Lần cập nhật gần nhất October 23rd, 2023 - 02:25 pm
Vào một ngày đông tuyết trắng, trong không gian bay bổng những nốt nhạc du dương, Sầm Dã và ban nhạc rock Triều Mộ bất ngờ xông vào cuộc sống của Hứa Tầm Sênh. Thế giới êm ả bên chiếc đàn tranh của cô bỗng có thêm sự xuất hiện của tiếng đàn guitar rộn rã. Hai âm điệu vừa đối lập vừa quấn quýt, giao thoa. Khi những cung đàn khẽ rung, chính là lúc hai trái tim hòa chung nhịp đập.
Anh mải miết chinh phục những đỉnh cao âm nhạc, cũng âm thầm chinh phục trái tim cô. Có chán nản, có tổn thương, có vấp ngã, có huy hoàng, vòng tròn thành bại không ngừng lặp lại, nhưng cô gái đứng trước mặt anh vẫn mãi là Hứa Tầm Sênh như ngày đầu mới gặp.
Từ lúc chỉ có hai bàn tay trắng đến khi bước trên điện thần rực rỡ hào quang, trái tim Sầm Dã chỉ tồn tại duy nhất hai điều : Âm nhạc và Hứa Tầm Sênh.
Review Chí Dã (2)
Đinh Mặc là một cái tên quá đỗi quen thuộc với bất kỳ ai đọc ngôn tình. Cho dù đọc lâu hay mới đọc thì mình tin chắc rằng ít nhất bạn cũng đọc qua truyện của Đinh Mặc rồi. Cô nổi tiếng nhất với dòng truyện trinh thám, với những đứa con cực phẩm như Bạc Cận Ngôn trong Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến, Quý Bạch trong Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu,… Ngoài ra cô còn có những bộ truyện về đề tài thương trường (Thời Gian Tươi Đẹp, Mạc Phụ Hàn Hạ) hay viễn tưởng (Mèo Hoang, Người Láng Giềng Ánh Trăng,…), hắc bang (Từ Bi Thành). Khi biết Đinh Mặc có truyện mới, mình rất vui. Vì mình đọc cũng gần hết các bộ truyện của cô rồi, thú thật là bộ nào mình cũng thích cả. Mỗi câu chuyện là một màu sắc, âm vang khác nhau và đều rất đặc sắc. Nên mình lại càng háo hức hơn khi biết “Chí Dã” là thể loại showbiz.
Showbiz chắc chắn không phải một đề tài mới của ngôn tình. Nhưng điều làm cho mình cảm thấy “Chí Dã” đặc biệt hơn cả chính là thông điệp trong câu chuyện, về những giấc mơ, hoài bão của nhân vật chính trong truyện, về tình bạn cũng như tình yêu.
Sầm Dã là người dẫn dắt ban nhạc Triều Mộ. Anh sở hữu một ngoại hình bắt mắt chuẩn Đông Bắc, giọng hát trong veo, thuần khiết hệt như pháo hoa bay vút lên không trung. Anh đã từng bước đưa Triều Mộ từ vô danh bước lên đỉnh vinh quang với tất cả tâm huyết và nhiệt tình cũng như tài hoa của mình.
Hứa Tầm Sênh là một cô gái điềm đạm, thanh tao. Từ vẻ ngoài của cô có thể nhìn thấy được cái khí chất lãnh đạm, không nhiễm khói bụi nhân gian. Cuộc sống êm ả bên chiếc đàn tranh của cô đã bắt đầu có những biến động cả từ khi Sầm Dã và ban nhạc Triều Mộ xuất hiện. Những âm thanh của nhạc rock đã khuấy động tâm hồn vốn luôn thanh tịnh của Hứa Tầm Sênh. Họ từ những người xa lạ, dần tiếp xúc, sau đó giúp đỡ nhau khi có tình huống cấp bách, cùng nhau đồng hành trên con đường âm nhạc.
Studio dạy đàn của Hứa Tầm Sênh cho thuê phòng tập nhạc, giá siêu rẻ cho nên ban nhạc Triều Mộ đã tới hỏi thuê. Triều Mộ lúc này chỉ là một ban nhạc mới thành lập, có tiếng vang nho nhỏ ở thành phố Tương. Thành viên gồm tay guitar Trương Thiên Dao, tay trống Huy Tử, tay bass Triệu Đàm, keyboard Trương Hải và giọng ca chính Sầm Dã. Âm nhạc của họ đậm chất rock, từ giai điệu cho tới ca từ đều rất bắt tai.
