Lần cập nhật gần nhất September 12th, 2023 - 11:14 pm
Nếu bạn đang muốn tìm 1 bộ truyện với nam chính có thể dễ dàng động lòng vì tình yêu, hoặc mong muốn câu chuyện tình vượt bao gian khổ để đến bên nhau thì đừng chọn Trọng Tử. Trọng Tử được bạn đọc đánh giá khá cao, vì câu chuyện nói về hai mặt cực đoan của nhân tính, triết lý nhân sinh nhiều hơn là tình cảm nam nữ, không phải cứ sống chết yêu nhau bất chấp miệng lưỡi người đời thì mới là hay.
Review Trọng Tử (2)
Lại thêm một cuốn huyền huyễn rất ư thú vị. Theo mình thấy thì thể loại của nó chủ yếu là tình cảm và huyền huyễn thôi, có một chút tiên hiệp. Ban đầu thì truyện rất dễ thương, về sau thì ngược khá ức chế nhưng mà nó HE nên cũng tạm chấp nhận được. Ngược mà còn SE thì thoi, có cho tiền Hoa Ban cũng không thèm đọc ^^
Đây là truyện edit nên chúng ta không thể đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối, nhưng mà đội edit của Kites làm việc rất có trách nhiệm, ít sai chính tả và văn phong lưu loát, mượt mà. Cảm ơn các bạn vì đã edit truyện này!
Trên đời này có những thứ được cho là đối nghịch và mãi mãi không thể dung hòa. Như trắng và đen, như ánh sáng và bóng tối, như hiền và ác, như Tiên và Ma.
Ai cũng nghĩ Tiên thì luôn bao dung thánh thiện, tiên sẽ làm việc tốt, tiên cứu độ chúng sinh…
Ai cũng tin Ma thì luôn gian tàn độc ác, ma sẽ làm chuyện thất đức, ma gây họa cho khắp nhân gian.
Vì mọi người đều nghĩ, đều tin như thế nên nó trở thành một quan niệm. Quan niệm đó khiến Tiên và Ma thành hai thái cực, mãi mãi là kẻ thù, mãi mãi đối kháng, mãi mãi không thể bên nhau…
Tiểu Trùng (con sâu nhỏ) không biết vì sao mình tồn tại ở thế giới này. Bé chỉ là một con người mong manh nhưng khổ nổi “trời sinh sát khí”. Những năm đầu đời lăn lộn trong cuộc sống cùng cực, tủi nhục đã may mắn cho nàng gặp một vị thần tiên.
“Bị ức hiếp có thể nổi giận, nhưng cũng không nên có ý muốn lấy tính mạng của người khác, biết chưa?”
Lời răng dạy đó nàng ghi nhớ trong lòng. Dù bản thân mang sát khí trời sinh cũng chưa bao giờ cướp mạng sống sinh linh khác.Khuôn mặt thiên thần đó làm cô bé Tiểu Trùng khao khát nhập tiên, muốn làm một “thần tiên tỉ tỉ” được mọi người yêu mến, cứu rỗi cuộc đời cho những ai bất hạnh.
Vì thế mà nàng đến Nam Hoa. Trong lục giới này, Thần giới đã sụp đỗ, chỉ còn Tiên giới là tối cao. Trong tiên môn, Nam Hoa cung là danh tiến bậc nhất. Mang theo ước vọng một tương lai tươi sáng, cô bé Tiểu Trùng tự hào cho rằng mình có “lá gan rất to”, dũng cảm vượt qua những thử thách để vào học ở Nam Hoa. Ở có cô bé quen một cậu nhóc lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng và thích gọi cô là “Nha đầu xấu xí”.
Nha đầu xấu xí, nha đầu xấu xí…
Ừ thì Tiểu Trùng trông lượm thượm rách rưới, xấu thật! Nhưng tâm hồn của bé lại torng sáng, thánh thiện hơn ai hết. Vì sao các vị sư phụ không nhìn vào đấy mà nhận định? Tại soa họ cứ khăng khăng cho rằng “trời sinh sát khí’ thì nhất định là ma đầu?
“Nữ hài tử kia, phái Nam Hoa ta không thể thu nhận con, Mộ Ngọc, đưa con bé xuống núi ngay lập tức.”
“Tại sao lại không thể thu nhận con? Lá gan của con so với bọn hắn còn lớn hơn mà!”
“Ngươi trời sinh sát khí, nếu tu thuật pháp, lâu tất thành hại.”
Lạ lùng chưa? Cô bé nào có mong muốn mình sinh ra như thế. Ở đời có bao kẻ gian tà độc ác mà họ có sát khí đâu. Một đứa trẻ ngon hiền như vậy chỉ vì trời sinh sát khí mà bị hắt hủi.“Ta thu nhận con.”
Đã có ai đó nói như vậy. Bốn chữ đơn giản và ngắn gọn. Nhưng người đó không biết, bốn chữ này đã khiến định mệnh bắt đầu xoay chuyển, bánh răng nhân duyên bắt đầu quay.
