Lần cập nhật gần nhất July 30th, 2020 - 02:49 pm
Bố Là Bà Giúp Việc được chuyển thể thành bộ phim nằm trong top 100 phim hài hước nhất thế kỷ 20. Bà giúp việc mới tới người to uỵch, mặt bứ phấn, trông rõ là kém duyên. Vậy mà lũ trẻ đứa nào cũng thích bà, chả là vì chúng biết bà là bố Daniel chứ chẳng ai xa lạ. Chỉ mẹ Miranda là không biết.
Để có thêm thời gian bên các con, Daniel đã phải đóng giả bà Doubtfire tới nhà vợ cũ xin làm giúp việc. Có biết bao tình huống dở khóc dở cười bởi Daniel cứ quên mình đang là bà Doubtfire. Những lần như thế lũ trẻ lại được chứng kiến tài diễn xuất cũng như sự giảo hoạt của bố chúng.
Review Bố là bà giúp việc (2)
BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC – CON CẦN MỘT “DÒNG SÔNG ÊM ĐỀM”
Nhắc đến bố, ai trong chúng ta cũng đều nhớ tới người cha mạnh mẽ, kiên cường, luôn là điểm tựa vững vàng cho cả gia đình. Thế mà Anne Fine lại nhắc tới một ông bố “là bà giúp việc”. Sao bố lại là giúp việc nhỉ? Mà lại còn là “bà giúp việc”? Những điều mâu thuẫn ấy khơi gợi trí tò mò của người đọc, khiến chúng ta không thể rời mắt khỏi trang sách.
Daniel – một diễn viên kịch nam đã lập gia đình, có ba đứa con ngoan ngoãn. Thế nhưng thay vì được sống một cuộc sống yên ổn, Daniel lại phải chịu một “kịch bản” quá éo le: thất nghiệp, ly dị với vợ, chỉ có thể gặp ba đứa con vào chiều thứ ba mỗi tuần. Anh không có việc làm, không có tiền lương nên mọi thứ trong cuộc sống trở nên lộn xộn và tạm bợ. Gần như trái ngược với anh, Miranda – vợ cũ của Daniel lại có một cuộc sống khá thoải mái. Ba đứa con ngoan ngoãn, một căn nhà tiện nghi, những mối quan hệ ngọt ngào và một công việc bận rộn nhưng ổn định. Miranda làm giám đốc công ty thiết bị ánh sáng, và công việc chiếm phần lớn thời gian của cô. Hầu hết những ngày trong tuần, Miranda trở về nhà trong trạng thái kiệt sức và không thể quan tâm tới ba đứa nhỏ. Miranda cũng không muốn cho con sang ở cùng với bố Daniel của chúng, chính vì vậy, Miranda quyết định thuê một người giúp việc chăm nom lũ trẻ. Qua vài cuộc điện thoại, cô tìm được một bà giúp việc trong mơ: không hút thuốc, không bừa bãi, không cho lũ trẻ ăn đồ ăn sẵn, yêu quý trẻ con.Bà Doubtfire cao lớn với khuôn mặt bự phấn trông cực kỳ kém duyên nhưng lại rất được lũ trẻ yêu thích. Bà làm món bánh kẹp ngon tuyệt và rất am hiểu chăm sóc cây cối. Bà sắp xếp nhà cửa gọn gàng (dù ba đứa nhóc biết thừa đó không phải là công sức của bà) và uốn nắn ba chị em từng xíu một, hệt như lũ trẻ là con của bà. Không chỉ vậy, càng ở lâu, Miranda càng cảm thấy bà Doubtfire là một món quà từ thiên đường. Không những khiến cho lũ trẻ ngoan ngoãn và tự lập hơn, bà Doubtfire còn giúp cô thấy thoải mái khi trò chuyện và trải lòng, lắng nghe sự giận dữ của cô về tên chồng cũ tệ bạc.
