôi cùng his queen.
Vì vua không ngai Lin dùng một năm sau đó chứng minh thực lực, bước vào bảng tổng sắp của thế giới, trở thành đội trưởng của Trung Quốc tham dự ASIAD. Mỗi một trận đấu, mỗi một nỗ lực của anh là lời xin lỗi của anh với người thầy kính yêu, với những bồng bột tuổi trẻ, vỡi những tiếc nuối về quãng thời gian mười năm cô độc không bạn bè trên đất khách. Anh của hiện tại muốn sửa sai, muốn thúc đẩy môn bi a phát triển mạnh mẽ, muốn giúp các đồng nghiệp khó khăn có cơ hội theo nghiệp. Khác với cậu bé nóng nảy khi trước, Lâm Diệc Dương đã trở thành một vị vua hùng mạnh khi quay về, dùng mọi khả năng của mình để thay đổi bi a Trung Quốc, bắt đầu từ chính anh.
Câu chuyện khá chậm khi kể về a rising Queen tại New York và lối cưa cẩm theo kiểu lạ đời của Lâm Diệc Dương. Tập hai, a King return lại nhanh, gấp. Nhưng tất cả đều ngọt ngào lãng mạn, dù xa hay gần, dù khi chưa yêu hay lúc đang say đắm, tình cảm của vua dành cho nữ hoàng cứ dịu dàng lắng đọng. Ngoài ra, những người bạn, những đối thủ trên sàn thi đấu không chỉ có sự nể phục vì tài năng, họ còn dành cho nhau sự chân thành của những người bạn, sự tôn trọng những người đồng nghiệp cùng chí hướng vì sự phát triển của một môn thể thao lịch lãm nhưng không kém phần hấp dẫn.
– Zoe Tran
Tóm tắt Giữa cơn bão tuyết
Lâm Diệc Dương và Ân Quả gặp nhau vào một ngày bão tuyết trong quán bar Redfish ở New York. Vì cơn bão tuyết này mà phòng của Ân Quả và em họ Mạnh Hiểu Thiên đã bị huỷ. Họ được một Hoa kiều giúp đỡ, đến được quán bar này chờ đặt khách sạn khác. Lâm Diệc Dương và bạn anh đề nghị đưa hai chị em về khách sạn. Một buổi tối lạnh lẽo như thế này mà vẫn nhận được sự giúp đỡ từ đồng hương, Ân Quả cảm thấy rất mừng và biết ơn.
Tưởng chừng chỉ là một lần gặp gỡ thoáng qua thôi, cuộc sống rồi sẽ trở về quỹ đạo cũ. Nhưng em họ Mạnh Hiểu Thiên lại nhanh trí xin được Wechat của Lâm Diệc Dương. Thế là Ân Quả đã có thể trò chuyện với anh rồi. Thoạt nhìn, Lâm Diệc Dương là một người đàn ông khá trầm lặng, vì ban đầu còn hơi nghi ngờ anh nên cô đã được cho xem tất cả các thể loại giấy chứng minh thân phận của anh. Anh lớn hơn cô 6 tuổi, năm nay 27 tuổi. Anh học ở trường Georgetown ở Washington, có vẻ là một anh chàng nhà giàu giống cô bạn Trịnh Nghệ của cô.
Những dòng trò chuyện của hai người trên Wechat lúc đầu cực kỳ khách sáo và nhạt nhẽo. Ân Quả cảm thấy Lâm Diệc Dương không thích mình lắm. Cô thì nhắn dài dòng, nhưng anh luôn trả lời lại cụt lủn, thêm cái icon hình cà phê thể hiện thái độ lãnh đạm như vẻ ngoài của anh vậy. Tuy vậy, anh cũng bảnh trai thật đó.
Anh thỉnh thoảng sẽ hẹn Ân Quả ra ngoài, tuy không nhiều nhưng đa số đều sẽ mời cô đi ăn. Anh chàng này theo trường phái theo đuổi con gái thông qua đường dạ dày phải không ta? Vì sao anh lại thích mời cô đi ăn vậy nhỉ? Sau này cô mới biết, anh vốn không thích ăn chung với người lạ, nhà anh cũng không được khá giả. Cuộc sống của anh rất bận rộn, quay cuồng như một cái máy. Chỉ vì muốn được gặp và ở bên Ân Quả nhiều hơn một chút, mà cuối tuần nào anh cũng đi tàu từ Washington tới New York, cứ đi đi về về như vậy tốn rất nhiều thời gian. Nhưng anh không ngại, 27 năm sống trên đời, Ân Quả là cô gái đầu tiên anh vừa gặp đã yêu, rất muốn theo đuổi, làm quen với cô gái với vóc dáng bé xinh này.
