Sau những tan vỡ, thay vì trốn tránh hiện thực, chúng ta bình thản đối diện, nhìn vào những điều tốt đẹp mà cả hai đã làm cho nhau, suy nghĩ về lý do tại sao hai ta không thể tiếp tục chung đường, có lẽ đây là điểm cuối của con đường này nhưng lại là điểm khởi đầu cho một con đường mới. Những vết hằn trong tim rồi sẽ lành, chúng ta rồi sẽ mạnh mẽ hơn, yêu thương bản thân nhiều hơn và mắt nhìn “chuẩn” hơn.
Review Bình thản đối diện, nhẹ nhàng bước qua
Tôi tưởng rằng mình đã hoàn toàn gục ngã, nhưng thật may vì không phải vậy!
Khi một mối quan hệ kết thúc nó đốt cháy tất cả mọi thứ xung quanh bạn. Các mối quan hệ liên quan đến trục quan hệ chính đó cũng dần tan ra. Những người tưởng chừng thân tới nỗi không cách nào chia cắt bỗng dưng chẳng còn nói với nhau dù chỉ nửa lời. Và tình trạng của tôi khi đó chính là như vậy…
Tôi và một người nào đó quấn quýt, yêu thương nhau tới từng tế bào và cũng ngọt ngào như những lời người ta hay hát trong các bản tình ca. Ấy vậy mà vào một ngày không nắng, không mưa tôi và người đó chẳng còn là gì của nhau nữa. Tôi vật lộn trong những mất mát bất chợt ấy. Ban ngày tôi vẫn cười nói với tất cả mọi người, nhưng khi đêm xuống một nỗi buồn mênh mang như biển rộng bao phủ lấy tôi, những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra ướt cả chiếc gối. Nhiều đêm như vậy trôi qua, nhiều ngày như vậy tiếp diễn… Giận hơn cả là trong nỗi đau khổ dằn vặt khôn nguôi lại là nỗi nhớ đến quặn thắt cõi lòng. À thì ra chỉ mình tôi là người còn tình cảm trong mối quan hệ đổ vỡ ấy.
Tôi lạc lối trong chính câu chuyện của mình, vẽ vời thế nào cũng không thấy dù chỉ là một cánh cửa nhỏ để bước ra. Vào lúc tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi, tôi đọc được một câu như thế này: “Chúng ta trong cuộc đời, nhất định sẽ có lần bị người khác tổn thương và làm tổn thương người khác, không thể tránh khỏi được. Đôi khi, điều đó tự nhiên đến mà không phải lỗi do ai cả, chỉ là sự tác hợp nhầm lẫn của duyên trời. Không sớm thì muộn, cái khoảnh khắc chúng ta phải đối diện với tình cảm của mình cũng tới, để rồi sau này, dù cho người từ chối mình hay mình từ chối người, cũng coi như đánh mất một đoạn tình cảm và những kỳ vọng rất chân thành nơi nhau.” Đây là câu nói được trích từ cuốn “Bình thản đối diện nhẹ nhàng bước qua” của tác giả Du Phong. Câu nói ấy dẫn tôi vào một thế giới khác, một thế giới thực tế hơn. Ở thế giới đó tôi không còn cố chấp với những mất mát mà thay vào đó là học cách chấp nhận và bước qua.
Mỗi một trang sách lại là một bài học, một cách sống, một sự giải thoát khỏi những khúc mắc mà bấy lâu cứ quẩn quanh mãi chẳng thể rời đi. Có những dòng khi đọc đến khiến tôi bật khóc vì nghĩ đến câu chuyện buồn bã của mình trong quá khứ, nhưng cũng lạ thay sau khi gập toàn bộ cuốn sách lại cõi lòng tôi lại thanh thản vô cùng. An yên và tự tại. Bởi vì tôi đã thực sự nhận ra trong cuộc đời của một con người ngoài tình yêu nam nữ ra thì còn vô vàn tình yêu khác. Quan trọng hơn cả đó là tình yêu gia đình và yêu chính bản thân mình. Đây là hai tình yêu lớn mà chúng ta không bao giờ được quên.
Nếu bạn đang lạc lối như tôi đã từng thì hãy tìm tới những cuốn sách có nội dung tích cực như trên. Hãy dùng toàn bộ tâm trí của mình để đọc và cảm nhận chúng. Hãy học cách buông bỏ giống tôi. Buông bỏ ở đây không có nghĩa là chúng ta phải quên, phải xóa hết hình bóng của một người nào đó khỏi đầu mình, mà đơn giản chỉ là chúng ta không còn đau khi nghĩ đến họ nữa mà thôi!
