Có hàng vạn người tồn tại trên thế giới này vì thế tìm được nhau và để được bên cạnh nhau là một điều hết sức may mắn. Nhưng mấy ai, mấy ai nhận ra được ra sự may mắn của mình khi mà chúng bị vùi lấp bằng những thứ xa hoa, lộng lẫy hơn. Vũ Tranh gặp được Hiểu Tô trước nhưng anh cũng đã bỏ lỡ cô để sao này xảy ra những tình huống trêu ngươi. Họ đã gặp nhau nhưng cũng đã bỏ qua nhau, hoang phí cả duyên trời lần này tới lần khác. Đến khi nhận ra tình cảm của bản thân thì mọi thứ đã bỏ lỡ hết.
“Nếu như tình yêu của anh chỉ càng khiến cho em tổn thương thì anh tình nguyện giữ tình yêu đó trong lòng. Chỉ cần em vui, chỉ cần em có thể quên đi những kí ức đau buồn, anh sẵn sàng buông tay.” (Lôi Vũ Tranh)
Review (2)
Đỗ Hiểu Tô tình cờ biết và yêu Thiệu Chấn Vinh, tình yêu của họ đến rất nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần sâu đậm. Đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn, từng nghĩ đến chuyện chung xây tổ ấm và mọi chuyện tưởng chừng như cứ diễn ra tốt đẹp như vậy. Họ đều là những người đã vấp ngã và trải qua nhưng mỗi tình khi còn trẻ nên biết cách gìn giữ hạnh phúc mình đang có hơn. Giữa lúc hạnh phúc nhất ấy thì Đỗ Hiểu Tô đưa ra lời đề nghị chia tay mà nguyên nhân chỉ có riêng cô và Lôi Vũ Tranh – anh trai của Thiệu Chấn Vinh hiểu rõ nhất.
Chấn Vinh là một người hoàn mỹ trong mắt những người quen biết anh, một người chu đáo và không có điều gì để chê trách cả. Lời chia tay của Hiểu Tô là bất ngờ và đau lòng đối với anh nhưng anh cũng chấp nhận buông tay cô, không phải bởi vì anh mà bởi vì chuyện xảy ra khiến cho cô đau đớn đưa ra quyết định đó và anh không muốn cô tiếp tục như vậy. Nhưng khi chia tay có mấy ai có thể tiếp tục quan tâm đến người mình đã yêu, thế nên lời chia tay và thời gian chia xa ấy giống như cuộc giận hờn của những người yêu nhau. Anh tức giận khi cô không thể tự chăm sóc bản thân, đứng chờ anh trước bệnh viện, nhưng rồi anh cũng thỏa hiệp với bản thân, anh nói cô hãy đợi anh về để cùng nói rõ mọi chuyện. Đợi anh về.
Sự ra đi của Chấn Vinh vào lúc chuyện cũ chưa được nói rõ giữa anh và Hiểu Tô, và lời anh nói khi rằng đợi anh về càng làm cho Hiểu Tô đau hơn tất thảy. Giữa họ còn đó một thử thách quyết định xem họ có thể ở bên nhau hay phải chia xa, và rằng anh có chấp nhận cô hay không. Vậy nên cô cứ vậy đợi anh, đợi anh trong vô thức như ngóng đợi một hạnh phúc thực sự chỉ có anh mới có thể mang lại cho cô.
Ban đầu khi đọc truyện này thì thực sự là tôi không thể cảm nhận được tình yêu của Hiểu Tô và Chấn Vinh, có lẽ do mọi chuyện đến đều đều, đến quá tự nhiên và nhẹ nhàng nên tôi không nghĩ rằng tình cảm giữa họ lại sâu nặng đến vậy. Đưa ra lời đề nghị chia tay là Hiểu Tô, vậy nên người có thể níu lại tình cảm ấy cũng chỉ có thể là cô. Khi gặp lại Lôi Vũ Tranh thì những ký ức u ám nên quên của cô lại hiện về, chỉ bởi một lần buông thả bản thân mà hậu quả đến giờ cô phải gánh chịu. Có thể lúc mới gặp lại thì giấc mộng ngày xưa quay về, thế nên cô bối rối, cô suy nghĩ chưa được thông suốt thì đã đưa ra quyết định chia tay với Chấn Vinh. Nhưng vào khoảng khắc anh bước từ trong thang máy ra và đưa cho cô túi xách thì cô đã nghĩ thông mọi chuyện, và rằng cô không thể vuột mất anh được.
