Dưới ngòi bút của Mặc Hương Đồng Khứu, các nhân vật trong “Ma đạo tổ sư” đều được thể hiện sống động, kẻ ác có tâm cơ, cái ác cũng chẳng tự sinh ra, mà cuối cùng kẻ chủ mưu mới lộ rõ. Với mỗi tình huống truyện, khai mở những nút thắt, người đọc luôn trong cảm giác bất ngờ, không chỉ rung động bởi tình cảm Lam Vong Cơ dành cho Ngụy Anh mà còn bởi các nhân vật khác trong câu chuyện.
Review Ma đạo tổ sư
Mình từng khá cảm thấy kì quặc nói thật là kì thị tới cộng đồng giới tính thứ ba. Mình nghĩ bố mẹ sinh ra là con trai thì phải là con trai lấy vợ đẻ con. Còn con gái thì cũng nên như vậy. Nhưng qua tác phẩm này mình thực sự đã có cái nhìn rất khác về cộng đồng LGBT này. Họ cũng là con người và chỉ muốn sống thật với bản thân mình với giới tính thực sự chứ không phải là một cái vỏ bọc hoàn toàn khác dù phải chịu đựng ánh mắt xa lánh kì thị của biết bao người ngoài xã hội cũng như người nhà của mình. Họ thật dũng cảm phải không ạ. Vì vậy mình mong các bạn có thể đọc hết bài review của mình và bỏ chút thời gian đọc truyện.
Trong mùa hè năm 2019 này, màn ảnh nhỏ Trung Quốc cực kỳ sôi động với những bộ phim chuyển thể, trong khoảng thời gian gần đây, các tác phẩm đam mỹ cũng được chuyển thể thành phim và được người xem vô cùng đón nhận. Chắc hẳn các bạn đều biết bộ phim Trần Tình Lệnh vừa huyên náo cả một mùa hè vừa qua là một trong số đó, được chuyển thể từ tác phẩm Ma đạo tổ sư của tác giả Mạc Hương Đồng Khứu . Và đặc biệt nó đã được xuất bản thành sách có bán tại Việt Nam trên tiki với đánh giá 4,5/5 sao. 2 tập truyện với 928 tranh sách mà mỗi trang chắc chắn sẽ làm cho các bạn không thất vọng và vượt qua kì nghỉ “tết”dài đằng đẵng này.
BỐI CẢNH VÀ SƠ LƯỢC VỀ NHÂN VẬT CHÍNH CỦA MA ĐẠO TỔ SƯ
Truyện lấy bối cảnh tu chân giới, gồm các gia tộc tu tiên có vị trí quan trọng như Cô Tô Lam Thị, Vân Mộng Giang Thị, Kỳ Sơn Ôn Thị, Thanh Hà Nhiếp Thị,…Mở đầu truyện là chi tiết Di Lăng Lão Tổ Nguy Vô Tiện vạn quỷ phản phệ mà chết, được miêu tả như một đại ma đầu tu ma gây ra nhiều tội ác, chết rồi thì thiên hạ thái bình, dân chúng hả hê. Nội dung của Ma Đạo Tổ Sư theo cảm nhận cá nhân của mình chính là quá trình trưởng thành của các thiếu niên trên con đường tu tiên. Họ trải qua khó khăn thăng trầm, vui vẻ, oán hận, sinh tử biệt ly đều có đủ.
Hai nhân vật chính là Lam Vong Cơ xuất thân danh môn Cô Tô Lam Thị, bề ngoài lãnh tĩnh, phong thái uy nghiêm, vận trường bào trắng, mạt ngạch quanh trán không nhiễm bụi trần, mang theo thất huyền cầm trừ ma diệt tà, người còn lại là Ngụy Vô Tiện, tính tình gần như trái ngược Lam Vong Cơ, hoạt bát hiếu động, nhưng lém lỉnh thông minh. Thuở nhỏ Ngụy Vô Tiện mất cả cha lẫn mẹ, được Giang tông chủ của Vân Mộng Giang Thị nhận về làm đồ đệ nuôi dưỡng, cùng với Giang Trừng và Giang Yếm Ly làm huynh đệ tỷ muội lớn lên ở Liên Hoa Ổ.
CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH
Một lần gặp gỡ thuở thiếu thời là sợi dây định mệnh kéo giữ hai người bọn họ, Ngụy Vô Tiện trong ba tháng đến học tại Cô Tô Lam Thị quen biết Lam Vong Cơ, thành công kết thành oan gia. Một người nề nếp quy cũ lại chỉnh tề như Lam Vong Cơ làm sao chịu được một Ngụy Vô Tiện tính tình tùy tiện, thản nhiên phạm gia quy, uống rượu đánh nhau? Nhưng mà nam châm hút nhau là vì trái cực mà đúng chứ?
Tai họa ập đến khi Kỳ Sơn Ôn Thị mưu tính bá chủ tu chân giới, muốn các gia tộc khác phải nghe theo ý của mình, kháng ý lập tức phải chịu cảnh diệt môn. Hai từ diệt môn này đưa đẩy những người thiếu niên còn chưa vững vàng bắt buộc phải đối mặt với sóng gió để bảo vệ gia tộc, bảo vệ người thân của mình. Cô Tô Lam Thị bị đốt cháy, huynh trưởng Lam Hi Thần mang theo nhạc phổ mất tích, Lam Vong Cơ vì bảo vệ tàng thư các của gia tộc mà bị thương. Vân Mộng Giang Thị cũng đồng cảnh ngộ, phu phụ Giang tông chủ qua đời, Giang Trừng mất kim đan, huynh đệ tỷ muội ly tán. Ngã rẽ cuộc đời Ngụy Vô Tiện từ đây bắt đầu.
Ngụy Vô Tiện bước chân vào con đường tu ma, dùng sáo Trần Tình điều khiển hung thi, hợp sức đánh bại Kỳ Sơn Ôn Thị. Sau trận chiến, những tưởng có thể về lại bên cạnh người thân của mình, nhưng sóng gió vẫn mãi không dừng lại. Những mưu tính quyền lợi, những hận thù chồng chất, những quyết định sai lầm khiến những chuyện đau lòng liên tiếp xảy ra, cho đến khi Ngụy Vô Tiện bị phản phệ mà chết.
13 năm sau khi đã chết, Ngụy Vô Tiện được Mạc Huyền Vũ dùng cấm thuật hiến xá triệu hồi trở về, mở ra một chặng đường hoàn toàn mới, tìm ra những chân tướng bị vùi lấp. đối diện với sai lầm năm xưa của mình, và gặp lại Lam Vong Cơ. Dù đây là một tiểu thuyết đam mỹ, nhưng mình cho rằng yếu tố tình cảm được khắc họa rất hài họa, thậm chí không phải chủ đạo. Tình yêu của Lam Vong Cơ cố chấp, bền bỉ nhưng kiềm nén, Ngụy Vô Tiện sống một đời không hề hay biết gì về tình yêu của Lam Vong Cơ cho đến khi được hiến xá quay trở về.
Đọc xong bộ truyện, có mấy ai có thể không rung động trước tình yêu của Lam Vong Cơ, lặng lẽ vấn linh 13 năm tìm một người đã chết, không biết còn có thể quay về hay không. (Bây giờ 3 tháng mà không có tin tức của người yêu thì chắc chẳng ai đợi đến tháng thứ tư đâu nhỉ) Những năm tháng đó, không thể tưởng tượng được Lam nhị công tử đã trải qua như thế nào. Nhưng mà bạn cũng sẽ không thể trách Ngụy Vô Tiện không nhận ra được tình cảm ấy sớm, vì bản thân Ngụy Vô Tiện cũng trả qua quá nhiều, những cay đắng khổ sở, nỗi đau mất đi người thân, hối hận dằn vặt vì những sai lầm, đã đủ khiến cậu ấy mệt mỏi. Thế nhưng, tình yêu của Lam Vong Cơ đến cuối cùng vẫn ở ngay đó, đến khi Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại, chỉ một lần, sẽ bên nhau trọn đời.
