“Hoa Thiên Cốt” là một tác phẩm rất có sức hút, lối viết mượt mà, sắc sảo. Theo dòng văn, tác giả đã khuấy động tâm trí và cảm xúc nguời đọc. Cá nhân tôi có thể thấy vô vàn hương vị trong những con chữ đó. Vị ngọt khi Hoa Thiên Cốt vui vẻ tại Tuyệt Tình điện, vị đắng truớc những đau khổ hi sinh của nàng để đổi lại vô vàn đớn đau, vị chát của tình yêu dù sâu đậm nhưng không được vẹn toàn,…
Review (2)
Tôi đã đọc khá nhiều truyện ngôn tình, nhiều truyện tôi cũng rất rất thích, nhưng Hoa thiên cốt là tiểu thuyết ngôn tình thể loại huyền huyễn đầu tiên mà tôi đọc. Chính vậy, ngay từ đầu tôi đã bị thu hút bởi một thế giới gần như hoàn toàn mới lạ, là thần tiên, là yêu ma, là Lục giới,…bao nhiêu thứ trong đó cứ theo mạch truyện mà dần hút tôi vào, không thể rời ra được. Tôi rất thích cách tác giả tạo ra và liên kết các chi tiết trong truyện, thế giới đó rõ ràng không có thật, cũng giống như giới Phù Thủy trong Harry Potter, nhưng lúc đọc tôi cảm thấy như thế giới đó thực sự tồn tại đâu đây vậy, bởi vì dường như không có chi tiết nào thừa, và mọi thứ đều logic, gắn kết với nhau.
Về các nhân vật trong truyện, mỗi nhân vật đều để lại những ấn tượng khó phai đối với tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên được cô bé Hoa Thiên Cốt nhỏ nhắn, ham học hỏi, luôn đối xử tốt với mọi người và chính vì vậy luôn được các soái ca trong truyện yêu quý (đặc điểm phổ biến của ngôn tình =.=), rồi lại vì tình yêu với sư phụ, vì cứu sư phụ mà phải chịu bao nhiêu hình phạt khắc nghiệt nhất. Những nỗi đau mà nàng phải chịu tôi như cảm nhận được trên từng giọt nước mắt, tôi khóc khi nàng bị hành hạ, khóc khi nàng vì sợ mà chôn giấu tình yêu với sư phụ không muốn ai biết được-tình yêu mà chính vì nó đã dẫn đến bi kịch của cuộc đời nàng, tình yêu mà chính vì muốn che giấu nàng đã sinh ra sát ý. Không hiểu sao điều làm tôi đau đớn nhất là mỗi khi nhắc đến vết sẹo trên mặt nàng do nước ao Tam sinh gây ra? Mỗi lần nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ ngày nào đã bị thứ nước kia phá hủy, tôi lại thấy quặn thắt trong lòng, chỉ mong Bạch Tử Họa có thể thấy được để biết nàng đã phải vì sư phụ mà chịu khổ bao nhiêu!!! Nhưng càng về cuối, tôi lại thấy Hoa thiên cốt có phần ích kỷ. Nàng vốn là người tốt, nhưng vì cứu những người thân yêu của tôi lại sẵn sàng hi sinh cả Lục Giới. Nàng vì muốn cứu sư phụ mà ăn cắp thần khí, để yêu thần xuất thế, nàng vì muốn cứu Nam vô nguyệt mà cũng chẳng mảy may nghĩ nó chính là sồ thể của yêu thần, rồi khi nàng trở thành yêu thần, vì hận mà mặc cho Trúc Nhiễm làm hại cả Nhân gian nhà tan cửa nát…Bi kịch này nối tiếp bi kịch kia, mà chính nàng là người lựa chọn. Tại sao vậy? Thực ra đơn giản thôi, nàng cho dù thế nào cũng chỉ là một người con gái bình thường, nàng chỉ có thể lựa chọn trước hết bảo vệ người mình yêu quý nhất mà thôi. Cuối cùng thật may vì nàng đã có được một kết thúc đẹp, dù có hơi khiên cưỡng, nhưng nếu không chắc tôi sẽ phải mất ngủ mấy đêm không chừng :3