Từ đây yêu và hận.
“Sư phụ! Sư phụ!”
“Trọng nhi! Trọng nhi!”
Cả đời này, Trọng Tử kêu tiếng “sư phụ” không biết bao nhiêu lần. Suốt mấy trăm năm tu hành, hai tiếng “Trọng nhi” thành lời cửa miệng được Lạc Âm Phàm dùng nhiều nhất. Trọng nhi – cô bé đó là đồ đệ đầu tiên và có lẽ là duy nhất của hắn. Từng giờ, từng khắc, từng năm tháng, cô gái bé nhỏ trở thành điểm liên tục nhấp nháy đổi màu trong cái thế giới u tịch một màu trắng xóa…
“Con nhất định sẽ cố gắng học tiên pháp thật giỏi, giúp sư phụ đối phó với Ma tộc, bảo vệ sư phụ thật tốt .”
“ Không phải bảo vệ sư phụ, mà là bảo vệ Nam Hoa , bảo vệ chúng sinh.”
“Chúng sinh có sư phụ bảo vệ rồi, con bảo vệ sự phụ, cũng chính là bảo vệ chúng sinh.”Khuôn mặt lạnh lẽo không sắc thái kia đã bắt đầu lộ ra những cam xúc vui buồn, lo lắng. Vòng tay ấy ấm áp bảo vệ cho nàng. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về nàng với tình cảm yêu thương che chở.
“Có ta ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt con nữa đâu.”
Hắn là tiên, đã trãi qua bao phen lịch kiếp, đã vứt bỏ mọi hỉ nộ ái ố, đã không còn vướng bận thất tình lục dục. Cứ ngỡ mình đã là một thần tiên chuyên tu đắc đạo, nhưng rồi hắn lại lần nữa được làm người.
Chỉ có con người mới biết buồn vui, mới biết yêu biết hận.
“Muốn giáo dưỡng người thành tiên, lại bị người dạy trở thành người.”
Những thứ cảm xúc xa lạ bắt đầu dáy lên, quấy rầy, phiền nhiễu và tác động đến hắn. Nhưng hắn là ai? Là Lạc Âm Phàm tiên tôn của tiên đạo, là người đứng đầu tiên môn, là người mang trọng trách với toàn thể chúng sinh. Bảo hắn vì một cô gái mà vức bỏ lục giới? Nói đùa!
Một cách dứt khoát hạ kiếm. Hắn lấy mạng tiểu đồ đệ duy nhất của mình, cũng là người mình yêu thương nhất trong suốt hàng trăm năm cuộc đời. Lời hứa ngày nào chính miệng hắn thốt ra, nói rằng sẽ luôn bảo vệ nàng, vậy mà bây giờ đôi tay hắn lại hành động không chút do dự.
Ai cũng nói hắn không buồn vui. Ai cũng nghĩ hắn hạ thủ vô tình.
Nhưng thực ra nổi đau này lớn biết dường nào, giống như người chết dưới lưỡi kiếm là chính bản thân hắn. Dù thế hắn chưa từng hối hận. Bởi vì hắn là Lạc Âm Phàm, là người biết nặng nhẹ, là người mang trách nhiệm với chúng sinh.
Từ đấy mọi chuyện kết thúc. Người nào đó lại chui rút trong cái vỏ bọc “Trọng Hoa Tôn giả”, sống tiếp kiếp tiên không hận không yêu.
Nhưng mà vận mệnh không dễ buông tha.
Lạc Âm Phàm lại lần nữa ngỡ ngàng, có hoảng sợ, có kinh hỉ. Hồn phách năm xưa lại tái sinh, lại đứng trước mặt hắn, lại tròn xoe đôi mắt trong sáng mà nhìn hắn.
Làm sao có thể? Nhát kiếm kia đâu có đơn giản là giết chết mà là “hủy diệt”. Giết thân xác, phá tan cả linh hồn. Theo lý mà nói, Trọng Tử phải “biến mất” đúng theo nghĩa đen của từ này.
Lạc Âm Phàm kinh hãi mà cũng vui sướng tột độ.
Nếu đây là cạm bẫy, hắn tình nguyện rơi vào.
Nếu đâu là nghiệp chướng, hắn cũng sẽ chấp nhận.
“Sư phụ! Sư phụ!”
“Trọng nhi! Trọng nhi!”
Lại lần nữa gọi nhau như thế. Lại lần nữa Lạc Âm Phàm biết thế nào là đang “sống”.
Kiếp thứ hai lại là sư – đồ
Sát khí trong người Trọng Tử nhiều hơn, được tiên pháp cả đời của sư phụ che giấu. Sư phụ của nàng – người quan minh chính đại – người luôn lấy đại cuộc làm trọng nay còn biết dối tiên môn, lừa cả lục giới.
Nàng vẫn yêu sư phụ như ngày nào, tình cảm đó còn mãnh liệt và đòi hỏi hơn.
