Một câu chuyện thanh xuân vườn trường mà nam thứ trở thành “giấc mộng thanh xuân” của bao nhiêu bạn đọc ngôn tình. Tình yêu của Lục Lệ Thành trong mắt, trong tim chúng ta đẹp đẽ như thế những vẫn bị vùi lấp bởi bóng hình của nam chính trong tim nữ chính.
Review Bí mật bị thời gian vùi lấp (2)
Cho những trái tim thanh xuân
Lúc còn chưa đọc tác phẩm này, bạn tôi vẫn hay thường hỏi: “Ơ kìa, thích Đồng Hoa mà không đọc Bí mật à?”. Đúng vậy, tôi thích Đồng Hoa, song lại rất sợ những câu chữ của chị. Các tác giả khác có thể khiến tôi cười, khiến tôi khóc, khiến tôi thương cảm cho nhân vật, nhưng chạm tới tâm hồn và làm tôi suy nghĩ mãi thì trong giới ngôn tình chỉ có Đồng Hoa mà thôi.
Cảm giác đọc Bí mật bị thời gian vùi lấp khác hẳn so với Bộ bộ kinh tâm. Nói thế nào nhỉ, nếu ở Bộ bộ kinh tâm ta đồng hành với từng cung bậc cảm xúc của Nhược Hy, vui buồn mừng giận, lo lắng sợ hãi, thì Bí mật tựa như một cái gương khiến ta liên tưởng đến chính bản thân mình cũng đang nằm trong tác phẩm. Giống như Tô Mạn, giống như Ma Lạt Năng, giống như tình bạn giữa hai bọn họ, lại cũng giống Hứa Thu.
Tô Mạn, nàng quả thực rất dễ thương, vừa dũng cảm lại vừa ngốc nghếch đáng yêu. Yêu đơn phương mười năm, liệu có bao người có thể cố chấp như vậy? Tình yêu ấy đẹp quá, bình dị quá, không phải theo kiểu chết đi sống lại mà là từ từ ăn sâu vào trong lòng. Thời gian có thể làm mọi thứ phai nhòa, cũng có thể khảm sâu chúng, tùy thuộc vào việc nó liệu được bao nhiêu trọng lượng trong tim bạn.
Thời trẻ ai mà chẳng có một mối tình đơn phương, vui vì người đó, buồn cũng vì người đó, chỉ cần người ta nói chuyện đôi ba câu là có thể khiến mình cười tủm tỉm cả ngày, thậm chí một hành động tự mình cho là “mờ ám” của họ cũng làm mình dấy lên một tia hy vọng. Tô Mạn may mắn, bởi đa số chúng ta đều chỉ có thể trưởng thành rồi nhớ lại khoảnh khắc xưa kia, rằng mình đã từng thích một người như thế. Nhưng may mắn ấy là do nàng tự tạo ra, bởi mấy ai có thể có chí khí như vậy, ngày đêm học hành quyết tâm thi vào một trường đại học nổi tiếng vì người đó, bỏ một công việc hằng sa số người mơ ước cũng vì người đó. Dũng cảm trong tình yêu nhưng không hề bi lụy van xin tình cảm, đó là điều khiến tôi quý trọng ở Tô Mạn. Thoảng chừng như ta có thể cảm nhận được từng chút, từng chút cảm xúc của nàng, vô cùng tinh tế và chân thật tới nỗi tưởng như đang đọc lại quá khứ của chính mình.
Cũng đáng thương thay cho Tô Mạn, người nàng yêu cuối cùng lại bỏ nàng mà yêu người bạn thân nhất của nàng. Nàng có thể làm gì đây? Cái cảm giác nhìn hai người mình quý trọng nhất chàng chàng thiếp thiếp trước mặt mình liệu có thể đau đớn cỡ nào? Nàng không thể hận Tống Dực vì quá yêu anh, càng không thể trách Ma Lạt Năng bởi cô chẳng hề biết gì cả. Nhưng trách nàng sao? Không, không ai làm gì sai, chỉ trách vận mệnh trêu ngươi.
Chẳng có gì lạ khi nhiều người nghiêng về phía Lục Lệ Thành đến thế. Bất hạnh nối tiếp bất hạnh, đau khổ vì tình làm sao sánh nổi với đau khổ khi mất người thân, khi đó người ở bên cạnh nàng là ai? Là Lục Lệ Thành. Tống Dực tuy cũng thương xót nàng lắm, nhưng tất cả những gì anh có thể làm là đứng một bên nhìn nàng đau đớn mà không thể làm gì. Những gì Lục Lệ Thành làm, Tống Dực cũng có thể, nhưng biết là sao được khi trách nhiệm còn đè nặng lên vai, biết là sao được khi con quay vận mệnh đã chỉ như vậy? Tô Mạn, Ma Lạt Năng, Tống Dực, Lục Lệ Thành, bốn người, ai cũng có nỗi đau riêng của mình chứ đâu riêng gì một ai?