Về Bạch Tử Họa, như bao nhiêu người đọc khác, theo mạch truyện những gì tôi cảm nhận được chỉ là hận thay Hoa thiên cốt. Tôi đã không hiểu sao người có thể vô tâm như vậy, tại sao lại bỏ mặc nàng, tại sao biết nàng vì mình hi sinh mà không chút mảy may rung động, tại sao lại không cứu nàng ra khỏi man hoang khi nàng không còn lành lặn, tổn thương khắp người như vậy??? Nếu như nói Hoa thiên cốt ích kỉ, nhưng ít ra có lúc tôi cũng thích sự ích kỉ đó của nàng, bởi nàng có thể hi sinh để cứu sư phụ, không như Bạch Tử Họa, tại sao người có quyền lực cao như vậy lại không thể vì Hoa thiên cốt mà hi sinh một chút? Tôi đã có lúc nghi ngờ, nam chính này hóa ra lại chẳng hề yêu thương gì nữ chính. Nhưng không, càng đọc về sau tôi lại cảm thấy mình như đã hiểu lầm Bạch Tử Họa. Nỗi đau của Hoa thiên cốt đã che lấp mắt tôi khỏi sự hi sinh và tình cảm thầm kín mà Bạch Tử Họa dành cho nàng. Sư phụ đã luôn quan tâm dạy dỗ nàng dù ngay từ đầu đã biết nàng là kiếp sinh tử của mình, sư phụ đã thay nàng chịu 64 chiếc Đinh tiêu hồn, đã sai thú Hanh tức tới man hoang chăm sóc nàng, và đã vì cứu nàng mà lừa cả Lục giới,… Nếu như Hoa thiên cốt đau vì chỉ có thể chôn chặt tình yêu tận đáy lòng, thì Bạch Tử Họa lại càng đáng thương hơn khi đã yêu rồi mà chính mình còn không hay biết? Chàng cũng chẳng chịu thừa nhận, cho đến giây phút cuối cùng, khi mà vết sẹo do nước ao Tam sinh trên cánh tay lộ ra bị Hoa thiên cốt phát hiện. Chàng lại càng đáng thương hơn khi mà vì muốn chối bỏ tình cảm ấy, đã tự tay chặt đứt cánh tay của mình. Chính hành động này đã một lần nữa tổn thương Hoa thiên cốt, giải thích tại sao nàng lại phải lừa sư phụ để muốn chính tay sư phụ đâm chết mình. Đừng ai trách nàng, nàng hận là đúng, bởi nếu là tôi, tôi cũng sẽ hận như nàng!
Tôi cũng rất thích một phân đoạn nhỏ sau khi yêu thần Hoa thiên cốt chết, đó là cảnh Bạch Tử Họa phát điên và bắt đầu xuất hiện dấu ấn đọa tiên trên trán. Cuối cùng thì chàng cũng phải thừa nhận rồi, là chàng yêu nàng,chính vì yêu nên mới hận tới phát điên! “Đời này ta sống vì Trường Lưu, sống vì tiên giới, sống vì chúng sinh, nhưng ta chưa từng làm gì được cho nàng. Ta không phụ Trường Lưu, không phụ Lục giới, không phụ trời đất, nhưng cuối cùng lại phụ nàng, phụ cả bản thân ta.”
