Mình biết “Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản BE” của Đằng La Vi Chi chuyển thể thành phim Trường Nguyệt Tẫn Minh lâu rồi nhưng chưa có thời gian đọc để review truyện, nay có lịch chiếu rồi nên dịch tạm bài review của 1 bạn bên Trung, các bạn đọc tạm nhé! Phần tóm tắt truyện Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản BE thì mình đọc mấy bài đánh giá trên mạng rồi tổng hợp lại, có nhiều tình tiết không rõ thì các bạn thông cảm.
Review Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản BE
“Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản BE” – dù ngược thê thảm nhưng đây vẫn là một bộ ngôn tình hay với bối cảnh hoành tráng và tình yêu tráng lệ.
Đã lâu lắm rồi tôi không đọc xong một bộ truyện ngôn tình trong một ngày! Tôi thực sự quá tự hào, nhưng… tôi không bao giờ mong đợi điều đó. Tôi không thể nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình mới đọc một bộ truyện ngược tâm đến vậy!
Kể từ khi tôi bắt đầu đọc cuốn truyện này vào ngày hôm qua, tôi đã không thể rồi xa khăn giấy, nước mắt và nước mũi đã không còn nghe theo tôi nữa, và tôi có thể tự hào nói rằng tôi đã dùng hết hai gói khăn giấy. Bạn cùng phòng nói tôi mau nước mắt, tôi cũng bắt đầu hoài nghi về khả năng chịu ngược của mình.
Phần lớn mọi người đều nhảy hố vì đọc văn án, và tôi cũng vậy, tôi chỉ nhấp vào đọc truyện khi phần giới thiệu vắn tắt hấp dẫn mình.
Nội dung đại loại là như thế này, trong lúc nguy cấp, nam chính bị yêu cầu phải lựa chọn giữa nữ chính và nữ phụ, và khi nghe câu trả lời chọn nữ phụ, nữ chính đã cười với hắn và nhảy xuống tòa thành quay về thời đại của mình, để lại nam chính ở lại một mình trong thống khổ.
Khi tôi đọc đến đoạn này, tôi không thể không thốt lên wow, nữ chính thật tuyệt vời, cô ấy soái quá, tôi đặc biệt thích điều này!!!
Sau đó tôi thấy tác giả nói rằng bộ này ngược nam là chính, và tôi lại ồ, đúng gu tôi rồi!
Đọc 20 chương đầu, tôi vẫn bình thường, thậm chí còn có tâm trạng giới thiệu cho các chị em của mình, tôi phi thường vui vẻ khi nói với cô ấy rằng tôi đã tìm được một bộ truyện có văn phong hay và phần giới thiệu tuyệt vời, mới xem thôi nhưng cũng đáng giới thiệu rồi… tôi liền gửi văn án cho bạn mình.
Không thể không nói, tác giả kỳ thật nói được làm được, chủ yếu ngược nam chính — không chỉ ngược tâm nam chính mà còn ngược thân anh, sau đó cũng ngược luôn nữ chính. Thực tế, tôi đọc truyện luôn chỉ chọn HE, không chỉ là kết thúc HE, mà quá trình cũng rất quan trọng!
Ngay từ đầu nếu biết xuyên suốt câu chuyện ngược đau ngược đớn như vậy, tôi chắc chắn sẽ không chạm vào, không ngờ lại có tác giả vô lương tâm như vậy, phần giới thiệu lừa tình kinh khủng!
Sau khi phàn nàn đã rồi, tôi sẽ tập trung vào review Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản BE ngay đây.
Mặc dù đã mắng tác giả hàng ngàn lần nhưng tôi vẫn phải nói rằng đây là một bộ ngôn tình hay với logic chặt chẽ và hành văn dễ chịu, nếu không khen thì trái với lương tâm quá nên tôi mới nói mấy lời này.
Tuy rằng tôi thật sự rất đau lòng khi nữ chính bị ngược thân ngược tâm, nhưng nam chính thực sự cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Nam chính cả đời không ngừng bị phủ định, bị ruồng bỏ, chỉ vì sau này nhận được một chút sự công nhận của nữ chính, mà yêu hèn mọn và đau thấu tâm can.
