Lần cập nhật gần nhất March 13th, 2024 - 01:41 pm
“Bổn vương ở đây” là câu chuyện về nhân duyên của vị thần minh thượng cổ Hành Chỉ thần quân và Bích Thương vương của Ma giới. Lần đầu 2 con tim đó rung động là khi chàng đang nhàm chán nên hóa kiếp xuống nhân gian làm phàm nhân yếu đuối, nàng bị trọng thương nên hóa thành con gà trụi lông ở nhân gian, tình cảm lớn dần trong tim nhưng vì trách nhiệm của bản thân, họ phải gạt đi tình yêu. Sức mạnh của tình yêu to lớn đến thế nào, cứ muốn kiềm nén là sẽ làm được ư???
Review Bổn vương ở đây (2)
“Nếu ta và thiên hạ chết. Chàng cứu ai?”
“Ta cứu thiên hạ nhưng sẽ chết cùng nàng.”Câu nói của vị Đế Vương kia. Tưởng đùa mà thật. Thân là của thiên hạ – Phải vì thiên hạ mà chống đỡ, không thể sống có tư tâm. Có lẽ chỉ đến phút cuối của cuộc đời, Hắn mới có thể vứt bỏ mọi trọng trách mà dành trọn tình yêu cho nàng!
Hành Chỉ là một vị thần như thế. Là một người chịu đựng tất cả gò bó của thế gian, của Tam giới! Thần ư? Hắn chỉ muốn làm một nam nhân!
Ngàn năm hiu quạnh nơi Thiên ngoại thiên, nhìn đám tiên hữu mất dần tan dần, để lại mình hắn nơi đó trói buộc với chúng sinh Tam giới! Hắn đã phải chấp nhận nhìn những gì mình yêu quí dần rời xa! Tâm hồn chịu nhiều gò bó, chịu nhiều mất mát cùng dần trở nên đạm mạc, thô cằn.
Hắn bị trói buộc với quá nhiều thứ. Ngay cả chết cũng không thể cho mình. Một chút tư tâm cũng không thể có…
Cuối cùng hắn gặp Thẩm Ly, một nữ hào kiệt. Một cô gái phải bảo vệ một giang sơn. Cô với Ma Tộc mà nói, chính là bảo kiếm. Là thanh kiếm sắc bén của Ma Tộc, có lẽ vì vậy mà cô không cho phép mình yếu đuối. Cô quá kiên cường so với một nữ nhân.
Cô và hắn gặp nhau. Tình yêu được thổi bùng. Nhưng một Hành Chỉ không thể có tư tâm, một Thẩm Ly phải bảo vệ một Ma Tộc. Hai người họ liệu có thể như những phu phụ bình thường để đến với nhau sao?
Hành Chỉ điềm tĩnh, nhưng vì yêu một người mà đóng băng vạn dặm Đông Hải, mặc kệ nghịch thiên đạo cũng muốn đem tro cốt nàng về. Hắn là thế! Yêu thầm lặng nhưng đau rạn vỡ.
Có lẽ cuối cùng, Hành Chỉ và Thẩm Ly được ở bên nhau là kết cục mà cả hai xứng được nhận. Đó là một kết cục có hậu đối với Thẩm Ly và Hành Chỉ.
Cái kết ấy nhìn về một khía cạnh khác lại khiến người ta cảm thấy đớn đau. Để có được hạnh phúc ấy. Mặc Phương đã hi sinh vì nàng. Phụng Lai cũng hi sinh vì nàng.
