Đại Mạc Dao là khúc ca trên đại mạc rộng lớn, tại nơi đó cô nàng hoang dã Ngọc Cẩn gặp gỡ 2 chàng trai, uống nhầm một ánh măt, cơn say theo một đời.
Review Đại mạc dao
Đại Mạc Dao, một tác phẩm đã để lại trong tôi dấu ấn sấu sắc khó phai. Cái tên nghe giản đơn, dung dị như một khúc ca của sa mạc, nơi có nắng gió cát vàng mênh mông. Vui buồn xen lẫn, hoà quyện mang lại cho tôi một thứ xúc cảm khó diễn tả. Giữa bản thân và nhân vật như có một sự liên kết mơ hồ khiến tôi bất tri bất giác vui cùng nhân vật, khóc cùng nhân vật.
Đại mạc mênh mông chỉ có nắng, gió và cát. Nơi ấy đã sinh ra và nuôi dưỡng một người con gái mang đậm khí chất hoang dã, tự do tiêu sái “lấy đất làm giường, lấy trời cao trăng sao làm màn” – Ngọc Cẩn chính là tên nàng. Như đoá hoa hé nở giữa sa mạc khô cằn, sự khắc nghiệt của cuộc sống đã mài giũa nàng biết thế nào là bản năng sinh tồn. Cuộc sống vốn không là một đường thẳng tắp và cũng không hề nhân nhượng với bất kì ai. Ngọc Cẩn cũng vậy, nàng lớn lên giữa bầy sói được phụ thân đem về nuôi nấng dạy dỗ, để thoát khỏi sự truy sát nàng lại một lần rời bỏ Hung Nô trở về với sa mạc. Cũng chính tại nơi này, nàng đã gặp gỡ hai chàng trai. Như số phận sắp đặt để rồi ai sẽ là người cùng nàng nắm tay đi hết cuối đời. Một Mạnh Cửu ôn nhu như ngọc, khí chất thanh tao, điềm đạm đã in bóng vào trái tim nàng từ lần đầu gặp mặt. Lúc ấy, trong mắt chàng là đại mạc mênh mông vô tận nhưng trong mắt nàng chỉ có mỗi hình bóng của chàng. Một Hoắc Khứ Bệnh cao ngạo, kiên định, khí chất bức người nhưng ẩn sâu dưới lớp bọc ấy là một trái tim si tình đến cố chấp.
Thế là từ lần gặp gỡ định mệnh ấy, trái tim nàng đã giành trọn cho Cửu Gia. Như vô tình như hữu ý, nàng làm những việc vì chàng, hy sinh vì chàng, chỉ mong được đáp lại một tấm chân tình. Những rung cảm đầu đời của một thiếu nữ sao mà nhẹ nhàng sâu lắng, tinh tế như tiếng chuông ngân nhưng âm vọng vang mãi không nguôi. Cứ mỗi đêm, nàng lại trút bầu tâm sự trên những mảnh vải để nguôi ngoai tâm tình. Ngày ngày tháng tháng, những mảnh vải gói trọn tâm tình ngày một dày thêm. Cùng với những tâm tư ấy, tình cảm trong nàng cũng ngày một chứa chan nồng đượm. Nàng những mong sẽ có một ngày thổ lộ với chàng, sẽ đem hết những tâm tư tình cảm bấy lâu ra cho chàng xem. Chỉ nghĩ thế thôi mà đôi má nàng khẽ phớt hồng, vươn vấn nét cười nơi khoé mắt. Tôi sao thấy yêu quá những hành động đó của Ngọc Cẩn. Cảm giác “yêu thầm” như chiếc lông tơ mềm mại, khẽ chạm làm ngưa ngứa cõi lòng, lâng lâng một xúc cảm khó diễn tả. Tôi thấy được sự lao tâm khổ tứ của nàng, sự quan tâm ấm áp giành cho Cửu Gia. Đôi khi chỉ là ánh mắt thôi cũng đủ thấy rằng trong tim nàng chàng quan trọng đến nhường nào. Nhưng dưới giàn uyên ương đằng hôm ấy, chàng khẽ khàng nói một câu “Ngọc Nhi, nàng tốt như thế này, khẳng định sẽ có một người nguyện lòng cùng nàng ngắm hoa”. Câu nói như sấm dậy giữa trời quang, như nhát dao sắt bén từng chút cứa lấy con tim nàng. Lúc ấy, tôi vừa giận vừa thương cho Cửu Gia. Không phải chàng không hay, không phải chàng vô tâm mà là vì đôi chân bị tàn phế và gánh nặng gia nghiệp luôn đè nặng lên vai chàng. Tuy đã cố gắng lãnh đạm, dửng dưng, tạo một lớp vỏ bảo vệ nơi trái tim nhưng đôi khi lại vô tình lạc nhịp mà bản thân cũng không hay. Đó là những lúc trên đôi mày thâm trầm ấy khẽ giãn ra đầy thư thái cùng ý cười nhàn nhạt nơi khoé môi.