Lục Lệ Thành tốt thì có tốt, nhưng rồi sao? Tống Dực mới chính là giấc mơ mười năm của Tô Mạn, giấc mơ thanh xuân đâu thể nói từ bỏ là bỏ được. Những ai đã từng thật lòng thích đơn phương một người hẳn sẽ biết rõ cảm giác ấy, bởi “có trải qua mới thấu hiểu được”. Lục Lệ Thành đau khổ vì tình yêu, còn Tống Dực không chỉ vì tình yêu mà còn vì cái trách nhiệm trên vai – một mạng người đè nặng sáu năm trời. Lục Lệ Thành đáng thương, nhưng Tống Dực cũng đáng thương không kém.
Tình yêu đôi khi là một cái gánh nặng nặng nề, mình chuyển cho người mình yêu thì mình nhẹ nhõm, nhưng người kia lại phải chịu thêm một gánh gấp bội. Bản thân đã không muốn chịu đựng, hà cớ gì lại để người mình yêu phải đón lấy? Có lẽ vì thế mà Lục Lệ Thành đã không thổ lộ với Tô Mạn, mà cất giữ bí mật ấy trong sâu thẳm, mãi mãi. Đôi khi không nói ra cũng là một cách yêu, thậm chí còn là một cách yêu cao thượng nhất.
Tuy nói là vậy, nhưng đôi lúc con người ta vẫn thật mâu thuẫn, phải không? Nhiều khi vẫn muốn nói ra, vẫn muốn đứng trước mặt người ấy mà hét lên thật to: “Anh/em yêu em/anh!” dù chỉ một lần, rồi mặc kệ tất cả. Song lý trí không cho phép bạn mặc kệ, nên bạn vẫn phải ôm cái bí mật ấy cho riêng mình, bởi bí mật một khi đã được bật mí thì không còn là bí mật nữa.
Có lẽ cảnh khiến tôi cảm thấy xúc động và tĩnh lặng nhất là khi Tô Mạn ở quê Lục Lệ Thành. Đó gần như là một cuộc sống trong mơ, với tình thân, với cây cỏ hoa lá, với bầu không khí tuyệt vời, và với tự do. Đồng Hoa đã rất tài năng trong việc khắc họa tâm lý nhân vật một cách tinh tế, song còn tài năng hơn trong việc chạm vào tâm hồn người đọc chỉ bằng vài cảnh miêu tả thôn quê bình dị. Ai cũng thích, nhưng mấy ai chọn, bởi lẽ cuộc sống ở đó cách xa nhưng tiện nghi xa hoa chốn đô thị, cách xa tiền tài, cách xa quyền lực. Hẳn đó là lý do Tô Mạn đã chọn nơi ấy là bến đỗ yên ả cho hai năm của cuộc đời nàng, để nàng có thể nguôi ngoai đi những đớn đau trước kia.
Có một câu nói của Tô Mạn với Ma Lạt Năng mà tôi rất thích thế này: “Xét cho cùng chị ta chỉ là nhân tố bên ngoài, cậu mới chính là hết thảy nguyên nhân bên trong! Hết thảy lựa chọn đều do chính bản thân cậu cả!”. Tôi vẫn luôn cho rằng dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, lựa chọn cuối cùng vẫn thuộc về chính mình, dù cho đó là hai lựa chọn giản đơn nhất: đi tiếp hoặc không, đó vẫn là lựa chọn của bản thân. Mỗi ngã rẽ đều có nhiều hơn một con đường, nếu không đã chẳng gọi là ngã rẽ.
Tôi cảm động với tấm chân tình của Lục Lệ Thành, thương cảm cho quá khứ của Tống Dực, kính phục sự dũng cảm và độc lập của Ma Lạt Năng, nhưng trên hết là tôi yêu Tô Mạn. Nàng không có quyền uy như Bạch Thiển, không có sự lạnh lùng của Triệu Tử Mặc, không lý trí như Nhược Hy, nhưng nàng là một cô gái tuyệt vời với những cảm xúc “thật” nhất. Vì vậy tôi tôn trọng sự lựa chọn của Tô Mạn, những gì nàng thấy chọn lựa sẽ khiến nàng hạnh phúc, tức là Tô Mạn hạnh phúc. Trong cuộc sống lúc nào chẳng có kẻ được người mất, đó hẳn cũng là một cái kết cục viên mãn rồi.
– Natalie
Cậu đã yêu ai nhiều như thế chưa? Yêu thầm người ta mười năm liền?
Phải, yêu thầm người ta nhiều đến nỗi, chỉ vì một câu nói “Tiểu học muội, anh ở đây chờ em” mà sống chết cũng phải thi vào Đại học Thanh Hoa, nhiều đêm vừa bật khóc nức nở vì mỏi mệt, vậy mà lại gạt nước mắt lên tiếp tục ôn bài.
