Lần cập nhật gần nhất July 30th, 2020 - 02:49 pm

Bố Là Bà Giúp Việc được chuyển thể thành bộ phim nằm trong top 100 phim hài hước nhất thế kỷ 20. Bà giúp việc mới tới người to uỵch, mặt bứ phấn, trông rõ là kém duyên. Vậy mà lũ trẻ đứa nào cũng thích bà, chả là vì chúng biết bà là bố Daniel chứ chẳng ai xa lạ. Chỉ mẹ Miranda là không biết.
Để có thêm thời gian bên các con, Daniel đã phải đóng giả bà Doubtfire tới nhà vợ cũ xin làm giúp việc. Có biết bao tình huống dở khóc dở cười bởi Daniel cứ quên mình đang là bà Doubtfire. Những lần như thế lũ trẻ lại được chứng kiến tài diễn xuất cũng như sự giảo hoạt của bố chúng.
- Review Bố là bà giúp việc (2)
- Trích dẫn Bố là bà giúp việc
Review Bố là bà giúp việc (2)
BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC – CON CẦN MỘT “DÒNG SÔNG ÊM ĐỀM”
Nhắc đến bố, ai trong chúng ta cũng đều nhớ tới người cha mạnh mẽ, kiên cường, luôn là điểm tựa vững vàng cho cả gia đình. Thế mà Anne Fine lại nhắc tới một ông bố “là bà giúp việc”. Sao bố lại là giúp việc nhỉ? Mà lại còn là “bà giúp việc”? Những điều mâu thuẫn ấy khơi gợi trí tò mò của người đọc, khiến chúng ta không thể rời mắt khỏi trang sách.
Daniel – một diễn viên kịch nam đã lập gia đình, có ba đứa con ngoan ngoãn. Thế nhưng thay vì được sống một cuộc sống yên ổn, Daniel lại phải chịu một “kịch bản” quá éo le: thất nghiệp, ly dị với vợ, chỉ có thể gặp ba đứa con vào chiều thứ ba mỗi tuần. Anh không có việc làm, không có tiền lương nên mọi thứ trong cuộc sống trở nên lộn xộn và tạm bợ. Gần như trái ngược với anh, Miranda – vợ cũ của Daniel lại có một cuộc sống khá thoải mái. Ba đứa con ngoan ngoãn, một căn nhà tiện nghi, những mối quan hệ ngọt ngào và một công việc bận rộn nhưng ổn định. Miranda làm giám đốc công ty thiết bị ánh sáng, và công việc chiếm phần lớn thời gian của cô. Hầu hết những ngày trong tuần, Miranda trở về nhà trong trạng thái kiệt sức và không thể quan tâm tới ba đứa nhỏ. Miranda cũng không muốn cho con sang ở cùng với bố Daniel của chúng, chính vì vậy, Miranda quyết định thuê một người giúp việc chăm nom lũ trẻ. Qua vài cuộc điện thoại, cô tìm được một bà giúp việc trong mơ: không hút thuốc, không bừa bãi, không cho lũ trẻ ăn đồ ăn sẵn, yêu quý trẻ con.Bà Doubtfire cao lớn với khuôn mặt bự phấn trông cực kỳ kém duyên nhưng lại rất được lũ trẻ yêu thích. Bà làm món bánh kẹp ngon tuyệt và rất am hiểu chăm sóc cây cối. Bà sắp xếp nhà cửa gọn gàng (dù ba đứa nhóc biết thừa đó không phải là công sức của bà) và uốn nắn ba chị em từng xíu một, hệt như lũ trẻ là con của bà. Không chỉ vậy, càng ở lâu, Miranda càng cảm thấy bà Doubtfire là một món quà từ thiên đường. Không những khiến cho lũ trẻ ngoan ngoãn và tự lập hơn, bà Doubtfire còn giúp cô thấy thoải mái khi trò chuyện và trải lòng, lắng nghe sự giận dữ của cô về tên chồng cũ tệ bạc.