Tôi cũng sẽ không thể quên được Đông Phương Úc Khanh. Thực lòng mà nói, tôi cảm thấy nhân vật này và Hoa thiên cốt mới là một cặp trời sinh. Họ đứng bên cạnh nhau thật đẹp đôi biết bao. Nhiều lúc đọc tới ghét Bạch Tử Họa, chỉ muốn Hoa Thiên Cốt yêu ĐPUK, đi theo vị Dị Hủ Quân này sẽ chắc chắn có hạnh phúc và niềm vui mà thôi, sẽ không đau đớn như khi bên cạnh sư phụ nữa. Nhưng thật tiếc, tình cảm của Hoa thiên cốt với Đông Phương lại không phải tình yêu. Cũng giống như cảm giác của Hoa thiên cốt khi ở bên ĐP, lúc đọc phân cảnh nào có ĐP là bản thân tôi lại thấy ấm áp và có cảm giác an toàn một cách kì lạ. Thật tiếc vì chàng mãi mãi chỉ là kẻ yêu đơn phương Hoa Thiên cốt mà thôi. Chẳng giống như Hiên Viên Lãng, sau cùng cũng tìm được tình yêu thật sự bên đời ba kiếp là Khinh Thủy, trút bỏ được chấp niệm thời niên thiếu với tiểu đệ Thiên Cổ của mình :3.
Ngoài ra còn các tuyến nhân vật phụ đa dạng khác tôi cũng rất yêu mến. Có Sát tỷ tỷ của Hoa thiên cốt này, Đường Bảo và Lạc Thập Nhất này. Sát Thiên Mạch thì dễ thương kinh hồn, phát ngôn của anh này cực chất đảm bảo cười té ghế luôn, còn tình yêu giữa người và sâu thì đáng yêu quá chừng.
Có điều đáng tiếc nhất phải nói đến Trúc Nhiễm. Tôi không thích nhân vật này cho lắm, một nhân vật xuất hiện là để lợi dụng người khác trong đó có Hoa Thiên Cốt, nhưng mà giây phút cuối cùng y đã lấy cái chết chỉ để đổi lại một phách cho nàng. Nhiều người nói Trúc Nhiễm yêu Hoa Thiên Cốt, có đúng không? Tôi nghĩ điều này không ai biết, chắc cả tác giả cũng chẳng biết đâu. Chỉ tiếc rằng trong vòng luân hồi khi mọi người đều lần lượt xuất hiện trở lại, gã lại biến mất mãi mãi…
Tóm lại thì “Hoa thiên cốt” là một truyện rất đáng để đọc. Sẽ có lúc bạn bất mãn, nhưng cũng sẽ có lúc bạn rất vui vẻ. Và có một điều nữa là phim ko hay bằng truyện đâu nhé, đọc truyện xong ko mún xem phim nữa đâu hihihaha J)
P/s: Không biết có ai có suy nghĩ này giống tôi không, bởi vì khi đọc các chi tiết về thần khí, về yêu thần xuất thế, về đoạn hoa thiên cốt đi tập hợp các thần khí để cứu sư phụ,vv…tôi lại liên tưởng tới…Harry Potter và Bảo bối tử thần. Này nhé, yêu thần thì giống như là Voldemort bị giam lại nhưng luôn tiềm ẩn nguy cơ xuất thế, các món thần khí giống như là các Trường sinh linh giá nơi gửi các mảnh linh hồn của Voldemort, còn Hoa thiên cốt thì giống như là Harry Potter-đều muốn diệt trừ cái ác nhưng lại không biết bản thân chính là một phần tạo nên cái ác đó. Nếu hoa thiên cốt chính là yêu thần, thì Harry Potter lại chứa một mảnh linh hồn của Voldemort, biểu hiện chính là vết sẹo hình sét trên trán của cậu.
Chưa có chuyện nào lại khiến mình day dứt thổn thức như Hoa Thiên Cốt. Đọc truyện mà bản thân như chìm vào cảm xúc của Tiểu Cốt…
Số mệnh của Thiên Cốt quá trái ngang, rất nhiều người yêu thương nàng nhưng nàng lại cố chấp hướng về duy nhất Bạch Tử Họa. Đấy có lẽ cũng là nguyên nhân cho mọi đau khổ của nàng.
Bản thân mình, lần đầu tiên cảm thấy ghét nam chính của một bộ truyện đến thế. Mình thực sự ghét Bạch Tử Họa.
