Mùa hoa rơi gặp lại chàng kể về chuyện tình ngang trái giữa Thượng thần Cẩm Tú và tiểu yêu hoa sơn trà Hồng Ngưng, chỉ vì lời của hắn mà nàng khổ công tu tiên, mong ngày nhập tịch nhưng rồi đến một ngày nàng nhận ra khoảng cách giữa họ là quá lớn, nàng không xứng được đứng bên hắn. Nàng từ bỏ con đường tu tiên, lãng quên con người ấy…
Review Mùa hoa rơi gặp lại chàng (2)
Đây là bộ truyện đầu tiên mình muốn viết ra suy nghĩ và cảm nhận của mình.
Trước giờ mình toàn chọn những tập truyện có HE để đọc. SE hay OE hay ngược tâm, hiểu lầm nhau, bla bla là né hết. Kiểu truyện đó ko hợp style với mình, mình sợ cảm giác day dứt đau khổ lắm. Cảm giác đọc truyện xong mà cứ thở dài, mơ màng, không cam tâm thì ớn lắm.
Một ngày đẹp trời, rảnh rỗi ko có phim gì để coi, vậy là kiếm truyện đọc. Thì tình cờ đọc được bản tóm tắt của bộ truyện “Mùa hoa rơi gặp lại chàng của tác giả Thục Khách”. Ấn tượng ban đầu khi đọc review là, chà, mô tuýp “theo tình tình chạy, chạy tình tình theo” rất hợp tâm trạng hiện tại của mình là luôn đơn phương người ta ko à. Hihi. Nên ok, chọn đọc ngay. Tôn thần băng lãnh theo đuổi nha đầu ngốc cũng vui đó. Okela.
Ấn tượng thứ hai là tựa đề ko hề liên quan tới mô tuýp huyền huyền, kỳ ảo của truyện, mà có vẻ theo hướng ngôn tình hiện đại hơn. Mình để ý thấy truyện cũng có tag xuyên không nữa nên lại càng thấy tò mò. Nhưng thực tế thì, xuyên không rất ít, chủ yếu để nữ chính tuy nhỏ nhưng có suy nghĩ trưởng thành hơn mà thôi.
Mở đầu câu chuyện diễn biến rất nhanh và không hề nhàm chán chút nào. Nữ chính Hồng Ngưng 22 tuổi bị nam chính – Tôn thần Cẩm Tú bắt xuyên không về chính bản thân mình của kiếp trước, là 1 cô nhóc vẫn đang mặc tả lót được sư phụ Văn Tín và sư huynh Bạch Linh nhận về nuôi.
Ấn tượng của mình về nữ chính là một cô gái tuy yếu ớt (về công lực so với tiên ma) nhưng lại vô cùng thông minh, mạnh mẽ, tự chủ, ko ỷ lại vào người khác. Thật sự mình rất thích kiểu tính cách main nữ như thế này. Đủ mạnh mẽ, đủ hài hước, đủ thông minh mà ko hề bi lụy, yếu đuối. Hồng Ngưng là cô gái mạnh mẽ như thế, trải qua quá trình trưởng thành, có mất mát, có đau thương. Cô đã trở thành nữ pháp sư quyết đoán, luôn giữ cho mình cái đầu lạnh để giải quyết mọi chuyện. Chính vì quá lạnh lùng, cô đơn nên cô ko tin vào ai, ko muốn nhờ vả ai, mà luôn dựa vào sức mình để giải quyết mọi chuyện. Khiến nam chính phải đau lòng.
Nhận xét về nữ chính, ở cô có 2 luồng tính cách được thể hiện rõ ràng trong 2 kiếp được đề cập. Một là Tiểu hoa yêu thẳng thắn, hồn nhiên, yêu ghét rõ ràng, luôn thể hiện rõ quan điểm của mình, một lòng muốn làm Thần Hậu nên ra sức tu tiên, trải qua thiên kiếp với hy vọng được sánh đôi cùng mối tình của mình. Còn khi tận mắt sự hy sinh của Đoạn Phỉ, cô lại một lòng từ bỏ tiên khí của trở thành người phàm để có thể báo ân. Thật sự là cô gái quyết đoán, không bao giờ hối hận vì quyết định của mình.