Câu chuyện của các nhân vật phụ trong Ma Đạo Tổ Sư
Ngoài cặp nhân vật chính là Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, Ma Đạo Tổ Sư còn có rất nhiều các nhân vật phụ khác được khắc họa cuộc đời vô cùng rõ nét, mỗi người một số phận khiến ta không khỏi suy ngẫm. Đó là câu chuyện để lại nhiều day dứt của Tống Lam – Hiểu Tinh Trần – Tiết Dương và cô gái A Tinh nơi Nghĩa Thành, một câu chuyện chẳng biết ai nợ ai, ai nên thù hận ai và ai nên cảm tạ ai. Người trong giới tu chân đều cho rằng chính tà tách biệt, kẻ ác phải bị trừng trị thích đáng. Nhưng trên thực tế hắc bạch khó phân ranh, ái hận chẳng thể tỏ tường.
Những con người phản diện như Tiết Dương hay Kim Quang Dao có hẳn hoàn toàn phản diện, có điểm nào đáng thương, đáng hận hay đáng trách? Thật khó nói rõ ràng, đến cùng chỉ có thể cảm thán cho số phận an bày, cho ý trời nghiệt ngã, hay có thể đổ lỗi cho một chữ “Nếu”. Nếu quá khứ có khác đi, hiện tại đã không cần phải đau lòng. Câu chuyện về gia đình Giang gia và Ngụy Vô Tiện cũng là một điểm nhấn, có tình thân đáng ngưỡng mộ, có day dứt khôn nguôi, có day dứt hối hận, và đương nhiên là đong đầy nước mắt. Nhưng dù sao đi nữa, trải qua hết tất cả, chỉ mong có được hai từ “đồng cảm”. Mình thực sự thật khâm phục tác giả đã viết được một tác phẩm xuất sắc thế này.
Đánh giá của một vài đọc giả mình thấy hay khi sưu tầm dữ liệu “Ma đạo tổ sư”
– Bạn Vũ Hồng Ngọc:
“Có lẽ mình biết tới ma đạo tổ sư rất muộn, đến bây giờ mới biết tới bởi vì bộ phim Trần Tình Lệnh phát sóng, mình không những bị hút vào nội dung câu chuyện, từng việc mà các nhân vật trải qua. Và đặc biệt khi nài hát Vong Tiện cất lên, mình như bị mê hoặc vậy á. Rồi sau đó mình bắt đầu tìm kiếm truyện này. Về đôi chính thì khỏi nói, tại vì tác giả đã miêu tả kỹ. Mình muốn nói cảm nhận về tình bạn giữa Giang Trừng và Nguỵ Anh. Mỗi một câu nói, hành động mà Giang Trừng và Ngụy Anh làm, nói đều cho mình cảm nhận về một tình bạn thân chí cốt, thực sự khắc sâu vào từng đoạn miêu tả của tác giả, từng tình tiết truyện đã được dựng nên. Khi biết Nguỵ Anh trong thân xác người khác, Giang Trừng biết được qua bí mật vốn chỉ có “anh biết, tôi biết”, còn Ngụy Anh là người hiểu rõ về tính cách của Giang Trừng nhất.
Cảm động vì từng việc họ làm cho nhau, nghĩ cho nhau nhưng chẳng ai muốn cho đối phương biết mình đã hy sinh hay làm những gì. Đọc tới đoạn cuối khi biết được chuyện GT đã làm vì NA bỗng dưng chảy nước mắt. Không phải vì xót xa cho GT mà là cảm động vì tình bạn của họ. Giá mà, không có Ôn gia, thì có lẽ đôi bạn GT và NA vẫn mãi là một đôi bạn tri kỉ, một đôi bạn mà vĩnh viễn là hiểu ý nhau, vô tư cười đùa, vô tư vui vẻ. Nhưng cũng nhờ có Ôn gia thì ta mới thấy được tình bạn của học cao đẹp biết bao, cảm động biết bao.(Đây là phần cảm nghĩ đọc truyện)”
– Bạn Tiểu Vũ:
