Trang Lạc Yên vô tình xuyên không về một thời đại lịch sử không rõ ràng, một cô phi tần nhỏ nhoi bị mất thánh sủng, cô coi đây như một nghề nghiệp mới của mình, nghề làm phi. Nếu không phấn đầu vươn lên, giành được trái tim của Đế Vương thì sẽ có một ngày cái chết kề cạnh bên mình. Hiểu được vận mệnh, cái nghề của mình, Trang Lạc Yên quyết tâm giữ vững con tim này, dùng lý trí để thuần phục trái tim Đế vương.
Review Nghề làm Phi (2)
Đọc xong trang cuối cùng của cuốn tập 2 Nghề Làm Phi, tôi chỉ muốn nói rằng: “THẬT LÀ ĐỈNH”. Tôi có thể không do dự mà nói rằng đây chính là truyện cung đấu hay nhất mà tôi đã từng đọc từ trước đến nay. Và thậm chí, sau khi đọc xong Nghề Làm Phi, tôi đã đi tìm một loạt các truyện cung đấu để đọc, nhưng không có truyện nào khiến tôi điên đảo như nó. Tôi đọc tập 1 Nghề Làm Phi trên mạng, cũng chỉ vì con bạn thân của tôi nằng nặc bảo tôi đọc và bắt tôi mua tập 2 cho nó (vì nó mua tập một hết tiền rồi) Thế là tôi cũng đọc, chiều theo yêu cầu “khỉ gió” của nó, vì bình thường những truyện nó bắt tôi đọc cũng rất hay. Nhưng thật sự, Nghề Làm Phi chính là cuốn hay nhất mà con bé đã giới thiệu cho tôi. Thậm chí vừa đọc xong trang cuối cùng của tập 1 trên mạng, tôi đã lập tức đặt hàng mua tập 2 trên Pibook (ý tôi là, ngay lập tức đấy, không do dự vung tiền ý). Sự thật là tôi rất hiếm khi vung tiền cho truyện ngôn tình, mặc dù tôi là một đứa thích đọc ngôn tình, nhưng thường thì tôi chỉ đọc trên mạng mà thôi, vì tôi cũng không khi nào đọc lại cuốn nào lần thứ 2 cả. Nhưng Nghề Làm Phi lại khiến tôi sẵn sàng lấy tiền tiêu vặt ra mua, vì sao nhỉ?
1, Giọng văn của tác giả – Nguyệt Hạ Điệp Ảnh rất hợp với tôi. Nhẹ nhàng nhưng cá tính, mềm mại nhưng mạnh mẽ, mượt mà nhưng sắc sảo. Đọc truyện mà tôi cứ liên tưởng tới một dòng sông, nhẹ nhàng trôi, cùng với gió man mát thổi nhè nhẹ, thật sự là như lạc vào chốn thần tiên vậy. Rất ít khi tôi khen giọng văn của một tác giả, vì tôi cũng là một độc giả rất khó tính, nhưng thật sự tôi vẫn không kìm nổi khen thêm vài câu về khả năng viết thiên phú của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.
2, Cốt truyện độc đáo. Là một câu chuyện cổ đại, nhưng lại mang hơi hướm hiện đại. Có lẽ là do nữ chính xuyên không từ hiện đại về cổ đại chăng? Nữ chính ví hậu cung với công ty, các phi tần là các đồng nghiệp, thỉnh an là quẹt thẻ để vào làm.
Phải nói là các tình tiết, diễn biến không thể nào lường trước được. Dù tôi cũng đã khá quen thuộc với các mô-típ đấu đá hậu cung, nhưng trong Nghề Làm Phi, tôi không thể đoán trước được số phận của các nhân vật sẽ đi đâu về đâu, hoặc đoán sai bét nhè. Hơn hết là đây không phải truyện ngược, thường thì mấy người yêu nhau rất hay ngược nhau, yêu thì nói ghét, quan tâm thì thờ ơ, nhớ thì cố dằn lòng không biểu hiện ra ngoài. Nhưng Nghề Làm Phi lại lãng mạn một cách nhẹ nhàng.
3, Nữ chính là hình tượng người phụ nữ hoàn hảo tôi hướng tới. Xinh đẹp, thông minh, sắc sảo, biết mềm nắn rắn buông, có ơn báo ơn, có thù báo oán.
Tôi đặc biệt dị ứng với các thể loại nữ chính tiểu bạch thỏ, ngây thơ thuần khiết…. Cảm giác nữ chính như thế rất giả tạo, vì trên thực tế có ai trong sáng đến mức ngu ngốc đến thế đâu.
Chính vì thế, nữ chính Nghề Làm Phi khiến tôi rất ấn tượng, là một nữ chính vô cùng thực tế, phải nói là cực kì thông minh, và không bi lụy tình yêu.
Thường thì mấy truyện ngôn tình như thế này sẽ kéo theo một tình yêu ướt át đẫm nước mắt nhưng không, cả chị nữ chính lẫn anh Hoàng Thượng đều không bi lụy nhau. Yêu không? Có chứ. Nhớ không? Có chứ. Cần không? Cần chứ. Dựa dẫm nhau không? Không hề. Ngược nhau không? Không hề.
Tôi nghĩ nếu trên đời tình yêu đều như thế này thì sẽ không có mấy vụ người yêu chia tay rồi tự tử, tự vẫn các kiểu. Yêu thì nói là yêu, nhớ thì nói nhớ, không thích thì nói không thích, đừng tỏ vẻ thích mà trên thực tế thì ghét cay ghét đắng. Chia tay rồi còn yêu thì níu kéo, tỏ vẻ thờ ơ mà trong lòng dậy sóng cũng chẳng ích gì.