Những lúc ở bên nàng thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Phải chi chàng không là Mạnh Cửu của Thạch Phảng, phải chi đôi chân chàng được tự do đi lại, phải chi trên đôi vai này không gánh nhiều trọng trách đến vậy thì chàng cũng sẽ nguyện ngắm hoa trọn đời cùng nàng. Đôi khi trong tình yêu là sự đánh đổi. Biết bao nhiêu điều khó nói, biết bao nhiêu tâm tình liệu sẽ san sẻ cùng ai? Chàng lại âm thầm chịu đựng, một mình lặng lẽ kiêng cưỡng vượt qua. Một phút không trân trọng, quay đầu lại tình đã cách xa vạn dặm. Lúc chàng kiên quyết đi tìm nàng, nói cho nàng biết tấm chân tình thì đã quá muộn. Cảnh cũ vẫn còn đây nhưng người xưa thì đã không thấy. Tôi thật sự tiếc nuối cho mối tình không trọn vẹn này. Chàng chỉ còn cách tình nguyện bên cạnh nàng, giúp nàng vượt qua những lúc gập ghềnh chông gai. Vẫn nhớ một câu nàng nói bên giàn uyên ương đằng hôm ấy “cuộc đời của một người đi được bao xa, không phải do chân của người ấy quyết định mà là do trái tim của người ấy quyết định”. Phải, Ngọc Nhi! chàng sẽ vì nàng mà dùng trái tim mình để quyết định. Chàng sẽ dùng trái tim này để che chở, lặng lẽ bên cạnh nàng. Cứ như vậy thôi là đủ rồi. Cuối cùng, là nhìn nàng hạnh phúc bên người mình chọn. Có lẽ đây cũng là ước nguyện sau cùng của chàng “Tình sâu duyên mỏng biết làm sao, nhưng… không hối hận…chỉ nhớ nhung”.
Về Hoắc Khứ Bệnh tôi lại thích sự si tình của chàng. Dẫu biết rằng Ngọc Cẩn trao trọn trái tim cho Cửu Gia, tận mắt chứng kiến những việc nàng làm vì ai, nàng vui vì ai, nàng sầu vì ai. Nhưng chàng vẫn lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi nàng nhận ra tấm chân tình của mình. Đôi lúc là sự cố chấp đến trẻ con của Khứ Bệnh. Đông qua, xuân đến, hạ về, thu sang, từng ngày từng tháng đều lưu lại biết bao sự đợi mong, hy vọng và yêu thương. Tôi mãi nhớ khoảnh khắc lúc chàng đứng dưới tán hoa hoè cuối xuân hôm ấy. Hoa bay trắng muốt đầy trời, từng cánh hoa mỏng nhẹ đáp lên mái tóc, bờ vai chàng. Nhớ đến ánh mắt sâu thẳm, kiên định nhưng vươn nét đau buồn, thất vọng khi nhìn thấy sự hờ hững của Ngọc Cẩn. Khoảnh khắc ấy như lắng đọng giữa không gian không ngừng xoay vần theo thời gian, từng nhịp từng khắc trôi thật chậm thật khẽ. Có lẽ, tôi cảm nhận được nỗi đau trong đôi mắt kiên định ấy, không phải đau đến tê tâm liệt phế sao?! Hy vọng rồi thất vọng, cứ như thế vẫn không ngăn