Lần cập nhật gần nhất October 4th, 2023 - 06:06 pm
Một tai nạn bất ngờ khiến mọi chuyện đổi thay. Sau bảy năm xa cách, anh trở về với một thân phận hoàn toàn khác, muốn dùng tên của mình đổi lấy trái tim cô. Vẫn là gương mặt ấy, nhưng đã là một con người hoàn toàn khác biệt. Tình yêu của anh khiến cô chẳng biết là thật hay giả, chỉ biết chìm đắm như bước chân xuống bùn lầy, bị mê hoặc bởi một thế giới đầy rẫy nguy hiểm và kích thích thuộc về anh.
Review Bảy năm vẫn nghoảnh về phương Bắc (2)
Năm năm không dài cũng không ngắn nhưng nó đủ để biến một tiểu thư họ Cố cao ngạo, ngang bướng phải thu mình vào vỡ ốc sống những tháng ngày tầm thường đến không thể tầm thường hơn. Đây là khoảng thời gian dằn xé, đau khổ mà chỉ có vùi đầu vào công việc Cố Sơ mới không cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở. Cô nhớ anh, Lục Bắc Thâm, nhớ nụ cười nhuộm màu nắng, nhớ chàng trai đánh cược thua cô, nhớ chàng trai phi mô tô để có tiền mua quà sinh nhật cho cô. Nỗi nhớ ấy được cô vẽ lên từng bức tranh, những bức tranh ấy là hình bóng của một người con trai mà cô chôn sâu tận đáy lòng.
Khuôn mặt ấy lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô nhưng lại mang một thân phận xa lạ mà cô không hề quen biết, Lục Bắc Thần, tiến sĩ, giáo sư nhân chủng học đáng giá ngàn vàng, là “quốc bảo” của quốc gia, là “người phiên dịch” cho xác chết. Anh dùng dao giải phẫu để lắng nghe tiếng nói của người chết, chỉ cần lưỡi dao giải phẫu trên tay anh được hạ xuống thì những bí ẩn dù có khó tìm vẫn được anh vén lên bức tường chân lí. Lòng người là thứ không thể nhìn thẳng nhưng anh lại cương quyết nhìn thẳng vào chúng
Lần đầu tiên gặp lại cô anh đã tổ chức cho cô một buổi sinh nhật đầy hương hoa ngọc lan. Anh đã từng nói với cô: “Tất cả những chuyện của cô và Bắc Thâm, tôi đều biết”. Cô cứ nghĩ anh đến vì thù hận, vì nỗi đau mất đi em trai, nếu là vậy thì cô nguyện để anh sai bảo để chuộc tội… bởi vì cô đã tổn thương người con trai mà cô yêu sâu sắc rồi.
Vụ án đầu tiên anh nhận lại liên quan đến em gái cô, trong trường hợp bắt buộc muốn biết tình hình vụ án cô đã kí bản hợp đồng làm trợ lí cho anh 20 năm được cô ví chẳng khác gì “hợp đồng bán thân”. Trong vụ án đầu tiên ấy cô vì anh mà đỡ một viên đạn. Không sai, lúc ấy trong thâm tâm cô đã xem anh là Bắc Thâm của cô rồi.
Cô theo anh về Thượng Hải, mảnh đất đã đem lại cho cô quá nhiều tang thương, những chính anh đã gỡ bỏ vỏ ốc của cô không để cô trốn chạy thêm giây phút nào nữa. Ở đây dần dần của mới nhận ra nhiều thói của anh khác người đàn ông cô yêu sâu sắc. Bắc Thâm của cô thích ăn cam, Bắc Thâm của cô dù trời nắng chói chang thì anh vẫn có thể ngủ ngon lành, Bắc Thâm của cô phóng khoáng, kêu ngạo chứ đâu như người đàn ông hiện tại lạnh lùng, lãnh đạm. Vì một sai lầm mà cô đã bỏ anh lại bệnh viện cùng với lá thư từ biệt.
Cô muốn đi, đi đến một nơi thanh thản, đi đến một nơi chứa đầy kỉ niệm của cô và Bắc Thâm. Cô lại vẽ, vẽ những đường nét không thể quen thuộc hơn,vẽ một bóng lưng cô độc nhưng chính cô cũng không còn phân biệt được đây là ai nữa rồi. Cô chỉ đơn giản là đi tìm kiếm kỉ niệm, thế mà ông trời cũng không cho cô toại nguyện. Một giây trước còn trời xanh, mây trắng, một giây sau đã bão tố mịt mù làm cô muốn bước cũng không bước được. Chính giây phút gần như tuyệt vọng, cô lại nhìn thấy anh….