Còn về Daniel, lúc đầu anh cũng hết sức tức giận khi thấy Miranda có ý định thuê người giúp việc, xong mọi chuyện cũng lắng dần. Những cuộc gọi điện cắt ngang bữa cơm từ Daniel ít dần, anh cũng dần thôi không làm phiền mẹ con Miranda nữa. Những trò bạo lực trong tưởng tượng của Daniel đối với người vợ cũ cũng giảm hẳn. Đơn giản là vì anh đã tìm cho mình một vai diễn hoàn hảo nhất – bà Doubtfire – người giúp việc trong nhà Miranda. Trái với sự lo lắng về một cuộc “chiến tranh” có thể bùng nổ bất cứ lúc nào của ba đứa con, Daniel tận hưởng cảm giác thích thú khi “xỏ mũi” cô vợ cũ ngay trong căn nhà của chính mình. Anh tự tin có thể diễn vai bà Doubtfire thành thục nhất, nhưng khi bỏ lớp trang điểm đậm của mình xuống, anh hiểu được “đời không phải là vở kịch”, bởi vậy với lời đề nghị “diễn một gia đình hạnh phúc” của đứa con trai, Daniel không khỏi cáu giận. Người ta chỉ có thể diễn hạnh phúc một lúc, không thể diễn cả đời. Và vở kịch của bà Doubtfire cũng vậy, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Mọi việc vỡ lở. Miranda tức giận tột cùng. Daniel cương quyết đối đầu. Chỉ có lũ trẻ là tổn thương. Chúng mệt mỏi trước sự ích kỉ của bố mẹ, chúng bật khóc vì sợ hãi, chúng giận dữ vì quá đau buồn. “Ngày mưa không thích hợp để lợp nhà.” Trước sự rạn vỡ hoàn toàn của bố mẹ, ba đứa trẻ đã tự đứng dậy, xốc lại tinh thần và hàn gắn vết thương gia đình. Có những cái sai không thể sửa, càng chắp vá sẽ càng hỏng hóc. Cũng có những điều trên đời mất đi sẽ đổi lại sự yên bình. Bà Doubtfire đi hẳn, không bao giờ trở lại nữa. Nhưng chính bà Doubtfire đã khiến Miranda và Daniel học được cách hiểu nhau, biết cách tạo dựng và trân trọng hạnh phúc. Kết lại câu chuyện là những câu quen thuộc trong tập truyện mà cô con gái út yêu thích: ““Hàng trăm người đã đi tìm Dòng Sông Phẳng Lặng. Nước sông êm ả và phẳng lặng như gương. Ai uống nước sông cũng cảm thấy thật yên bình. Những gia đình sống bên cạnh Dòng Sông Phẳng Lặng không bao giờ cãi nhau…”. Vĩ thanh của câu chuyện không phải là một gia đình đầy đủ sum họp, nó là sự thấu hiểu, trân trọng và đem lại cuộc sống yên bình, đó mới là điều có ý nghĩa cho tất cả các nhân vật.
Gấp cuốn sách lại, người đọc mới thấy những ý nghĩa mà “Bố là bà giúp việc” đem tới thấm vào tận đáy lòng mình. Đó có lẽ là lời khuyên về việc sống thật, sống là chính mình để đổi lấy hạnh phúc, đừng để lớp mặt nạ dày cộm đem lại thứ bình yên giả dối. Người với người, có lẽ cần sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều hơn.
– Ngọc Hoa
Sau khi li dị, Miranda giành quyền nuôi ba con, chỉ cho chúng gặp ông bố Daniel một tuần hai lần. Mặc dù vô cùng bận bịu, cô không chịu gửi con sang cho Daniel trông và luôn cố để bọn trẻ gần gũi anh càng ít càng tốt. Nhiều lần bốn bố con Daniel bàn nhau sẽ “nổi dậy” chống trả. Nhưng rồi chỉ cần nhìn thấy Miranda là cuộc “nổi dậy” ấy chết yểu, để lại nỗi bực tức đóng cục đóng hòn trong lòng Daniel, song anh cũng chỉ dám tiêu diệt cô bằng súng trường, thòng lọng… trong tưởng tượng.
Biết Miranda tìm người giúp việc để thay cô trông nom bọn trẻ và dọn dẹp nhà cửa, Daniel – vốn là diễn viên thất nghiệp – đã đóng giả phụ nữ để tới nhà vợ cũ xin việc. Ngay từ lần đầu tiên bà Doubtfire tới nhà, lũ trẻ đã nhận ra đó là bố chúng và bốn bố con cùng vào hùa để qua mắt Miranda.