Mặc Phương là gian tế của Ma Tộc, hắn phản bội cả những huynh đệ thân tính nhất. Nhưng suy đến cùng, hắn vẫn chưa từng phản bội Thẩm Ly. Tình yêu hắn dành cho nàng đến cuối cùng vẫn vẹn nguyên. Hắn vì nàng mà phá hỏng đại sự, vì nàng mà phá hỏng kế hoạch của Phù Sinh. Đến cuối cùng vì nàng mà chết! Tình cảm hắn dành cho nàng giống như lớp sóng ngầm dưới lòng đại dương. Sâu lắng, trong trẻo mà dữ dội. Suốt cuộc thì hắn đã bị giày vò như thế nào giữa nàng và thù hận? Hắn giống như Hành Chỉ, bị trói buộc vào nhưng trọng trách không mong muốn. Nhưng hắn lựa chọn nàng, vì nàng phải gạt đi trọng trách ấy. Cho dù nàng có khướt từ, hắn vẫn lặng lẽ hi sinh vì nàng. Đó là Mặc Phương. Một nam tử si tình, ấm áp, trong trẻo …
Có lẽ đến khi thực sự chết, Mặc Phương vẫn không biết, Phất Dung vì hắn mà hóa điên. Sau cái chết của Mặc Phương, Phất Dung giường như trở nên quá lãnh đạm. Đã không còn là vì Phất Dung quân lăng nhăng ngày nào … Giống như đã trưởng thành sau đớn đau …
Nói về Phụng Lai, thật khiến người ta lại có chút xót xa. Cuộc tình giữa Phụng Lai và Lưu Vũ dừng khi còn dang dở, hắn chìm vào giấc ngủ ngàn năm. Khi tỉnh lại, thứ hắn quý trọng nhất – Lưu Vũ đã không còn. Tiếng thở dài khi hắn tình lại giống như nỗi thương nhớ ngàn năm kết tụ lại, nói cũng không thành lời. Cuộc đời hắn sống thực quá ít. Hạnh phúc hắn có thực như không, như một con gió thổi qua rồi đi mất. Tất cả những dấu vết để lại chỉ là đứa con gái chưa từng gặp – Thẩm Ly. Đến cuối cùng, hắn lựa chọn dùng mạng mình để cứu Thẩm Ly. Lựa chọn ấy cho dù là vì tiếp bước theo Lưu Vũ hay vì tình yêu với đứa con gái thì lựa chọn ấy vẫn có quá tàn nhẫn đối với hắn. Với cả Thầm Ly…
U Lan cũng yêu Hành Chỉ say đắm, giống như tính yêu đơn phương sâu nặng của Mặc Phương dành cho Thẩm Ly. Cô chấp nhận đè nén tình cảm của mình để giúp đỡ Thẩm Ly và Hành Chỉ. Chấp nhận chúc phúc cho người mình yêu với người con gái khác. Tình cảm của cô trong suốt, lúc có khi không như hạt sương mai trên đầu lá, nhẹ nhàng trong trẻo …
Câu truyện kết thúc lại với khung cảnh hạnh phúc của Hành Chỉ và Thẩm Ly. Chỉ là bao quanh hạnh phúc ấy vẫn nó nhưng sự hi sinh, mất mát vẫn mờ nhạt xung quanh …
Vẫn là có chút gì đó thê lương …
– Lê Hằng
Biết truyện từ những chương đầu được dịch, bị dụ nhảy hố nhưng vẫn nhất quyết chờ khi xong mới nhảy. Nhưng đùng một cái truyện được mua bản quyền, thế là ngưng, vậy mà khi đó mình lại điên lên lao vào đọc. Đúng là tìm ngược.
Cấu tứ truyện vẫn rất rành mạch và cuốn hút như hầu hết những truyện của chị Chín (Cửu Lộ Phi Hương), mình đặc biệt thích những truyện huyền huyễn của chỉ, kết hợp rất tài tình giữa cái vui với cái buồn, lúc cười lúc khóc, mà đặc biệt, “Bổn vương ở đây” có thể nói là truyện đặc sắc nhất trong những truyện từng được chuyển ngữ của chị Chín mà mình đã từng đọc. Mà người dịch cũng đã rất trau chuốt cho bản dịch của mình, về cơ bản, bản dịch mạch lạc và hút mắt độc giả, cũng chuyển tải được cảm xúc của nhân vật.
Nhân vật cũng không có nhiều đột phá lắm, là nữ Vương gia Ma giới và nam Thần quân của Thiên Ngoại Thiên. (Cái này chả biết nó là cái gì, chắc là Trời Trên Trời, hồi đó mình cứ tưởng Thiên đế là cao nhất rồi, giờ còn có cả thần ở Thiên Ngoại Thiên trên cả thiên đế, đúng là rối rắm.) Cái lạ ở truyện này nằm ở nhân vật nam, ở tính cách của chàng mà cũng ở thân phận của chàng nữa.
