Có lẽ mọi người thích quan trọng hóa, tăng thêm độ khó và ảo diệu cho tu tiên mới thường nói quá lên như vậy, ngay từ ngày đầu bước chân lên con đường tu tiên, Không Hầu đã nhận ra rằng miêu tả về thế giới tiên hiệp trong thoại bản đều là lừa gạt. “Chớ quấy rầy phi thăng” kể về quá trình gặp gỡ và thành đôi của nữ chính Không Hầu và nam chính Hoàn Tông, nàng giúp Hoàn Tông tìm ra ‘đạo’ của mình, tìm ra lí do tại sao chàng phải trở nên cường đại.
Review Chớ quấy rầy phi thăng
Chớ quấy rầy phi thăng là một bộ truyện tương đối dài nếu nói về nội dung, còn nếu tính về thể loại tu tiên thì độ dài của nó tương đối ngắn, gồm 156 chương chính văn và 2 chương ngoại truyện. Một bộ truyện nhẹ nhàng, dễ đọc, không quá ấn tượng nhưng đọc giải trí thì ok.
Tag truyện là tu tiên, nhưng tu tiên chỉ là phụ, nói đúng hơn là quá trình gặp gỡ và thành đôi của nữ chính Không Hầu và nam chính Hoàn Tông, quá trình Không Hầu giúp Hoàn Tông tìm ra ‘đạo’ của mình, tìm ra lí do tại sao chàng phải trở nên cường đại.
Truyện vẫn đi theo motip thường thấy của ngôn tình, nam chính vốn là một kẻ lạnh nhạt, không quan tâm mọi thứ xung quanh, trong lòng chỉ có kiếm, nhưng nhờ nữ chính nên dần dần trở nên ‘người’ hơn, biết quan tâm nhân tình ấm lạnh chứ không chỉ đơn giản là một thanh kiếm, chỉ biết tu luyện, rồi cũng bởi chính vì vậy nên không thể tiếp tục cầm kiếm.
Về nhân vật, mình không đánh giá cao cách tác giả xây dựng nhân vật nam chính, vì mình thấy hình tượng Hoàn Tông thường quá, có thể bắt gặp nhan nhản ở các truyện khác, không để lại ấn tượng trong mình quá nhiều. Dàn nhân vật phụ khá ok, rất dễ thương và tương đối có điểm nhấn. Còn về nữ chính, mình khá thích nhân vật Không Hầu.
Không Hầu là công chúa cuối cùng của dòng họ Cơ, ngay cả cái tên cũng khiến người ta chê cười, bởi phụ hoàng của nàng yêu thích âm luật, say mê Phượng Thủ Không Hầu mà tùy tiện đặt cái tên Không Hầu cho đứa con duy nhất của mình. Cơ gia đổ, mẫu hậu tự vẫn, Không Hầu trở thành linh vật để thể hiện sự khoan dung của tân đế. Gánh trên mình tội nghiệt của bao nhiêu đời đế vương họ Cơ, bị kiểm soát chặt chẽ từ hành động tới tính mạng, niềm hi vọng nho nhỏ của Không Hầu là 2 quyển thoại bản tu tiên và mong ước sẽ có tiên nhân mang mình đi, rời khỏi nơi hoàng cung ngột ngạt.
Và rồi hi vọng của nàng cũng thành sự thật, sư phụ Vong Thông mang nàng đi Lăng Ưu giới, thế giới của người tu tiên. Một Không Hầu khuyết thiếu tình cảm được đón nhận vào một tông môn tràn đầy tình cảm, quá trình tu tiên thuận lợi, gặp được nhiều bảo vật quý hiếm trăm năm khó gặp, thuận tay nhặt luôn đệ tử thiên tài của môn phái khác về nhà, Thiên Đạo ưu ái đứa con của mình như vậy.
Không Hầu luôn tràn ngập hi vọng vào tương lai, tấm lòng rộng rãi, lúc còn đang phân vân về tình cảm sẽ rối rắm, nhưng khi đã quyết định sẽ dũng cảm tiến vê phía trước. Điều mình thích nhất ở Không Hầu có lẽ là việc nàng dùng thái độ chân thành của mình để đối xử với người khác, sự chân thành ở Không Hầu khiến người ta khó mà ghét nàng được.
Điểm sáng của truyện là Vân Hoa Môn – tông môn của nữ chính, tông môn mà mình đánh giá là cute nhất hệ Mặt Trời. Tông môn đứng thứ 8 trong bảng xếp hạng thập đại tông môn, trong ấn tượng của các tông môn khác là một tông môn trọng ăn uống, trọng hưởng thụ, đệ tử trì trệ tu hành, nhưng nó trăm năm vẫn sừng sững không ngã khỏi thập đại tông môn.
Vân Hoa môn là một tông môn hiền hòa, đệ tử hòa thuận, đặc biệt trong việc ăn uống và xem náo nhiệt. Ở đây không có sự ganh ghét khi sư đệ sư muội tu vi cao hơn sư huynh sư tỉ, ngược lại họ thật lòng lo lắng cho nhau, thành tâm chúc mừng khi có người độ kiếp thành công, đặc biệt bao che cho người trong nhà, trưởng bối thích quăng đan dược, pháp bảo, thần khí cho hậu bối ra ngoài lịch duyệt. Đặc biệt, tiêu chí chọn đệ tử của họ khác người hơn cả, không phải là thiên phú tốt, mà họ chọn đệ tử dựa vào tâm, Vấn Tiên Lộ của Vân Hoa Môn là con đường sàng lọc những ai có tâm tính phù hợp với tông môn.
Đánh giá chung của mình về truyện này là nội dung truyện không có gì quá đặc sắc, kẻ ác cũng bị tiêu diệt khá dễ dàng, bởi thế 158 chương mình cảm thấy hơi dài, lan man, đọc luôn có cảm giác bao giờ mới hết. Truyện vẫn đáng đề cử bởi Vân Hoa môn quá ư cute, điểm sáng ngời ngời của bộ truyện luôn. Nếu bạn đang tìm một bộ truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào, không mệt não thì có thể thử bộ này. Nhưng khuyến cáo của mình là bộ này nên đọc xen kẽ với những bộ khác, mỗi ngày đọc vài chương để giảm mệt mỏi khi đọc các bộ cần dùng não, còn đọc 1 lèo hết truyện thì sẽ hơi đuối, hơi ngấy với độ ngọt của truyện.
– Lê Nhật Linh