“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.” – Ân Tầm
Review Đừng để lỡ nhau
“Niên hoa tố cẩm
Tương phùng vị vãn
Hoa khai tịnh hảo
Tuế nguyệt an nhiên”Trong đời ai chẳng một lần yêu, chẳng một lần rung động với một người. Nhưng được mấy chuyện tình trải qua êm đẹp không vươn sóng vượt gió. Tố Niên của Ân Tầm chính là một trong những cặp đôi khổ tình, trải qua biết bao sóng gió biến cố cuộc đời mới có thể yên bình tìm về bên nhau. Chuyện tình của họ đầy trắc trở lắm chông gai nhưng cũng thật nhiều ngọt ngào. Tình cảm của họ mặn nồng theo những biến cố cùng trải qua bên nhau như tiếp thêm sức mạnh cho các cặp đôi đang yêu nhau, giúp những người yêu nhau có thể cùng nhau vượt qua giông tố mà dắt tay nhau đi đến vùng “trời quang mây tạnh”, nắm lấy hạnh phúc của bản thân.
Niên Bách Ngạn – CEO tập đoàn Tinh Thạch, anh có thể coi là hiện thân của cây tùng cây bách vững chãi che chắn bão giông cho những người bên cạnh anh. Nhưng anh lại chẳng thể dịu dàng thể hiện tình cảm ấy ra bằng lời nói. Anh luôn khô khan dùng hành động để ép buộc những người bên cạnh anh làm theo sự sắp xếp của bản thân anh bởi vì anh cho như vậy mới là đúng mà chẳng màn đến cảm nhận của họ. Trong công việc, trong cuộc sống anh đều bảo thủ thế đấy nhưng với tình yêu anh lại một mực tôn sùng, bởi với anh mà nói “tình yêu giống như một món đồ cao cấp, khi còn chưa chắc chắn mình có nắm được hay không tôi tuyệt đối không động vào, còn một khi đã có được tôi sẽ chân thành”. Nhưng khi bản thân anh yêu rồi thì anh lại hoang mang và sợ hãi “tình yêu ở trước mặt anh cao quý bao nhiêu thì anh ở trước mặt tình yêu hèn kém bấy nhiêu”.
Còn Tố Diệp – cô nàng bác sĩ tâm lí của chúng ta. Cô có thể nhìn rõ tâm tư, nhìn thấu suy nghĩ toan tính của người khác nhưng lại luôn rối loạn trong chính cảm xúc của bản thân. Cô cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ bình thản trôi đi nhưng đến khi cô gặp phải Niên Bách Ngạn thì mọi lý tưởng mọi suy nghĩ của cô đều bị anh nắm thóp, cô “đã trở thành một con cá chỉ biết bơi trong hồ nước của anh”. Một bác sĩ tâm lí như cô nhưng lại có lúc phải tự vấn bản thân mình “em nên quay bước đi, lựa chọn cô độc một mình, hay nên xuyên qua dòng người kia chạy tới bên anh đắm chìm trong sa mạc tình yêu đây ?”
Niên Bách Ngạn anh yêu Tố Diệp nhưng lại sợ cô bị cuốn vào vòng vây soi mói của người đời bởi so thân phận thì anh chính là anh rể của cô, còn cô chính là em vợ của anh. Anh đứng đối mặt nhìn Tố Diệp đầy thâm sâu, đây là lần đầu tiên anh hỏi ý kiến của người khác mà không phải tự ý quyết định “một khi tôi hôn xuống nơi này, cũng có nghĩa là em sẽ bị sự ích kỉ của tôi làm liên lụy. Diệp Diệp! Tôi muốn chính em nói cho tôi biết. Em…có cần sự bảo vệ của tôi không ?”
Tình yêu của Tố Niên hoàn mỹ đến từng milimet. Tình yêu ấy biến người đàn ông khô cằn tên Niên Bách Ngạn đến một ngày cũng biết tỏ tình “Diệp Diệp, anh sẽ chăm sóc em cả cuộc đời này”, “nếu là trước đây anh sẽ không quá so đo được mất, nhưng giờ khác rồi, anh đã có em”. Tình đẹp là thế nhưng có ai ngờ chuyện tình họ cũng thật lắm truân chuyên, nó khiến cho Niên Bách Ngạn “bách độc bất xâm” cũng có ngày biết ghen và cũng có ngày bất lực đến mức thốt ra câu “tôi mệt rồi”. Nhưng dẫu có mệt mỏi nhưng Niên Bách Ngạn chưa từng có ý định buông tay, với anh Tố Diệp chính là sinh mệnh của đời anh, anh từng hứa “nếu một lần nữa phải xa cách, nếu em muốn quay lại tìm anh thì nhất định sẽ tìm được, anh sẽ luôn đứng ở chỗ cũ. Nếu anh không còn ở đó nữa, anh sẽ là người đi tìm em.” Sự thật chứng minh là Niên Bách Ngạn luôn là người tìm ra Tố Diệp những lúc cô rời đi.