“Một chút cảm nhận nho nhỏ về phu phu Vong Tiện, Lam Trạm – Lam Vong Cơ – Hàm Quang Quân băng thanh ngọc khiết không nhiễm bụi trần vì một tên Ngụy Vô Sỉ vô tâm vô phế mà nhập hồng trần. Lam Trạm từ nhỏ vốn đã mặt “liệt” dù là đứng trước mẫu thân của mình cũng vậy, cũng chưa bao giờ nói ra mong muốn của mình lần đầu y nói chính là “Mang về giấu đi”. Nói Lam Trạm là gia quy sống cũng đúng, là tiểu cổ hủ cũng đúng, là tên mặt than vô vị cũng đúng vì y chính là như vậy. Lần đầu y cười là ở Quan Âm Miếu, khi Ngụy Anh nói “ta là của hắn”. 3 năm thầm yêu, 13 năm chờ đợi cuối cùng cũng chờ được ái nhân trở về. Lại nói đến Ngụy Vô Sỉ, cái tên vô tâm vô phế suốt ngày trêu chọc Lam Trạm, thả thính y để rồi biến mất 13 năm liền khiến y chờ đợi, ngày ngày vấn linh cũng chẳng trả lời lấy một câu. May thay, cuối cùng ngươi cũng trở về. Trở về đã có người cùng ngươi gánh vác tất thảy, tỉnh dậy có người bên ngươi, có người cùng ngươi ngao du bốn bể rồi. Đừng đi nữa nhé, Lam Trạm hắn sẽ không chịu được đâu”
Qua bộ truyện này mình thực sự rút ra được rất nhiều điều về cuộc sống về mối quan hệ anh em người thân hay chỉ là con người với nhau. Nó chẳng phải một bộ truyện tình cảm lãng mạn ngọt ngào hay là những cuốn sách ghi đầy đạo lý. Quá từng câu chữ mọi thứ sẽ thấm sâu vào trong tâm hồn mình từ từ và nhẹ nhàng. Sẽ có những giây phút trên môi ta nở nụ cười rồi để khi giọt nước mắt rơi xuống thì ta càng muốn giữ mãi nụ cười khi ấy.
Trích dẫn
“… Trí nhớ của ta quả thật rất kém. Chuyện trước đây, thật nhiều chuyện ta đều không có ấn tượng gì. Bao gồm cả chuyện Bất Dạ Thiên năm ấy, trong mấy ngày đó rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, ta đều không nhớ được chút gì…. Nhưng mà, từ giờ trở đi, chỉ cần là chuyện do ngươi nói, ta đều sẽ nhớ thật kĩ, một cái cũng không quên”
“Ta còn muốn cả đời này có thể cùng ngươi đi săn đêm…. Còn muốn cùng ngươi lên giường mỗi ngày. Ta thề, ta không phải là nhất thời muốn trêu chọc ngươi giống trước đây đâu, càng không phải là cảm kích ngươi. Nói chung, ta là thật tâm thích ngươi mới muốn cùng ngươi lên giường. Trừ ngươi ra, ai ta cũng không cần, không phải ngươi không được. Chuyện ngươi muốn làm với ta, ngươi muốn làm như thế nào liền làm như thế ấy, ta đều thích cả, chỉ cần ngươi bằng lòng cùng ta…”
Rốt cuộc nếm được trái đắng do chính mình trồng xuống, Ngụy Vô Tiện một bên hôn hôn lấy lòng, một bên vứt hết thể diện cầu xin: “Nhị ca ca, người giúp ta đi, lưu lại cho ta cái mạng này, chúng ta còn nhiều thời gian lắm, lần sau tiếp tục, ghi sổ lần sau tiếp tục được không? Hôm nay tha ta đi. Hàm Quang Quân uy vũ, Di Lăng Lão Tổ thua rồi, thất bại thảm hại, ngày sau tái chiến…”
Lam Hi Thần đáp:” Vong Cơ hắn đã làm gì, nếu tự bản thân ngươi không nhớ rõ, ta sợ rằng suốt đời này hắn cũng sẽ không bao giờ chủ động nói cho ngươi, ngươi lại càng không đi hỏi. Tốt thôi, đành để ta nói vậy.”
Hắn tiếp:” Ngụy công tử, năm đó một đêm kia, ngươi xuất ra hai nửa Âm Hổ Phù, hợp lại làm một mảnh, sau khi giết đến đủ cũng đã là nỏ mạnh hết đà. Vong Cơ bị ngươi lúc phát cuồng gây thương tích, cũng chẳng hề khá hơn ngươi bao nhiêu, cũng là nỗ lực chống đỡ, nhờ có Tị Trần mới miễn cưỡng đứng vững được. Hắn đã như vậy, thế nhưng vừa thấy ngươi loạng chòa loạng choạng rời khỏi lại lập tức đuổi kịp.”