Cô đã một lần nữa rơi vào vòng xoáy tình yêu nhưng lại mâu thuẫn chính vì anh là anh trai của Bắc Thâm, cô đã vô số lần trốn tránh nhưng đến khi người đàn ông trầm giọng: “Cho tôi” thì cô đã thỏa hiệp, cô phải thừa nhận cô đã yêu người đàn ông này rồi: “Bắc Thâm, em xin lỗi, em đã yêu anh trai anh mất rồi.” Từ khi ấy cô đã vùi chôn quá khứ về người đàn ông thời đại học, khóa chặt cửa phòng tranh đã cất giữ kỉ niệm cũ.
Mỗi lần ở bên anh, cô lại thấy quen thuộc đến lạ thường, cảm giác ấy rất giống khi cô ở bên Bắc Thâm. Cô đã từng nghĩ phải chăng anh chính Bắc Thâm thời đại học của cô, những suy nghĩ ấy lại bị chính cô đè nén, bóp chết ngay từ khi mới nhen nhóm.
Tình tiết ngày càng hấp dẫn với những vụ án cân não, những giây phút nguy hiểm chết người, những nhân vật đứng trong bóng tối. Sự trở lại của Bắc Thâm là là hạnh phúc hay đau thương, mối thù hai nhà Lục, Cố phải chăng lại một lần nữa cắt đứt tình yêu sâu đậm của cả hai…
Tình yêu là như thế, nó khiến con người ta như biến thành con thiêu thân lao vào ngọn lửa rồi vụt tắt trong phút chốc. “Hai năm yêu nhau khắc sâu tận cốt tủy, năm năm xa cách đau khổ đến tột cùng. Tròn bảy năm, trái tim cô chưa từng rời xa. Bảy năm ấy, không cần biết yêu Thâm hay Thần, chỉ cần biết đó là người cô yêu, giống như khi kí tên lên bức tranh của cô anh chỉ kí duy một chỉ “Lục”
Bảy năm, thứ gặm nhấm cơ thể anh đâu chỉ có cô đơn? Đối với cô, anh chỉ là một người qua đường có duyên gặp mặt. Đối với anh, cô lại là giấc mơ quá khứ không thể xóa nhòa….
Đến cuối cùng họ sẽ dắt tay nhau đi qua thù hận hay sẽ mãi mãi vùi chôn tình yêu mãnh liệt ấy… Tất cả sẽ có trong “Bẩy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc”.
Đây là một trong những bộ truyện mình đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Thử nghĩ nào, hơn 500 chương mà số lần đọc lại của mình đã vượt quá 5, đủ hiểu nó có sức hút thế nào đối với mình.
Ân Tầm có lẽ nhiều người trong đây cũng đã biết tới cô ấy, người khen có người chê cũng có. Nhưng mình hi vọng, những người đang có cái nhìn phiến diện về Tầm, hãy đọc thử bộ này xem sao, biết đâu sẽ thay đổi lại ý định ban đầu hehe.
Tôi muốn viết về em – Cố Sơ – một loài khổng tước chính hiệu. Em xinh đẹp, em có tài năng, em sinh ra trong một gia đình giàu có, em có quyền tự hào, kiêu ngạo về những gì em đang có. Em kiêu ngạo nhưng không hề kiêu căng. Em luôn sống vì ước mơ của mình, luôn cố gắng chạy về mục tiêu em đã đề ra. Một người con gái tràn đầy năng lượng, tràn đầy nhựa sống, một người con gái thấu tình đạt lí, luôn mang niềm vui cho những người xung quanh là mẫu hình tượng mà lâu nay tôi luôn theo đuổi.
Nhưng em cũng là con gái, mà con gái sẽ luôn bị hấp dẫn ới những người khác phái nổi bật. Em ghét cay ghét đắng cái tên Bắc Thâm – kẻ cười nhạo em ném được 2/5 quả bóng rổ thì mới chịu xin lỗi em. Em là ai chứ? Em là Cố Sơ, em sẽ không bao giờ chịu khuất phục. Em sẽ khiến cái tên đó nói lời xin lỗi với em. Lời xin lỗi đã nói ra, nhưng em nào hay chính lời này sẽ mang lại bao hạnh phúc cùng đau khổ cho cuộc đời em.