được tình yêu của Khứ Bệnh giành cho Ngọc Cẩn. Thứ tình yêu cao ngạo như khí chất của chàng nhưng cũng dịu ngọt, mát lành tựa suối nguồn từ đáy lòng chàng. Trước nay không phải tình yêu là thứ khó đoán định sao, tôi từng đọc qua một câu thế này “Ly rượu đầu gợi nhớ, ly rượu cuối khiến người ta say. Mối tình đầu là mối tình mãnh liệt, mối tình sau mới là bất diệt. Trong tình yêu, nào quan trọng ai đến trước đến sau? Chẳng phải người cuối cùng ở lại mới được yêu nhiều nhất sao.” Phải và nàng đã yêu chàng – Khứ Bệnh. Dưới tấm chân tình ấm áp như nắng đầu xuân ấy, từng chút từng chút làm tan chảy lớp băng bao bọc trái tim Ngọc Cẩn. Một hạt mầm lặng lẽ bén rễ trong trái tim nàng, đâm chồi, nảy lộc một thứ tình cảm mới. Cuối cùng, tình cảm của chàng đã được đáp trả một cách trọn vẹn. Đó là câu trả lời cho bao đợi chờ, hy vọng, bao yêu thương thầm lặng bấy lâu. Chàng sẵn lòng từ bỏ quyền cao chức trọng để đổi lấy hai chữ tự do.
Từ đây, đất trời chỉ có hai ta, tự do tự tại tung hoành theo ngày tháng. Giữa đại mạc mênh mông, bóng chàng và nàng ung dung, tiêu sái sánh vai bên nhau. Hồ như đất trời này là của bọn họ, tiếng cười đùa lảnh lót cứ thế bay vút lên tận trời xanh. Trong mắt chàng chỉ có nàng và trong lòng nàng cũng chỉ có chàng. Hạnh phúc không ở đâu xa mà ở ngay trước mặt, từng ngày từng tháng qua đi, có chàng có nàng đều là hạnh phúc. Không cần thề hẹn kiếp sau, chỉ cần đời này kiếp này là đủ “Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau”.
Gấp lại câu chuyện, trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác chua xót cho Cửu Gia. Phải chăng chàng và nàng chỉ có duyên chứ không có phận. Dù rằng sau cùng chàng đã cố gắng níu giữ cái duyên ấy nhưng không giữ được trái tim của người mình yêu. Chữ duyên vụn vỡ, trái tim cũng héo mòn theo tháng năm. Nếu như chàng thẳng thắng đối diện, nếu như chàng không né tránh ánh mắt nàng, nếu như chàng đừng tự ti về bản thân, nếu như ngày ấy dưới giàn uyên ương đằng chàng không từ bỏ nàng…..và nếu như cuộc đời chàng không có hai từ “nếu như”. Thì có lẽ bây giờ đã khác. Tôi chỉ còn biết thở dài cho cuộc đời của con người tài hoa ấy.Người chỉ còn làm bạn với trời xanh, cát vàng, mây trắng.Nhìn bóng chàng cô đơn giữa đại mạc hoang vắng, tà áo trắng tung bay khi có gió khẽ khàng lướt qua với câu hát văng vẳng đâu đây của người du mục cứ đi vào lòng tôi.
