Nếu Quý Bạch sở hữu chỉ số IQ và EQ cao vút, vô cùng nhạy bén trong công việc cùng chuyện tình cảm thì Hứa Hủ, tuy là thiên tài nghiên cứu tâm lý tội phạm nhưng lại như một cô ốc sên chậm chạp khi đối mặt với tình yêu. Dù Quý Bạch có công khai theo đuổi hay âm thầm tranh giành thì cô học trò vẫn giống như “ốc sên” chậm chạp, không nhận ra được những tín hiệu tình yêu. Thời gian “vừa phá án vừa yêu đương” của hai người là giai đoạn tình cảm vô cùng ngọt ngào, hạnh phúc nhất nhưng cũng chính là hành trình gian nan và nguy hiểm nhất.
Review Nếu ốc sên có tình yêu (2)
Trước Nếu ốc sên có tình yêu tôi đã đọc qua Từ bi thành, Dục vọng kẻ chinh phục, Độc quyền chiếm hữu và cực kỳ thích cách dùng từ đặt câu của Đinh Mặc. Má Mặc thường chọn đề tài lạ (đa số là viễn tưởng thì phải), cách nhập truyện lôi cuốn, tình tiết trong truyện ăn nhập nhau rất tốt. Có một số tiểu thuyết, khi đọc, bạn cảm thấy đôi chỗ con chữ như nam châm kéo bạn lại – khi mà bạn đang muốn băng băng trên con đường, chán ngắt và lạc mạch. Nếu ốc sên có tình yêu không như vậy! Quyển tiểu thuyết hơn 600 trang dày cộm tưởng chừng như sẽ mất khá lâu để “ngốn” lại khiến bạn không tài nào đặt xuống, đọc một mạch liền. Lúc đọc xong không hiểu sao con chữ mượt mà vậy, như một con dốc cho bạn mặc sức thả phanh. Đến khi đóng sách lại vẫn tiếc hùi hụi, muốn thả mình theo con dốc ấy lần nữa! Đồng hành cùng những nhân vật trong truyện, sống cùng họ, đi qua bao diễn biến vui buồn lẫn lộn. Lâu lắm rồi tôi mới đọc một quyển ưng ý đến vậy. Những dòng sau đây được viết tay ngay trong đêm đọc xong và một thời gian sau đó, khi mà Hứa Hủ và Quý Bạch vẫn như ngày đầu tiên tôi đặt chân vào thế giới của họ.
Tôi thích cách Đinh Mặc xây dựng nhân vật Quý Bạch. Thành thật xin lỗi Quý Tam chứ ban đầu em nghĩ anh là một ông chú khó tính có tuổi với bụng bia. chứ không phải thanh niên trai tráng như thế! Nam chính mà em nghĩ là cậu Triệu Hàn kia kìa. Rước Nếu ốc sên có tình yêu về nhà một-cách-vội-vã, không tìm hiểu như thế nào nên chả biết truyện viết về ai, về vấn đề gì. Nguồn cơn của sự vội vã ấy là tin tưởng tác phẩm của ss GR dịch và cho vào cho đủ giỏ hàng. Chính thế nên lúc đọc và nhận ra Nếu ốc sên có tình yêu là tình yêu trinh thám, hình sự gay cấn xen chút rùng rợn thì hơi ái ngại. Kiểu bản thân bị ám-ảnh-lâu-ngày nên sợ sẽ bị ám bởi những tên bệnh hoạn trong truyện, tưởng tượng hắn đi ngay sau mình ‘_’ Lan man, lan man quá! Quý Tam có cách làm việc riêng nhưng mang lại hiệu quả bất ngờ. Như cách anh chọn học trò, giờ mới để ý đây lại là một chuyện tình thầy trò nữa~ Thử tưởng tượng một thanh niên ngời ngời sức sống mặc đồng phục cảnh sát, không thì thường phục cũng được, có quai súng, thân hình mét tám vạm vỡ, da màu đồng, mắt sáng với ánh nhìn nghiêm nghị, cương trực (nét tính cách này cần xem lại. Để thêm phần gay cấn thì má Mặc còn đế thêm gia cảnh cực hoành tráng: gia đình tài chính quyền lực với người mẹ có phần bảo thủ. Quý Tam xuất hiện cực kỳ bình thường, nếu không nói là khác hẳn so với những gì tôi tưởng tượng. Mặc dù giới thiệu về chàng thì không hề xuềng xoàng chút nào. Nhưng càng về sau thì sự bình thường ấy khiến người ta an lòng! Đối diện với một Hứa Hủ chỉ nói khi cần thật sự không cần quá nhiều hào quang.
