Cuộc đời của Pi là một câu chuyện của tính kiên trì, không bao giờ bỏ cuộc thậm chí trong những điều kiện khắc nghiệt nhất. Cho dù giữa đại dương bao la, bão to, sóng lớn, cá voi, hỗ dữ…, Pi không bao giờ từ bỏ hy vọng sống sót. Hãy luôn nhớ rằng, luôn có ai đó quan sát bạn và bạn luôn có lý do để cố gắng. Sẽ luôn có cơ hội cho bạn, như Pi khi đang đói bỗng nhiên có cá bay cung cấp thực phẩm, có cơn mưa rào cung cấp nước ngọt, có hòn đảo để nghỉ ngơi…
Review Cuộc đời của Pi
PI=3,14 ai cũng biết, vậy còn CUỘC ĐỜI CỦA PI bạn biết chưa???
Piscine Molitor Patel là con của người chủ của vườn bách thú Pondicherry ở Ấn Độ, Piscine học bơi từ năm 7 tuổi với người thầy là Mamaji, gia đình 4 người không ai có thể kiên trì học bơi trừ Piscine. Cho đến khi vào học trường trung học tư thục Petit Seminaire thì Piscine Molitor Patel có tên là Pi Patel, và rồi để chắc hơn Pi còn viết tên mình trên bảng là “Pi=3,14” đó là con số huyền thoại của toán học và bạn cũng biết đấy “3,14159….” là vô tận, dấu “..” mà Pi đặt cho mình thực sự hàn gắn với cả cuộc đời của cậu, và để rồi bạn sẽ há hốc mồm với điều kì diệu CUỘC ĐỜI CỦA PI.
BẮT ĐẦU
Vườn thú là nơi chứa rất nhiều các loài thú mà tôi thừa nhận rằng tôi chỉ biết một phần nhỏ tên của nó xuất hiện trong quyển sách này, một bài học mà cha của Pi đã dạy cho cậu và người anh Ravi của mình là bản năng của một con hổ như thế nào? Và bạn sẽ biết vì sao tôi chỉ kể có mỗi hổ ở đây. Pi yêu thiên nhiên, nhất là động vật như cha của mình và hơn thế nữa Pi còn là người của tôn giáo, cùng lúc cậu tôn thờ cả ba đạo Hinđu, Hồi và Cơ đốc, Pi trao cơ hội bình đẳng cho các tôn giáo và trong cậu luôn có sự tôn thờ Thượng đế và cũng chính niềm tin này đã giúp cho cậu chiến thắng mọi bất lực của cuộc đời mình. Bạn sẽ chưng kiến cuộc đời của Pi bắt đầu bằng sự kiện bán vườn thú và bắt đầu cuộc sống mới ở Canada.
RỜI ĐI TRÊN CUỘC HÀNH TRÌNH THẢM HỌA
Cả gia đình Pi cùng bầy thú rời đi vào ngày 21 tháng 6 năm 1977 trên con tàu Nhật Bản treo cờ Panama mang tên Tsimtsum. “Cuộc đời đem cho ta cái gì thì ta phải nhận cái đó và chỉ còn cách làm cho chúng tốt đẹp nhất mà thôi”và rồi cái mà Pi nhận được có thật sự tốt đẹp?. Đến ngày thứ tư chỉ sau một đêm giông bão và một tiếng nổ, trên con thuyền đông đúc ấy còn lại mỗi Pi và con hổ mang tên Richard Parker, bạn có tin được không? Một con người và một con hổ lênh đênh chống chọi mọi khổ đau, mệt mõi, nhưng vô cùng mạnh mẽ trên Thái Bình Dương trong suốt hai trăm hai mươi bảy ngày- kết thúc ngày 14 tháng 2 năm 1978. Pi không bỏ rơi Hy vọng và Tin tưởng, Pi sống sót với với vô tận những lo sợ, đau đớn, thiếu thốn, khiến cho một chàng trai ăn chay 16 tuổi mạnh dạn với những món đồ tươi sống của cá bay, rùa, chim, sóc, và cả phân của Richard Parker, …
TỒN TẠI
Cậu cho Richard Parker thức ăn, nước uống để sống nó sống, Richard Parker cho cậu sự tỉnh táo, thông minh “Người ta có thể quen với mọi thứ trên đời” cùng với niềm tin tuyệt đối vào Thượng đế để tự cứu vớt cuộc đời mình.Và thế là cả hai có những bài học cho sự tồn tại của chính mình trong suốt quá trình trôi dạt Thái Bình Dương đến khi gần kiệt sức thì họ trôi dạt vào hòn đảo ăn thịt với tính năng đầy axit về đêm, và rồi cả hai đã cùng rời đi với sự mù lòa của Pi và một sức sống đang thoi thóp của Richard Parker nhưng Pi vẫn “Ta yêu mày biết bao” khi nói với con hổ Bengal này. Đến lúc gặp cả hai gặp một anh bạn cũng mù như Pi và rồi tưởng như có thể được cứu sống thì người bạn này không hề biết sự tồn tại của con hổ và để rồi Richard Parker vồ lấy để thoải mãn cơn cùng cực của nó lúc này. Đến khi nỗi tuyệt vọng gần như ăn lấy tinh thần của Pi, Pi khóc, và tôi thầm mừng vì bao chịu đựng này, Pi khóc là lúc mà Pi có quyền được yếu ớt trên chính sự gượng gạo mạnh mẽ tuyệt đối của mình, và rồi cũng nhờ khóc mà mắt Pi đỡ hơn và một, hai ngày sau Pi thấy lại cảnh tượng hải hùng của người bạn ấy không còn nguyên vẹn cùng Richard Parker.
KẾT THÚC CHUYẾN ĐI
Và may mắn thay, đến bờ biển Mexico cả hai đã dạt vào đất liền. Lúc này Richard Paker đi thẳng vào rừng sâu, không một lời từ biệt Pi, Pi mừng cho nó có một sự sống mới nhưng trong cậu vẫn một niềm nuối tiếc và lòng biết ơn vì sự có mặt của Richard Paker để cậu không nghĩ đến cái chết và để giờ có được một sống hạnh phúc cùng gia đình nhỏ và hai người con của mình. Cái kết có hậu nhưng chính Pi đã mất đi tất cả mọi thứ của mình trên chuyến đi định mệnh này và để rồi thực thực, ảo ảo đâu mới là món quà mà cuộc đời của Pi được Thượng đế ban tặng. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì Pi cũng chứng minh được rằng cậu đã thực sự nỗ lực để nhận món quà này và biến chúng trở nên tốt đẹp hơn như chính cậu biến Richard Parker thành ân nhân của mình.