Nói chung là đọc xong Nghề Làm Phi liền đi tìm những tác phẩm khác của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh vì giọng văn rất hợp khẩu vị. Đang đọc cuốn “Thế Nào Là Hiền Thê” của nàng ấy, cũng kiểu dạng cung đấu thế này, nhưng lại khá khác với Nghề Làm Phi.
– Nhi Tran
Trang Lạc Yên vì một lần đắc tội với Hoàng hậu mà bị phạt quỳ trước cửa cung, cứ tưởng rằng không còn địa vị gì trong cung nữa. Vậy mà chỉ sau một đêm nàng như biến thành một con người khác, từ một Uyển nghi nhỏ bé chỉ trong vài năm đã trở thành Chiêu quý phi người người tôn kính. Nhưng không ai biết được vào hai năm trước Trang Lạc Yên thực sự đã “ngọc vẫn hương tiêu”, người sắm vai Trang Uyển nghi thất sinh năm ấy chính là một cô gái vô tình xuyên không đến nơi này.
Một lần đi qua quỷ môn quan, nàng mới hiểu ở nơi này chỉ có hai thứ “mua” được sự bình yên trong chốc lát. Một là địa vị. Hai chính là sủng ái của hoàng đế. Vì thế Trang Lạc Yên từng bước lập ra kế hoạch giành được trái tim của ngôi vị cửu ngũ chí tôn, mà muốn có được tình yêu của đế vương chính là không được rung động.
Hậu cung là nơi đầy rẫy cạm bẫy mà các phi tần đã đặt sẵn không đủ lý trí là chấp nhận thua cuộc cá chấp nhận mất đi tính mạng của mình, trong thâm cung này có vị phi tần nào mà không biết diễn trò, chủ yếu diễn cho ai xem, nếu chỉ diễn vị đế vương kia xem thì coi như nàng ta thua triệt để rồi, Trang Lạc Yên muốn diễn với cả hậu cung, nàng muốn nhìn xem ai mới là người “cười” cuối cùng. Tâm tư của đế vương là thứ khó dò, sợ rằng tuy hài lòng với nàng nhưng vẫn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể lợi dụng được. Hôm nay tỏ vẻ yêu thương săn sóc rồi ngày mai ngày kia sẽ như thế nào đây?
Phong Cẩn không tin vào tình yêu không phải vì lớn lên trong thâm cung nên hiểu “tinh người lạnh bạc” mà là vì từ nhỏ chàng chẳng bao giờ nhận được thứ tình cảm yêu thương của phụ hoàng, ánh mắt dịu dàng của mẫu hậu.
Chàng lớn lên trong sự nghiêm khắc và lạnh lùng, cố gắng để trở thành một minh quân. Có thể nói chàng là một vị vua tốt nhưng không phải là một phu quân tốt, vì những người thật sự yêu chàng lại bị chính chàng quên lãng hoặc đối xử một cách tàn nhẫn. Chàng có thể sủng ái họ, trao cho họ hư vinh mà bọn họ cần nhưng vĩnh viễn không giao trái tim mình. Thứ chàng cần không phải tình yêu mà là một người tâm tư đơn giản nhưng không hề ngu ngốc, mà Trang Lạc Yên là người phù hợp với điều đó.
Chàng có yêu nàng không? Hay chỉ là lưu luyến cảm giác mà nàng đem lại giống như được về “nhà”, thứ tình cảm mà trong cung cấm quý hơn vàng bạc, vì thế mới yêu thương nàng muốn che chở nàng một đời bình an. Nếu chàng phát hiện ra người mà chàng tràn trọng nhất cuộc đời này, từ đầu đến cuối chỉ là diễn một vở tuồng, liệu rằng bản thân chàng có giữ nổi bình tình đế không tự tay giết nàng hay sẽ tự giễu cợt bản thân chàng: Đáng lắm!
Cảm xúc đầu tiên của tôi khi gấp cuốn truyện này là hoang mang, vì đọc đến cuối truyện rồi mà anh nam chính và chị nữ chính vẫn chưa nảy sinh phản ứng hóa học mà chỉ xảy ra phản ứng sinh lý thôi, thật là đau đầu. Vì sao tôi nói như thế à, vì tôi không rõ giữa Phong Cẩn và Trang Lạc Yên có tình yêu hay không? Hay chỉ là lợi dụng đối phương để đạt được thứ mình cần.
Nữ chính là người lạnh lùng, chỉ muốn dùng trí thông minh để lôi kéo sự sủng ái của hoàng đế và sống tốt trong hậu cung. Cuối cùng nàng thành công chiếm được cả trái tim của hoàng đế, nhưng trái tim nàng cũng dần bị bào mòn một mảnh. Còn về nam chính, anh là hoàng đế tốt, nữ chính đã đem đến cho anh cảm giác gia đình thực sự, vì vậy cuối cùng anh đã quay đầu, dùng cả đời để yêu một người. Chuyện tình của hai người họ tuy đầy tính toán và thực dụng nhưng lại phù hợp nhất với hoàn cảnh cung đấu trong hậu cung. Và hơn hết, hai người vẫn trao nhau tấm chân tình, dù nữ chính chưa kịp nhận ra điều đó.
– Tâm Dung Hoa