Hứa Tầm Sênh ban đầu cũng không tỏ thái độ yêu thích hay ghét gì với Sầm Dã, vì sau khi người bạn trai cũ Từ Chấp qua đời vì xe cộ cô dường như không muốn yêu đương mấy. Nhưng âm nhạc của Sầm Dã đã rung động Hứa Tầm Sênh. Giữa hai người họ tồn tài thứ gọi là sóng cảm xúc trong âm nhạc, mặc dù chưa quá thân nhưng khi Sầm Dã đệm đàn guitar đuổi theo tiết tấu đàn tranh của Hứa Tầm Sênh, hai thứ âm thanh nhạc cụ tưởng chừng chẳng liên quan gì đến nhau lại có thể hòa hợp một cách bất ngờ. Rất êm tai, rất lạ, cũng rất rung động lòng người.
Hứa Tầm Sênh đồng ý gia nhập ban nhạc Triều Mộ, cùng họ nam chinh bắc chiến, thu phục đỉnh vinh quang. Quá trình đó quả thật rất cảm động, vui có, buồn có. Từng khoảng thời gian luyện tập gắn bó bên nhau với những bài hát có giai điệu mê hoặc, chất chứa tất cả tâm tư trong lời bài hát đã rung động tới nhiều người, bao gồm cả người đọc. Đọc tới đây mình thấy tiếc vì lời nhạc này Đinh Mặc chỉ viết lời thôi chứ không có được phổ nhạc ra.
“Tôi vác cây đàn guitar rong ruổi đến chốn này, thấy được từng tòa cao ốc mọc lên sừng sững giữa không trung.
Ban ngày vạn vật tới lui không ngớt, đêm xuống phố xá lên đèn, người người hối hả qua lại.
Chú kiến nho nhỏ mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn mái nhà cao sang lộng lẫy, ngọn núi Nhạc Lộc xanh um, Tương Giang ôn hòa nước xanh như ngọc.
Chẳng mong cầu kỳ tích xuất hiện, chẳng màng vinh hoa mỹ nữ vây quanh.
Năm tháng đằng đẵng bầu bạn bên cung đàn.
Tôi một lòng gảy nên nhạc khúc này, cho em thấy được hoa vẫn nở rộ khắp núi đồi, rượu trong ấm ngọc vẫn nóng vẫn nóng hổi.Tôi vẫn hết lòng yêu thương tất thảy, ấp ủ biết bao mộng tưởng. Hy vọng chưa bao giờ lụi tàn trong tôi.”
Bên cạnh đó là tình cảm của hai nhân vật chính – Sầm Dã và Hứa Tầm Sênh. Tuy mới đầu ngoài mặt không ai thể hiện gì nhưng tận sâu trong lòng họ đã có một cơn sóng nhỏ bắt đầu cuộn trào. Theo thời gian, trải qua bao thăng trầm, cơn sóng bé nhỏ ấy ngày càng lớn hơn, và rồi trở thành một cơn bão không thể xóa nhòa.
“Nhưng cô gái ơi, khi anh thấy em cười, tuyết phủ nghìn dặm núi non đều hóa thành màn sương nơi đáy mắt. Sương tuyết là em, còn gió xuân là anh. Cơn gió muốn thổi tan sương tuyết nhưng lại sợ em trốn tránh. Người trong lòng anh ơi, em đừng sợ bị tổn thương. Sớm sớm tối tối, tháng tháng ngày ngày, khi vui sẽ có anh bên cạnh, khi buồn đau đã có vòng tay anh che chở cho em. Chỉ cần đôi ta ở bên nhau, mọi hoang mang rối loạn đều tan biến.”
Tình cảm của tiểu Dã và Sênh Sênh không suôn sẻ mấy. Tuy họ yêu thương nhau nhưng cũng có rất nhiều yếu tố tác động vào. Như tâm lý còn sốc nổi nên suy xét vấn đề không thấu đáo, vấn đề tương lai của ban nhạc Triều Mộ, sự nghiệp của cả hai,… Và họ chia xa nhau trong 2 năm. Cái cách tác giả miêu tả đoạn này là tim mình chợt thắt lại. Nó đau âm ỉ theo mạch truyện và diễn biến cảm xúc của hai nhân vật chính.