Lạc Âm Phàm càng giống “người”, càng gắn bó yêu thương, càng đối với nàng sâu nặng lẫn khổ tâm. Chữ yêu viết làm sao? Lạc Âm Phàm còn chưa biết vậy mà hắn lại từng chút một chìm vào luyến ái.
Kiếp trước, chính tay hắn đánh tan hồn phách của nàng.
Kiếp này, chính tay hắn bẽ nát thân xác nàng rồi giam giữ trong khối băng lạnh nghìn năm.
Có ai yêu như hắn không? Có ai nhẫn tâm hơn hắn không?
Trọng Tử không muốn nhập ma, chỉ nguyện một lòng làm tiên để ở cạnh sư phụ suốt đời suốt kiếp.
Nhưng ai ngờ tất cả mọi người lại dồn ép nàng, buộc nàng đi vào ma đạo. Âu cũng là số trời, cũng là định mệnh. Người ta càng muốn ngăn chặn một kết cục hóa ra lại càng thúc đẩy, càng khuyến khích nó xảy ra.
Thế mới biết trên đời tiên và ma đều như nhau. Chỉ cần bạn có một cái thiên lương, chỉ cần giữ cho mình đức hạnh độ lượng thì bạn chính là tiên.
Lạc Âm Phàm có lẽ là người mâu thuẫn, đau khổ và bất lực nhất. Hắn nắm sức mạnh vô địch trong tay nhưng cả lục giới, cả người con gái hắn yêu đều không bảo vệ được. Hắn muốn che chở, muốn giữ nàng bên mình thì lại càng gây nhiều tổn thương, càng khiến nàng rời xa.
Sau bao nhiêu hiểu lầm, sau bao nhiêu tuyệt vọng, khi Trọng Tử quyết định buông tay, không còn hận cũng chẳng còn yêu thì Lạc Âm Phàm lại chọn cách ích kỉ nhất để giữ nàng bên cạnh.
Nếu không có được thế thì ta đạp đỗ.
Nếu không thể sống bên nhau vậy hãy chết cùng nhau….
Đến cuối cùng, không có ai là xấu xa hoàn toàn mà cũng chẳng có hai là tuyệt đối tốt bụng. Hôm nay là bạn bè, ngày mai là kẻ thù. Hôm nay là ân nhân ngày mai là địch nhân. Hôm nay là thầy trò, ngày mai lại đối đầu trên hai bờ chiến tuyến.
Có thể nói “Trọng Tử” là một bộ huyền huyễn thú vị, đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc. Tác phẩm vẽ nên một thế giới cổ đại huyền ảo, vừa ly kì, vừa mới lạ. Tình tiết thay đổi liên tục, lúc thì sủng ngất trời lúc lại ngược tơi bời.
Câu chuyện quay quanh những cái gọi là “định kiến”. Cũng vì định kiến mà khiến nó rối rắm và đi tới con đường không lối thoát như vậy.
Gía như họ có thể vượt qua dư luận, có cái nhìn thoáng hơn về tình yêu giữa thầy và trò thì chắc chắn Trọng Tử và Lạc Âm Phàm sẽ hạnh phúc rất nhiều.
Gía như người ta bỏ qua nghi ngờ, bài xích mà nhìn thẳng vào tâm hồn thánh thiện của cô bé thì đã có thể tin tưởng, có thể bảo hộ, có thể ngăn chặng hàng tấn bi kịch.
Đến cuối cùng, bạn sẽ thấy không gì hạnh phúc hơn làm người. Bởi chỉ có làm người, ta mới có quyền sống như ý muốn, ích kỷ cũng được, khoan dung cũng được.
Kết thúc của truyện theo mình là GE. Đôi nhân vật chính hạnh phúc bên nhau, tiếp tục nắm tay nhau trãi qua khoảng thời gian vô tận của sự bất tử, hạnh phúc vô tận của tháng ngày kề cận. Đọc truyện này hay nhất là những đoạn cô bé Trọng Tử sống ở Trọng Hoa cung, ngờ ngờ nghệch nghệch yêu sư phụ. Bọn họ khi không là kẻ thù thì đáng yêu vô cùng ^^
– Hoa Ban
“Trọng Tử” quả thật là một câu chuyện huyền huyễn dài hơi và ám ảnh tâm trí, đến mức ngay sau khi bỏ quyển ba xuống, tôi phải viết review ngay lập tức cho bớt “khó chịu” trong lóng. Nhật xét khái quát, lời văn Thục Khách rất chân thành và giàu cảm xúc, đôi lúc đọc cảm thấy rất tức ngực. Tuyến nhân vật thì được xây dựng vô cùng khéo léo và đặc sắc, không ai xấu xa hoàn toàn. Nhiều người còn để lại ấn tượng không phai nhạt.