Còn về Tôn thần Cẩm Tú, những chương đầu của truyện mở ra, mình đã nghĩ, sao Cẩm Tú cứ cố chấp thuyết phục Hồng Ngưng tu tiên? Sao chàng cứ dằn vặt về việc Hồng Ngưng mất hết tiên khí trở thành phàm nhân? Chẳng phải ý muốn đó là của Hồng Ngưng yêu cầu chàng thôi sao? Tại sao chàng cứ hết lần này đến lần khác cứu nàng? Thật sự khi đọc những chương đầu mình vẫn không rõ tình cảm của Cẩm Tú đối với Hồng Ngưng. Chỉ nghĩ phải chăng đó là sự ray rức, nuối tiếc tiểu yêu ngày nào còn muốn làmThần hậu, mà nay lại trở nên lạnh lùng, xa cách với chàng như thế? Kiểu như có không giữ mất đừng tìm vậy. Nhưng những cảm xúc ấy chỉ vỡ òa vào những chương gần cuối, khi câu chuyện về tiểu yêu hoa sơn trà được mở ra. Tôn thần lạnh lùng ấy dần dần cảm mến nàng tiểu yêu áo đỏ từ khi nào không biết, muốn ích kỷ giữ nàng ở bên mà ko cho nàng một danh phận cũng ko hề nói tiếng thích nàng, chỉ âm thầm chịu đựng sự dằn xé giữa trách nhiệm và tình yêu, chịu đựng những nỗi đau về thể xác vì ước muốn báo ân của nàng, thay nàng chịu 81 đạo thiên hình. Đến cuối cùng, cảm xúc ấy vỡ òa khi biết sắp mất nàng, chàng đã vứt bỏ tất cả thần khí của mình để hạ mình đến bên nàng.
“Ta muốn độ nàng thành tiên, lại bị nàng độ thành người”.
Nếu chàng và nàng ko thể ở bên nhau do cách biệt thân phận, thì thà chàng bỏ cuộc sống vĩnh hằng để nghìn kiếp ở bên nàng ở chốn nhân gian. Hết kiếp này lại tới kiếp khác, duyên phận cả hai vĩnh viễn được gắn kết với nhau.
Ai ai chắc cũng rất ấn tượng với nhân vật Đoạn Phỉ. Vì sự hy sinh với Hồng Ngưng hay đúng hơn là với Tiểu Hồng Trà. Đoạn Phỉ – vị công tử phong lưu, hào hoa tưởng như không thiếu thứ gì nhưng tiếng đàn ấy sao buồn đến thế, sao cô đơn đến thế. Chỉ có cô gái nhỏ ấy là hiểu được lòng chàng, hiểu được tiếng cầm của chàng, mà cùng nhau ngồi hàn huyên, uống rượu như tri kỷ. Đoạn ký ức về Đoạn Phỉ cứ như một giấc mơ man mác buồn, vang trong gió là tiếng cầm như sương như khói, cùng hình bóng vị công tử tuấn tú luôn chờ đợi đoá sơn trà trở về. Ai ngờ, thời khắc cuối cùng, chàng ko hề ghét bỏ đóa sơn trà bé nhỏ ấy, mà lấy thân phàm nhân yếu đuối đỡ giúp nàng 1 đạo thiên kiếp. Để cuối cùng, đóa sơn trà phải ray rức cả đời, vì chàng hy sinh từ bỏ linh khí, cùng chàng hòa vào dòng xoáy của số phận, từ kiếp này qua kiếp khác, đời đời tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
Muốn ta giúp nàng, chỉ cần nàng đáp ứng ta hai việc. Một là “Mỗi ngày nở hoa cho ta xem, đi ra cùng ta nói chuyện”. Hai là “Đem trái tim ngươi cho ta”
Bên dòng sông Nại Hà, một áo trắng, một áo đỏ nắm tay nhau cùng nhau chuyển kiếp, nguyện dùng đời này báo ân, bù đắp cho chàng thay cho lời giải thích.