Ghét việc Bạch Tử Họa tự cho là mình có khả năng làm bất cứ việc gì. Nếu không phải Tử Họa chủ quan đưa theo “điểm yếu” của mình là Hoa Thiên Cốt đi thì đã không trúng độc vạc Thần Nông, sẽ không khiến Thiên Cốt phải tới bước đường đi trộm 16 thần khí để tìm đá Nữ Oa cứu Tử Họa.
Ghét việc Tử Họa cố chấp cho cái “đức tin” của bản thân “Sai chính là sai”. Để rồi dùng đại hình với Thiên Cốt dù biết mọi việc Thiên Cốt làm vì mình, biết tình cảm Thiên Cốt dành cho mình hơn nữa hiểu tình cảm mình dành cho Thiên Cốt.
Mình biết Tử Họa phải gánh trên vài trách nhiệm nặng nề, nỗi khổ khó nói. Phải vì Trường Lưu, vì Lục Giới, không thể vì tình cảm cá nhân. Mình biết Bạch Tử Họa phải đấu tranh rất rất nhiều, vì tự cảm thấy tình cảm đó là “loạn luân” trái đạo lý. Biết Tử Họa che chở, bảo vệ Thiên Cốt rất nhiều, không nỡ giết nàng mà phong ấn sức mạnh Yêu Thân trong nàng với hy vọng bản thân có thể khống chế cục diện. Nhưng đấy chính là cái sai khi tự cho là mình đúng. Haizz. Nếu Tử Họa có thể nói rõ ra với Thiên Cốt thì có rất nhiều chuyện đã có thể tránh khỏi. Chỉ là Tử Họa cũng rất cố chấp và như Đông Phương từng nói “Tử Họa không tin Thiên Cốt”.
Dù sau này thấy Tử Họa phải trả giá rất nhiều lòng mình cũng được xả giân đôi chút, về cuối nhờ mấy cái phiên ngoại nên cũng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cho tới cùng mình vẫn không thích Bạch Tử Họa. Có lẽ vì quá thương cảm cho Tiểu Cốt, có lẽ vì cảm thấy những tổn thương Tiểu Cốt phải nhận quá sâu, quá không đáng.
Còn nếu nói “Ai là người yêu Thiên Cốt hơn?” Mình không cho rằng Bạch Tử Họa là người yêu Thiên Cốt nhất. Với mình tình cảm của cả ba người Bạch Tử Họa, Đông Phương Úc Khanh, Sát Thiên Mạch đối với Thiên Cốt đều khá ngang nhau. Ah, mình có phần thiên vị cho Đông Phương Úc Khanh hơn cả.
Nói về Sát Thiên Mạch, có lẽ ban đầu chỉ dùng Tiểu Cốt là thế thân, nhưng rồi bản thân không biết từ bao giờ đã coi “nhóc con” đó còn quan trọng hơn cả Lưu Hà ngày xưa. Sát Thiên Mạch vì Thiên Cốt mà chém giết biết bao người, luyện công đến sa vào ma đạo, cho tới phút cuối cùng vẫn cố gắng giải thích cho Thiên Cốt biết rằng hắn không coi Thiên Cốt là thế thân từ lâu, thậm chí Thiên Cốt còn có phần quan trọng hơn Lưu Hà. “Thấy Lưu Hà bên Trúc Nhiễm hắn tức giận, nhưng thấy Thiên Cốt bên người đàn ông khác thì hắn ghen”. Mình nhớ mãi câu nói của Sát Thiên Mạch “Nếu ngươi để cho đệ tử của ngươi tổn hại nàng một phân, ta sẽ giết cả nhà ngươi. Nếu ngươi dám vì người trong thiên hạ tổn thương nàng một li, ta sẽ giết tất cả người trong thiên hạ”. Tình yêu của Sát Thiên Mạch chính là như vậy, chính là chỉ nhìn thấy người mình yêu, bất chấp đúng sai. Có người sẽ nói đó là tình yêu vô trách nhiệm nhưng đó chính là “tình yêu” của Ma Quân, là thứ tình cảm dùng trái tim, ko dùng lý trí!