Những chuyện xảy ra trước đây đã là quá khứ, và chẳng ai có thể thay đổi được quá khứ cả, và ở tuổi trưởng thành có thể tự chịu trách nhiệm cho những hành động của mình thì một lần buông thả của cô cũng không quá nặng nề để bị ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại, vậy nên cô chờ Chấn Vinh quay lại, chờ đến ngày anh và cô cũng nói rõ mọi chuyện, cô hy vọng anh có thể đón nhận cô, yêu thương cô như anh đã từng như vậy.
Chính vì yêu, vì hy vọng, vì mong chờ mà sự ra đi của Chấn Vinh càng thêm đau lòng. Với Hiểu Tô là chia xa với người cô yêu thương nhất, còn với Lôi Vũ Tranh thì như mất mát một phần thân thể vậy. Đấy là người em mà anh thương yêu hơn tất cả, là người được thương yêu nhất trong gia đình của anh.
Bất chấp biết được tình cảm thực sự của Chấn Vinh dành cho Hiểu Tô, ấn tượng trong Lôi Vũ Tranh dành cho cô không mấy tốt đẹp, có lẽ trong anh thì cô chỉ như những cô bạn gái trước đây của anh là cần những người đàn ông có tiền tài, địa vị, nhưng trên tất cả thì ấn tượng về cô đó là cô gái có lối sống buông thả. Với một thế gia thì làm sao có thể chấp nhận một cô con dâu như vậy, thế nên anh ngăn cản tình yêu của em trai mình, anh không tin vào tình yêu của Hiểu Tô dành cho Chấn Vinh.
Cho đến khi Chấn Vinh ra đi thì những định kiến của Lôi Nhị đối với cô vẫn không hề thay đổi, nhưng có lẽ sự kiên trì của cô đã làm anh có chút mềm lòng và có chút tin tưởng rằng thực ra thì Hiểu Tô có yêu Chấn Vinh.
Hai người có cùng chung nỗi đau, mới đầu tưởng chừng như không có liên quan đến nhau nhưng sau đó lại không thể dứt ra được. Chỉ khi ở gần Vũ Tranh thì Hiểu Tô mới có thể thấy được hình ảnh của Chấn Vinh, còn Vũ Tranh thì lại không thể ngừng quan tâm đến cô – vì nể Chấn Vinh. Nhưng thực sự có phải vì Chấn Vinh hay không thì anh là người rõ hơn cả, anh cũng biết rằng hành động của mình rồi cũng sẽ chẳng đến được đâu nhưng anh không ngừng được, anh không thể và cũng không muốn ngừng yêu cô. Tình yêu ấy đến cũng rất từ từ, không vội vã, cũng sau một thời gian dài thì anh mới nhận ra rằng anh yêu cô, nhưng một phần trong anh lại rất ý thức được rằng cuối cùng của tình yêu ấy là đường cùng. Dù Chấn Vinh không còn nữa, dù cho cô yêu anh thì thế giới cũng không phải chỉ có hai người.
Có sai lầm không khi Vũ Tranh yêu Hiểu Tô, có tội lỗi không khi phần tình cảm trong anh đã chiến thắng phần lý trí. Bản thân tôi khi đọc truyện này chỉ cảm thấy đơn thuần rằng người còn sống vẫn phải sống tiếp cuộc sống của họ, sẽ vẫn phải tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, và chẳng có ai ra đi mà muốn người ở lại cứ mãi sống trong đau khổ và chờ mong một người đã ở thế giới khác. Mặc dù biết Hiểu Tô sớm hơn Chấn Vinh nhưng tình yêu của Lôi Nhị dành cho cô đến muộn hơn Chấn Vinh nhiều. Đôi khi yêu chỉ là yêu vậy thôi, không đắn đo, không suy nghĩ. Những chuyện hiểu lầm, những ràng buộc quanh Chấn Vinh đã đẩy hai người lại gần nhau. Từ ghen tuông cho đến khi có thể đánh mất bản thân chỉ để cứu Hiểu Tô, những cung bậc cảm xúc ấy diễn ra nhanh nhưng cũng đủ để cho Vũ Tranh hiểu được điều anh cần ở hiện tại. Nhưng hơn ai hết, anh vẫn biết rằng trong cô vẫn luôn hướng về Chấn Vinh, vẫn luôn tìm kiếm ở anh hình ảnh của Chấn Vinh nhưng anh vẫn chấp nhận tất cả chỉ để có cô ở bên anh.