Đều là hoàng tử, người khác hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực, mỹ nhân bên chân, còn hắn hèn mọn như hạt bụi, hi vọng mỗi ngày chỉ là cố gắng sống sót, tuy rằng hắn cực kỳ thông minh và có trí nhớ siêu phàm, suy một ra ba, nhưng lại phải chấp nhận sống một cuộc đời lấm lem bùn đất, không ai giúp được và cũng không giúp được gì. Trước khi thức tỉnh, hắn nhu nhược đến mức ai cũng có thể bắt nạt hắn, không có quyền lực tuyệt đối, chỉ có thể dựa dẫm vào người khác, sống không bằng cỏ rác ven đường.
Nữ chủ đâu rồi? Nàng xuyên không về năm trăm năm trước, trước khi xuyên không nàng là một tiểu sư muội được cưng chiều trong danh gia vọng tộc, sau khi xuyên không là trưởng nữ được cưng chiều của phủ tướng quân, cả đời này nàng chỉ có một nỗi oan ức mà thôi, tất cả đều do nam chính mang đến.
Lòng nàng thương sinh linh, nàng đấu tranh với nội tâm dằn xé, vì sứ mệnh xuyên không của nàng là phải giết nam chính trước khi hắn hắc hóa. Nhưng tà cốt khiến nàng không thể giết hắn, nàng nuốt khuynh thế hoa, móc mắt để bảo vệ mạng sống của hắn nhưng hắn không biết, cô xem trọng nhiệm vụ mà bỏ qua cảm giác đau đơn trong tim để xuống tay, hắn cho rằng nàng chỉ muốn giết hắn, nàng mặc kệ nhiệm vụ thất bại, làm trái sứ mệnh chỉ vì muốn được ở bên hắn, nhưng hắn lại cố ý chọc giận nàng, lựa chọn nữ phụ khi đứng giữa sự sống và cái chết. Dưới đủ loại tình huống, trời xui đất khiến, nữ chính tâm tàn ý lạnh, dùng tính mạng dẫn động sấm sét, rút đi tà cốt của nam chính đổi bằng thần tủy, cho hắn cơ hội trường sinh bất lão.
Cuối cùng nàng vẫn không nỡ giết hắn.
So với nữ chính, cuộc sống của nam chính rất thảm, nhưng trái tim của nữ chính cũng bị tổn thương sâu sắc. Sau đó bắt đầu phần hậu thế, thời gian đến 500 năm sau. Vốn tưởng rằng ngược nên dừng ở đây, dù sao cũng đã 500 năm rồi, nên ngọt ngào chứ?!
Nhưng không, tôi đã đánh giá quá thấp trái tim sắt đá của tác giả!!! Đời sau, ngoại trừ những đoạn ngọt ngào của hai người họ trong ảo mộng cùng mộng cảnh, thì chỉ có hai chương cuối là ngọt một chút! Việc này không thể bù đắp cho những tổn thương nặng nề mà tôi nhận được từ kiếp trước.
Ở những chương sau, kỳ thực tôi đã biết lựa chọn cuối cùng của nam chính từ khoảnh khắc nam chính đột nhiên muốn làm Ma tôn, bởi vì rất đơn giản, hắn không phải là người quan tâm đến cái nhìn của người trong thiên hạ, hắn chỉ quan tâm nữ chính, trong tình huống nữ chính tin tưởng hắn, hắn cũng không có lý do gì cũng không cần hắc hóa, chỉ có một khả năng là hắn muốn lựa chọn giống nữ chính, trả lại một thế giới bình yên vô sự cho chúng sinh.
Tuy rằng là hy sinh bản thân, nhưng hắn luôn cảm thấy sẽ không có người quan tâm mình, cho nên cũng không có gì quan trọng.
Có hai cảnh khiến tôi cảm động nhất, một là khoảnh khắc linh hồn của nam chính đau thương, tất cả sự tức giận trên thế giới được giải phóng, nữ chính nhớ đến lần đầu tiên nàng vẽ Thương sinh phù cho nam chính. Tác giả đưa tất cả trở về ban đầu, nam chính dùng tính mạng của mình để vẽ nên Thương sinh phù đẹp nhất để lại cho nữ chính. Tôi rất bội phục khi đọc đoạn này, loại phục bút không chỉ cần hành văn tốt mà còn cần tư duy văn học.
Hai là trước khi nam chính quyết định lật đổ tất cả, hắn quay trở lại ngôi mộ chôn cất nữ chính kiếp trước, ăn mặc sạch sẽ, ảo tưởng nữ chính cho hắn khắc lại bia mộ, hắn không biết cũng không cảm nhận được nữ chính có thương hắn, hắn tưởng tượng nữ chính sẽ bảo hộ hắn, sẽ vì hắn khắc lên bia mộ, thương tiếc hắn, những bi thương cùng thống khổ này không cách nào phai mờ.