Có một sự bối rối nhẹ về ngoại hình của Hứa Hủ và Quý Bạch. Một anh chàng hơn mét tám da màu đồng với một cô nàng tầm mét sáu da trắng như ngọc, nhỏ bé như học sinh trung học. Bất cập này đã cho đội phó đại đội cảnh sát hình sự Quý Bạch một vố đau sau này. Đúng thật là “con trai con gái đầy đủ” mà. Hứa Hủ, nói sao cũng không bật được Diêu Mông về khoản thị giác. Cũng đúng thôi, một mĩ nhân như vậy! Có điều con người ta có thể nổi bật bằng nhiều cách, không nhất thiết lúc nào cũng phải nhờ đến sắc đẹp. Sự bất ngờ của Triệu Hàn cộng thêm câu nói “Hứa Hủ rất xuất sắc” của Diêu Mông đã chứng tỏ Suỵt Suỵt nhà ta không phải dạng gà mờ (tự dưng muốn theo ngành Tâm lí học quá). Một cô gái hiện đại, quyết đoán, thông minh nhưng ngủ quá lâu trong lớp vỏ kiên cố đến mức dường như không quen nhìn lâu vào mắt người khác. Ở đây lại nói về nhan đề truyện một chút. Hình tượng Đinh Mặc thiết lập xuyên suốt mạch truyện cực nhất quán! Phải khâm phục vì sao khi viết má Mặc không bị lạc dòng. Chắc mọi người đều biết những đặc điểm vốn có của ốc sên và trong Nếu ốc sên có tình yêu, ốc sên ở đây nói đến ai. Khi cần thì Hứa Hủ tự động ra khỏi tổ của mình, những lúc khác cô cho mình một khoảng không gian riêng trong chiếc vỏ vừa to vừa nặng. Thứ tình cảm lặng lẽ mà rõ ràng, âm thầm mà sâu sắc của Quý Bạch đã phá bỏ lớp vỏ cứng cỏi ấy! Tuy Suỵt Suỵt mất đi ngôi nhà kiên cố nhưng tình yêu của Quý Đội đã bao bọc lấy cô, còn gì ấm ấp, còn gì vững chắc hơn?! Sự mềm yếu của Hứa Hủ không xuất hiện nhiều quá đâu, đơn cử chỉ thấy ở lúc cô ngồi cùng anh trai sau chuyến đi Miến Điện về và cả lúc phát hiện mình có thai. Vì thế cô ốc sên chậm mà chắc vẫn từng ngày, từng ngày trưởng thành!
Mỗi một nhân vật xuất hiện trong Nếu ốc sên có tình yêu đều không dư thừa. Họ có vai diễn cho riêng mình, phần thì bổ sung cho tuyến nhân vật chính, phần lại kể câu chuyện của chính họ. Như Diêu Mông, như Lâm Thanh Nham, như Thư Hàng, như Hứa Tuyển, như Phùng Diệp hay cả Trần Bắc Nghêu xuất hiện chớp nhoáng (Tại sao các soái ca bao giờ cũng có liên hệ với nhau? Mấy má định lấy máu độc giả mãi à? Nhân vật này xuất hiện trong Từ bi thành của má Mặc, có quan hệ huyết thống cùng mẹ khác cha với Quý Bạch).