Yêu là hi sinh? Chúng ta luôn miệng nói rằng khi yêu sẽ yêu hết mình, hi sinh hết lòng vì người mình yêu nhưng thực sự thì được mấy người vì chữ yêu mà hi sinh mình chưa??? Niên Bách Ngạn, Tố Diệp – hai kẻ không quen với việc hứa hẹn nhưng luôn thực hiện nó. Mấy ai biết trong chuyện tình Tố Niên thì Niên Bách Ngạn cùng Tố Diệp đã phải hi sinh những gì. Họ có thể vì đối phương mà đến cả mạng sống và sự tự do của bản thân cũng chẳng màng để tâm. Trong mắt họ chỉ cần nhìn thấy đối phương mỉm cười hạnh phúc thì bao hi sinh đều là xứng đáng dù cho Tố Diệp từng một lần dạo Quỷ Môn Quan hay Niên Bách Ngạn phải vào tù 4 năm.
Yêu là chờ đợi? Đoạn đầu tình cảm, Niên Bách Ngạn là người chờ Tố Diệp buông bỏ mọi rào cản để bước đến bên anh, yên bình ở trong vòng tay che chở của anh. Hay đoạn cuối tình cảm, Tố Diệp lại là người một mình chăm con mỏi mòn 4 năm chờ chồng.
Yêu là ghen tuông? Liệu mấy ai có thể tưởng tượng ra một người máu lạnh nơi thương trường như Niên Bách Ngạn trên tình trường lại ghen tuông đến mức thượng thừa thế này “em thừa nhận mình ghen đi anh sẽ buông tha em…Em không nói phải không, vậy anh nói. Anh ghen đấy. Mỗi khi có người đàn ông khác bên cạnh em, anh đều ghen. Diệp Diệp, anh thừa nhận anh sắp đố kỵ đến phát điên rồi. Đinh Tư Thừa, Kỷ Đông Nham, gã Kim Đại Trung không biết trời cao đất dày, cả tên Tưởng Vỹ lấy danh nghĩa Tưởng Bân đó nữa…”. Và hay cho một bác sĩ tâm lí khi ghen, Tố Diệp cô nương tiện tay ghen một cái là xuất bản hẳn một quyển sách dày mang tên “1001 cách trị tiểu tam” .
Yêu là thâm tình? Niên Bách Ngạn khô cằn là thế nhưng tình yêu của Tố Diệp vẫn có thể cảm hóa anh, biến anh từ sa mạc đồng khô cỏ cháy thành dòng suối mát mênh mông “Anh có thể từ bỏ tất cả danh vọng và lợi ích, chỉ không thể từ bỏ em. Khi không có khả năng yêu em, anh mong em được hạnh phúc. Khi có khả năng yêu em, anh hi vọng mình mang lại hạnh phúc cho em.”
Yêu là hẹn ước? Thảo nguyên Nội Mông đẹp đẽ – nơi bắt đầu cho một chuyện tình lãng mạn. Hồ muối Uyuni – nơi ước hẹn trăm năm một đời người.
Trải qua bao nhiêu thăng trầm thì cuối cùng Tố Niên cũng tái hợp. Cái giọng đầy cưng chiều của Niên Bách Ngạn khi anh gọi Tố Diệp một tiếng “Bà Niên” làm mọi người đều như muốn tan chảy. Khoảnh khắc Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy Tố Diệp thỏ thẻ “em từng nói với anh, muốn anh đừng bỏ rơi em. Anh đã nói được. Diệp Diệp! Cả đời này anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
“Đời người luôn như vậy, vòng đi vòng lại cuối cùng mới nhận ra kỳ thực hạnh phúc thật ra luôn ở bên mình, chưa từng rời xa. Cũng giống như anh nói: đừng sợ xa cách, vì anh sẽ tìm em, nhất định sẽ tìm được em.
Thế nên hạnh phúc chính là, dù có đi bao xa, anh vẫn luôn ở đây, mãi mãi ở đây.”Kết truyện là cái kết ngọt cho một mối tình đẹp. Gian truân qua đi, yên bình lại về. Tố Niên vẫn cứ thế nắm tay nhau mà đi, cả đời này cũng sẽ chẳng lần nào nữa buông ra. Hạnh phúc viên mãn, nụ cười chan chứa yêu thương, nhìn cùng một hướng đi chung một đường chân trời ta cứ sánh bước bên nhau. Chuyện tình đẹp đẽ này mãi chưa từng khép lại dù cho Hào môn kinh mộng 3 đã hết tự bao giờ.
