Lần cập nhật gần nhất September 28th, 2020 - 09:44 am
Với Kỷ Ức, Quý Thành Dương chính là ánh dương đối với cuộc đời của cô, anh luôn nhẹ nhàng, chiều chuộng, biết lo nghĩ, biết chăm sóc cho cô bé Tây Tây chưa lớn của anh, luôn để Kỷ Ức cảm thấy yên tâm, an toàn và được bảo vệ mỗi khi gần anh, mỗi khi nghe giọng anh, mỗi khi nhớ đến anh. Nào ngờ đâu, cô cũng chính là ánh dương của anh, là hi vọng sống của Quý Thành Dương, là nơi ấm áp nhất trong trái tim anh, là ký ức, là nỗi nhớ, là điều mà anh muốn bảo vệ trong những ngày tháng công tác nguy hiểm nơi đất khách.

- Review 1cm ánh dương (2)
Review 1cm ánh dương (2)
Một câu chuyện nhẹ nhàng đúng phong cách Mặc Bảo Phi Bảo thế nhưng xuyên suốt câu chuyện cũng có nhiều tình tiết khiến người đọc phải thổn thức vì thương hai nhân vật chính, đặc biệt là nữ chính.
Họ quen biết nhau từ nhỏ, gặp mặt nhau lần đầu khi nữ chính Kỷ Ức (Tây Tây) 4 tuổi rưỡi và nam chính Quý Thành Dương 13 tuổi. Quen biết nhau sớm là vậy nhưng họ lại phải xa nhau nhiều gặp nhau ít.
Mọi chuyện xảy ra vào lần gặp thứ 2 của họ, khi Tây Tây 11 tuổi rưỡi và Quý Thành Dương 20 tuổi. Anh về nhà và được nhờ đưa Tây Tây đi biểu diễn. Lúc đó họ cũng chỉ như chú cháu bình thường vì bạn thân của Tây Tây là Noãn Noãn là cháu gái ruột của Quý Thành Dương. Anh hoàn thành những tâm nguyện nhỏ bé cho cô gái bé nhỏ Tây Tây, đóng vai người nhà đưa cô đi biểu diễn, là người chăm sóc cô khi cô ốm, cùng cô làm con diều, đưa cô đi ra rạp trong đại viện xem phim,…Anh như 1 ánh dương trong cuộc đời cô.
Tây Tây là 1 cô bé đáng thương, không giống những tác phẩm ngôn tình mà tôi đã đọc khác nữ chính phải mất cha mất mẹ hay gia đình phá sản hay bị nam chính ngược hay phải nay đây mai đó kiếm miếng ăn… mới đáng thương. Tây Tây có cả bố và mẹ, có cả ông bà nội, họ đều còn sống, về vật chất Tây Tây cũng không hề thiếu, cô được sống và học tập trong môi trường rất tốt. Thế nhưng Tây Tây không được bố yêu mẹ quý ông bà quan tâm, họ đối với cô chỉ là trách nhiệm, mà cũng chả phải trách nhiệm, họ chỉ chu cấp tiền cho cô, không có một chút tình thương nào. Tây Tây 4 tuổi rưỡi đã phải đi học lớp 1, sớm hơn 2 năm so bạn đồng trang lứa, 5 tuổi phải tự mình quạt bếp đun thuốc nam rồi tự thổi nguội tự uống, cơm tự ăn, đi học tự đi, không ai quản không ai quan tâm. Cô bé phải cô đơn thế nào chứ.
Cho đến năm 11 tuổi rưỡi đấy, lần thứ 2 gặp mặt, là lần chính thức quen nhau, nhân biết nhau. Kể từ đó trong cuộc sống cô đơn của Tây Tây đã có Quý Thành Dương. Anh che chở bảo vệ cô giống như 1 người cha, 1 người chú trong những năm cô còn bé. Còn khi cô bé lớn lên cùng với suy nghĩ khác về anh, không còn là chú út Quý mà là Quý Thành Dương, thì anh cũng muốn đáp lại tình cảm ấy của cô bé. Không có người thứ ba, họ đều là lần đầu của nhau, mối tình đầu, nụ hôn đầu, lần đầu làm chuyện ấy.