Về Đông Phương Úc Khanh, nhân vật mình thích nhất trong bộ truyện này! Có thể nói ban đầu Đông Phương chỉ coi Thiên Cốt là con cờ trong tay mình. Với người sống hơn ngàn năm như hắn chuyện Yêu Thần xuất thế, Lục Giới hỗn loạn không có chút ảnh hưởng. Chỉ là hắn buồn chán nên muốn bắt đầu một “ván cờ” mà Thiên Cốt lại là “con cờ quan trọng nhất”. Nhưng Đông Phương không ngờ rằng mình lại sa vào “lưới tình” với Thiên Cốt. Nói động cơ ban đầu của Đông Phương là vậy, Đông Phương cũng từng bước tác động khiến Thiên Cốt làm Yêu Thần xuất thế. Nhưng có một sự thật đó là Đông Phương luôn bảo vệ và không bao giờ làm Thiên Cốt tổn thương. Yêu và trân trọng Thiên Cốt, cũng tôn trọng lựa chọn của nàng. Hắn hao tốn bao nhiêu tinh lực vào man hoang để đón nàng, để bảo vệ nàng, để đỡ nhát kiếm hủy đi cả thân thể mình theo cách tàn nhẫn nhất, mà trước khi tan biến vẫn còn bịt mắt nàng để nàng không phải nhìn thấy, để nàng khỏi đau lòng. Đổi thêm vài năm sinh mạng ở bên Tiểu Cốt để nhận lấy cai chết đau thương mãi không thể luân hồi. Đến khi nàng chuyển kiếp thì hắn tiếp tục trở thành cô hồn ở bên cạnh nàng. Chỉ rời đi khi biết chắc bản thân không thể có hy vọng. Đông Phương từng nói Tử Họa có Trường Lưu phải lo lắng hắn cũng có Dị Hủ Các cần chăm nom. Nhưng Đông Phương có ý chí kiên định rằng chỉ cần Tiểu Cốt đồng ý, hắn sẽ bỏ lại tất cả, cùng Tiểu Cốt và Đường Bảo một nhà ba người đi ngao du sống cuộc đời hạnh phúc. Hắn từ bỏ mọi thứ vì Thiên Cốt. Tình cảm của Đông Phương không hề kém Tử Họa, Đông Phương không thua Tử Họa, Đông Phương chỉ thua lòng của Thiên Cốt. Cho đến vụ “cá cược” Đông Phương rõ ràng lợi thế hơn khi Thiên Cốt mất trí nhớ nhưng hắn nói “nàng đã là vợ người khác rồi, ta không thể tùy tiện hôn nàng”. Vì nàng chỉ yêu hắn nên Đông Phương sẽ buông tay, buông tay để người mình yêu hạnh phúc. Đông Phương lại quay về làm Dị Hủ Các Chủ thông thiên tường địa. Tất cả những gì làm được cho Thiên Cốt hắn đã làm hết rồi. Trái tim hắn mở ra một lần rồi khép lại mãi mãi với vết sẹo không bao giờ lành!
Mình cho rằng nếu không phải Thiên Cốt kiên định cố chấp với tình cảm như vậy thì có lẽ nàng nhất định yêu Đông Phương. Khi mất trí nhớ, nàng đòi rời sư phụ bỏ đi thành thân với Đông Phương. Gặp Đông Phương, luyện chữ cùng hắn khiến nàng mặt đỏ tim đập nhanh…
Bên cạnh đó còn rất nhiều người khác yêu thương Thiên Cốt. Tình cảm của họ dành cho nàng, có thể là tình yêu? là chấp niệm? là thương xót? Đó là Hiên Viên Lãng kiên định không lập phi vì nàng. Là Sóc Phong vì nàng hy sinh bản thân để thành toàn cho đá Nữ Oa. Là Trúc Nhiễm đánh đổi cả tính mạng đổi lấy một phách cho nàng để nàng có cơ hội quay về nhân gian. Là Mạc Băng Tiên từng muốn giết nàng rồi vì nàng mà muốn từ bỏ tất cả cùng nhau chạy trốn, rồi cuối cùng luôn từ xa dõi theo nàng với ánh mắt phức tạp cùng câu nói “ta chỉ cần nhìn thấy nàng hạnh phúc là đủ…”
Cuối cùng cái kết như vậy tạm xem là có hậu. Có hậu cho Thiên Cốt. Thôi chỉ cần Tiểu Cốt hạnh phúc là đủ, con bé phải chịu quá nhiều tổn thương rồi!