Tôi tự hỏi tại sao tôi không thể ngưng nghĩ về nó nhiều như vậy, đọc một bộ truyện như vậy, tôi như bị ngược đến chết, nhưng tôi không nghĩ đến việc từ bỏ nó giữa chừng, tôi chỉ muốn lặng lẽ đọc truyện và khóc.
Có lẽ bởi vì, cho dù đây là một bộ ngôn tình ngược, nhưng nó vẫn là một câu truyện hay, có bối cảnh hoành tráng, tình yêu tráng lệ và lãng mạn. Nếu bạn thích truyện siêu ngược ngược nhưng chỉ cần kết thúc HE, không quan trọng quá trình thì tôi nhiệt liệt đề cử nha. Ai không muốn bị ngược thì nên cẩn thận.
Chao ôi, tôi thực sự đã có một kết thúc tốt đẹp cho năm 2020 của mình. Tôi thực sự đã khóc khi khóc rất nhiều nhưng tôi không hối tiếc.
– Ý Ý yêu tiểu thuyết (Thiên Nhai biên dịch)
Tóm tắt Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản BE
Đạm Đài Tẫn từ khi sinh ra đã mang trong mình tà cốt, tính tình độc ác tàn nhẫn, trời sinh không có tình cảm, khi tà cốt thức tỉnh thì chú định ma thần xuất thế, giới tu tiên gần như bị đồ sát bởi ma thần. Hắn mạnh đến mức nghịch thiên, trời sinh bạc tình hiếu sát, dù cho thiên giới có hợp lại Ma Thần cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nữ chính Lê Tô Tô là con gái chưởng môn một môn phái tu tiên khá có tiếng lúc bấy giờ. Chân thân của nàng là linh điểu, từ nhỏ đã được bảo bọc yêu thương, vì sư huynh lừa gạt nên nàng bị bắt mang đi cống nạp cho đại ma thần Đạm Đài Tẫn. Không biết may mắn thế nào, đại ma thần không những không giết mà ngược lại hắn còn thả nàng về môn phái. Thấy Lê Tô Tô một thân lành lặn không chút tổn hại từ chỗ Ma Tôn trở về, người thiên giới đã nghĩ ra một cách, đưa Lê Tô Tô về 500 năm trước, thời điểm Đạm Đài Tẫn vẫn còn là phàm nhân, tìm cách rút tà cốt trong thân thể hắn.
Lê Tô Tô mang theo sứ mệnh cao cả rút Tà cốt diệt ma thần quay về 500 năm trước xuyên vào thân xác Diệp Tịch Vụ, từ đó bắt đầu mối tình tình ngang trái và cay đắng giữa hai người họ.
Diệp Tịch Vụ – Diệp tam tiểu thư, đích nữ duy nhất của Diệp tướng quân, thân phận hiển hách nhưng tính tình xốc nổi bóc đồng, nàng có một đại tỷ tỷ cùng cha khác mẹ tên là Diệp Băng Thường. Diệp Băng Thường thông minh xinh đẹp, dịu dàng hiểu chuyện, là kiểu nữ tử hiểu lễ nghĩa, người gặp người thích. Lục hoàng tử yêu thích nàng, trạng nguyên lang yêu thích nàng, cả Đạm Đài Tẫn – phu quân của Diệp Tịch Vụ cũng rất yêu thích Diệp Băng Thường.
Kiếp này Đạm Đài Tẫn là hoàng tử nước láng giềng bị phụ hoàng mình đưa sang Hạ quốc làm con tin, từ nhỏ bị mọi người xa lánh ghét bỏ, thân thể yếu ớt gầy gò, sống trong sự sắp đặt của người khác, không thể làm chủ cuộc đời mình, cuộc hôn nhân với tam tiểu thư Diệp Tịch Vụ cũng là do bị ép buộc. Dù đã thành thân với hắn, nhưng Diệp Tịch Vụ lại xem thường hắn, hết phạt quỳ rồi lại lôi ra đánh, nàng xem hắn là một tên nô tài hạ đẳng để trút giận. Đối với hành vi hành hạ đủ đường của nàng, Đạm Đài Tẫn chỉ cắn răng cam chịu, giả vờ ngoan ngoãn vâng lời như một chú mèo con. Hắn đang cố gắng tạo ra lớp ngụy trang hoàn hảo bên ngoài nhằm che đậy giả tâm quyền lực và sức mạnh của hắn.