Nhân vật sư huynh Bạch Linh xuất hiện tuy khá ngắn, nhưng cũng lại hy sinh vì nàng, khiến suýt nữa hồn phi phách tán. Sự hy sinh ấy quá lớn khiến Hồng Ngưng quay cuồng trong vòng xoáy trả thù để rồi nhận ra rằng. Người mất cũng đã mất, người xấu vẫn sẽ mãi không bị trừng phạt vì thân phận quá lớn, ko thể đụng đến. Ray rứt, đau khổ, cố gắng hết sức không màng tính mạng nhưng đổi lại chỉ là những lời xin lỗi sáo rỗng của người có quyền, có chức. Bach Linh vốn là băng yêu ngàn năm, vốn số phận đã được định sẵn sẽ gặp phải Thiên kiếp chính là tình kiếp. Đúng là vậy, vì yêu Hồng Ngưng cả 2 kiếp nên đã hy sinh bản thân vì nàng. Đến phút cuối, tuy Bạch Linh đã hồi sinh thân xác, nhưng đã ko còn là sư huynh của nàng nữa. Hắn đã quên hết những hỷ nộ ái ố của đời trước mà bắt đầu lại cuộc sống hoàn toàn mới. Nếu ko được đáp lại, chi bằng quên hết đi mà làm lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới ko đau khổ. Đây thật sự là cái kết rất đẹp cho Bạch Linh.
Một bộ truyện kết thúc, nhân vật phản diện rất ít, họ ko hẳn quá ác, họ chỉ là những cá nhân ko kiềm chế được sự ích kỷ, nhỏ nhen của bản thân mà gây ra chuyện xấu. Nhân vật phản diện chỉ là tác nhân nhỏ tạo nên đại kết cục cho nhân vật khác. Kết thúc rất đẹp, và trọn vẹn cho từng nhân vật. Nhưng vẫn mang lại cảm giác man mác buồn cho người đọc, không vì lý do gì, chỉ vì màu truyện rất nhẹ nhàng, sâu lắng như giọng văn của Thục Khách, chậm rãi trầm buồn như những tiếng thở dài trong đêm xuân.
Một câu chuyện huyễn huyền nhẹ nhàng.
Tác giả đây lúc đầu cũng không định đọc truyện vì cảm thấy truyện có cái gì đó khá trầm, cần có sự cảm nhận hoặc một tâm trạng thư thái đọc mới có thể tận hưởng hết được cái hay của truyện.
Là câu chuyện một vị thượng thần (vốn còn trên cả thượng thần nhưng vì nghịch chuyển số mệnh mà bị đánh về thượng thần) vì áy náy, vì không thể quên một tiểu yêu nhỏ nhoi ngày trước cứ quấn lấy mình đòi làm thần hậu rồi đến bước cuối cùng lại quay đầu bỏ đi, chấp nhận làm người chịu vạn kiếp luân hồi.
Đây cũng là một cái cố chấp đáng kinh ngạc của con người. Khi có trong tay thì chẳng bao giờ chịu trân trọng nhưng khi mất đi rồi mới thấy quyến luyến. Không biết là quyến luyến là đau lòng tiếc nuối hay là vì lòng tự tôn bị thương tổn đây? Vốn dĩ hằng ngày vị tiên đó có một cô nhóc tiểu yêu không địa vị quấn lấy thành thói quen nhưng bỗng một ngày, khi chỉ còn cách bước nhập tiên rất gần thôi thì cô nhóc đó từ bỏ tất cả, từ bỏ những gì mà bản thân đã cố gắng suốt bao năm để đạt tới. Vì sao? Vì biết cho dù có cố đến thế nào thì cũng không thể đạt được điều đó. Không thể trở thành thần hậu của vị tiên kia.
Vị tiên kia day dứt áy náy mới dịch chuyển số mệnh đưa nàng tiểu yêu đó trở lại kiếp trước để rồi “muốn độ nàng thành tiên mà cuối cùng lại bị nàng độ thành người”. Ban đầu có lẽ không phải là yêu nhưng phải chăng vì lâu ngày lo lắng cho cô gái phàm nhân đó, bị cá tính quật cường thu hút mà thành yêu lúc nào không hay? Cô gái phàm nhân kia chỉ có một thân một mình, mất đi những người thân cận nhất, một mình bôn ba khắp nơi chứng tỏ cô rất mạnh mẽ nhưng có mạnh mẽ thế nào thì vẫn là một cô gái và vẫn mong có một bờ vai để dựa. Cô gái đó đã trở nên quen thuộc với sự chăm sóc chợt đến chợt đi, sự ôn nhu của vị tiên kia đến nỗi khi không có lại cảm thấy nhớ nhung.
Tuy rằng truyện có đôi chỗ được chuyển ngữ vẫn chưa thật mượt nhưng vẫn là một câu chuyện hay. Đáng để đọc.
– moon