Trích dẫn
“Bạch Tử Họa, đường xuống suối vàng, trong dòng vong xuyên, bên đá tam sinh, đầu cầu nại hà, ta đã gặp chàng ở đâu?”
“Bạch Tử Họa, trên người ta, một trăm linh ba vết kiếm, mười bảy lỗ đinh tiêu hồn không chỗ nào là không phải do ngươi ban cho. Cung linh đã vỡ, đoạn niệm đã tàn. Từ nay về sau, ta và ngươi, tình thầy trò ân đoạn nghĩa tuyệt!”
“Bạch Tử Họa, ta lấy danh nghĩa của thần nguyền rủa chàng, đời này kiếp này, bất lão bất tử, bất thương bất diệt.”
“Tình yêu cao thượng? Đó đơn giản chỉ là một từ? Hay là một thứ phải hiến dâng hạnh phúc của đời mình,hy sinh tất cả mọi thứ mới có được? Đời này ta sống vì trường lưu, sống vì tiên giới, sống vì chúng sinh, nhưng chưa từng làm gì được cho nàng ấy. Ta không phụ trường lưu, không phụ lục giới, không phụ trời đất, nhưng cuối cùng lại phụ nàng ấy, phụ cả bản thân ta.”
“Chàng là người dịu dàng nhất thế gian, cũng là kẻ vô tình nhất thiên địa. Ta cố gắng suốt bao năm cũng không thể hiểu được chàng, nhưng giờ thì đã không cần và cũng không muốn hiểu nữa rồi, chết hay sống, chàng đang nằm trong tay ta, ta muốn thế nào cũng được.”
“Ta không có sư phụ, không có bạn bè, không có người yêu, không có con cái, trước kia ta tưởng rằng ta có cả thiên hạ, nhưng hóa ra tất cả đều là giả. Người yêu ta, vì ta mà chết, người ta yêu, một mực muốn ta chết. Người ta tin, phản bội ta,người ta nương tựa, ruồng bỏ ta. Ta không cần gì, cũng chẳng cầu chi, chỉ muốn sống thật đơn giản, nhưng ông trời bức ta, chàng cũng bức ta! Chàng tưởng rằng đến bây giờ ta còn có thể quay đầu lại sao?”
“Bạch Tử Họa, chàng chưa bao giờ tin ta, chàng chỉ tin những gì mà chàng nhìn thấy.”
“- Bạch Tử Họa, chàng vẫn không chịu thừa nhận mình yêu ta sao?
Bạch Tử Họa vô hồn nhìn nàng, không phải không thừa nhận, mà là không chịu thừa nhận. Vì quá quan trọng, cho nên không thể.
– Bạch Tử Họa, ta lấy danh nghĩa của thần nguyền rủa chàng, đời này kiếp này, bất lão bất tử, vô thương bất diệt.”
“Sao nàng có thể tàn nhẫn như thế. Ép ta tự tay giết nàng, rồi để lại một mình ta? Muốn thứ gì, nàng nói là được. Bất kể là đúng hay sai, ta đều cho nàng. Tình yêu cho nàng, người cũng cho nàng.
Lục giới diệt vong thì liên quan gì tới chúng ta? Những kẻ này sống hay chết thì liên quan gì tới chúng ta?
Ta đưa nàng đi, đi đâu cũng được, nàng muốn thế nào cũng được. Nhưng xin nàng đừng rời bỏ ta…”