Người đầu tiên, người tôi cảm thấy đáng tiếc nhất, là Sở Bất Phục – Ma tôn Vạn Kiếp. Là Ma tôn quyền lực tối cao cùa Ma giới, nhưng Sớ Bất Phục thực sự rất đáng thương. Từ một vị tiên thanh cao với nụ cười ấm áp, chỉ vì muốn ngăn cản việc Ma kiếm bị cướp đoạt mà lấy thân tuẫn kiếm, nhập ma, giết hại tất cả đồng môn của mình. Mọi người ruồng bỏ hắn, ngay cả người con gái hắn yêu cũng không chấp nhận hắn. Ma quỷ, yêu quái đầu quân về Cửu u ma cung chứ không phục vụ hắn vì hắn quá lụy tình, một mình lẻ loi sống giữa nơi u ám, lạnh lẽo, hắn đâu có đáng bị như thế? Sở Bất Phục hắn đã bao lần xông lên tiên giới cứu người hắn yêu dù biết rõ đó chỉ là cái bẫy, hắn đã bao lần chịu tổn thương và đau đớn, để rồi quay lại chốn ở, một mình chịu đựng. Đáng lẽ hắn nên gặp Trọng Tử sớm hơn, hắn sẽ biết rằng vẫn còn có người quan tâm tới hắn, lo lắng cho hắn. “Hôm nay còn có người vì ngươi mà khóc, ngươi còn có điều gì chưa thỏa mãn nữa? Đồ ngốc! Quả là đổ ngốc!’’. Tiếc là hắn biết nàng quá muộn. Sở Bắt Phục chỉ ôm chặt nàng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng. Giống hệt lúc nàng gặp hắn lần đầu tiên, hắn cũng vỗ nhẹ lưng nàng mà dỗ dành như thế, kéo cả cơ thể bẩn thỉu của nàng từ dưới đất dậy, lưu lại trong lòng bàn tay nàng một tiên chú, cũng là cho nàng hy vọng để tiếp tục sống tốt. Thứ hắn có thể trả ơn nàng chính là tự diệt và dùng mảnh hồn cuối cùng che chớ nàng trước chiêu Tịch diệt của Lạc Âm Phàm, hắn hối hận rồi, cà đời chém giết làm tay hẳn nhuốm đầy máu tươi, nhưng hắn đã hối hận rồi. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói từng từ, từng từ một: “Tiểu Trùng nhi, người phải nhớ kỹ, bất luận ngươi có chịu bao nhiêu nỗi oan ức, buồn đau, cũng luôn có người tin tưởng ngươi, yêu mến ngươi, giống như đại thúc vậy, nhất định đừng nhập ma, bằng không, sẽ không quay đầu lại được nữa”. Hắn là Ma tôn Vạn Kiếp, cũng là Sở Bất Phục — Sở sư thúc đã luôn bảo vệ Trọng Tử, “Có đại thúc ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi đâu”. Tiếc thay, cuối cùng linh hồn tiêu tán, mãi mãi không được siêu sinh. Ít ra, cái chết cùa hắn có thể chứng minh cho sự trong sạch và hóa giải lỗi lầm hắn gây ra năm xưa.
Cứu nhân độ thế là vậy, khúc “Thương Hải du tiên” qua cây cổ cầm vang danh thiên hạ là thể, chỉ vì nặng lòng với sư môn mà nhất niệm nhập ma, hôm qua là Sở Bẩt Phục, hôm nay đã là Vạn Kiếp, nhưng là vì tiên mà phải nhập ma. Vì vậy mà có Vạn Kiếp cung. Cây là cây khô, nước là nước đỏ, không có màu xanh của sức sổng, không có cả sự tức giận, chỉ có sự tuyệt vọng đến vô cùng, hắn không thể tha thứ cho chính mình nên mới ở một nơi không khác gì địa ngục này, suốt ngày chỉ có những cơn mưa máu và những bộ xương trắng bầu bạn.
Rốt cuộc, Vạn Kiếp Bất Phục.
Hỏi ai còn nhớ không, xưa kia có một thủ tọa đệ tử của Trường Sinh cung, y phục trắng tựa tuyết, mái tóc dài đen nhánh, vang danh thiên hạ, lẫy lừng một cõi giang sơn.
Người thứ hai, theo tôi, cũng đáng tiếc như Sở Bất Phục, là Thiên Chi Tà. Y là người có hoài bão, khát vọng thống nhất lục giới. Y ở bên Trọng Tử, chăm sóc nàng lúc nàng cô đơn nơi Cửu u ma cung. Y cũng là người duy nhất nàng có thể tin tưởng, khi Lạc Âm Phàm tìm cách giết nàng, còn Vong Nguyệt quá thẩn bí. Trong vòng tay y, Trọng Tử luôn cảm thấy bình yên.