Daniel vẫn bị vợ chê vì ăn ở luộm thuộm, nhưng khi anh hóa thân vào bà Doubtfire thì cô lại không chê vào đâu được. Từ khi có bà Doubtfire tới giúp việc, nhà Miranda lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ. Cô đi làm về là được nằm nghỉ ngơi bên lò sưởi ấm áp, lũ trẻ ngoan ngoãn và chăm học hẳn, không những thế, mấy cây cảnh sắp chết rũ trong nhà cũng được cứu sống.
Miranda nhận thấy từ ngày có bà Doubtfire, mọi thứ trong cuộc sống của cô đều suôn sẻ, ngoại trừ ông chồng cũ Daniel là thỉnh thoảng gây khó dễ cho cô vì cứ đòi thêm thời gian bên lũ trẻ. Bực mình với chồng cũ, Miranda nghĩ cách chơi anh một vố thật bẽ mặt. Chả là cô được bà hàng xóm Hooper cho hay Daniel làm người mẫu khỏa thân cho lớp vẽ của bà ta, mà sắp tới họ chưa có chỗ nào học nên muốn học nhờ nhà cô. Cô đã đồng ý vì muốn anh chồng cũ phiền phức phải mất mặt khi đứng khỏa thân trước sự chứng kiến của các con. Vậy là vô tình cô đã đẩy Daniel vào tình huống khó khăn hơn gấp bội: đóng đồng thời hai vai – Bà Doubtfire kiêm Người mẫu khỏa thân. Liệu rằng Miranda có phát hiện ra trò đùa bấy lâu nay của bố con Daniel không? Nếu cô phát hiện ra thì sẽ ra sao?
Bố là bà giúp việc là câu chuyện hài hước dí dỏm. Nhưng sau mỗi nụ cười lại phảng phất nỗi cay đắng của một gia đình đổ vỡ. Tác giả Anne Fine đã chọn được một cốt truyện độc đáo, vừa có đất thể hiện văn phong hài hước vốn có của mình lại vừa thể hiện sự tinh tế trong miêu tả tâm lý nhân vật.
Trong câu chuyện, sự va đập của hai tính cách trái ngược giữa Miranda và Daniel làm thành nỗi bức bối âm ỉ, lâu lâu lại bùng nổ thành những trận đấu khẩu nảy lửa, để rồi người phải hứng chịu lại chính là ba đứa trẻ nhỏ. Mỗi đứa thể hiện nỗi đau một cách khác nhau. Lạ lùng nhất là Peter, mỗi lần bố mẹ cãi vã là thằng bé thường ngân nga, “tiếng ngân nga yếu ớt không thành giai điệu thể hiện nỗi đau bị kìm nén”. Những hằn học giữa hai vợ chồng Daniel và Miranda, những nỗi đau mà ba chị em Lydia phải chịu đựng khi chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã… tất cả đều được thể hiện hết sức tinh tế, hài hước mà không kém phần chua chát.
Phần đầu Bố là bà giúp việc có thể nói là phần của tiếng cười, tiếng cười lên tới cao trào thì rơi vào nước mắt. Tuy thế, cần có nước mắt thì mới giải quyết nổi xung đột gia đình ấy, những giọt nước mắt của lũ trẻ đã giúp bố mẹ chúng hiểu ra sự vô tâm ích kỷ của mình bao năm qua.
Tờ Independent đã không hề quá lời khi nhận định: Anne Fine có thể mang đến cho bạn tiếng cười nhưng cũng có thể lấy đi của bạn nước mắt. Bà là một báu vật mà nếu giữ riêng cho thiếu nhi thôi thì uổng quá!
Trích dẫn Bố là bà giúp việc
Daniel nhấc ổ bánh mì nóng ở khay nướng ra đặt vào đĩa. Chiếc bánh phồng lên và bốc khói nghi ngút vài giây rồi xẹp lép.
“Ồ!”
“Gần hoàn hảo nhỉ!”
“Mẹ bảo nướng lâu quá là toàn bị thế đấy bố ạ.”
Nhưng Daniel không đồng tình.
“Không phải là bố nuớng lâu quá,” anh nói. “Mà là cái bánh phải đợi quá lâu. Giống như bố ấy, nó đã phải đợi tận bốn mươi phút thì mẹ các con mới chịu đưa các con tới đây.”
Nghe bố chỉ trích mẹ, Lydia mím chặt môi.
“Mẹ bảo đường tắc lắm mà bố.”
Đến lượt Daniel mím chặt môi.