“Ngồi rất lâu trên cây bông gòn ở mảnh đất trống
Đoán rồi lại đoán tâm tư của Ba Nhã Nhĩ
Ngồi rất lâu dưới bóng cây liễu
Nghĩ rồi lại nghĩ về tâm tư Ba Nhã Nhĩ
Cây cao lương ở phía Tây cao quá đầu rồi
Vẫn nhìn về bóng lưng của Ba Nhã Nhĩ
Cây cao lương ở phía Bắc cũng cao quá đầu rồi
Vẫn nghiêng nhìn về phía bóng lưng Ba Nhã Nhĩ
Cây cao lương ở phía Đông đã cao quá đầu rồi
Vẫn từ sau lưng nhìn về bóng lưng Ba Nhã Nhĩ…”
Tóm tắt Đại mạc dao
Tác phẩm xoay quanh nhân vật chính là Ngọc Cẩn, nàng lớn lên cùng đàn sói giữa đại mạc và gần như quên rằng mình là con người. Sau này Ngọc Cẩn vô tình cứu sống một vị tướng của Hung Nô nên nàng được ân nhân đưa khỏi thảo nguyên rồi nuôi dưỡng, học cách giao tiếp, tập viết chữ và binh pháp.
Mặc dù không có đàn sói bên cạnh vui chơi như trước đây nhưng tuổi trẻ của Ngọc Cẩn cũng rất vui vẻ khi có Y Trĩ Tà, Ư Thiền và Nhật Đê. Ở đó, nàng còn may mắn có được tình thương từ cha nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài bao lâu thì Hung Nô xảy ra nhiều biến cố để rồi Ngọc Cẩn chán nản mà quay về đại mạc.
Không lâu sau, nàng vô tình gặp gỡ một nam nhân ngang qua thảo nguyên và được tặng chiếc váy Lâu Lan cùng lời khuyên nên trở lại làm người, câu nói ấy đã khơi gợi sự tò mò của nàng về mảnh đất Trường An quê cha nên Ngọc Cẩn rời khỏi đại mạc để đến Kinh thành với cái tên mới là Kim Ngọc.
Lần gặp nhau ở thảo nguyên hôm ấy không chỉ để lại dấu ấn trong trái tim nàng mà còn khiến người kia là Mạnh Cửu đem lòng thương nhớ, khi nghe tin Kim Ngọc đến Trường An thì ra sức tìm kiếm và giúp nàng có cuộc sống thoải mái.
Mạnh Cửu húy danh Mạnh Tây Mạc, gia nhân trong nhà hay gọi là Cửu gia, đó là một nam tử khuyết tật nhưng không được sống trong nhàn hạ mà phải có trách nhiệm chấn hưng và đem lại thanh danh cho Thạch phảng của gia tộc.
Mạnh Tây Mạc là người ôn nhu tinh tế tựa như mảnh ngọc sáng giữa bụi bẩn nhân gian bởi chàng có tấm lòng nhân ái, luôn dang tay cứu lấy những mảnh đời bất hạnh.
Với những tính cách ấy của Mạnh Cửu, Kim Ngọc dần rung động đem toàn bộ tình yêu của mình trao cho nam nhân này. Nàng luôn muốn tìm cách để san sẻ với Cửu gia trong lòng, thậm chí còn dùng mối quan hệ của mình để giúp việc làm ăn của Thạch phảng được thuận lợi.
“Cửu gia, khi nào thì nỗi lo lắng giữa hai hàng lông mày của huynh mới có thể biến mất? Đến chừng đó trái tim muội mới có thể thật sự được tự do.”
Mạnh Tây Mạc đã tặng Kim Ngọc một đôi bồ câu, hằng ngày họ thư từ qua lại như cặp tình nhân thật sự tuy rằng nội dung không phải lời mặn nồng đường mật mà là những lời kể bệnh cô tự bịa ra và đơn thuốc Mạnh Cửu gửi cho.
“Niềm vui là đóa hoa không dưng nở ra trong tim, đẹp đẽ yêu kiều, hương ngọt vấn vương lặng lẽ thấm vào lòng. Ký ức của con người hay lừa dối, tôi sợ sẽ có một ngày tôi sẽ không nhớ được rõ ràng niềm vui của ngày hôm nay, cho nên tôi muốn viết hết lại tất cả những gì xảy ra, khi nào tôi già rồi, già đến mức không đi nổi nữa, tôi sẽ ngồi trên giường đọc lại những tấm lụa này, xem lại niềm vui của chính mình, có lẽ thỉnh thoảng cũng có bi thương, nhưng cho dù là niềm vui hay nỗi khổ, đều là dấu vết của những gì tôi trải qua, sống qua, có điều tôi sẽ cố gắng sống sao cho thật vui vẻ…”
Kim Ngọc đã bày tỏ gián tiếp tình cảm của mình bằng cách thổi khúc Việt Nhân Ca nhưng đáp lại chỉ có lời từ chối từ Mạnh Tây Mạc, thế là cô thất vọng và quyết định buông bỏ tất cả để rời khỏi Kinh thành.