Thiên Chi Tà khoác áo choàng tráng tinh bước tới dang tay ôm lấy nàng, trên người y luôn phảng phất mùi vị tươi mát mà ma cung không hể có, mùi vị này vô cùng quen thuộc, đã từ lâu rồi, hằng đêm chính mùi hương này đã ru nàng vào giấc mộng, nó có quan hệ mật thiết với quá khứ cùa nàng, khiến nàng lưu luyến không nỡ rời, nhất là những lúc nói chuyện cùng một u linh quỹ quái như Vong Nguyệt, nàng càng khao khát mùi hương này.
Nàng quen sự có mặt của y, đến mức khi ngủ quên trong lòng Lạc Âm Phàm, gặp ác mộng, nàng đà gọi: “Thiên Chi Tà”. Thiên Chi Tà chắc hẳn chẳng rõ trước mặt Trọng Từ, y có còn là Thiên Chi Tà nhiều bộ mặt của Cửu u ma cung không, hay là đã xen vào bóng dáng của vị sư thúc Mộ Ngọc nho nhã? Quả thực, đầu tiên y có ý lợi dụng nàng để thực hiện hoài bão của mình. Nhưng đến lúc nào y phát hiện ra mình vì nàng mà có thể hy sinh cả bản thân?
Y không màng đến vết thương của mình, vận công giúp nàng chữa trị, không nói một lời, cũng không hễ trách cứ, chỉ cho nàng uống một viên thuốc.
Đồng ý cùng nàng rời ma cung là phản bội ma cung, phản bội lời thề Ma thần, song y đâu nề hà. Quay trở lại gặp Lạc Âm Phàm và bị giết, hắn nguyện lòng.
Y làm vậy kỳ thực là lấy cớ ép Trọng Tử ở lại ma cung, hay thực sự muốn hy sinh vì nàng? Điều này chẳng ai rõ, ngoại trừ chính bản thân Thiên Chi Tà. Thậm chí y còn hỏi hộ nàng, là Lạc Âm Phàm quên mất nàng rồi sao. Khi nhận được bộ quần áo trắng của y, Trọng Tử đã giẫm đạp, chửi bới. Là nàng hận y? Hay là thương tiếc cho y? Là y gián tiếp đưa nàng đến Nam Hoa, gián tiếp để sát khí nàng bùng phát, khiến nàng nhập ma. Nàng nên hận y không? Chỉ có Trọng Tử biết. Y nói rằng, y xin lỗi. Y đang xin lỗi vi khiến nàng trớ nên như thế này, hay là xin lỗi vì bỏ rơi nàng trên cõi đời? Cố gắng tạo ra ảo ảnh cuối cùng bắng Nhiếp hồn thuật ở bên nàng, Thiên Chi Tà vẫn luôn quan tâm chăm sóc Trọng Tử từng li từng tí. Như Thiên Chi Tà, phái hồn tiêu phách tán, thật đáng tiếc làm sao.
“Đã chết rồi sao? Hắn cứ thể mà chết sao? Nhanh như vậy mà đã chết ư? Tên cẩu nô tài này.”
“Hại ta đến nông nỗi này, ta còn chưa kịp tính sổ với người mà ngươi đã muốn chết sao?”
“Thiên Chi Tà, ngươi không phải là con chó trung thành mà ta đang nuôi sao? Ta bảo ngươi cái gì là ngươi làm cái đó, ta không cho ngươi chết, ngươi lại dám chết ư?”
“Chết vì khinh địch, xem ra cái chết này quá hời cho ngươi đó! Ngươi mau quay lại đây cho ta! Trở về đây cho ta!”
Tiếng mắng chửi xen lẫn tiếng cười chát chúa cứ quanh quẩn trong bầu không khí trên đại điện, thê lương đến chói tai, tựa như tiếng khóc lóc, kêu than của ma quỷ.Người thứ ba để lại ấn tượng sâu đậm trong tôi chính là Tần Kha. Trong số tất cả, Tần Kha là người gặp Trọng Từ đẩu tiên. Đáng lý ra hai người phải rất gần gũi, rất thân thiết. Vậy mà số mệnh xoay vần, khoảng cách ngày một xa vời. Luôn gọi Trọng Tử là “nha đầu xấu xí” và chê bai nàng, nhưng thực ra, nàng là người rất quan trọng trong lòng Tần Kha, hắn luôn bảo vệ nàng một cách âm thầm. Năm đó, tên tiểu công tử lúc nào cũng ra vẻ ông cụ non đã hếch khuôn mặt nhỏ nhắn cùa mình lên mà mắng nàng là: “Nha đẩu xấu xí”, thế nhưng lúc nàng bị người ta ức hiếp thì lại vội vàng kéo nàng ra sau lưng, bào vệ nàng, ngoại trừ đại thúc, hắn là người thứ hai sẵn sàng bảo vệ nàng trước tất cả. Khi nàng mang sát khí trời sinh, hắn đã bế quan tu luyện tìm cách trừ khử sát khí: “Từ lúc cùng muội bái nhập Tiên môn, hầu hết thời gian ta đều dành cho việc bế quan, chỉ là vì ta nghe chưởng giáo nói trong người muội có sát khí trời sinh, sớm muộn gì cũng sẽ nhập ma, không thể tu luyện thuật pháp, cho nên ta mới muốn tu luyện thành một người lợi hại như tôn giả để có đủ khả năng bào vệ muội.” Lời nói chân thành đầy đau đớn. Nhưng nếu sớm biết kết quả là hắn không thể bảo vệ nàng, sớm biết dù hắn có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được kết cục cùa vận mênh thì hắn cần gì phải bế quan, dành hết thời gian để tu tiên thuật, chỉ cần cứ thế ở cạnh nàng vài năm là tốt rồi. Chính Trọng Tử đã từng hỏi hắn trong thâm tâm: “Vì sao? Vì sao ngươi luôn bế quan, vì sao không để cho ta cơ hội thích ngươi?”, Có lẽ, nếu Tần Kha ở bên Trọng Tử đủ lâu, cảm tình với hắn ngày một tăng dần, nàng đã không yêu sư phụ mình, đã không rơi vào bi kịch. Nhưng trên đời làm gi có chữ “nếu”. Mọi thứ không thể xoay chuyển lại được nữa rồi. Hắn chỉ còn có thể tìm cách giúp đỡ nàng, tìm quả chúc dung cho nàng, chịu đựng bao đau đớn và giày vò. Chỉ là, mâu thuẫn giữa nàng với Lạc âm Phàm, với tiên giới quá lớn, một mình hắn không xóa nổi khoảng cách đó.