“Đúng rồi, mẹ con vẫn chưa quen với giao thông nơi cô ta sống, cứ ra đường là cô ta thấy nó lạ lùng ghê lắm. Cô ta mới chỉ sống ở đây có ba mươi lăm năm, mới được non nửa đời người thôi. Mà lái xe thì mới chỉ được nửa của cái non nửa đấy. Lái xe đưa các con tới đây vào thứ Ba mỗi tuần thì mới được hai năm. Vậy nên, rõ ràng mẹ con lái xe chưa thạo, và mật độ giao thông đông đúc luôn khiến cô ta ngạc nhiên.”
Lydia bậm bục:
“Bố cũng biết cuộc sống của người mẹ đơn thân như mẹ đâu có dễ dàng gì.”
Daniel ngồi ngay người lên.
“Con không cần phải nói với bố điều đó,” anh nhắc nhở con gái. “Bố cũng là ông bố đơn thân đấy. Vậy mà mẹ có ba đứa để bầu bạn gần như cả tuần, bố thì không. Và hôm nay các con lại đến muộn bốn mươi phút, y như mọi lần. Thế là bố mất bốn mươi phút ở bên các con, mà thời gian bố được ở bên các con thì có là bao. Lại bốn mươi phút nữa bị mất do mẹ các con không thèm đến đúng giờ như thường lệ và không thèm mảy may để ý tới cảm xúc của bố.”
Cả ba đứa trẻ đều ngừng nhai, nhưng Daniel không hề để ý. Anh lại đeo bộ mặt ban nãy. Môi dẩu ra, mặt quạu quọ, anh với tay tới ngăn kéo ở đầu bàn lôi con dao lạng thịt tưởng tượng ra, tay kia kéo bình trà lại. Vẫn giữ nguyên bộ mặt đến rợn người ấy, anh chậm rãi và cẩn thận dùng con dao vô hình cắt cái cổ ảo của bình trà.
Christopher thở dài. Môi Natalie trề ra như thể sắp òa khóc.
“Ôi, bố đừng làm chuyện kỳ cục thế nữa đi bố!” Lydia không nhịn dược phải lên tiếng trách móc bố. “Bố sắp làm cho Natalie khóc rồi kìa. Chẳng phải bố luôn rầy la chúng con về chuyện đó sao? Vậy mà giờ bố lại làm thế.” Nói xong cô nàng quay phắt sang phía em. “Đừng có mít ướt như thế, Natty. Bố
không làm chiếc bình đau đâu. Bố cũng không làm mẹ đau đâu. Bố chỉ đang giận thôi. Bố không kiểm soát được bản thân. Em chỉ cần lờ bố đi là xong.”
“Chị con nói đúng đấy,” Daniel lên tiếng đầy vẻ hối lỗi. “Chị con nói không sai. Bố không thể kiểm soát được bản thân.” Anh khuỵu gối ngồi xuống trước ghế của Natalie. “Con chỉ cần lờ bố đi là xong.”
“Cũng chẳng biết thế nào,” Christopher thở dài.
“Cũng chẳng biết thế nào,” Natalie nhắc lại. Cô nàng vỗ nhẹ thân hình gầy guộc của bố, ra dáng người lớn. “Cũng chẳng biết thế nào,” cô bé nhắc lại lần nữa, rồi lễ độ nói thêm: “Bố đứng lên đi ạ.”
“Cảm ơn con,” Daniel lên tiếng. Anh đứng dậy, phủi phủi đầu gối. “Bố hứa là bố sẽ tốt hơn. Bố sẽ dành thời gian còn lại của ngày hôm nay để luyện tập, và chắc chắn khi mẹ đưa các con tới đây vào thứ Sáu thì bố đã trở thành ông bố hoàn hảo rồi.”
Lydia và Christopher bỗng ngồi thờ thẫn. Natalie nhận ra ngay, chiếc thìa đang đưa lên miệng cũng ngừng lại. Cô bé lo lắng nhìn chằm chằm Lydia rồi lại nhìn sang Christopher, đôi mắt dường như to hơn và long lanh hơn, rồi hai giọt nước mắt ngân ngấn, đầy ậng lên và rưng rưng chực trào ra.