Biết được hoàn cảnh thật sự của Lâm Diệc Dương là do một lần đi luyện bi a rồi gặp anh đang đấu một trận với quán quân khu vực. Tuy người khác nói anh là dân nghiệp dư, nhưng khi nhìn động tác của anh thì cô đã biết anh là dân chuyên nghiệp. Kỹ thuật của anh rất tốt, chỉ là tại sao anh lại không đi thi ở các giải đấu.
Lâm Diệc Dương từng thi đấu chuyên nghiệp, nhưng vì sự cố, cũng như lòng tự trọng ngày còn nổi loạn, anh đã dứt áo ra đi. Thời gian 10 năm đã khoác lên Lâm Diệc Dương một dáng vẻ trầm lắng, anh không còn sốc nổi như trước. Từ một con người không giỏi ăn nói đã có thể trò chuyện xã giao rất giỏi. Anh làm đủ thứ loại nghề để có thể kiếm tiền. Thực ra Lâm Diệc Dương là một sinh viên nghèo, anh phải vừa học vừa làm trang trải cho cuộc sống của mình. Nhưng từ khi gặp Ân Quả, anh không hề keo kiệt với cô một chút nào. Bỏ tiền mời cô một ly rượu ngọt mấy trăm đô, mời cô đi ăn. Anh chỉ khắt khe với chính mình mà thôi.
Tuy rời giới bida chuyên nghiệp, nhưng Lâm Diệc Dương đã trót yêu bộ môn này, nên anh vẫn thường chơi nó khi có thời gian. Nên cho dù sau này quay trở lại, kỹ thuật của anh vẫn giỏi như thế. Mỗi một người đều có thời kỳ trượt dốc, nhưng anh đã trải qua cả rồi, nên thật ra không có gì phải sợ và lo lắng nữa. Anh muốn hoàn thành con đường mà mình còn bỏ dở, đã không hổ thẹn với lòng, với bạn bè và thầy của mình.
Nếu không gặp Ân Quả, có lẽ anh đã chẳng có cái dũng khí để quay trở về với niềm đam mê của mình. Tốt nghiệp thạc sĩ, lại lên tiếp tiến sĩ, rồi ra làm một cái nghề nào đó khác chăng? Anh như một người mất phương hướng giữa dòng đời này vậy, hoang mang, vô định. Ân Quả là cây kim chỉ nam của cuộc đời Lâm Diệc Dương anh. Cô cho anh biết thế nào là cảm giác yêu thương, trân trọng một người. Đến nỗi không ngại thời gian và khoảng cách địa lý để có thể được gặp cô. Họ gặp nhau vào cuối tháng 1, từ quá trình chạm mặt, rung động rồi trở thành người yêu khá nhanh. Lâm Diệc Dương thì là tình yêu sét đánh, còn với Ân Quả là khi thấy dáng vẻ anh cầm cây cơ trong phòng bi a nhỏ hẹp ngày hôm ấy.
Tình yêu của họ không oanh oanh liệt liệt, nó rất nhẹ nhàng. Gặp nhau cũng chả được mấy ngày, nói với nhau cũng chẳng được mấy câu, thế mà tình cảm lại cứ thế từ từ tăng lên. Tới khi nhận ra thì… đã thương nhau thật nhiều rồi. Lâm Diệc Dương ngóng trông từng giây phút ngắn ngủi để được gặp Ân Quả, tuy mệt nhưng rất vui. Mọi người đều sợ Ân Quả vì chê anh nghèo mà ghét bỏ anh, nhưng không, cô nào nỡ bỏ rơi chàng trai này chứ. Anh xuất sắc, có chí tiến thủ như thế, trong mắt cô thì anh chỉ toàn ưu điểm mà thôi. Hai người họ đều là tình đầu của nhau, không có quá nhiều kinh nghiệm trong tình yêu. Như những cặp đôi khác, chỉ là trong ngóng những lúc được gặp đối phương tới nỗi mất ngủ, thao thức, luôn hiện hữu bóng hình người kia.
Đến đầu tháng 4, sau khi thi đấu thì Ân Quả phải về nước. Hai con người yêu nhau vài tháng, gặp nhau đã ít ỏi rồi, nay lại phải yêu xa, cách cả nửa vòng trái đất. Lâm Diệc Dương hứa hẹn rằng sẽ trở về nước. Anh đã từng làm tất cả để sống cho hiện tại, còn tương lai lại là một đám mây đen. Nhưng bé Quả có anh đã tới rồi, cô cho anh hi vọng về một tương lai tươi sáng và hạnh phúc hơn. Sau khi cô về, anh quyết định quay trở lại chơi chuyên nghiệp. Năm sau đó thì về nước, dần tìm lại vị trí mà lẽ ra anh phải có được trước đó.
– BaoYin