Tôi hâm mộ tình cảm họ dành cho nhau, không quá kịch liệt, chỉ nhẹ nhàng nhưng cũng đầy tính nhân văn. Điều làm tôi không thích nhất của truyện này chính là chi tiết Quý Thành Dương bị bắt cóc khi làm phóng viên mặt trận tại Iraq. Anh bị tra tấn dã man trong hơn 3 năm. Nhưng anh lại không nói lời nào với cô cả, anh để cô chờ đợi chỉ để nhận được 1 email của anh nhưng rồi email cô nhận được lại là anh đã kết hôn rồi. Cô đã đau đớn, tổn thương biết nhường nào. Lúc đấy cô vẫn chỉ 17 tuổi thôi. Dành hết tất cả những chỉ tốt đẹp nhất cho anh rồi thì nhận được email đó. Mặc dù anh có nỗi khổ riêng, anh không muốn cô biết mình bị bắt cóc và có thể sẽ chết nhưng trong tình yêu thì không nên đơn phương quyết định như thế.
Nhưng cuối cùng họ đã vượt qua mọi thứ để đến với nhau. Sống hạnh phúc với nhau.
– Tiểu Vũ (https://dongmua.wordpress.com/)
1 thời gian vật vã với toàn phế phẩm mới nhảy được 1 cái hố mà phải nghĩ là “hố này nhảy sâu thêm phát nữa cũng chưa vội bò lên”. 1 câu chuyện vừa đủ hay, vừa đủ sâu sắc, vừa đủ thấm – mọi gia vị đều được nêm nếm vừa vặn.
Hình như các nam chính của Mặc Bảo Phi Bảo thường là mẫu người ít nói, có 1 chút xa cách nhưng tuyệt đối lại không phải là dạng người trong nóng ngoài lạnh mà chính xác là ít nói nhưng ấm áp. Trước mình có đọc “Trọn đời bên nhau” thực là cũng thích Cố Bình Sinh nhưng đến “1 cm ánh dương” thì đổ gục trước Quý Thành Dương luôn.
Kỷ Ức trong những năm tháng tuổi thơ gặp được Quý Thành Dương là đã định sẵn không người con trai nào có thể len được vào trái tim của cô được nữa. Dẫu cho Quý Thành Dương từng nói rằng “Anh là 1 người đàn ông bình thường, có ưu điểm, ắt phải có khuyết điểm. Có những lúc đứng đắn thì sẽ có khi không nghiêm chỉnh, anh không hoàn mỹ.” , đúng vậy, nhưng anh không biết rằng, gặp được anh, cô bé ấy có điểm tựa trong cuộc sống, gặp được anh cô bé ấy mạnh mẽ đi theo con đường cô ấy muốn để 1 chút lại 1 chút gần anh hơn, gặp được anh dẫu là hoàn cảnh nào anh cũng là “1 cm ánh dương” trong cuộc đời cô ấy. Kỷ Ức yêu Quý Thành Dương, đoạn đường trải qua vô cùng vất vả luôn là cảm giác phải chạy đua trên 1 đoạn đường vô tận mà không biết phải đua cùng ai, không biết điểm dừng là lúc nào.