Nhân vật Thẩm Ly là kiểu nhân vật nữ anh hùng, cầm đao chém giặc, dũng mãnh ngang tàng, không có xíu nào gọi là nữ tính cả. Mình thì đặc biệt thích kiểu nhân vật nữ mạnh mẽ thế này, làm việc thẳng thắn dứt khoát, không có dây dưa dài dòng như các thể loại nữ yếu đuối khác. Nhưng cái lợi cũng có cái hại của nó, chẳng hạn những lúc muốn chị nghe lời anh một chút, ngồi yên cho anh làm việc, để anh bảo vệ cho chị thì chị cứ chạy đi rồi y như rằng rước họa vào người, đau hết cả lòng mề của anh. Mỗi lúc vậy chứ muốn đập bàn chửi chị một trận, cơ mà chính cái tính đó mới khiến anh đổ chị, chị mà ngoan thì ảnh đố có đổ rồi. Tóm lại cũng là tự anh tìm ngược mà thôi.
Trước khi nói tới nam chính, hẳn nên nói tới nam phụ, Mặc Phương. Thiệt tình thì mình cũng chẳng ấn tượng mấy về anh nam phụ Mặc Phương này, phải nói là ánh sáng nhân vật của ảnh bị hào quang của nam chính nó lấp mất rồi, anh chỉ được cái là liên tục cứu nữ chính, đem nữ chính giao về tay nam chính mà thôi. Nghĩ thấy cũng thương thương, thân bất do kỷ, mang cái thù không phải của mình trên vai, bị buộc phải phản bội nữ chính nhưng chưa bao giờ thực sự bội phản, chưa bao giờ thương tổn đến nàng. Nhân vật này là nhân vật dành cho những nường chuyên sủng nam phụ, có lẽ mình cũng sẽ thương ảnh nếu nam chính không làm mình cuồng đến vậy. Mặc Phương à, đừng trách êm, hãy trách Hành Chỉ ấy.
Đây, phần trọng tâm là đây. Hành Chỉ, mà cũng là Hành Vân khi còn ở kiếp người. Thiệt tình thì khi còn là Hành Vân, anh khó đỡ hơn rất nhiều, bởi chúng độc giả còn chưa biết anh là ai, thần thánh phương nào, làm kiểu gì để có thể tu luyện được bản lĩnh mặt dày khó đỡ đến thế. Anh vừa bản lĩnh, vừa thông tuệ, mà cũng vừa trẻ con không gì bằng, nội cái việc anh cầm cây Hồng Anh thương của chị đi nghịch ở Duệ Vương phủ cũng đủ để chúng độc giả bọn em đập bàn cười ngất rồi. Những tưởng khi thành Hành Chỉ rồi anh sẽ bớt bớt khiến mình cuồng đi, ai ngờ còn cuồng dữ dội hơn, cái kiểu hờ hờ hững hững tỉnh như không mà khi làm gì là động trời cái đó thiệt khiến gái nhà ta không cuồng không được. Từ cử chỉ đến hành động, từ cung cách đến đối thoại trong truyện đều khiến người ta say mê, nhiều khi lại phá ra cười khoái chí.
“Trông ta giống như đang nói dối sao?”
“Khi Thần quân nói dối không bao giờ giống như đang nói dối.”
“Lần này là thật đó […]”
Cái cách yêu của Hành Chỉ, là yêu mà lại không dám yêu. Bởi thân phận thần minh gánh vác trách nhiệm tam giới trên vai. Biểu hiện khi xa khi gần, mà trong vô thức lại quyến rũ con gái nhà người ta, kiềm lòng không đặng chính là cái chốt cho toàn truyện, cho toàn bộ tình tiết giữa hai nhân vật chính. Hành Chỉ kiềm lòng không đặng mới yêu Thẩm Ly, Thẩm Ly kiềm lòng không đặng mới cường Hành Chỉ (xì poi chương H đó =]]), thân bất do kỷ, cái tình vượt lên lý trí, tự nhiên mà duyện lại lòng người, chính là thứ cảm giác lấy đi xúc cảm của độc giả như mình. Mà cũng từ cái kiềm lòng không đặng đó mới nảy sinh tình tiết đau, lý trí đấu đá, gánh tam giới quá nặng nên chẳng ai trong cả hai dám “buông tay để yêu”, thế là thành ngược, thứ cảm giác bức bối đó nó xuyên suốt từ khi Hành Chỉ xuất hiện đến gần cuối truyện mới được giải quyết xong. Nhưng thú thực cách giải quyết của chị Chín hơi bị đơn giản, mình những tưởng phải gì đó đao to búa lớn lắm cơ, ai ngờ hơi bị đơn giản. Trùm cuối cũng chỉ xuất hiện trong một hai chương rồi thôi, bị giết một cách vô cùng lãng xẹt.