“Nếu anh mãi mãi nhìn em bằng ánh mắt này, mặc kệ anh có quyết định gì, dù là sai thì vẫn trở thành tín ngưỡng của em.”
“Em và âm nhạc, vĩnh viễn là tín ngưỡng của anh.”
Khi tiểu Dã và Sênh Sênh quen nhau, nhiều người không tin tình yêu của họ sẽ bền vững. Nhưng đâu ai biết rằng cho dù đã qua 2 năm, khi thấy được hình bóng Sênh Sênh, thì một người đàn ông lúc nào cũng kiêu ngạo như tiểu Dã đã khóc đỏ hoe cả hai mắt cơ chứ? Anh luôn tự trách vì bản thân mình mà năm xưa cô mới bỏ đi như thế. Với Sênh Sênh cũng không hơn, trong những cơn mơ luôn xuất hiện hình bóng tiểu Dã, anh luôn cười với cô như thể chưa hề có sóng gió đến với tấm chân tình của họ vậy.
“Anh không cần một tình yêu trời long đất lở để rồi đến cuối cùng lại hóa hư không. Anh chỉ muốn gặp em, gọi tên em, nhớ thương em, cùng em thiên trường địa cửu.”
Nhưng may là quãng thời gian họ chia xa không được viết quá dài trong truyện. Nếu không chắc mình đọc không nổi nữa mất :((( Sau đó tất nhiên là hai người làm lành với nhau rồi. Sầm Dã cảm thấy mình quá khó tiếp cận với Hứa Tầm Sênh nên đã xuất hiện với một tư cách khác, một người bạn tâm dao chia sẻ những câu chuyện, đôi khi là bàn về âm nhạc với cô. Nên cho dù có khoảng cách 2 năm nhưng khi quay lại họ không cảm thấy lúng túng nhờ những lời tâm tình với thân phận khác của Sầm Dã.
Tâm trạng của mình khi xem truyện đó là cảm thấy cực kỳ yên bình, xen lẫn với đó là tâm trạng sục sôi khi nghĩ đến tương lai, nỗ lực phấn đấu để vươn tới cái đích mà mình mong muốn. Giống như Sầm Dã từ hai bàn tay trắng đã trở thành thiên vương âm nhạc vậy.
Một bài hát mình cảm thấy rất hợp để nghe khi đọc truyện là : Viết nên câu chuyện của chúng ta – Lâm Tuấn Kiệt.
“Tách trà ấm nóng bàn tay
Lời nói của em ấm cả tấm lòng
Nguyện trao em một mái nhà
Bằng tất cả sự che chở từ anh.Câu chuyện bắt đầu chỉ có một người
Anh cẩn thận viết nên chuyện chúng mình
Em cũng bắt đầu thay đổi câu chuyện
Đặt nặng vai trò anh hơn
Tình cảm đơn thuần
Với nụ hôn trao em.”Đinh Mặc đã đem tới một luồng gió mới cho người đọc đã quen với các thể loại truyện trinh thám của mình. Cảm xúc khi đọc truyện tuy không còn là hồi hộp nữa nhưng vẫn rất rung động đến tận tâm can.”Chí Dã” đọng lại trong mình rất nhiều suy nghĩ.
– BaoYin
Nếu bạn là fans mù quáng của Đinh Mặc như người review thì chắc chắn bạn sẽ đọc hết cuốn này.
Nếu bạn mong đợi một cuốn sách về tuổi trẻ thì chắc bạn sẽ hợp vì Đinh Mặc đã nói đây là cuốn sách viết về tuổi trẻ.
Nếu bạn vẫn còn đang đi học, ngồi trên ghế nhà trường, tràn đầy mơ mộng về cuộc sống, chắc chắn bạn hợp với cuốn này.Tuy là một fans Đinh Mặc lâu năm nhưng mình không khuyến khích cũng như gợi ý cho cuốn sách này. “Chí dã” là cuốn sách lấy đề tài hoàn toàn khác với các đề tài trước đó của Đinh Mặc. Tác phẩm lấy đề tài tuổi trẻ, ước mơ và có chút dính dấp đến showbiz. Có lẽ Đinh Mặc đặt yếu tố tuổi trẻ và ước mơ nên hàng đầu nên tác phẩm này chỉ tập trung duy nhất vào hai yếu tố đó mà bỏ qua hoàn toàn sự thực tế.