Quyết định kết hôn nhưng không thể thành hiện thực. Anh muốn có một người thức tỉnh lại anh, kéo anh lại với thực tại, nhưng khi anh tỉnh lại thì thế giới chỉ còn lại riêng mình anh. Anh vẫn mong muốn, vẫn hy vọng có được Hiểu Tô vậy nên anh đã chấp nhận để cô bỏ đi đứa con của họ, nhưng khi biết được cơ hội có con bình thường của cô là rất nhỏ, và rằng anh nhận ra quãng thời gian cô ở bên cạnh anh chỉ là do Hiểu Tô thương hại anh thì anh đã chấp nhận buông tay cô. Nhưng tình yêu ấy vẫn còn và anh vẫn muốn có một mối liên hệ với người anh yêu, anh vẫn muốn giữa họ có quan hệ với nhau, vậy nên anh gần như cầu xin cô để lại đứa con của họ, anh vẫn muốn có hy vọng về mối quan hệ của họ.
Tình cảm tưởng như rất nhẹ nhàng với Chấn Vinh nhưng hóa ra lại sâu đậm đến vậy, hay bởi vì họ bị chia cách ở hai thế giới ngay tại thời điểm có quá nhiều điều muốn nói với nhau nên Hiểu Tô lại càng nuối tiếc hơn tình cảm ấy. Có yêu đến đâu thì những hình ảnh về anh cũng sẽ phai mờ theo thời gian, cô không muốn như vậy nên cô lại càng cố gắng hơn để có được kỷ niệm hai người đã có – là căn hộ anh đã mua cho cô. Hiểu Tô kiên trì đuổi theo Vũ Tranh để anh nhượng lại quyền sở hữu căn hộ ấy và cuối cùng cô cũng có được. Tưởng chừng như từ đó cô và Lôi Nhị đã không còn liên quan đến nhau nữa nhưng rồi cô lại vô tình gặp mặt, rồi lại lưu luyến hình ảnh, hơi ấm của Chấn Vinh trên cơ thể Vũ Tranh. Trong vô thức cô vẫn ngóng đợi Chấn Vinh quay trở về bên cô, cùng cô hoàn thiện ngôi nhà chung của họ, rồi lại vô tình đẩy cô đến gần với Vũ Tranh hơn.
Có tình cảm với người mới thì mới cảm thấy có lỗi với người cũ – tôi cho rằng tình cảm của Hiểu Tô dành cho Lôi Nhị là như vậy. Khi Lôi Nhị nghi ngờ quan hệ giữa cô và những người đàn ông khác thì cô không mảy may quan tâm, bởi cô không làm sai vậy nên không có điều gì cô phải tự vấn lương tâm cả. Thế nhưng lúc nào cô cũng dằn vặt khi tiếp xúc với Vũ Tranh. Ban đầu có thể là do anh là nỗi kinh hoàng lúc tuổi trẻ bồng bột của cô, sau rồi cô có thể tìm thấy hình ảnh của Chấn Vinh nơi anh. Nhưng rồi cuối cùng cô cũng tự nhận thức được rằng đó không phải là người luôn ngóng đợi, hay chính Vũ Tranh trên hòn đảo xa xôi ấy đã nhắc nhở cô rằng Chấn Vinh đã ra đi.