“Khúc nhạc không tệ đâu, nhưng muội thổi không hay.”
Kim Ngọc trong lòng có mỗi Mạnh Cửu nên hoàn toàn không quan tâm đến những nam nhân khác, trong đó có Hoắc Khứ Bệnh là một bằng hữu có tình cảm với nàng. Sau khi Kim Ngọc rời khỏi Trường An thì chỉ mỗi hắn đi tìm, trái tim nàng đã dần rung động và mối quan hệ của họ thay đổi từ đây.
Hoắc Khứ Bệnh đã giữ mỹ nhân lại bên cạnh, khi hắn ra trận thì Kim Ngọc sẽ ở quân trại chờ đợi và trong những lần sốt ruột ngóng trông ấy, nàng đã dần nhận ra sự rung động của trái tim mình.
“Nhưng vầng trăng giữa trời vốn chẳng của riêng ai, chú sói cứ mê mải theo đuổi vầng trăng, mà quên mất bên cạnh nó, vẫn luôn có ngọn gió âm thầm làm bạn.”
Cả hai rất hòa hợp khi Kim Ngọc vốn có tính cách ngông nghênh từ thảo nguyên, Hoắc Khứ Bệnh mang nét kiêu hùng của một tướng quân từng xông pha nhiều trận mạc.
Họ như hai cánh chim tự do chao liệng trên bầu trời rộng lớn, Kim Ngọc và Hoắc Khứ Bệnh đã yêu hết mình mặc cho kết quả có ra sao cũng sẽ không nuối tiếc, nếu như Mạnh Tây Mạc như ánh trăng nơi đại mạc xa xôi thì Hoắc Khứ Bệnh sẽ là bàn tay luôn đồng hành và bảo vệ Kim Ngọc ở bất cứ đâu.
Không lâu sau, hai người cùng nhau quay về Trường An, sự ngỏ lời và tình cảm bất ngờ của Mạnh Cửu khiến Kim Ngọc vô cùng bất ngờ và sau một khoảng thời gian suy nghĩ thì nàng quyết định từ chối để ở bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh.
Tình yêu mà Kim Ngọc dành cho Mạnh Tây Mạc không thể như trước đây được nữa, khi ấy Cửu gia của Thạch Phảng mới hiểu rằng bản thân mình đã bỏ lỡ nàng mãi mãi.
“Nhất thời để lỡ, là sẽ lỡ cả đời, đời người có rất nhiều chuyện không có cơ hội quay đầu làm lại.”
Đối với Kim Ngọc, cái ôm ấm áp của Hoắc Khứ Bệnh chính là nơi bình yên nhất nhưng thân phận và những ràng buộc chốn cung đình đã khiến họ không thể ở bên nhau, dẫu vậy thì hắn cũng không ngại khó khăn mà còn thẳng thắn bày tỏ rằng nếu Kim Ngọc không làm thê tử thì Hoắc Khứ Bệnh cũng chẳng lập gia thất.
“Ta sẽ khiến nàng không nỡ cáo biệt ta.
Ngọc Nhi, lấy ta nhé. – Nàng mỉm cười: Được.
Ta rất vui, rất rất vui! – Ta cũng rất vui, rất rất vui.
Nguyện người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau.
Vì người này ở bên cạnh, tôi biết mình rất may mắn.”
Mặc dù nàng chưa có danh phận gì nhưng tình yêu đã khiến Kim Ngọc cam tâm tình nguyện hy sinh cho Hoắc Khứ Bệnh và sau nhiều sóng gió thì họ đã từ bỏ tất cả ở Trường An để đến một phương trời mới, sống một cuộc đời tuy bình thường mà hạnh phúc.