Trích dẫn Đừng để lỡ nhau
“Tình yêu là gì? Là quá trình tự ngược, giày vò lẫn nhau nhưng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn…”
“Thứ có thể làm em tổn thương, chưa bao giờ là những lời đàm tiếu của mọi người. Thứ có thể bảo vệ em, chưa bao giờ là một con đường chạy trốn được sắp đặt tỉ mỉ. Chỉ cần anh nắm chặt tay em, là em sẽ cảm thấy an tâm, cảm thấy hạnh phúc. Em không tin vào cái gọi là số phận trêu ngươi, vì em không tin số mệnh, em chỉ tin anh.”
“Có những lúc khắc ghi một chuyện không phải vì nó khó quên, mà là luôn phải tự nhắc nhở bản thân về những lỗi lầm mình đã phạm phải.”
“Chính vì cuộc đời con người có quá nhiều trắc trở và tiếc nuối mà ta không thể lường trước, thế nên họ mới có thể cảm nhận được niềm vui trong sự yên bình ngắn ngủi, cam lòng đón nhận khó khăn.”
“Có thứ tình yêu gọi là buông tay. Yêu sâu đậm… buông tay rồi vẫn yêu sâu đậm”
“Chúng ta luôn vì tình yêu mà nông nổi, rồi lại vì tình yêu mà hối hận. Nhưng có bao nhiêu tình yêu để chúng ta hoang phí như thế? Khi yêu thì muôn vàn nồng nhiệt, khi không còn tình cảm thì biến biến tình yêu thành lưỡi dao, đâm người đâm cả mình.”
“Tôi chỉ muốn yêu hết mình khi còn được yêu, để sau này dù không thể yêu nhau nữa cũng không hối hận.”
“Được gặp em trong những năm tháng bình yên và tươi đẹp, không bao giờ là muộn”
“Con người là độc lập, không nhất định phải nương tựa một ai đó mới có thể đi hết cuộc đời này.”
“Em không làm bẩn thứ gì của tôi, là tôi… suýt nữa đã làm bẩn em.”
“Trên đời này có rất nhiều chuyện không phải xem mình có làm được hay không, mà xem mình có muốn làm hay không.”
“Con người ta luôn phải nhìn về phía trước mà bước tiếp.”
“Từ ‘thích’ này một khi đã nói ra rồi, bất luận em thích thật hay giả, tóm lại đã lọt vào tai tôi rồi.”
“Nếu em cho phép tôi đứng trước mặt em, tôi có thể che chắn cho em tránh khỏi bão tố quét qua cuộc đời. Tôi chỉ muốn biết, em có muốn chấp nhận sự ích kỷ này của tôi không?”
“Tôi không có thời gian cũng không cần phải chơi trò chơi tình cảm, Diệp Diệp! Tôi đã từng nói tình yêu giống như một món đồ cao cấp, khi còn chưa chắc mình có nắm được hay không tôi tuyệt đối không động vào, còn một khi đã có được tôi sẽ chân thành.”
“Một khi tôi hôn xuống nơi này, cũng có nghĩa là em sẽ bị sự ích kỷ của tôi liên lụy. Diệp Diệp! Tôi muốn chính em nói cho tôi biết. Em… có cần sự bảo vệ của tôi không?”
“Tôi chỉ quan tâm tới suy nghĩ của em. Trong lòng em, tôi có an toàn không. Điều này rất quan trọng, còn những chuyện khác cứ giao cho tôi. Cũng tức là, nếu một ngày tôi thực sự có được tình cảm của em, cái tôi cần chỉ là em cam tâm tình nguyện.”
“Cà phê của em nguội rồi, uống của anh đi. Cà phê của anh rất đắng nhưng em phải tập quen…”
“Rồi một ngày, sẽ có một người bước vào cuộc đời bạn, và khiến bạn hiểu ra tại sao mình và những người trước đó không có kết quả.”
“Điều anh có thể hứa với em là, nếu một lần nữa phải xa cách, nếu em muốn quay lại tìm anh thì nhất định sẽ tìm được, anh sẽ luôn đứng ở chỗ cũ. Nếu anh không còn ở đó nữa, anh sẽ là người đi tìm em.”
“Nỗi đau của hai người yêu mà không thể ở bên nhau còn nhói lòng gấp vạn lần khi người ta chia tay vì tranh cãi.”