Trong thâm tâm Đỗ Hiểu Tô luôn biết rõ rằng hai người họ là hai người khác nhau, cô cũng không ít lần so sánh rồi tự nhắc nhở bản thân mình rằng đó không phải là Chấn Vinh. Cô yêu anh sâu đậm là vậy mà không thể chung sống cùng anh, cô luyến tiếc mối tình của họ là vậy mà đến lúc anh ra đi họ cũng chưa nói hết được cho nhau, một lời từ biệt anh cũng không thể nói với cô. Nhưng hơn ai hết, cô hiểu và cảm nhận được rằng anh yêu cô, là “Chấn Vinh yêu đồ ngốc”, thế nên cô càng cảm thấy có lỗi khi ngày càng lấn sâu trong mối quan hệ với Lôi Nhị, thế nên mới dẫn đến chuyện cô tự tự khi bị Lôi Nhị xâm hại.
Khoảng thời gian chăm sóc Vũ Tranh có lẽ là khoảng thời gian cô tự thỏa hiệp với bản thân của chính mình. Cô tự xóa bỏ ký ức đêm ấy, cô tự nhận rằng bản thân là nguyên nhân dẫn đến tai nạn của Lôi Nhị, vậy nên cô chấp nhận ở lại bên anh, quên đi những gì đã xảy ra trước đây, cô đã có thể cười với anh, có thể ôm anh khi anh đau đớn. Sau khi hai người lại thêm một lần nữa có quan hệ thân mật thì Hiểu Tô lại càng nhận rõ tình cảm của bản thân dành cho Vũ Tranh, cùng với đó là cảm giác mặc cảm với Chấn Vinh.
“Lần trước là cảm giác đau đớn, lần này lại là ngây ngất, hỗn loạn. Không đợi anh tỉnh lại, Đỗ Hiểu Tô đã lặng lẽ rời khỏi đó. Cô nhận ra mình vừa phạm một lỗi lầm cực lớn, lần trước không thể phản kháng, nhưng lần này lại có thể không phản kháng sao. Rõ ràng anh là anh trai Chấn Vinh, là người mà cô không thể chạm đến. Rõ ràng cô đã từng sai lầm, hiện giờ không thể lại càng sai tiếp được. Đạo đức khiến cô hổ thẹn, lương tri làm cô tuyệt vọng.”
Đạo đức và lương tri, Chấn Vinh và Lôi Nhị, hổ thẹn và tuyệt vọng.
Nếu như Lôi Nhị vẫn biết phía cuối tình cảm của họ là đường cùng mà vẫn tiếp tục thì Hiểu Tô vẫn luôn tỉnh táo trong mối quan hệ của họ lại nhận thức sâu sắc hơn điều này, không có sự ngăn cản của gia đình như Lôi Nhị nhưng cô có sự đấu tranh mãnh liệt giữa lý trí và tình cảm, vậy nên cuối cùng cô trốn chạy khỏi tình cảm ấy.
Đến cuối cùng thì Vũ Tranh cũng để cô ra đi cùng với con của họ, anh nói rằng nếu cô đã quyết định không lập gia đình thì chẳng phải có con sẽ tốt hơn sao. Hiểu Tô quyết định ra đi bởi sẽ không thể có được hạnh phúc trọn vẹn nếu như cô vẫn sống bên Vũ Tranh mà luôn cảm thấy hổ thẹn với Chấn Vinh, bởi hạnh phúc cô đã từng mất đi một lần khi Chấn Vinh ra đi nên cô không dám đánh cược con tim mình một lần nữa, ít nhất là trong hiện tại.
Đưa tiễn Hiểu Tô ra nước ngoài cũng chính là Vũ Tranh đã đưa tiễn hạnh phúc đầu tiên và duy nhất của mình. Cô biết rằng anh yêu cô nhưng cô vẫn quyết định ra đi, chỉ còn anh ở lại cùng với chiếc hộp ký ức ấy. Anh sẵn sàng trao chiếc hộp ký ức của Chấn Vinh cho cô nhưng anh lại không dám cho cô biết những ký ức của anh, chỉ lặng lẽ thả trôi những ký ức ấy, thả trôi tình cảm của mình theo những ký ức đẹp nhất, đáng lưu giữ nhất, thả trôi theo đó là chiếc nhẫn mà người anh luôn xem là mẹ đưa cho anh – chiếc nhẫn chỉ để trao tặng cho cô con dâu trong nhà. Thả trôi chiếc nhẫn, chôn vùi tình yêu duy nhất của mình, cũng giống như Hiểu Tô – cả đời sẽ không lập gia đình. “Đời này kiếp này, không ngày gặp lại.”