Khi nàng phải chịu trọng hình, hắn đã từng khuyên nàng bình tĩnh, kiềm chế, hẳn đã từng bất chấp thương thế, nắm chặt bàn tay nàng, khuyên nàng phải nhẫn nhịn chịu đựng, nhẫn nhịn chờ đợi hắn, hắn nhất định sẽ cứu nàng ra, giúp nàng tiêu trừ sát khí.
Nhưng nàng đã không đợi được đến ngày đó, nàng đã muôn đời muôn kiếp không bao giờ quay trở lại được nữa.
Khi mọi chuyện không còn xoay chuyển được, hắn lựa chọn chết dưới tay nàng, chỉ vì không muốn để Tỏa hồn ti khiến nàng bị tổn thương.
Là hắn đã tự chọn cái chết làm kết thúc cho mình. Trước khi chết, Tần Kha có nói: “Lúc Thanh Hoa cung đến cầu hôn muội, ta đã rất tức giận, nhưng nha đầu xấu xí muội không hề hay biết”. Đó là một tình cảm vô cùng đơn thuần, hắn nguyện mãi là tên tiều công tử khó tính đến kỳ quặc, chỉ đơn giản là muốn bảo vệ tiểu nha đầu xấu xí lúc nào cũng chực khóc nhè kia. Hắn muốn bảo vệ nàng, mài mãi bảo vệ nàng. Biết rõ không còn đường nào đế đi nên hắn không khuyên nàng quay đầu lại, chỉ mong nàng có thể yêu quý, gìn giữ chính bản thân mình, đừng đề mình hứng chịu thêm thương tổn. hắn đã nói với nàng: “Cả cuộc đời này, ta vốn lập chí tu tiên, nhưng nếu có kiếp sau, ta và muội đừng gia nhập Tiên môn nữa nhé, được không?”. Và cho dù Trọng Tử về sau vẫn ớ bên Lạc Âm Phàm trên Tử Trúc Phong, Tần Kha vẫn giữ lời hứa, những kiếp sau quyết không tu tiên. Đầu thai chuyển kiếp, Trọng Tử không còn là “nha đầu xấu xí” cùa hắn nữa, vì hắn đã tìm được “nha đầu xấu xí” thực sự xứng đáng với hắn, cần hắn ở bên. Âu cũng là cái kết hạnh phúc với Tần Kha.