“Cả cô và anh đều giống nhau, đều sợ đánh mất. Có lẽ vì đã đánh mất quá nhiều, thế nên càng thêm trân trọng mỗi một người ở bên cạnh mình.”
“Tình yêu ở trước mặt anh cao quý bao nhiêu, thì anh ở trước mặt tình yêu tầm thường bấy nhiêu.”
“Tôi chỉ hận không thể móc trái tim của mình ra đặt trước mặt em, chỉ cần em nói một câu thôi: “Niên Bách Ngạn, em cần trái tim của anh!” Nhưng còn em thì sao? Chỉ vì một câu nói là phủ định toàn bộ. Tôi tưởng rằng tôi cố gắng thì em sẽ tha thứ, tưởng rằng chỉ cần tôi thật lòng thật dạ với em thì chúng ta có thể lại như trước đây. Nhưng tôi sai rồi, thì ra em vốn không có trái tim.”
“Tố Diệp, tôi thật sự không biết phải đối xử với em thế nào nữa… Tôi mệt rồi…”
“Tố Diệp, tôi cho em hay, tôi sẽ không để em đi. Tôi sẽ quấn lấy em, bám lấy em cả đời này, bất luận em đi tới đâu tôi cũng sẽ đi bám riết lấy em như ma, nhất quyết không buông.”
“Đúng vậy, tôi khốn kiếp, vì tôi phát hiện mình sắp mất em rồi. Người thực sự tàn nhẫn là em, em vốn không hề cho tôi cơ hội, em vốn không hề cảm nhận được tình yêu của tôi.”
“Nếu hôn nhân và tình yêu không liên quan tới nhau, vậy thì… tôi lấy ai cũng vậy thôi”
“Em từng nói với anh, muốn anh đừng bỏ rơi em. Anh đã nói được. Diệp Diệp! Cả đời này anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
“Người đàn ông khiến anh yên tâm giao em còn chưa xuất hiện. Người thật sự khiến anh an tâm có lẽ là con trai tương lai của chúng ta.”
“Người khác có kiên trì mới có hy vọng, còn tôi nhìn thấy hy vọng rồi mới kiên trì. Cuộc đời tôi là một đường thẳng không được phép xóa đi vẽ lại.”
“Cô không biết làm cách nào để yêu một người. Thế nên, khi đến cả lòng hận thù này cũng bị rút cạn, cô phải sống tiếp thế nào đây?”
“Em tưởng rằng, tình yêu chỉ là tình yêu, không quan tâm những điều phù phiếm, không để ý tới năm tháng vô tình. Chỉ cần có anh và em, chỉ cần em yêu hết mình là được. Chỉ tới khi tình yêu tháo bỏ lớp áo như thật như giả ấy xuống, bao phù phiếm không còn nữa, ánh sáng cũng lụi tàn, đến nước mắt còn chưa kịp rơi, em mới biết mình thật sự tan nát cõi lòng rồi…”
“Vì em yêu anh sâu đậm nên mới có thể bướng bỉnh mà không phải kiêng dè gì. Con người ta chỉ nổi nóng với những người mang lại cho người ta cảm giác an toàn. Vì anh là bờ vai vững chắc, nên trong tiềm thức em mới biết anh sẽ không bao giờ rời xa em… Ngang bướng… có những lúc là một sự dựa dẫm…”
“Thời tiết hóa ra là để tôn thêm cái đau của lòng người.”
“Có người móc cả trái tim ra trao bạn, bạn vẫn vờ như không thấy vì bạn không yêu người ấy. Có người khoét sâu trái tim bạn, bạn lại giả vờ không đau vì trong tim có tình yêu…”
“Lấy anh em chưa một ngày hối hận!”
“Anh và tôi chỉ là một cuộc chơi. Nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi thì… cút!”
“Thế giới của cô anh không thể bước vào. Còn thế giới của anh, anh đã mời rồi, nhưng chỉ sợ sẽ làm bẩn đôi giày của cô thôi.” – Tố Khải
“Gặp nhau quá muộn màng, nên thân phận của anh và em đã sai lầm. Yêu nhau quá muộn màng, nên thế giới của đôi ta đã náo nhiệt bao người qua lại. Em nên quay người bước đi, lựa chọn cô độc một mình, hay nên xuyên qua dòng người kia chạy tới bên anh, cùng anh đắm chìm trong sa mạc của tình yêu đây?”
“Người đàn ông này đã hòa vào huyết mạch của cô. Anh là bầu trời của cô, là sinh mệnh của cô. Cô không thể rời xa anh, thật sự không bao giờ rời xa được nữa…”