Điều mình thích nhất ở chị Chín là cách tạo những đối thoại siêu dễ thương, lơ đãng vậy mà tình ý dạt dào, đọc ngọt muốn chết, nhất là trong khoảng từ chương 61 – 65. Vậy nên mình quyết định trích dịch 5 chương này, vì theo mình nó là đoạn dễ thương nhất trong truyện, mình thích.
Tóm lại, nhiệt liệt đề cử quyển này cho những ai hay đọc ngôn tình hay truyện tình cảm, một trong số những truyện chất lượng hiếm hoi trong biển ngôn tình hiện nay.
– HIDARI
Tóm tắt Bổn vương ở đây
Câu chuyện bắt đầu từ một cuộc nhân duyên kì quái vô cùng. Lúc này, chàng là một vị thượng cổ bất tử, sống nghìn năm lại quá nhàm chán với cuộc sống hiện tại nên đã uống canh Mạnh Bà và hóa kiếp thành một phàm nhân yếu đuối có tướng đoản thọ. Còn nàng, một Bích Thương vương hùng mạnh của Ma giới vì chống đối cuộc hôn nhân chính trị nên để người mang trọng thương, biến thành “gà trụi lông” ở Nhân giới và được chàng mang về nuôi nấng. Ngày tháng trôi qua, bao nhiêu biến cố được xử lí gọn gàng, Thẩm Ly nàng nhận ra con người tên Hành Vân này vô cùng lợi hại, cùng lúc nàng nhận ra con tim ngàn năm không lung lay của nàng đã bị hắn làm cho rung động
Nhưng chạy trốn luôn không phải cách làm lâu dài. Thẩm Ly lại phải quay về Ma giới làm tròn bổn phận. Còn chàng, Hành Vân, sau khi trúng độc qua đời đã quay về thành một vị thượng cổ cao thượng- Hành Chỉ. Nhưng làm một người nắm giữ tam giới, bảo vệ chúng sinh với sức mạnh vô biên như chàng thật sự có sung sướng không? Chàng mang trọng trách đầy mình, phải cất giấu cái tình yêu vẫn luôn muốn cháy. Chàng không được động tình, càng không được si tình nhưng vẫn lặng lẽ quan tâm nàng, che giấu sự nhớ nhung bao ngày. Thẩm Ly nàng thì vẫn gìn giữ những kỉ niệm cùng chàng ở dưới ngôi nhà nhỏ, với giàn nho và hồ cá, gìn giữ tiếng chàng gọi “Thẩm Ly, ăn cơm thôi”. Nhưng vì nàng là Bích Thương vương, vì trách nhiệm bảo vệ Ma giới nên cũng phải gạt bỏ cảm xúc đong đầy này. Yêu nhau nhưng lại phải xa cách, một sự mất mát đau thương.
Nhưng chàng đã quyết định ích kỷ một lần. Nghe tin nàng chiến tử, chàng thất thần đau khổ, không màng tất cả mà đóng băng cả Đông Hải 10 ngày 10 đêm để tìm xác nàng. Chàng nói “Sau này, bất kể Thiên Ngoại Thiên sập xuống hay Tam giới hủy diệt ta cũng nhất định bảo vệ nàng”. Chàng đã lĩnh hội sâu sắc được cảm giác mất đi người mình yêu thương, đúng vậy, điều chàng sợ nhất lúc này là mất nàng, là không có nàng bên cạnh. Hành Chỉ chàng quyết định ở bên bảo vệ nàng, cho dù sau này có ra sao vẫn không buông tay. Thẩm Ly nàng vì tình cảm vô biên của mình, quyết cùng chàng đồng tâm cộng khổ, sống chết không chia lìa