Nếu như không có ngoại truyện thì kết truyện có lẽ sẽ rất ám ảnh đối với tôi, nhưng thật may vì cuối cùng những sóng gió cũng qua đi, họ lại về bên nhau, cùng có một gia đình thực sự, cùng nhau bỏ qua mọi điều trước đây, cùng sống hạnh phúc.
Hồi ức, là một thứ hạnh phúc đau đớn tận tâm can…
Tôi không khóc như đã được cảnh báo qua các review đã có trên mạng. Tôi cũng không biết phong cách viết của Phỉ Ngã Tư Tồn, nhưng thực sự tôi đã bị ám ảnh rất nhiều.
Về hình ảnh một Đỗ Hiểu Tô ôm trong mình một mối tình với người đã khuất.
Một Hiểu Tô mạnh mẽ nhưng hoàn toàn bị gục ngã trước cái chết của Chấn Vinh, từ một cô gái trèo cả ống nước để săn ảnh, một cô gái coi “chòng ghẹo trai là một niềm hạnh phúc” lại có thể gục bên mộ Chấn Vinh như một ” chú chim sẻ gãy cánh dưới trời mưa” muốn bay nhưng hoàn toàn không còn chút sức lực.
Đọc 1/3 truyện tôi cứ nghĩ Chấn Vinh là nam chính, bởi anh hội tụ đủ các yếu tố: đẹp trai, tài hoa…cũng có biến cố khi giận dỗi với Hiểu Tô, nhưng ai ngờ đâu mẹ Phỉ lại cho anh “chia tay” tôi từ phần 2. Thế nhưng sự ra đi của anh lại không khiến tôi đau xót bằng cách những người thân của anh đối mặt với nó.
Chấn Vinh ra đi là bước khởi đầu của bi kịch mà cũng có thể là một kết thúc đẹp sau này (chí ít trong lòng tôi là như thế). Chấn Vinh ra đi nhưng tôi lại chưa hề cảm thấy anh biến mất trên cuộc đời này mà lại cảm thấy anh là người hạnh phúc nhất trong cuốn tiểu thuyết này.
Tôi ám ảnh về một Lôi Vũ Tranh ngạo nghễ nhưng thật sự yếu đuối, đáng thương.
Hình ảnh một người anh yêu em hết mực. Chi tiết Vũ Tranh tìm Chấn Vinh trong trận động đất, ôm em trong tay về Thượng Hải, với ánh mắt vô hồn, không giọt nước mắt nào có thể rơi thật khiến người ta chua xót đến nhường nào. Một Lôi Vũ Tranh hiếu thảo khi lặng lẽ đặt em nằm lại một nơi cách xa gia đình hàng ngàn cây số chỉ mong cha mẹ được an lòng.
Một Vũ Tranh trẻ con khi nũng nịu đòi ăn cháo, một chú nhóc như muốn hờn dỗi ” em gặp Hiểu Tô trước”, ” Khoai môn yêu Hiểu Tô”, Nhưng đọng lại trong tôi lại là một Vũ Tranh cô đơn đến tận cùng với tình yêu của anh dành cho Hiểu Tô.