Còn về Daniel, lúc đầu anh cũng hết sức tức giận khi thấy Miranda có ý định thuê người giúp việc, xong mọi chuyện cũng lắng dần. Những cuộc gọi điện cắt ngang bữa cơm từ Daniel ít dần, anh cũng dần thôi không làm phiền mẹ con Miranda nữa. Những trò bạo lực trong tưởng tượng của Daniel đối với người vợ cũ cũng giảm hẳn. Đơn giản là vì anh đã tìm cho mình một vai diễn hoàn hảo nhất – bà Doubtfire – người giúp việc trong nhà Miranda. Trái với sự lo lắng về một cuộc “chiến tranh” có thể bùng nổ bất cứ lúc nào của ba đứa con, Daniel tận hưởng cảm giác thích thú khi “xỏ mũi” cô vợ cũ ngay trong căn nhà của chính mình. Anh tự tin có thể diễn vai bà Doubtfire thành thục nhất, nhưng khi bỏ lớp trang điểm đậm của mình xuống, anh hiểu được “đời không phải là vở kịch”, bởi vậy với lời đề nghị “diễn một gia đình hạnh phúc” của đứa con trai, Daniel không khỏi cáu giận. Người ta chỉ có thể diễn hạnh phúc một lúc, không thể diễn cả đời. Và vở kịch của bà Doubtfire cũng vậy, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Mọi việc vỡ lở. Miranda tức giận tột cùng. Daniel cương quyết đối đầu. Chỉ có lũ trẻ là tổn thương. Chúng mệt mỏi trước sự ích kỉ của bố mẹ, chúng bật khóc vì sợ hãi, chúng giận dữ vì quá đau buồn. “Ngày mưa không thích hợp để lợp nhà.” Trước sự rạn vỡ hoàn toàn của bố mẹ, ba đứa trẻ đã tự đứng dậy, xốc lại tinh thần và hàn gắn vết thương gia đình. Có những cái sai không thể sửa, càng chắp vá sẽ càng hỏng hóc. Cũng có những điều trên đời mất đi sẽ đổi lại sự yên bình. Bà Doubtfire đi hẳn, không bao giờ trở lại nữa. Nhưng chính bà Doubtfire đã khiến Miranda và Daniel học được cách hiểu nhau, biết cách tạo dựng và trân trọng hạnh phúc. Kết lại câu chuyện là những câu quen thuộc trong tập truyện mà cô con gái út yêu thích: ““Hàng trăm người đã đi tìm Dòng Sông Phẳng Lặng. Nước sông êm ả và phẳng lặng như gương. Ai uống nước sông cũng cảm thấy thật yên bình. Những gia đình sống bên cạnh Dòng Sông Phẳng Lặng không bao giờ cãi nhau…”. Vĩ thanh của câu chuyện không phải là một gia đình đầy đủ sum họp, nó là sự thấu hiểu, trân trọng và đem lại cuộc sống yên bình, đó mới là điều có ý nghĩa cho tất cả các nhân vật.
Gấp cuốn sách lại, người đọc mới thấy những ý nghĩa mà “Bố là bà giúp việc” đem tới thấm vào tận đáy lòng mình. Đó có lẽ là lời khuyên về việc sống thật, sống là chính mình để đổi lấy hạnh phúc, đừng để lớp mặt nạ dày cộm đem lại thứ bình yên giả dối. Người với người, có lẽ cần sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều hơn.
– Ngọc Hoa
Sau khi li dị, Miranda giành quyền nuôi ba con, chỉ cho chúng gặp ông bố Daniel một tuần hai lần. Mặc dù vô cùng bận bịu, cô không chịu gửi con sang cho Daniel trông và luôn cố để bọn trẻ gần gũi anh càng ít càng tốt. Nhiều lần bốn bố con Daniel bàn nhau sẽ “nổi dậy” chống trả. Nhưng rồi chỉ cần nhìn thấy Miranda là cuộc “nổi dậy” ấy chết yểu, để lại nỗi bực tức đóng cục đóng hòn trong lòng Daniel, song anh cũng chỉ dám tiêu diệt cô bằng súng trường, thòng lọng… trong tưởng tượng.