Diêu Mông như một con sâu trong giai đoạn tháo kén. Dĩ nhiên đó là một chú bướm xinh đẹp, có điều nó đã hoá bướm không đúng lúc và gặp không đúng người. Nếu Diêu Mông gặp Thư Hàng trước thì mọi chuyện có thể sẽ khác. Mà thật vậy thì có bao nhiêu tình tiết thay đổi, Đinh Mặc đã có sắp xếp riêng cho cô. Cô gái ấy xinh đẹp là vậy, thông minh là vậy! Sự theo đuổi của Thư Hàng về sau rốt cuộc là lối thoát cho cô hay lại cứa thêm một vết thương nữa, khiến trái tim cô đau nhói?! Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao trái tim Diêu Mông thay đổi nhanh như vậy. Mà nghĩ kĩ lại cũng không thể trách cô. Phùng Diệp đã là một thoáng kí ức được khoá chặt trong lòng Diêu Mông, Quý Bạch lại là từ chỗ khâm phục nảy sinh tình cảm, còn Lâm Thanh Nham, anh ta là kẻ-cứu-cánh giúp cô bớt đi nỗi thất vọng phần nhiều. Diêu Mông vẫn đứng một chỗ, chỉ có dòng đời là đẩy cô đi hết đoạn đường này đến đoạn đường khác. Một Thư Hàng như thế không hẳn không lay động được trái tim người đẹp, mà sau bao sóng gió, liệu Diêu Mông có đủ can đảm bước tiếp trên con đường tình yêu ngọt ngào nhưng cũng đau khổ ấy nữa hay không? Nghĩ về bạn đồng môn của Hứa Hủ tôi vẫn hay thấy trống vắng. Cô gái ấy như một chú chim, tuy không bị bắt bỏ lồng nhưng cũng chẳng thoát khỏi khu vườn nhân tạo được!
Mặc dù sống trong nỗi ám ảnh về những xác-chết-đẹp-đẽ nhưng Lâm Thanh Nham đáng thương hơn đáng ghét (ít nhất thì đối với tôi là vậy). Tình yêu anh ta dành cho Diêu Mông là thật nhưng lại mang trong mình những mâu thuẫn đến mức khiến bản thân “biến chất”. Vẫn là con người đấy thôi, sao lại khiến người khác phải khiếp sợ như vậy? Phải chăng đối với anh ta (và cả Phùng Diệp), nỗi sợ hãi chính là chất dinh dưỡng? Lâm Thanh Nham giống như kiểu người bị đục khoét tâm hồn, quả đỏ nơi lồng ngực trái kia bị mất một mảng lớn nên khi máu chảy về không thể lưu thông, nên có đau cũng không nhận ra. Ở Lâm Thanh Nham có một đoạn mà khi đọc xong, tôi bất giác rơi nước mắt. “Thiên thần, thiên thần cuối cùng của tôi, thiên thần yêu tôi tha thiết. Tại sao tôi không thể gặp em sớm hơn? Ở những năm tháng đẹp đẽ nhất, vào mùa tươi đẹp nhất, cả thế giới đừng quấy rầy, chỉ có tôi sạch sẽ như thuở ban đầu, mỉm cười bước lại gần em”. Dường như anh ta bị cả thế giới bỏ rơi, cô độc đến tội nghiệp! Lời nói ấy như mũi kim nhè nhẹ châm vào người đọc, đến khi nhận ra thì đau đến không tưởng. Con người ta chỉ như áng phù du, lẩn quẩn trong vòng luân hồi sống-chết. Cuộc đời của Phùng Diệp và Lâm Thanh Nham có hơn thì chẳng qua là thêm chút gia vị. Ai ngờ thứ gia vị ấy không mang lại khoái cảm mà là nỗi đau, tội lỗi! Đi sai đường vẫn có thể quay lại, tìm đúng đường mà đi. Nhưng không phải ai cũng may mắn tìm được lối ra. Hoặc giả là họ biết nhưng không cách nào, không mục đích gì níu họ ngược trở lại. Mà ở đây, không có ai giúp hai kẻ bệnh hoạn đáng thương này, để họ vượt qua, để họ có thể hạnh phúc như trước kia. Thế giới của Phùng Diệp bị đảo lộn đến như vậy nhưng khi nói về quãng đời với cha mẹ câm điếc của mình, hắn ta vẫn bảo “Trong mắt tôi, thế giới này rất tươi đẹp”. Có điều một con người bị ám ảnh bởi máu đến mức điên rồ như vậy! Nghĩ lại thì Lâm Thanh Nham vẫn còn tốt đẹp hơn! Anh ta có thể đổ lỗi cho sự xâm phạm thời ấu thơ, cho sự thay đổi đột ngột của một người mẹ – một người tình, cho bản thân anh ta và cả người đọc một cái cớ mà trách móc vì những sai lầm ấy. Còn Phùng Diệp? Hắn ta như một khúc gỗ tốt nhưng lại không biết tự trân trọng mình, để cho mối mọt từ từ bào mòn. Cuối cùng, đến khi nhận ra thì đã quá muộn, hắn rốt cuộc chỉ còn là một thứ bột không hơn không kém!