Em bước vào cổng trường đại học A với bao kẻ xum xoe xu nịnh. Em bắt đầu tháng học quân sự đầu tiên với tâm trạng thoải mái, nhưng chẳng ngờ nào cái tên Lục Bắc Thâm này lại là người quản lí lớp em. Bao tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Lục Bắc Thâm là tên đểu cáng, lưu manh đội lốt thiên thần. Hắn ban ngày luôn mang bộ mặt nghiêm túc, nhưng lại lợi dụng chức vụ để “rửa hận cũ”. Em càng để ý đến hắn, càng ghét hắn chứng tỏ trong lòng em, hắn đã có một chỗ đứng nào đó rồi. Tên này, tuy tính nết khó ưa nhưng vẫn là một tên công tư phân mình, em đáng bị phạt thì sẽ phạt, không kể em là ai. Thế nhưng đêm khuya, khi em đang bị phạt trực khu thì hắn lại chạy đến, nói chuyện với em cho đỡ chán, khi em không vượt qua được phần thi vượt chướng ngại vật, hắn sẵn sàng khích bác em để em có được kết quả cao hơn, khi em nài nỉ đòi hắn đi xem súng thật hắn cũng đồng ý, dù biết sau đó mình sẽ bị phát. Tuy em ghét hắn nhưng cũng không phải là không thích hắn.
Cô gái ơi, em đã xiêu lòng rồi…
Trái bóng rổ năm xưa trong tay Bắc Thâm tuy không đập vào người em nhưng lại đập vào trái tim em.Lục Bắc Thần anh một người luôn đặt công việc lên hàng đầu, khi làm việc luôn nghiêm túc, cau có mỗi khi bị ai quấy rầy. Anh đúng chuẩn là một Thiên Yết, nhạt nhẽo, vô vị, không hề có một tế bào lãng mạn nào. Niềm vui của anh là chê bai người khác. Tôi từng tưởng tượng, nếu có một ngày anh được tàng hình, anh sẽ đi chơi khăm hết đám bạn của mình, anh sẽ không nhàm chán đến thế đâu, Lu nhỉ? Ước mơ của tôi là có một ngày anh bị tổng sỉ vả, cho chừa bộ mặt thối suốt ngày cau có khó chịu với người khác. Nhưng anh cũng tốt lắm. Anh ân cần, chu đáo. Tuy bên ngoài hình tượng của anh cao vời vợi nhưng anh luôn mang trong mình một trái tim ấm áp, anh đôi lúc trẻ con, làm nũng với Cố Sơ ,dẫu rằng anh chỉ thi thoảng cho phép mình trẻ con đôi phút. Anh rất kén chọn đồ ăn, và đặc biệt nấu ăn rất ngon. Biết vì sao không? Vì bạn gái của anh cũng có một cái miệng kén chọn. Cô ấy bảo con người sinh ra có miệng là để thưởng thức mọi món ăn ngon trên đời này. Anh muốn nấu cho cô ấy ăn, nhìn cô ấy cười, anh cũng vui.
Mỗi khi bị Sơ mắng hay giận hờn, phản ứng của anh luôn khiến em bất cmn ngờ. Đôi lúc anh sẽ xuống nước nhận lỗi, anh lại giở trò ăn vạ, làm nũng người yêu. Hết làm nũng lại uy hiếp: “Sơ ơi về với anh đi.”. Nhưng khi người yêu anh bị đau, phải nằm trên giường bệnh, anh lại là người duy nhất vùi đầu vào tay Sơ, rồi khóc như một đứa trẻ. Hai lần anh khóc duy nhất trong truyện, đều là vì một người con gái. Có một người đàn ông yêu tôi như anh yêu Sơ, đời này của tôi đã đủ mãn nguyện rồi….
Bạn nghĩ sao khi đứng giữa một mối quan hệ tay ba, kẻ là em người là anh, kẻ đã mất người thì còn. Cố Sơ chính xác, đang trong một tình thế như vậy.