Biết Miranda tìm người giúp việc để thay cô trông nom bọn trẻ và dọn dẹp nhà cửa, Daniel – vốn là diễn viên thất nghiệp – đã đóng giả phụ nữ để tới nhà vợ cũ xin việc. Ngay từ lần đầu tiên bà Doubtfire tới nhà, lũ trẻ đã nhận ra đó là bố chúng và bốn bố con cùng vào hùa để qua mắt Miranda.
Daniel vẫn bị vợ chê vì ăn ở luộm thuộm, nhưng khi anh hóa thân vào bà Doubtfire thì cô lại không chê vào đâu được. Từ khi có bà Doubtfire tới giúp việc, nhà Miranda lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ. Cô đi làm về là được nằm nghỉ ngơi bên lò sưởi ấm áp, lũ trẻ ngoan ngoãn và chăm học hẳn, không những thế, mấy cây cảnh sắp chết rũ trong nhà cũng được cứu sống.
Miranda nhận thấy từ ngày có bà Doubtfire, mọi thứ trong cuộc sống của cô đều suôn sẻ, ngoại trừ ông chồng cũ Daniel là thỉnh thoảng gây khó dễ cho cô vì cứ đòi thêm thời gian bên lũ trẻ. Bực mình với chồng cũ, Miranda nghĩ cách chơi anh một vố thật bẽ mặt. Chả là cô được bà hàng xóm Hooper cho hay Daniel làm người mẫu khỏa thân cho lớp vẽ của bà ta, mà sắp tới họ chưa có chỗ nào học nên muốn học nhờ nhà cô. Cô đã đồng ý vì muốn anh chồng cũ phiền phức phải mất mặt khi đứng khỏa thân trước sự chứng kiến của các con. Vậy là vô tình cô đã đẩy Daniel vào tình huống khó khăn hơn gấp bội: đóng đồng thời hai vai – Bà Doubtfire kiêm Người mẫu khỏa thân. Liệu rằng Miranda có phát hiện ra trò đùa bấy lâu nay của bố con Daniel không? Nếu cô phát hiện ra thì sẽ ra sao?
Bố là bà giúp việc là câu chuyện hài hước dí dỏm. Nhưng sau mỗi nụ cười lại phảng phất nỗi cay đắng của một gia đình đổ vỡ. Tác giả Anne Fine đã chọn được một cốt truyện độc đáo, vừa có đất thể hiện văn phong hài hước vốn có của mình lại vừa thể hiện sự tinh tế trong miêu tả tâm lý nhân vật.
Trong câu chuyện, sự va đập của hai tính cách trái ngược giữa Miranda và Daniel làm thành nỗi bức bối âm ỉ, lâu lâu lại bùng nổ thành những trận đấu khẩu nảy lửa, để rồi người phải hứng chịu lại chính là ba đứa trẻ nhỏ. Mỗi đứa thể hiện nỗi đau một cách khác nhau. Lạ lùng nhất là Peter, mỗi lần bố mẹ cãi vã là thằng bé thường ngân nga, “tiếng ngân nga yếu ớt không thành giai điệu thể hiện nỗi đau bị kìm nén”. Những hằn học giữa hai vợ chồng Daniel và Miranda, những nỗi đau mà ba chị em Lydia phải chịu đựng khi chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã… tất cả đều được thể hiện hết sức tinh tế, hài hước mà không kém phần chua chát.
Phần đầu Bố là bà giúp việc có thể nói là phần của tiếng cười, tiếng cười lên tới cao trào thì rơi vào nước mắt. Tuy thế, cần có nước mắt thì mới giải quyết nổi xung đột gia đình ấy, những giọt nước mắt của lũ trẻ đã giúp bố mẹ chúng hiểu ra sự vô tâm ích kỷ của mình bao năm qua.
Tờ Independent đã không hề quá lời khi nhận định: Anne Fine có thể mang đến cho bạn tiếng cười nhưng cũng có thể lấy đi của bạn nước mắt. Bà là một báu vật mà nếu giữ riêng cho thiếu nhi thôi thì uổng quá!