Ban đầu đọc văn án và khoảng hai phần ba tác phẩm mình đã mong đây sẽ là một cuốn hiện thực và có độ ngược khá như “Mạc phụ Hàn Hạ” nhưng rồi Đinh Mặc đã bóp nát ảo tưởng của mình bởi nó quá hường phấn, quá không thật. Ban nhạc Triều Mộ thành công nhanh quá, Sầm Dã chỉ mất hai năm lên đến đỉnh cao, thoát ly khỏi hẳn công ty chống lưng phía sau cho mình, scandal của Sầm Dã được giải quyết đơn giản như trò trẻ con, mọi người trong giới showbiz sao mà đáng yêu tốt bụng quá trời trong khi ai biết về Cbiz đủ hiểu nó thối nát cỡ nào. Thêm vào đó Hứa Tầm Sênh sao mà tha thứ cho Sầm Dã dễ dàng quá vậy khi người đàn ông ấy đã từng suýt phản bội cô.
Điểm thứ hai mình không thích ở tác phẩm này đó là xây dựng nam chính quá không thuyết phục. Đinh Mặc đã có ý muốn xây dựng Sầm Dã thành Lâm Mạc Thần version 2 nhưng quả thực Sầm Dã khó mà so được với Lâm Mạc Thần. Mình chấp nhận ban đầu Sầm Dã bồng bột, sống hết mình cho đam mê, nhưng mình không chấp nhận Sầm Dã của hai năm xa cách mà thành công đến quá dễ dàng, hơn thế Đinh Mặc không đủ độ ngược với Sầm Dã khi mà chỉ qua tầm khoảng hơn mấy tháng mà đã dễ dàng theo đuổi lại Hứa Tầm Sênh. Mô típ theo đuổi lại Hứa Tầm Sênh khiến mình nhớ tới Tô Lập trong “Khi lướt qua nhau” đã theo đuổi Tống Giai Nam. Cũng là trở thành một người bạn tri âm qua mạng, nhưng Tô Lập có gì đó đi sâu dần vào tâm trí Tống Giai Nam thì Sầm Dã sao quá dễ dàng bắt lấy trái tim Hứa Tầm Sênh. Mình biết Đinh Mặc muốn xây dựng một nhân vật không mắc chứng “một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng”, nhưng phải chăng Hứa Tầm Sênh quá dễ dàng tin người. Mình cảm thấy chỉ cần hai năm mà Đinh Mặc đã dễ dàng xây dựng cho Sầm Dã đạt tới đỉnh cao khiến cho người đọc như mình cảm thấy dưa ép chín không ngọt. Bởi lẽ mình là đứa đu theo idol hơn chục năm và idol nhà mình phải chật vật rất lâu mới được công nhận là huyền thoại, là nhóm nhạc nữ đỉnh cao. Vậy nên yếu tố này hoàn toàn không thuyết phục mình.
Điểm thứ ba mình không thích ở tác phẩm đó là xây dựng Hứa Tầm Sênh quá siêu thực, gần như biết chơi mọi nhạc cụ, đàn tranh siêu đỉnh, piano cũng cấp 10, đã thế còn có một giọng hát du dương cộng thêm khả năng sáng tác có thể được coi là đại thần trên mạng. Dù biết Đinh Mặc xây dựng cho Hứa Tầm Sênh xuất thân từ gia đình có truyền thống âm nhạc, bạn trai cũ là thiên tài hát chính trong nhóm nhạc rock&roll, bản thân Hứa Tầm Sênh cũng có thiên phú nhưng mình vẫn không thể nào chấp nhận quả buff nhân vật kinh khủng đến vậy. Thêm yếu tố Hứa Tầm Sênh khi còn hoạt động cùng Triều Mộ không lộ mặt khi thi đấu và thậm chí quảng cáo đại ngôn cũng không cần lộ rõ mặt càng thể hiện điểm trừ lớn cũng như lỗi hổng nặng về kiến thức Cbiz.
Có lẽ Đinh Mặc viết cuốn sách này nhằm cổ vũ người trẻ tuổi hướng đến ước mơ, nhưng với mình kiểu nội dung viển vông thế này sẽ khiến những nhiều người không đối mặt được với hiện thực tàn nhẫn. Nếu như mình còn ở lứa tuổi teen, đang đi học, chưa ra trường đi làm có lẽ mình sẽ thích “Chí dã”, nhưng mà mình đã quá tuổi sống trong thế giới màu hồng, quá tuổi phải sống chết với ước mơ.
– Rabbitlyn