Tôi thương em, Sơ ạ. Yêu một người không có lỗi. Có lỗi là trái tim cứ đập lên thình thịch vì một người, biết làm sao được chứ. Nên em đừng dằn vặt, khi còn sống hãy yêu hết mình. Và em đã làm như thế thật, tuy phải trải qua nhiều xúc tác + dằn vặt. Không sao đâu em, hãy cứ dằn vặt, băn khoăn về điều mình sắp quyết định. Điều đó là cần thiết mà, rồi sau đó, hãy làm theo những gì trái tim em mách bảo. Em yêu Lục Bắc Thần, là người ở hiện tại, không phải là Lục Bắc Thâm, cũng không còn là Lục Bắc thâm. Em trao trái tim và tâm hồn bé nhỏ của mình cho anh trong một đêm mưa bão. Một người đàn ông dù đang sốt vẫn chạy đến cứu em, em còn băn khoăn điều gì nữa đâu….Giày đi lên chân, có hợp với mình hay không chỉ có người đi mới biết. Và em biết, em đã chọn chiếc giày phù hợp nhất với chân mình.
Bao năm nay em vẫn luôn giấu kỹ trái tim mình, không dám để nó lộ diện dưới ánh mặt trời vì nếu nhìn thẳng vào nó sẽ nhớ lại rất nhiều điều quá sức chịu đựng, nhớ lại vô vàn chuyện quá khứ em luôn muốn lãng quên. Bắc Thần biết điều đó. Sao anh không biết nếu gạt bỏ lớp vỏ kiên cường trong đôi mắt em, thứ còn lại chỉ là một trái tim đầy gai góc. Anh yêu thương, cưng chiều em còn không hết. Thứ anh muốn chỉ là bắt đầu một cuộc sống với em, anh chỉ muốn em – Cố Sơ – quên đi cái tên Lục Bắc Thâm, cái tên mang lại bao niềm vui và hạnh phúc cho em trong suốt những năm đại học. Anh yêu em bằng một tình yêu cao cả, vượt qua thời gian, vượt qua bao sự cấm đoán, ngăn cách….
“Cô đâu có biết, vì cô, nó đã tới lạy lục người bố mà mười mấy năm trời nó chưa nói chuyện một câu, biết rõ cô là loại đàn bà thực dụng như thế, nó cũng chấp nhận, hy vọng có thể đưa cô tới nhà họ Lục, tới nói với cô rằng nó xứng với cô. Kết quả thì sao? Cô vốn không cho nó thời gian, chớp mắt đã ngã vào vòng tay Kiều Vân Tiêu.”
Đừng vội kết luận em. Trong tình yêu ai cũng luôn có nỗi khổ cả. Nếu cái giá của trưởng thành chính là khổ đau thì đây là kiếp nạn không ai tránh khỏi.Tôi chỉ có thể khẳng định, đời này, em chỉ yêu Lục Bắc Thần, cũng như đời này của Lục Bắc Thần đã định sẽ mãi gắn với cái tên Cố Sơ.
Tình yêu là sai ư? Không, bản thân tình yêu vốn không sai, cái sai là cách yêu một người. Có những chuyện tưởng chừng có thể giấu giếm, thực ra chỉ là một cách của ông trời để chân tướng được tiết lộ triệt để hơn mà thôi.
Tình yêu của họ dù trải qua hơn bảy năm đau khổ nhưng vẫn luôn hướng nhịp đập trái tim của đôi bên về cùng một phương – phương Bắc. Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc. Bảy năm là một khoảng thời gian đủ dài để những người có tình yêu nhau thêm, yêu nhau mỗi ngày….. 567 chương truyện như 567 ngày trong cuộc đời. Có những ngày nắng, có những ngày mưa, có những ngày giông bão, tựa như một tách cà phê và một ly trà của cuộc đời.
Bài hát Lục Bắc Thần hát trong bữa tiệc sinh nhật của mình. “Có ai từng nói với em rằng tôi rất yêu em chưa? …”
Bài hát này là toàn bộ nỗi lòng của Lục Bắc Thần đấy ạ. Xem lời dịch cũng đủ để hiểu tình yêu của anh dành cho Cố sơ rồi.
Qua micro, giọng anh càng thêm trầm ấm, êm ái, tâm tư của tất cả mọi người ở đây đều dồn cả vào anh. Không phải một bài hát vui nhộn, không phải một ca khúc ồn ào, cứ thế kết hợp với tiếng ghita sạch sẽ mà thắt chặt trái tim người ta đến nhói lòng.
Cố Sơ nghe đến ngây ngốc, cõi lòng thì lại cuộn dâng sôi sục. Anh hát bài hát này. Đây là lần đầu tiên cô được nghe anh hát…
Bảy năm, thứ gặm nhấm cơ thể anh đâu chỉ có cô đơn?
Đối với cô, anh chỉ là một người qua đường có duyên gặp mặt.
Đối với anh, cô lại là giấc mơ quá khứ không thể xóa nhòa.
– Thúy Quỳnh