Daniel rút từ trong túi chiếc khăn tay chấm bi tím và với qua bàn để đưa cho cô con gái bé bỏng. Natalie vùi mặt vào khăn khóc. Daniel đưa tay đón cô con gái bé nhỏ và cô bé vội trèo lên lòng bố khóc nức nở. Anh vòng tay ôm con gái và kéo đầu cô bé nép dưới cằm mình. Anh nói với hai đứa kia bằng một giọng nhã nhặn nhưng cứng rắn:
“Cuối tuần không có chuyện gì chứ, bố hy vọng thế? Thứ Sáu các con sẽ tới phải không? Bố không nhầm lịch, đúng không? Cuối tuần này là tới lượt bố được ở cùng các con đúng không?”
Lydia kéo dãn tất cả các cơ mặt hết cỡ để không còn bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào; nhưng Christopher vẫn ngồi xịu mặt. Mắt nó khẽ lướt qua ánh mắt đầy hoài nghi của bố và vô tình liếc đúng lá thư chưa bóc dựng cạnh túi đồ ăn cho chim.
Không qua được mắt Daniel.
“A ha!”
Ngay lập tức, những ý định tốt đẹp ban đầu tan biến. Quẳng vội Natalie tội nghiệp sang một bên, anh nhảy tới vồ lấy phong bì và xé toạc ra xem. Đôi mắt anh lướt nhanh lời nhắn ngắn ngủi, rồi nheo lại và ánh lên tia nhìn giận giữ.
Tay anh kẹp chặt mép tờ giấy, các đốt tay trở nên trắng bệch.
“Mụ phù thủy! Mụ phù thủy ích kỷ, vô tâm, thiếu suy nghĩ!”
“Bố!”
“Cướp trắng trợn những ngày cuối tuần của bố! Sao cô ta dám làm thế? Sao cô ta dám làm thế?”
“Bố, con xin bố!”
“Bố sẽ giết cô ta. Chắc chắn là thế. Thỉnh thoảng bố vẫn nghĩ mình sẽ cắt cổ cô ta một cách hả hê!”
“Đừng! Bố! Đừng!” Natalie nhảy phắt xuống ghế. Nước mắt chảy dài trên má, cô bé lao nhanh tới đấm thùm thụp vào người bố.
Lydia thực sự bị sốc.
“Bố! Vì Chúa!”
Christopher bối rối cực độ. Nó tuột khỏi ghế và nép bên cạnh chiếc lồng chim để tránh cơn thinh nộ của bố. Thằng bé ghét phải chứng kiến những cảnh thế này. Nó với tay để tìm kiếm sự an ủi ấm áp của con vật nhỏ bé và mũm mĩm màu xám. Thằng bé tự hỏi Hetty nghĩ sao về những cơn thịnh nộ dai dẳng nó phải chịu đựng kể từ ngày cậu chủ mua nó về. Ban đầu là những cuộc khẩu chiến nảy lửa ở trong bếp, rồi đến màn ném bát đĩa và thậm chí cả thức ăn. Christopher và Lydia trong lúc co rúm người lại ở một xó nào đó trong nhà thường thì dưới nôi của Natalie vì hai đứa cảm thấy đó là nơi bình yên nhất vẫn nghe thấy tiếng đổ vỡ cùng tiếng la hét kích động. Mỗi lần như thế chúng luôn tự hỏi Hetty trong chiếc lồng kia có an toàn không. Điều gì sẽ xảy ra nếu bố hoặc mẹ quăng vật gì đó sắc hoặc nhọn, thậm chí là hơi cứng một chút? Điều gì sẽ xảy ra nếu những thứ đó đập vào chiếc lồng, và lúc đó Hetty sẽ thế nào? Những lúc không khí bớt căng thẳng hơn, Christopher muốn xin phép mang chiếc lồng vào phòng mình; nhưng nó không biết phải giải thích sao với bố mẹ, sợ họ lại nổi cơn lôi đình, thế nên nó đành dẹp bỏ ý định đó.
Vì lẽ đó, Hetty phải chứng kiến tất cả những trận cãi vã nảy lửa; rồi cả những cuộc bàn tính lạnh lùng và thê thảm kéo dài hàng tuần, hàng tháng về vấn đề tiền nong, về rèm cửa, hỗ trợ nuôi con cái hay ai lấy cái bàn nào, ai giữ tấm ảnh nào. Những lần tranh cãi như thế có làm nó bỏ ăn hay không? Có làm nó ốm không? Và ngay cả bây giờ, rất lâu sau khi bố đã chuyển ra ở riêng và mang theo Hetty theo đúng đề nghị của mẹ, chỉ vì mẹ hy vọng có thể tận hưởng một cuộc sống yên ả hơn ở độ tuổi không còn son trẻ, vẫn bùng nổ những giây phút kinh khủng và bất ngờ này – dù rằng nó không còn thực sự đáng sợ, song cũng không dễ chịu chút nào.