“Lúc ấy ở đó đã chẳng còn mấy người tỉnh táo, ta cũng gần như không thể di chuyển, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Vong Cơ rõ ràng là linh lực đã gần cạn vẫn tập tễnh đuổi theo ngươi, bắt được ngươi rồi thì mang lên Tị Trần, đồng thời rời đi.
[…] Hai canh giờ sau đó, linh lực của ta mới khôi phục, liền chạy về Cô Tô Lam Thị cầu trợ giúp. Ta lo lắng nếu như bị những gia tộc khác đuổi tới trước tìm được các ngươi, Vong Cơ sẽ bị coi là đồng bọn của ngươi. Nhẹ thì thanh danh cả đời lưu lại vết nhơ, nặng thì không cần lí do bị giết luôn. Ta và thúc phụ liền cùng nhau chọn ra ba mươi ba vị tiền bối ngày trước vẫn luôn xem trọng Vong Cơ, bí mật ngự kiếm tìm hai ngày, mới tìm thấy dấu vết của các ngươi ở Di Lăng. Vong Cơ giấu ngươi trong một cái sơn động. Thời điểm chúng ta tới, ngươi ngơ ngác ngồi trên một tảng đá trong động, Vong Cơ nắm tay ngươi, đang giúp ngươi vận chuyển linh lực lại vẫn luôn thấp giọng nói chuyện cùng ngươi.
[…] Mà từ đầu đến cuối, ngươi lặp đi lặp lại với hắn, đều là cùng một chữ. “Cút!”
[…] Thúc phụ của ta đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, quát lớn một hồi, muốn hắn giải thích. Hắn giống như đã sớm ngờ tới sẽ bị chúng ta tìm được, chỉ nói, không có gì để giải thích, chính là như vậy. Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng chống đối ta và thúc phụ. Vậy mà vì ngươi, Vong Cơ không chỉ chống đối thúc phụ, lại còn cùng các vị đồng môn tu sĩ đao kiếm tương hướng, đánh trọng thương ba mươi ba vị tiền bối chúng ta mời tới…
[…] Ba mươi ba vết roi! Một lần đều phạt hết, một người một vết. Ngươi hẳn phải biết, roi đánh vào người đau đến mức nào, phải nằm bao lâu. Sau khi hắn khăng khăng cố chấp đưa ngươi về Loạn Táng Cương, buồn bã trở về lãnh phạt, tại trước bia giáo huấn quỳ thật lâu. Lúc ta tới gặp hắn liền nói với hắn, Ngụy công tử đã tạo thành sai lầm lớn, ngươi tội gì sai càng thêm sai. Hắn lại đáp… Hắn đã không cách nào chắc chắn động tác, hành vi của ngươi là đúng hay sai nữa, chỉ biết là bất kể đúng sai, hắn đều bằng lòng cùng ngươi gánh chịu hết thảy hậu quả. Mấy năm nói là diện bích sám hối, căn bản là trọng thương khó đi. Kể cả là thế, sau khi biết ngươi đã chết, hắn vẫn cố chấp kéo lê thân thể như vậy, nói như thế nào cũng muốn đi Loạn Táng Cương nhìn một lần…
[…] Lúc hắn đưa ngươi đi giấu ở trong động, nói với ngươi như thế nào, nhìn ngươi ra sao, cho dù có mù có điếc đi nữa cũng không thể không biết tâm tư của hắn ra sao. Chính vì thế mà thúc phụ ta mới tức tới không kiềm được. Vong Cơ khi còn bé là đệ tử gương mẫu, sau khi lớn lên cũng là danh sĩ tiên môn, cả đời đều quy phạm đoan chính, không nhiễm bụi trần. Sai lầm duy nhất trong cuộc đời này của hắn, chính là ngươi. Vậy mà ngươi nói…Ngươi nói ngươi không biết. Ngụy công tử, sau khi ngươi được hiến xá trở về, là như thế nào dùng mọi cách bày tỏ dây dưa đối với hắn? Mỗi đêm… mỗi đêm đều muốn cùng hắn… Thế nhưng ngươi nói ngươi không biết? Nếu như ngươi không biết, tại sao lại muốn làm những hành động đó?”