Chi tiết buồn nhất mà tôi ám ảnh điên cuồng chính là lúc anh thả những mảnh giấy hồi ức của mình theo dòng nước và chiếc nhẫn ven hồ, quả là đáng thương. Hai chiếc hộp nhưng hai dòng suy nghĩ, hai mảnh đời hoàn toàn khác nhau. Đọc đến đây tôi cảm thấy, Chấn Vinh mới là người hạnh phúc nhất và Vũ Tranh là người đáng thương nhất. Một chiếc hộp chỉ mình mình biết, một tình yêu muốn chôn vùi cùng hồi ức dưới đáy hồ. Một tình yêu chỉ quyết dành cho Hiểu Tô và mong cô hạnh phúc “Nếu như tình yêu của anh chỉ càng khiến cho em tổn thương thì anh tình nguyện giữ tình yêu đó trong lòng. Chỉ cần em vui, chỉ cần em có thể quên đi những kí ức đau buồn, anh sẵn sàng buông tay.” “Nếu như tình yêu của anh chỉ càng khiến cho em tổn thương thì anh tình nguyện giữ tình yêu đó trong lòng. Chỉ cần em vui, chỉ cần em có thể quên đi những kí ức đau buồn, anh sẵn sàng buông tay.”
Cũng chẳng hiểu Vũ Tranh yêu Hiểu Tô vì lẽ gì, bởi “Chúng ta yêu một người, rốt cuộc là vì lẽ gì? Vì người ấy có vẻ đáng thương, vì một nụ cười, vì một lời nói, một sự việc? Hay đơn giản chỉ vì đó là chính người ấy, không phải một ai khác?” Cũng không biết anh yêu cô từ bao giờ “Tôi bắt đầu yêu người từ khi nào, bản thân tôi không biết, tại sao tôi yêu người, chính tôi cũng không biết. cũng như không biết vì sao hoa lại nở, không biết tại sao cầu vồng lại xuất hiện sau cơn mưa, không biết vì sao đứa bé sơ sinh lại khóc…”
Thật may vì có ngoại truyện khiến cho “tâm hồn bé bỏng”của bạn Mèo già được bình yên chút đỉnh. Vì ít nhất Vũ Tranh cũng đã có thể mỉm cười thực sự.
Tóm tắt
Nữ chính – Hiểu Tô, sau thất bại của mối tình đầu tiên, đã quyết định dời lên thành phố khác làm việc. Cô là một phóng viên rất năng động, mạnh mẽ. Thậm chí, để săn tin, cô còn sẵn sàng đóng giả y tá để rồi bị bác sĩ bắt gặp.
Từ lần đụng mặt oái oăm ấy, giống như trúng tiếng sét ái tình với chàng bác sĩ khoa ngoại đẹp trai, dịu dàng Thiệu Chấn Vinh, Hiểu Tô đã bắt đầu theo đuổi anh bằng kế hoạch bám sát không rời, suốt một thời gian dài cắm chân cắm rễ ở bệnh viện. Nào là bám đuôi, lẽo đẽo theo sau, nào là tặng quà, nào là tám chuyện với y tá trong bệnh viện, thu về nhân hòa tứ phương,… Chuyện gì cũng dám làm! Tất nhiên, có công mài sắt, có ngày nên kim, cuối cùng, Hiểu Tô và bác sĩ Thiệu cũng thành một đôi.
Và đến khi tình cảm cả hai ở độ ngọt ngào nhất, Thiệu Chấn Vinh đã quyết định đưa Hiểu Tô về nhà ra mắt, nhận sự chúc phúc của mọi người, chuẩn bị bước thêm một bước, tiến xa hơn…
Cuộc sống thiên biến vạn biến, nào ai đoán được báo ứng lại đến ngay lúc này, ngay thời khắc Đỗ Hiểu Tô cô muốn cầm tay người đàn ông tên Thiệu Chấn Vinh đi hết cuộc đời: Nam chính Lôi Vũ Tranh bất ngờ xuất hiện, đem theo sóng gió phủ ập xuống…
Mối tình đầu ngây dại mãnh liệt bị phản bội đã khiến Hiểu Tô suy sụp, nông nổi đưa ra quyết định buông thả một lần. Trong cơn say, cô phát sinh tình một đêm với Lôi Vũ Tranh, người anh trai ruột của Thiệu Chấn Vinh.
Tình yêu đẹp đẽ tựa như pháo hoa trên nền trời tăm tối, nở rộ chớp nhoáng, mà kết thúc cũng thật mau lẹ…
Đối mặt với ánh mắt phức tạp và sự ép buộc của Lôi Vũ Tranh, với sự thật như cái tát đau rát bên má, Hiểu Tô lựa chọn buông bỏ phần tình cảm này. Cô lập tức nói chia tay Thiệu Chấn Vinh.