Thư Hàng và Hứa Tuyển, hai người này tôi không biết nên viết sao về họ nữa. Cảm thấy như hai người họ một lời khó nói! Phải chăng má Mặc nên để cho họ một vùng trời rộng, để người đọc có thể hiểu về họ hơn hay để họ tự quyết định đời mình. Có thể Thư Hàng sẽ sánh bước cùng Diêu Mông, Hứa Tuyển sẽ bắt đầu cuộc sống mới thật sự; cũng có thể sẽ khác. Ai biết được chứ! Vậy nên có lúc, tôi những tưởng Hứa Tuyển và Diêu Mông sẽ là một đôi.
Câu chuyện của Hứa Hủ và Quý Bạch kết thúc nhưng vẫn mở ra cho người đọc một thế giới khác, thế giới của những chuyện về sau. Những cuộc điều tra sẽ chẳng kết thúc, có người tốt ắt có kẻ xấu, họ sẽ mãi đối địch nhau mà thôi! Những đứa con của họ sẽ ra đời và lớn lên, biết đâu tương lai cũng là những cảnh sát hình sự. Và quan trọng hơn, tình yêu của họ vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu, có hay không nó sẽ mãi đằm thắm như vậy!
– HarperP
Trong suốt một ngày, tôi ngồi ôm quyển Nếu ốc sên có tình yêu và không thể dứt ra được. Câu chuyện rất hay, hay như mọi người và cả dịch giả Greenrose đã giới thiệu. Truyện có nhiều nhân vật, mỗi nhân vật đều có một tính cách khác nhau, khiến câu chuyện trở thành một tổ hợp thú vị.
Trước hết nói đến nhân vật chính Hứa Hủ và Quý Bạch. Tôi thích tính cách của hai người này, rất mạnh mẽ, kiên cường, tài giỏi và quyết đoán. Cách theo đuổi của từng người đối với người kia rất đặc biệt, cũng rất xúc động. Tuy nhiên họ đến với nhau có vẻ nhanh quá (đến nhân vật chính còn cảm thấy thế). Chỉ cần xác định là yêu, thì họ sẽ xác định xem có thật sự muốn ở bên người kia mãi mãi không, rồi sẽ thẳng thắn theo đuổi và trong lòng chỉ duy nhất có một hình bóng. Đấy cũng là một điểm thu hút ở họ. Cho dù mối tình của họ thật hoàn hảo, nhưng đây là điểm sáng cho các vụ án tăm tối của cảnh sát như họ.
Lược qua về nam nữ chính, tôi sẽ bàn nhiều hơn về nhân vật phụ. Nhân vật phụ ấn tượng nhất phải kể đến Diêu Mông. Tôi cảm thấy Diêu Mông là người con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng quá xui xẻo khi dính vào hai kẻ biến thái giết người. Cả Lâm Thanh Nham hay Phùng Diệp, cô cũng đều có một mối tình sâu đậm. Rồi từng người một, gây cho cô biết bao nguy hiểm. Sau cú sốc với Lâm Thanh Nham, khi bắt gặp cảnh Phùng Diệp hôn con rối có gắn cái răng (Eo!), cô quyết định báo cảnh sát. Một người thông minh như cô, chắc chắn nhận ra vụ án giết người hàng loạt này có hai hung thủ, và đương nhiên dễ dàng suy ra Phùng Diệp. Bên cạnh cô cuối cùng chẳng có ai. Diêu Mông chỉ còn là một Diêu tổng cô độc, lẻ loi. Hy vọng sau này cô đến với Thư Hàng, người con trai yêu thương cô thật lòng.
Thực ra, qua phần ngoại truyện, ta có thể thấy rõ ràng là cả Lâm Thanh Nham và Phùng Diệp đều yêu Diêu Mông. Chỉ là do hoàn cảnh khiến họ trở nên như vậy. Đối với Lâm Thanh Nham, tôi quả thực rất tiếc. Hắn ta yêu Diêu Mông rất nhiều, tiếc là cô đến bên hắn quá muộn, không thể thay đổi được gì. Còn về Phùng Diệp, hắn xuất hiện quá ít nên cảm tưởng không được nhiều.