Mình rất thích cách Mặc Bảo Phi Bảo sắp xếp diễn tiến của câu chuyện từ buổi đầu gặp gỡ có chút ngỡ ngàng của 1 cô bé 11 tuổi và 1 chàng trai 20 tuổi đến sau này là trở thành tình yêu, thời gian, không gian vô cùng hợp lý. Quý Thành Dương năm 20 tuổi đã không phải là chàng trai tuổi vừa lớn, bồng bột và nông nổi nữa. 1 chàng trai 20 đã tốt nghiệp đại học, đã là phóng viên chiến trường Syria 1 năm, đã là người từng đối diện, từng chứng kiến sự sống và cái chết trong gang tấc. Tất cả đã tạo nên 1 Quý Thành Dương tuy chỉ mới 20 dường như đã trưởng thành đến độ cận tuổi 30, bao bọc xung quanh anh là không khí luôn mang màu sắc điềm tĩnh, vững vàng và kiên định. Cũng vào năm đó, anh gặp lại Kỷ Ức – cô bé 11 tuổi, cô bé hàng xóm bạn thân của cháu gái anh. So với Noãn Noãn được yêu thương, cưng chiều, thì Kỷ Ức dẫu nhỏ hơn 2 tuổi lại vô cùng độc lập, đến bị sốt uống thuốc cũng là tự mình đếm thuốc, tự canh giờ nấu nướng, bao nhiêu khổ sở đều giấu trong lòng, sống cô quạnh trong 1 căn nhà lớn chẳng ai quan tâm chăm sóc. Nếu không phải là 1 Quý Thành Dương điềm đạm, trưởng thành và nhân hậu như vậy thì không thể nhìn thấu những sợ hãi, những kiên cường của cô bé ấy mà bất giác toàn tâm chăm sóc, toàn tâm bảo vệ mong đem lại cho cô bé ấy 1 chút vui vẻ. Dẫu từ năm 11 tuổi đến sau này, 1 năm Kỷ Ức có thể chỉ gặp Quý Thành Dương 1 lần hoặc có năm chẳng gặp lần nào do người ấy thường xuyên đi xa, nhưng những điều anh đã làm, những bảo vệ ấm áp mà anh mang đến đã làm cho cuộc sống của Kỷ Ức thêm 1 phần ấm áp, thêm 1 phần ngọt ngào. Kỷ Ức yêu Quý Thành Dương từ rất sớm có lẽ bắt đầu chớm nở từ 14-15 tuổi, 1 cô gái nhỏ đem lòng yêu mến “chú út Quý” của Noãn Noãn, chẳng thể mong ước gì nhiều, chỉ mong khi gặp có thể nhìn lâu hơn 1 chút, nói chuyện với anh nhiều hơn 1 chút, nghe anh nói vài ba câu chuyện khi anh ở nước ngoài, khi anh ở chiến trường bởi cô biết với anh cô chỉ là cô bé con không hơn không kém. Kỷ Ức từng nghĩ rất nhiều, đến 1 ngày Quý Thành Dương có bạn gái, rồi kết hôn, chỉ 1 lần cô bé mong ước được đường hoàng đứng trước mặt anh nói 1 câu “Cháu thật sự đã thích chú từ lâu, mong chú luôn hạnh phúc” là đã mãn nguyện lắm rồi.
Kỷ Ức yêu Quý Thành Dương thật sự vô cùng khổ sở. 1 thời gian dài là yêu đơn phương chẳng thể thổ lộ với người ta, đến cả bạn thân và những người xung quanh cũng phải hết sức giấu kín bởi người ấy là “chú út Quý”. Người ấy luôn là người ngoài tầm với, người ấy là người luôn xông pha vào nguy hiểm, vì là yêu đơn phương nên đến quan tâm cũng phải nén giấu kỹ càng. Yêu chẳng dám tỏ, lo lắng quan tâm chẳng dám bày, cứ như vậy dằn vặt trong rất nhiều năm trời. 1 khắc, 1 giây, 1 phút, 1 giờ, 1 ngày ở cạnh người ấy đã là hạnh phúc, rất nhỏ nhỏi nhưng dường như không thật. Người ấy là phóng viên chiến trường, là người con trai sống bằng lý tưởng, việc yêu đương ngày ngày ngọt ngào hạnh phúc bên nhau rất ngắn ngủi, thời gian dài là lo lắng, là bất an, là chờ đợi. Công việc của người ấy là nguy hiểm, yêu người ấy là chấp nhận yêu lấy cái rủi ro bởi có thể người ấy sẽ mất tích không liên lạc được hoặc thậm chí người ấy không thể trở về nguyên vẹn. Thế nhưng, Kỷ Ức đã yêu Quý Thành Dương bằng tình yêu nồng thắm, đầy tin tưởng, và đầy lòng vị tha như vậy.