Anh hỏi lý do? Cô nào có thể nói ra sự thật được! Những điều xấu hổ và nhục nhã ấy… Cô chỉ có thể ngụy biện rằng chưa dứt được tình cảm với người cũ, kiên quyết chia tay mặc cho Chấn Vinh níu kéo thế nào…
Chia tay chóng váng, Hiểu Tô thực sự có từng yêu Thiệu Chấn Vinh không? Có, tuyệt đối có. Nếu không tại sao khi Chấn Vinh giao chìa khóa nhà vào tay Hiểu Tô, cô lại ngây ra rồi điên cuồng lao về phía thang máy, không chờ nổi một giây, cô chạy thục mạng bằng cầu thang bộ, chỉ mong bắt kịp bóng dáng Thiệu Chấn Vinh, giữ anh lại. Nhưng cuối cùng, cô chỉ kịp nhìn thấy đèn đuôi xe của anh, đỏ như đôi mắt đang chảy máu rơi lệ, đỏ đến đau lòng…
Phỉ Ngã Tư Tồn viết ngững điều kia rất đau, cũng rất thực. Bởi lẽ, Hiểu Tô ngay giây phút ấy đã quá mệt mỏi với nỗi đau chia ly, cô không muốn trầm luân trong nhung nhớ đến tuyệt vọng, cô bất chấp, cô muốn nói tất thảy sự thật cho Thiệu Chấn Vinh biết, để anh cùng cô quyết định. Hiểu Tô khi ấy đã sẵn sàng đánh cược, đánh cược chút ánh sáng hi vọng cuối cùng, cô muốn ở bên Thiệu Chấn Vinh.
Không bắt kịp Chấn Vinh, cô đã nghĩ đợi anh quay lại, cùng đối mặt nói chuyện. Chỉ là trớ trêu thay, cái hẹn này cả đời không thể thực hiện được: Thiệu Chấn Vinh trong chuyến cứu nạn đã qua đời…
Từng nỗi đau vồ vập chồng chéo lên nhau, Hiểu Tô như chết lặng mà cũng như muốn phát điên. Cô đến gặp Lôi Vũ Tranh, cô điên cuồng, cô khóc lóc, cô tìm đủ mọi cách để có thể đòi về căn nhà Thiệu Chấn Vinh đã mua, căn nhà hai người thuở còn ngọt ngào đã cùng nhau hứa hẹn trang trí thế nào. Cô cũng hận, hận khi xưa nông nổi ngây dại, hận sự xuất hiện của người đàn ông lạnh lùng Lôi Vũ Tranh trong cuộc đời cô, hận, hận rất nhiều…
Hiểu Tô ngày ngày chìm đắm trong kí ức xưa cũ, trong nỗi nhớ dai dẳng về Thiệu Chấn Vinh. Trong ngày sinh nhật của anh, cô uống rất nhiều, say khướt, để rồi ngất xỉu dưới mưa. Lôi Vũ Tranh bắt gặp và vội vàng đưa cô về nhà. Và một loạt những mảnh truyện vụn vặt nhỏ nhặt sau đó, vô tình đưa hai kẻ cô đơn gần về phía đối phương…
Đến một ngày, khi nhìn thấy Hiểu Tô đi cùng Thượng Quan, anh đột nhiên nổi giận, không ngừng dùng những lời lẽ mạt sát cay độc, chỉ trích cô phản bội Chấn Vinh đòi lại khóa nhà. Anh giống như thú hoang bị kìm hãm đến phát điên, vì cái gì, anh cũng không biết, anh chỉ điên cuồng muốn hôn cô, chiếm đoạt cô.
Lôi Vũ Tranh dần nhận ra bản thân luôn tìm kiếm điều gì, tiềm thức luôn khát khao điều gì. Anh, ước nguyện, khát vọng, từ đầu đến cuối, đều là Hiểu Tô.