Nhắc đến Tần Kha thì không thể không nhắc đến Trác Hạo. Đây là hai người thương yêu và hy sinh rất nhiều cho Trọng Tử. Trác Hạo vốn là thiếu cung chủ Thanh Hoa cung, tính khí trẻ con, có chút bốc đồng. Lúc đẩu, hắn chi là muốn trêu chọc muội muội dễ thương của Nam Hoa. Dần dần hình bóng nàng đã ngập đầy tâm trí hắn lúc nào không biết. Vì Trọng Tử, hắn thay đổi bản thân, làm rất nhiều việc, chịu bao tổn thương khi bị nàng cự tuyệt và khi nàng phải đến băng lao. Là do Mần Tố Thu tới an ủi hắn đúng lúc hắn cần một bờ vai nương tựa, hắn do một phút động lòng nên đã lấy nàng ta. Nhưng điều đó hoàn toàn không thế kéo Trác Hạo ra khói nỗi thương nhớ Trọng Tử. Đặc biệt khi biết Mần Tố Thu là kẻ gián tiếp khiến Trọng Từ quyết định nhập ma, hẳn càng ân hận và đau khổ. Vượt qua bao gian khó, Trác Hạo đã đến Cửu u ma cung cầu xin nàng quay về. Nàng đâu còn là “tiểu nương tử” đáng yêu ngày nào nữa? Nàng giờ là Thiên ma có thể triệu tập vạn ma chốn hư thiên bất cứ lúc nào. Là Mần Tố Thu nợ nàng, tức là hắn nợ nàng. Việc Man Tố Thu còn tìm đến và hạ độc Tòa hồn ti rất đáng trách cứ. Đó là lỗi cùa nàng ta, việc nàng ta chết, coi như trả một món nợ. Còn món nợ còn lại, hắn giãi Tỏa hồn ti cho Trọng Tử, đoạn tuyệt tình cảm, rồi tự tìm đến cái chết. Nhưng Trọng Tử đã cứu kịp thời. Đối với Trọng Tử, Trác Hạo giống như Tẩn Kha, là những người thân thương nhất, nàng sè không hại họ: “Tần Kha đã mất, ta chỉ còn có huynh, huynh không thể làm vậy. ” Trác Hạo tiếp tục sống và không ngừng tìm kiếm chuyển kiếp của Man Tố Thu. sự xuất hiện của Trác Diễn ớ phần ngoại truyện đà cho thấy sự thay đổi trong nhận thức Trác Hạo, thay vi theo đuổi hình bóng xa vời, người luôn âm thẩm bên cạnh mình mới là người quan trọng nhất.
Cũng nên khái quát một chút về Vong Nguyệt chứ nhỉ? Vong Nguyệt là kẻ bí ẩn nhất toàn câu chuyện. Vì hắn không thuộc tiên, không thuộc ma, mà thuộc Thần tộc. Sức mạnh sánh ngang trời đất khiến bao kẻ khiếp sợ. hắn là Thánh quân trên vạn người. Nhưng Trọng Tử với hắn, có lẽ có chút đặc biệt. Khi Trọng Từ trớ thành Trọng Cơ, hoàng hậu cùa Ma giới, biết rò là giả, nhưng Vong Nguyệt vẫn luôn gọi Trọng Tử là “hoàng hậu của ta”. Đồng thời khi Thiên Chi Tà chết, chính Vong Nguyệt là kẻ ôm nàng ngũ yên hằng đêm. hắn không hề bắt ép nàng, cho nàng đưa ra lựa chọn, dù rằng lựa chọn đó trái ngược với ý muốn của hắn. Thực sự tôi rất muốn đọc thêm về Vong Nguyệt, về vị Ma thần thẩn bí ám ánh này.
Còn về nhân vật chính, tôi không muốn nói nhiều vì mỗi người sẽ có một suy nghĩ khác nhau. Với Lạc Âm Phàm, tôi có chút đồng cảm. Là bậc tiên tôn, Lạc Âm Phàm lòng luôn lặng như suối, cho đến khi gặp hòn đá nhỏ là Trọng Từ thì bắt đầu gợn sóng. Lạc Âm Phàm muốn trốn tránh tình yêu này, điều đó có thể hiểu được. Nhưng cách thực hiện thì hoàn toàn sai. Và Lạc Âm Phàm đã sai quá nhiều, làm tổn thương Trọng Tử hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, khi nhận ra tình yêu của mình và không trốn chạy nữa, Lạc Âm Phàm thực sự hy sinh bản thân vi Trọng Tử. sự hy sinh cao cả xứng đáng có một HE. Còn Trọng Tử, tôi cũng rất đồng cảm. Nếu không bị dồn ép đến bước đường cùng, Trọng Tử sẽ không nhập ma. Kể cả khi đã nhập ma, nàng vẫn yêu thương con người, không giết hại sinh linh nào. Chính nàng ngăn chặn việc tiên giới biến mất, nàng cũng xin Vong Nguyệt lấy tức nhưỡng chặn cửa thông thiên. Điều này chứng tó nàng rất thiện lương, đáng quý.
Nói bọn Ngu Độ, Mần Vân Trung… liệu có sai thi cũng không hẳn, sống với một người luôn có thể trở nên nguy hiểm bất cứ lúc nào, con người ta thường đề phòng. Mà phòng hơn chữa, xử lý luôn từ lúc chưa xày ra. Xét trên quan điểm của những người luôn lo lắng báo vệ Nam Hoa và tiên giới, điều này rất có lý. Nhưng với Trọng Từ thì vô cùng bất công vì nàng đâu có sai. Vì vậy khi hiểu ra nàng tốt đẹp thế nào, họ mới nhận ra chân lý, không hề có ma tiên hoàn toàn, có ma thi còn tiên mà có tiên thì còn ma. không thể hoàn toàn tiêu diệt lẫn nhau, nhưng không phái ma nào cũng xấu và không phái tiên nào cùng tốt. Phái dung hòa được cà hai thế giới mới yên binh.