Quý Thành Dương từng nghĩ đa số người lớn lên trong hoàn cảnh của Kỷ Ức sẽ trở thành đứa trẻ nổi loạn, ích kỷ và bất cần đời nhưng cô bé này lại vô cùng kiên cường và cũng rất vị tha không oán than cha mẹ nửa lời. “Cháu sống thế này là sung sướng hơn ông nội rồi ạ. Ông nội ngày xưa phải đi bộ rất lâu để đến trường. Ông nội ngày xưa không có cơm gạo để ăn.” Có lẽ chính là sự kiên cường và vị tha này của Kỷ Ức đã làm anh rung động, bất giác muốn bảo vệ, bất giác muốn gần gũi, rồi yêu cô bé lúc nào không hay.
Tình yêu của Quý Thành Dương và Kỷ Ức định sẵn là sẽ không được sự ủng hộ của gia đình hoặc xã hội, bởi giữa họ là hố sâu ngăn cách không chỉ tuổi tác mà là thân phận “chú, cháu”. Thế nhưng, thay vì là những câu chuyện tình yêu tàm xàm đầy đau khổ dằn vặt cẩu huyết chia tay rồi xa nhau, thì Quý Thành Dương lại nói thế này “Hôm nay là chỉ trích từ Noãn Noãn, ngày mai có thể sẽ là bố mẹ em, người nhà em, ngày kia có thể sẽ là hàng xóm… Ví dụ như dì ở phòng cấp cứu trong đại viện nhà chúng ta, khi em còn nhỏ, dì ấy thấy anh đưa em đi tiêm phòng uốn ván, nhất định sẽ cho rằng lương tâm của Quý Thành Dương không tồi. Nhưng nếu như dì ấy nhìn thấy anh và em đang ôm hôn nhau thì nhất định sẽ thấy rất sợ hãi. Dì ấy sẽ nghĩ rằng, cái thằng Quý Thành Dương này đạo đức bại hoại, cô bé kia đang gọi mày là chú mà mày lại nhân lúc cô bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện đã ra tay rồi. Họ cũng là bề trên của anh, anh cũng rất tôn trọng họ. Nhưng anh không thể từ bỏ em vì những suy nghĩ của họ. Anh đã không rượu chè cờ bạc, cũng không trăng hoa đa tình, đến bạn gái cũng chưa từng có lấy 1 ai, cả tâm hồn và thân thể đều rất mạnh khỏe, quá khứ trong sạch, tại sao anh lại không thể yêu Kỷ Ức được? Chỉ bởi vì cô ấy lúc nhỏ gọi anh 1 tiếng chú ư? Chỉ bởi vì khi anh quen cô ấy, cô ấy vẫn chỉ là 1 cô bé con ư? Chỉ bởi vì anh lớn hơn cô ấy 9 tuổi ư?” Người con trai kiên định như vậy, mạnh mẽ như vậy là người thật sự xứng đáng để Kỷ Ức dù có chịu muôn vàn khó khăn, gian khổ thì vẫn là xứng đáng.
“Còn nữa, anh không yêu chỉ để yêu thôi, chuyện hao tâm tổn trí như vậy anh chỉ cần 1 lần là đủ rồi. Anh đã dùng cả 10 phần trái tim mình để bắt đầu chuyện này, thì sẽ làm đến cùng.”
– Yukiht