“Tôi biết, cô hận tôi, tôi cũng hận tôi, tôi hận tôi vì cái quái gì lại yêu cô như vậy…”
Đúng vậy, Lôi Vũ Tranh yêu Hiểu Tô, yêu, rất yêu. Khi thấy cô lao ra đường tự tử, anh đã bất chấp hứng trọn hậu quả, đẩy cô sang một bên. Khi phẫu thuật hoàn thành, tỉnh lại từ trong tay tử thần, anh vội vàng tìm kiếm bóng dáng cô, đến lúc thấy cô bình an xuất hiện, anh mới khép mí, tiếp tục lịm đi. Khi cơn đầu đầu dồn nén không chịu nổi, anh chỉ biết ôm cô vào lòng, để thấy mình được an ủi…
Trong những ngày Lôi Vũ Tranh nằm viện, Hiểu Tô luôn ở bên cạnh, chăm sóc anh cẩn thận. Khoảng thời gian đó thực sự rất yên bình, tôi biết Hiểu Tô đã rung động, nhất là giây phút, Lôi Vũ Tranh dỗ dành, thầm thì bên tai những câu nói, hành động của cô lần đầu gặp mặt, những chuyện vụn vặt nhỏ bé, và cả tấm lòng anh…
Đến đây là kết thúc rồi sao? Đây, mới chỉ là giai đoạn bình yên trước cơn giông kế tiếp. Vì khi Lôi Vũ Tranh bay đến Bắc Kinh, anh cả Lôi Vũ Đào đã đợi sẵn, đã cho anh một bạt tai nhắc nhở. Hiểu Tô đã từng ra mắt, ai cũng biết cô là người yêu của Thiệu Chấn Vinh, Chấn Vinh ra đi không lâu, anh hai là Lôi Vũ Tranh lại muốn cưới. Lý lẽ, đạo đức, luân thường nằm ở đâu? Chuyện này, gia đình Chấn Vinh, còn cả xã hội điều rẫy điều tiếng này, làm sao có thể chấp nhận được…
Cũng khoảng thời gian ấy, Hiểu Tô biết mình mang thai, là con của Lôi Vũ Tranh. Lúc này cô thực sự hỗn loạn. Đứa trẻ này đến thật không đúng lúc, sự có mặt của nó như tiếng thở dài, quở trách nặng nề về đạo đức, về lương tri. Hiểu Tô cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy day dứt, cô muốn bỏ nó.
Nhưng khi Lôi Vũ Tranh biết chuyện, anh lại kiên quyết giữ lại, bằng mọi giá phải giữ lại đứa trẻ này.
Lôi Vũ Tranh, anh yêu cô, nhưng lại không thể quang minh chính đại chăm sóc kề cạnh cô đã là hối tiếc cả đời. Vậy còn đứa bé thì sao? Chẳng lẽ đến sợi dây liên kết cuối cùng, chứng minh tồn tại của anh trong thế giới cô cũng nhất định phải phá bỏ, không thể giữ lại sao? Tại sao không?
Cam tâm? Anh không cam tâm!!!
Vậy nên cuối cùng, hai người lựa chọn trao đổi điều kiện, Hiểu Tô sang Mĩ, Lôi Vũ Tranh cả đời không được nhận con. Anh bằng lòng…
Cái hình ảnh Lôi Vũ Tranh cô tịch bên hồ, ném chiếc nhẫn anh vốn định cầu hôn Hiểu Tô xuống nước, giống như ném xuống trái tim đã từng điên cuồng yêu, nặng nề yêu, cả đời không cho ai có cơ hội bước vào nữa. Hình ảnh ấy thực sự rất đau lòng, rất muốn khóc.
Thời gian qua đi, khi nỗi đau và dằn vặt đã chỉ còn là ngọn đèn mờ của kí ức, má Phỉ đã mang đến cho họ một cái kết có hậu. Ngoại truyện được viết sau chính truyện khá lâu, cũng như để độc giả nguôi ngoai về mối tình đầy đau đớn này. Má Phỉ đã để hai người về bên nhau, có bạn nhỏ Đinh Đinh, cái kết viên mãn dành cho hai con người đã chịu nhiều đau khổ, và cho chính những người đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt cho chuyện tình của họ.
– Manh