– Gi (11:02 – 21/12/2020)
Trích dẫn Bình thản đối diện, nhẹ nhàng bước qua
“Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, hãy tha thứ cho tất cả những người và những chuyện đã làm bạn tổn thương. Nhắm mắt lại, dọn dẹp trái tim mình, những gì đã qua cứ để nó qua đi.
Cho dù hôm nay có xảy ra chuyện tồi tệ đến mức nào thì cũng đừng buồn phiền.
Cuộc đời không dài, hãy dùng thái độ can tâm tình nguyện, sống một cuộc đời an yên, tự tại.”
“Em sẽ mang theo những điều tốt đẹp về anh, nhưng không phải để tự làm khổ mình vì những dòng nước mắt. Em đã chọn buông bỏ và chấp nhận, đã chọn đứng dậy và bước tiếp, đã chọn sẽ không ảo tưởng về anh thêm một lần nào. Chỉ là, trong những dịp kỷ niệm như thế này, em tự cho phép bản thân mình ôn lại chút ngọt ngào của một mối tình đã qua, để thấy mình từng biết yêu và nhắc mình phải luôn tin vào sự tồn tại của tình yêu, dù trong hoàn cảnh nào.
Sau này, khi nhìn lại con đường mình đã đi qua, em sẽ mỉm cười với tất cả. Nhưng nụ cười đó không trọn vẹn, mà sẽ thoảng một chút nuối tiếc khi chạm phải những ký ức về anh. Nhưng mà không sao hết, dù thế nào, em cũng đã tha thứ cho anh và cho phép bản thân mình thanh thản.”
“Cho đến cuối cùng, trong em không còn khao khát tái hợp với anh, cũng không còn mong muốn tìm được một người giống anh hay có khả năng thay thế đi tất cả những kí ức thuộc về anh. Mà cuối cùng em chỉ mong có ai đó cảm thông và thấu hiểu tất cả những gì em phải trải qua, để cùng em sống cho trọn vẹn những tháng ngày còn lại, trong thanh thản”
“Anh ấy nói em thích hợp để yêu hơn là cưới, anh ạ !”
Cô gái nhỏ bắt đầu câu chuyện với tôi bằng một câu nói rất buồn.
Làm gì có người phụ nữ nào thích hợp để yêu hơn là cưới? Chỉ có những người đàn ông chủ đích đến với phụ nữ không phải để xác định cưới, mà là chơi bời qua đường, nên mới mang cả tá lý do ra biện hộ cho sự vô trách nhiệm của mình sau khi đã có được điều mình muốn mà thôi. Khi còn yêu, hay đúng hơn là khi anh còn đang cố gắng chinh phục trái tim cô gái ấy, thì anh nhìn đâu chẳng thấy cô ấy dễ thương, xinh đẹp, cuốn hút, thú vị…bởi khi ấy anh chưa chiếm hữu được cô ấy hoàn toàn. Còn đến khi đã chinh phục được rồi, khi bắt buộc phải lựa chọn con đường gắn bó lâu dài hơn, thì trong anh tự dưng thấy nặng nề vì sợ trách nhiệm, tự dưng anh lại thấy cô ấy không còn gì để khám phá nữa, rồi anh tự hỏi “không biết đây có phải người con gái cuối cùng không?”. Anh thấy anh tệ chưa?
Người phụ nữ nào cũng thích hợp để yêu, nếu như anh đủ chân thành. Và người phụ nữ nào cũng thích hợp để cưới, nếu như anh đủ nghiêm túc. Đến với cô ấy vào lúc cô ấy đang khao khát một tình yêu, thì hãy kiên nhẫn mà ở lại, cùng cô ấy thay đổi, bao dung, chịu đựng và chấp nhận nhau, để mà cố gắng cho nhau một cuộc đời hạnh phúc, chứ không phải chỉ là những khoảnh khắc hạnh phúc. Nếu cô ấy còn trẻ con, chắc gì anh đã đủ người lớn? Nếu tính cách cô ấy còn nhiều thiếu sót, chắc gì thứ anh làm, anh nghĩ đã đúng đắn hoàn toàn? Bởi vậy mới nói, không có người phụ nữ nào sinh ra chỉ để yêu và sinh ra chỉ để cưới, người ta có đi được với nhau tới cùng không, chính là ở sự chân thành và kiên nhẫn. Anh không hoàn hảo, vậy nên đừng bắt cô ấy phải trở thành một hình mẫu “để cưới” của anh.