Một nhân vật phụ ấn tượng khác, là Hứa Tuyển. Anh ôm mối tình si với Diệp Tử Tịch. Tuy đào hoa, phong lưu, nhưng chẳng có ai có thể tiến vào trái tim anh lần nữa. Đoạn cuối truyện, Hứa Hủ khuyên anh trai nên đi tìm khởi đầu mới. Nhưng anh lại đi thẳng qua “khởi đầu” đó. Tôi chỉ hy vọng anh sẽ tìm được người yêu mình đích thực, giống như Diêu Mông có Thư Hàng vậy. Một người anh trai tốt, một người kinh doanh tài giỏi, vậy mà không có kết thúc viên mãn thì quả là quá tiếc.
Diệp Tử Kiêu cũng để lại trong tôi chút cảm nghĩ. Tôi thích tính nhẫn nại theo đuổi của anh, nhưng không thích sự phong lưu, chỉ muốn chinh phục. Thực ra lúc mới đọc, tôi tưởng tác giả sẽ cho cuộc tình tay ba, và Diệp Tử Kiêu thành nam phụ không thể thiếu. Song, do tính cách nam nữ chính quá quyết đoán, Hứa Hủ khi biết mình yêu Quý Bạch thì không chấp nhận bất kỳ ai nữa, nên Diệp Tử Kiêu lu mờ dần. Ý đồ tác giả, có lẽ cho Diệp Tử Kiêu xuất hiện chỉ để làm cầu nối tình yêu giữa Quý Bạch và Hứa Hủ, Nhưng tôi vẫn hy vọng Đinh Mặc khai thác sâu nhân vật này hơn một chút.
Ngoài ra, không thể không kể đến tài năng của Đinh Mặc. Các tình tiết rất logic, phần phân tích tâm lý rất chi tiết. Đinh Mặc chắc hẳn đã dồn rất nhiều tâm sức vào tác phẩm này. Đọc xong muốn đi học về tâm lý quá.
Lảm nhảm nãy giờ chắc là đủ rồi. Lần đầu đọc truyện của Đinh Mặc nhưng rất ấn tượng, sẽ tiếp tục tìm đọc truyện của tác giả này!
Trích dẫn Nếu ốc sên có tình yêu
“Chúng ta tâm linh tương thông như vậy, nếu không gả cho anh thì thật không phải đạo mà.”
“Trước đây em luôn hy vọng, tình yêu cũng giống như công việc, có thể nằm trong sự kiểm soát của em. Nhưng sau khi thích một người, em mới phát hiện, em không muốn điều khiển anh ấy. Anh ấy biết em đang nghĩ gì, và em cũng biết anh ấy nghĩ gì. Em có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với anh ấy, đây mới là điều quan trọng nhất.”
“Anh lại hút thuốc rồi?”
“Tôi đã từng nói, chỉ có bạn gái của tôi mới có thể quản tôi…Tôi theo đuổi em lâu như vậy, em có suy nghĩ gì?”
“Anh theo đuổi em bao giờ?”
“Mỗi buổi sáng tôi đều cùng em tập luyện, tôi đích thân dạy em bắn súng, khiến đội hình cảnh gọi em là chị dâu… không phải theo đuổi em thì gọi là gì?”
“Anh không cần theo đuổi.”
“Ý em là gì?”
“Em cũng thích anh, bởi vậy anh không cần theo đuổi.”
“Được, anh không theo đuổi nữa.”
“Vì vậy, quan hệ của chúng ta coi như chính thức xác định?”
“Xác định trăm phần trăm””
“Em phân tích Po rất chuẩn, nhưng em quên không phân tích anh. Po không nỡ để người yêu thương của hắn chịu khổ, lẽ nào anh nỡ?”
“Cách trăm sông ngàn núi, thế sự luân hồi, anh chỉ vì em mới đến.” – Lâm Thanh Nham
“Trước đây, em luôn hy vọng, tình yêu cũng giống như công việc, có thể nằm trong tầm kiểm soát của em. Nhưng sau khi thích một người, em mới phát hiện, em không muốn điều khiển anh ấy. Anh ấy biết em đang nghĩ gì. Em có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với anh ấy, đó mới là điều quan trọng nhất”
“Ngốc quá. Ngoan, thích chính là ôm lâu hơn một lát” – Quý Bạch
“Bố, anh ấy rất tốt. Về mặt xác suất, có lẽ cả đời con chỉ có thể gặp một người đàn ông như anh ấy, con nhất định phải nắm chắc cơ hội.” – Hứa Hủ
“Thời gian vùn vụt trôi qua, chúng ta đều cần một chút dũng khí. Hôm nay bắt đầu tình yêu được không em?” – Hứa Tuyển