Trong mắt người thân và người qua đường, họ là cặp đôi ác bá và thiếu nữ đáng thương, nhưng họ lại không biết rằng nếu anh là con rồng hung ác, thì cô là dũng sĩ diệt rồng. Chỉ mình cô biết, anh là khóm cỏ dịu dàng, còn cô là con thỏ trắng ranh ma tìm mọi cách độc chiếm khóm cỏ ấy.
Review Đừng trông mặt mà bắt hình dong (2)
Nam chính Nguyên Dịch lần đầu gặp nữ chính Nhan Khuê lại hiểu lần cô và cha cô là tình nhân, vì Nhan Khê quá xinh xắn còn cha cô quá béo u ^^ Sau nhiều lần gặp gỡ trong những tình huống oái oắn, nam chính phải giúp đỡ cô mấy lần anh mới nhận ra cô chỉ là cô gái được cha già quá thương yêu chiều chuộng mà thôi.
Khi Nhan Khê biết anh hiểu lầm mình như vậy thì rất giận, dù cho anh có là công tử nhà giàu cô cũng chẳng cho mặt mũi. Thế là hai người từ oan gia kết thành bạn bè và đôi bạn này rất hay đấu khẩu với nhau. Mà đa phần là Nguyên Dịch chọc ghẹo cho Nhan Khê nổi nóng rồi anh lại đi dỗ dành.
Nói là bạn bè nhưng từ đầu Nguyên Dịch đã thích Nhan Khê, chỉ là trước giờ anh chưa yêu ai, cũng ko có bạn khác giới nào nên hiểu lầm đó là tình bạn, mãi hơn nửa truyện, đứng trước nguy cơ “cô bạn thân” bị tỏ tình, Nguyên Dịch mới nhận ra tình cảm của mình và tìm cách bày tỏ tình cảm một cách ngô nghê.
Còn Nhan Khê từ đầu chỉ coi anh là bạn thật, một người bạn đặc biết giàu có nhưng lại rất ngây thơ và nhiệt tình. Sau khi Nguyên Dịch bày tỏ lộ liễu quá cô mới nhận ra anh thích mình và rất… thích thú, sau đó cô lại lên kế hoạch kích thích anh bày tỏ với mình.
Từ đầu đến cuối, truyện đều đáng yêu, hài hước, ngọt ngào, nhưng nó lại không khai thác tốt chủ đề “Không nên trông mắt mà bắt hình dông”, mà tập trung quá nhiều vào sự nghiệp lên như diều gặp gió của nữ chính, nên làm mình hơi thất vọng.
Tính cách nữ chính đối lập với bề ngoài, mạnh mẽ, hung dữ, nghịch ngợm. Tính cách nam chính thì hơi trẻ con, ngây ngô dù bề ngoài trông như du côn quậy quạng.
1/2 đầu truyện rất thú vị, cách qua lại và đối thoại của nam nữ chính rất đặt biệt, nhưng 1/2 cuối truyện bắt đầu chán dần, khi nam nữ chính xác định quan hệ rồi thì càng chán dữ nữa, điều khiến mình tiếp tục đọc truyện là mối quan hệ của nam chính và cha mẹ.
Theo lý thường thì con cái trong nhà sẽ khổ vì cha mẹ bất hòa, còn nam chính và anh trai khổ vì cha mẹ họ quá yêu nhau và chỉ yêu nhau.
Mẹ nam chính là thiên kim nhà giàu, sau khi cưới cha nam chính rồi lại được ông thương yêu cưng chiều hết mực, nên suốt ngày 2 người chỉ biết tận hưởng cuộc sống của cả hai, không quan tâm chăm sóc gì tới 2 anh em, cả cha lẫn mẹ nam chính đều nghĩ quăng cho 2 anh em họ đống tiền đã là quá hoàn mỹ rồi, trong lòng họ rất thương con chỉ là không biết cách chăm sóc thôi, hồi nhỏ nam chính còn nhõng nhẽo đòi mẹ ôm, đòi ngủ với mẹ nhưng bị 2 vợi chồng đó xua đuổi riết trở nên lạnh nhạt nổi loạn luôn. Mình đọc mà tức anh ách, mẹ nam chính như sống sướng quá nên bị ngu luôn ấy. Đến cha bả còn giận bả vì đối xử với nam chính như vậy nhưng bả vẫn không hiểu tại sao mọi người lại trách bả cả. Đến cuối truyện bả mới hơi hiểu hiểu ra 1 tí nhưng đã quá trễ để thay đổi và sửa chữa.
Đó cũng là điều mình hài lòng nhất truyện, nam chính không cần sự yêu thương của cha mẹ nữa, sau gần 30 năm và đã có gia đình nhỏ của mình thì điều đó quá muộn màng với hai anh em họ.
Đó là những gì mình cảm nhận về truyện này. Vì càng lúc truyện càng nhạt dần nên mình chỉ vote truyện này 6/10
– Lê Ngọc
Bạn nào từng đọc truyện của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh là hiểu style của tác giả rồi nhé; nữ chính là con gái cưng, nam chính là con rể vàng.
Nhan Khê là một cô gái có vẻ ngoài rất lừa tình – xinh đẹp, mỏng manh, yếu đuối. Ai nhìn cô cũng đều cảm thấy cô rất đáng thương và cần đc che chở.
Nhưng Nhan Khê không phải là một cô cún Pomeranian đáng yêu, bản chất của cô là sư tử kiêu hùng. Cô rất nghĩa khí, cô sẵn sàng tháo giầy rượt bắt kẻ xấu giúp cảnh sát. Là khi cô đạp gã nhà giàu hống hách 2 phát khi hắn bắt nạt cô, hay khi cô không hề nhân nhượng với đám bà con lợi dụng đào mỏ cha cô.
Nguyên Dịch – nghe tên là thấy hách dịch rồi, anh là thiếu gia tập đoàn Nguyên thị lừng lẫy. Anh như một con mèo Ba Tư đỏm dáng đỏng đảnh khó chịu, nhưng thật ra anh rất cute nhá. Đẹp trai nhà giàu nhưng không chơi bời gái gú, rượu chè gì sất; làm gì thì làm cứ đến 11h đêm là phải mần ly sữa rồi đi ngủ. Anh thích type phụ nữ hiền dịu và luôn khinh thường những hành động chăm sóc người yêu của bạn bè. Ngạo kiều là thế nhưng từ khi quen biết nữ chính thì anh dần bộc lộ bản chất trung khuyển vốn ẩn sâu trong máu.
Bonus vài đoạn cặp đôi chó mèo chém nhau xoèn xoẹt:
Khi Nguyên Dịch hiểu lầm hai cha con cô là tình nhân thì cô đốp ngay:
“Nguyên tiên sinh, nam nữ độc thân cùng một chỗ, có khả năng là vợ chồng, có thể là chị em, mẹ con, cha con, anh em. Tư tưởng của người trưởng thành tương đối phức tạp thì không có gì sai, nhưng ánh mắt vẫn phải khá lên một chút mới được.”
Khi anh thấy cô đi liên hoan với đồng nghiệp:
Nguyên Dịch: “Cô gái trẻ của mọi nhà, buổi tối không nên chạy loạn ở bên ngoài, không an toàn đâu.”
Nhan Khê nghe vậy cong khóe môi, “Đàn ông buổi tối cũng nên ít ra ngoài thôi, người xấu sẽ không vì anh là đàn ông mà sinh lòng thương tiếc anh đâu.”
– LanThanh Nguyen