Không biết nó có thấy phiền không nhỉ? Thằng bé ngân nga với Hetty bằng chất giọng nhẹ nhàng, không có giai điệu trong khi đưa tay vuốt nhẹ bộ lông của con chim. Đây là thứ âm thanh thằng bé luôn phát ra khi mọi thứ xung quanh trở nên thật khó chịu. Nó đem lại cho Chistopher cảm giác được lẩn trốn đằng sau một bức tường và cái âm thanh đều đều, buồn tẻ và ngốc nghếch đó luôn làm Daniel cảm thấy lo lắng.
Và nó phát huy tác dụng thật. Ngay khi tiếng ngân nga không thành giai điệu đó xâm lấn vào ý thức Daniel, anh liền cố hết sức đập tan tâm trạng gắt gỏng để quan tâm tới lũ trẻ.
Vứt lá thư đã khiến anh nổi khùng xuống đất, anh gỡ tay Natalie đang bám lấy chân mình ra và bế cô bé trở lại bàn ăn.
“Bố xin lỗi,” anh nói. “Bố lỡ lời. Bố không có ý như vậy. Bố hứa sẽ không nói những điều khó nghe về mẹ con nữa.”
“Bố không nói sẽ cắt cổ mẹ nữa chứ?”
“Bố không nói sẽ cắt cổ mẹ nữa.”
Natalie đành phải tin bố. Cô bé quệt nước mắt nước mũi vào tay áo khoác của bố, để lại những vệt nước lớn trên đó.
“Cũng chẳng biết thế nào,” cô bé đĩnh đạc nói.
“Thế mới là Natty của bố chứ.”
“Mẹ viết gì trong thư hả bố?”
“Con đừng để ý làm gì.”
“Nói cho con biết đi.”
“Không phải bây giờ con ạ.”
“Nói cho con biết đi bố.”
Daniel nhìn sang hai đứa lớn. Lydia đã quay ra đọc đống thư anh gửi các đoàn kịch tuần qua, trong thư anh nêu những thành tích đạt được và bày tỏ sẵn sàng tham gia diễn xuất. Anh thấy khá vui vì đã gửi thư cho những người bạn cũ ở nhà hát để hỏi xem họ có nghe ngóng được thông tin khả quan nào không. Christopher vẫn chăm chú với con chim cút. Hai đứa không đứa nào mảy may tỏ ra quan tâm tới nội dung lá thư mẹ chúng gửi, và giờ thì Daniel hiểu ra chúng đã tìm cách nào đó để đọc thư trước cả anh. Băn khoăn không biết chúng đã làm cách nào, Daniel giải thích với cô con gái nhỏ Natalie:
“Mẹ con nghĩ rằng Lydia và Christopher cần vài bộ quần áo mới. Nên mẹ sẽ giữ các con ở nhà vào tối thứ Sáu để sáng thứ Bảy đưa các con đi mua sắm. Vì thế tới giờ ăn trưa các con mới có thể đến chỗ bố được.”
“Rất có thể phải đến buổi trà chiều,” Christopher chua chát lẩm bẩm; và khi Lydia không hề lên tiếng bênh vực mẹ, cậu bé cố lấy hết can đảm nói: “Như thế không công bằng. Đó là ngày cuối tuần của bố. Mẹ đâu cần phải để đến tận bây giờ mới mua quần áo. Con thì chỉ cần tất thôi. Mà bố cũng có thể mua tất cơ mà.”
“Tất nhiên là bố có thể,” Daniel khẳng định. “Bố cũng có thể mua váy. Và giày thể dục, quần áo len, và thậm chí cả quần lót của con gái nữa.”
Nghe đến đó, Natalie cười thầm. Christopher bỗng ngân nga.
“Bất kỳ cái gì mẹ có thể mua, thì bố có thể mua khéo hơn! Bố có thể mua mọi thứ khéo hơn mẹ!”
– Trích đoạn trong Bố là bà giúp việc