Lê Tô Tô xuyên vào cơ thể Diệp Tịch Vụ, dù xót thương cho số mệnh của Đạm Đài Tẫn nhưng nàng vẫn không quên sứ mệnh của mình khi quay về đây. 500 năm sau Đạm Đài Tẫn sẽ là Ma Tôn, hắn sẽ gây họa nhân gian, nàng không được vì tư tình cá nhân mà nương tay, nàng nhất định phải giết hắn.
Nhưng tình cảm là một thứ gì đó rất khó lý giải, đôi khi có muốn ngăn nhưng cũng không thể nào ngăn được. Hai người với thân phận phàm nhân đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, có ngọt ngào có hi sinh và không biết từ lúc nào, cả hai dần nảy sinh tình cảm.
Dưới ánh trăng hắn cõng nàng về nhà, nàng lấy thân mình chịu nguyền rủa của Khuynh Thế Hoa chữa lành đôi mắt hắn. Nàng dạy hắn vẽ Thương sinh phù thấy chúng sinh an lạc. Hắn dốc lòng tìm giải dược kết xuân tằm cho nàng. Nàng lừa hắn lập mình làm Hoàng hậu, khăn phượng chẳng chịu thêu, hắn lại lẳng lặng cầm chiếc khăn voan thêu cho bằng hết.
Hắn yêu nàng là thế, nhưng làm sao có thể hóa giải được hết nổi hận trong lòng nàng?
Hắn cho quân sát phạt Hạ quốc, khiến huynh trưởng nàng chết trận, phụ thân lưu đày, tổ mẫu tuổi già sức yếu sống tha hương. Vì ghen tuông mù quáng nên hắn cho rằng nàng chỉ yêu Tiêu Lẫm, không màng đến việc nàng có bị tổn thương hay không, hắn liền biến nàng thành một con rối để nàng tự tay giết người mình yêu khiến cho nàng triệt để tuyệt vọng, từ đó quay trở về bên hắn.
Vì muốn trói chặt nàng ở bên cạnh hắn không ngại từng bước chặt đi đôi cánh của nàng, nhưng hắn lại không biết, nàng là Lê Tô Tô, không phải là Diệp Tịch Vụ.
Chỉ có Diệp Tịch Vụ mới có có quyền tha thứ hay không tha thứ cho hắn, còn nàng chỉ là một người ngoài, một kẻ ôm theo mục đích từ 500 năm trước xuyên tới đây, và nàng không có cái quyền này. Nàng cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy triệt để thất vọng, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, để nàng được trở về nhà.
Thế nhưng 9 cây diệt hồn đinh khi đâm vào tim hắn, ba cây đã nát, nhiệm vụ giết hắn của nàng cũng vì thế mà thất bại. Nàng không thể về nhà, sau đó lại bị hắn bắt giam, chịu đựng vô số lăng nhục và dày vò.
Mùa đông năm đó, sau khi nghe đáp án của hắn, nàng đã hiến linh hồn của mình cho trời cao, mượn thiên lôi, lấy thần tủy trước đó đã được tạo ra bằng cách đốt cháy sinh mệnh của bản thân để đổi Tà cốt cho nam chính, rồi sau đó gieo mình xuống tường thành.
Nếu ở kiếp thứ nhất (khi ở phàm giới) người chịu ngược nhiều nhất là Lê Tô Tô thì ở kiếp thứ hai (500 năm sau), người bị ngược nhiều nhất có lẽ chính là Đạm Đài Tẫn.
Năm đó khi nàng gieo mình xuống tường thành, cũng may nàng mang huyết mạch phượng hoàng có thể niết bàn trọng sinh, nên khi tự vẫn hồn phách nàng đã rời khỏi thân xác Diệp Tịch Vụ quay trở về 500 năm sau. Nàng tu vô tình đạo, diệt tình ái. Trong khi đó hắn lại mải miết đi tìm hồn phách của nàng suốt 500 năm. Khoảnh khắc hai người gặp lại đối với nam chính là 500 năm đau khổ chờ đợi, nhưng đối với nữ chính lại chỉ như chuyện ngày hôm qua, nàng đối với hắn giờ đây đã không còn hi vọng và tin tưởng, con đường truy thê của nam chính từ đó cũng trở nên gian nan và trắc trở hơn nhiều.
Sau khi nam chính trở thành Ma quân, nữ chính thành thần, giết chết hắn, nam chính chết đi. Nữ chủ sinh hạ hài tử của hắn, quản lý Ma Vực, tìm được và sống lại hắn, hạnh phúc bên nhau.