– Băng Hàn Lãnh Nguyệt
Tóm tắt Trọng Tử
Kiếp thứ nhất của Trọng Tử là một cô bé ăn mày có sát khí trời sinh, có lẽ cô bé sẽ vẫn tiếp tục là ăn mày nhưng tới một ngày cô bé được một vị thần tiên ca ca cứu giúp, từ đó cô bé quyết định lên Nam Hoa để tu tiên học đạo. Đáng tiếc, ba vị tôn giả của Nam Hoa có mặt tại đó đều cảm nhận được sát khí trời sinh của bé nên đều không nhận bé làm đệ tử bởi vì ma tôn Nghịch Luân – một kẻ đã gây nên trận chiến tiên ma nhiều năm trước – cũng có sát khí trời sinh giống bé. Nguyên do là họ sợ rằng con bé sẽ nhập ma, rồi lục giới sẽ có một thiên ma mới. Đến lúc tưởng chừng hết hy vọng, thì vị Trọng Hoa tôn giả Lạc Âm Phàm quyết định nhận con bé làm đồ đệ.
Kiếp thứ nhất, bởi vì sát khí trời sinh không thể che giấu, Trọng Tử không được học pháp thuật, cơ bản là chỉ có thể biết ngự kiếm mà bay, sau bao nhiêu năm tháng bên cạnh sư phụ dần nhận ra mình yêu hắn. Tình yêu của nàng ở kiếp này làm cho nàng hèn mọn tới nỗi nàng không cần thành danh, không mong gì hơn, chỉ mong có thể mãi mãi ở bên cạnh sư phụ, chôn chặt đoạn tình cảm loạn luân này ngày đêm ở trong đại điện mài mực, pha trà, rót trà cho người, chỉ cần như thế Trọng Tử đã mãn nguyện rồi. Kiếp thứ hai, lần này Trọng Tử là một cô bé xinh đẹp, có học vấn và một lần nữa nàng trở thành đồ đệ của sư phụ, nàng lại dần dần nhận ra tình yêu của mình đối với sư phụ, chỉ là lần này, nàng cố chấp hơn, không thể kiềm chế bản thân, không tiếc làm tổn thương bản thân để mong sư phụ không đuổi nàng ra Trọng Hoa cung. Hai kiếp thầy trò trải qua nhiều biến cố, đến cuối cùng nàng cũng chỉ mong có thể sớm chiều ở bên sư phụ mãi mãi.
Lạc Âm Phàm là vị tôn giả có thể coi là mạnh nhất tiên giới lúc bấy giờ, mang trên vai trọng trách bảo vệ chúng sinh, bảo vệ lục giới. Từ kiếp thứ nhất đến kiếp thứ hai, mỗi lần ra tay trừng phạt Trọng Tử không bao giờ chàng không đau lòng. Mỗi lần Trọng Tử gặp biến cố gì, ở bên ngoài, chàng lạnh lùng đưa ra những quyết định tàn nhẫn, nhưng không ai biết ở bên trong chàng đều tìm mọi cách để cố giữ mạng sống cho nàng, ngay cả khi đồ đệ nhập ma, chàng vẫn luôn cố gắng thuyết phục nàng theo chàng về sư môn nhận tội, vào Côn Luân chịu hình phạt chứ không thể nào ra tay giết nàng nữa. Đối với Lạc Âm Phàm, chúng sinh ở trong lòng, nhưng trái tim thuộc về Trọng Tử. Một tình yêu như thế thì làm sao mà có thể nói Âm Phàm ngược Trọng Tử được.
Sở Bất Phục, vị thần tiên ca ca thanh toát, dịu dàng, cứu giúp Trọng Tử khi nàng là một đứa bé ăn mày, biến cố xảy ra, Sở ca ca thần tiên không còn là Sở ca ca như ngày nào, ấy thế mà đến cuối cùng, dù đã xảy ra chuyện gì, thì tâm tiên của Sở ca ca vẫn luôn tồn tại vĩnh hằng. Sở ca ca dùng hết lời khuyên ngăn Trọng Tử tránh không cho cô bé nhập ma, rồi lại dùng chút tàn hồn trên thân kiếm để bảo vệ hồn phách cho cô bé. Một Sở Bất Phục như thế, hỏi làm sao không khiến người khác đau lòng khi rõ mọi sự thật về chàng.
Âm Thuỷ Tiên – Tuyết Lăng: tình yêu thầy trò có gì sai, nàng yêu sư phụ như thế, không màng bản thân quyết định nhập ma để có thể giúp cho sư phụ một lần nữa sống lại. Ngăn cản người ở kiếp này không tu thành tiên cốt, hao tổn sinh lực để có thể giúp người kéo dài tuổi xuân, đến khi nàng buông tay, chỉ mong người có thể quên nàng đi để không còn đau khổ, những chuyện nàng làm đều vì chàng như thế, sao có thể không làm cảm động Tuyết Lăng cho được? Đến cuối cùng, cũng may Thục Khách cũng không quá tàn nhẫn khi đã cho đôi này một kết thúc có hậu.