Cũng chỉ vì người đó, mà ngang nhiên bỏ công việc ổn định hiện tại, cố sống chết cũng phải vào làm cùng chỗ với người ta. Cho dù không thể gặp mặt, chỉ cần hàng ngày hít thở chung bầu không khí, vậy là mãn nguyện rồi.
Cậu đã yêu ai nhiều như thế chưa?
Tôi đã từng khẳng định, thứ tình cảm một chiều như thế, không gọi là tình yêu. Vì nó đâu có lớn lên được. Vậy mà với cô gái nhỏ Tô Mạn, thứ tình yêu đơn phương này khủng khiếp quá, cứ ngày một lớn dần lên theo thời gian, cho dù mười năm ấy, người đàn ông này thậm chí còn không hề biết tên cô.
Tô Mạn, cô cứ như con chim nhỏ, bay không ngừng nghỉ theo dấu chân người đàn ông này. Từ đại học Thanh Hoa, ngành tài chính, rồi tập đoàn MG. Mười năm chạy theo dấu chân anh, không hề mỏi mệt.
Đã bao giờ cậu nghĩ đến việc bỏ cuộc chưa? Tô Mạn?
Cậu làm tôi nhớ đến một người con gái khác, cũng chỉ vì ánh mắt một người đàn ông mà yêu thầm trong suốt hai mươi năm, và bây giờ vẫn tiếp tục trong câm lặng. Tình yêu đó là có thật, đúng không?
Cô bé Lọ Lem muốn gặp hoàng tử, cũng phải có bà tiên mang quần áo xe ngựa. Còn cô thì không có bà tiên nào cả, đành phải tự mình trang bị đến gặp hoàng tử của mình. Và cũng vì chẳng có phép màu nào cả, nên hoàng tử không để mắt tới cô.
Thế nên cô đành phải tự mình hóa phép. Từ một cô gái nhỏ, chỉ biết đứng sau lưng dõi theo anh, bỗng chốc biến thành một cô gái, với trái tim bao dung lớn lao biết nhường nào.
Tô Mạn của tôi, không tin vào cổ tích. Không tin rằng chẳng có con vịt xấu xí nào biến thành thiên nga. Chỉ là nó vốn là thiên nga đấy chứ, chẳng qua do mọi người không biết mà thôi.
Cũng như cô bạn Ma Lạt Năng không sợ trời, không sợ đất, vốn dĩ đã là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Chẳng qua mọi người không biết mà thôi.
Thế nên chẳng có phép màu nào ở đây hết, như con ba ba Lục Lệ Thành, cả đời là ba ba thì làm sao thành rùa vàng được.
Nghe những lời anh nói, tôi thấy chua chát làm sao.
Vốn bản thân chúng ta đã khác biệt, cho dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể đuổi kịp nhau.
Tôi luôn thấy Lục Lệ Thành có vẻ gì đó trầm tĩnh và sâu thẳm. Nhất là hình ảnh anh ngồi trong bóng đêm, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Tình cảm của anh dành cho Tô Mạn cũng vậy, cũng sâu thẳm như biển đêm, không thấy bến bờ.
Cho đến phút cuối cùng, chỉ có anh biết, tôi biết.
Còn cô ấy vẫn hoàn toàn không nhận ra, có một người đàn ông luôn đứng ở ngay chỗ cô ấy có thể với tay đến được.
Chi tiết Tô Mạn đón giao thừa ở nhà Lục Lệ Thành, đẹp đẽ làm sao. Một Tô Mạn hồn nhiên ngây thơ, bỗng quên bẵng mục đích ban đầu là chạy trốn. Một Lục Lệ Thành chân thành và dịu dàng. Đọc đến đấy, tôi cứ nghĩ, yêu nhau đi, yêu nhau cho rồi.
Tại sao không có người đàn ông nào yêu tôi nhiều như thế?
Và tại sao không có người đàn ông nào khiến tôi yêu nhiều như cô ấy?
Tôi không thể nào lý giải được. Đôi khi duyên phận và tình cảm vốn dĩ chẳng liên quan gì đến bản thân mình. Nó thuộc về một thế giới khác mà chúng ta không thể nào can thiệp.
Thế nên, đau lòng như vậy trước tình cảnh của Ma Lạt Năng nhiều như vậy, cho dù là tổn thương bởi Tống Dực nhiều như vậy, Tô Mạn cũng không thể vứt bỏ tình cảm của mình.
Tình yêu là như thế đấy.
Cho dù đau đớn đến vậy, nếu có thể nói từ bỏ là từ bỏ, thì đâu phải tình yêu thật lòng.
Cuối cùng chỉ có thể dấu kín trong lòng, mặc sức cho thời gian vùi lấp.
– Yên Chi