Lần cập nhật gần nhất September 15th, 2023 - 02:06 pm
“Đông cung” xoay quanh câu chuyện về nàng Tiểu Phong bạc mệnh và Thái tử Lý Thừa Ngân đầy tham vọng và khát khao nắm trọn trong tay quyền lực. Câu chuyện tình yêu của hai người trải qua biết bao thăng trầm lẫn biến cố: từ ngược cho đến sủng ái, và rồi lại rơi vào bế tắc tột cùng, sau cùng, kết thúc bằng những khổ tận bi ai không một ngôn từ nào có thể diễn ả sao cho xuể.

- Review Đông cung (2)
- Tóm tắt Đông cung
Review Đông cung (2)
Các bạn đam mê phim cổ trang Trung Hoa, ắt hẳn không ai lại không biết tác phẩm Đông Cung của Phỉ Ngã Tư Tồn. Ở đây chúng ta nói một chút về cuốn tiểu thuyết đẫm nước mắt này nhé.
Cũng là chút cơ duyên mà tôi biết đến Đông Cung, không ai giới thiệu, ấn tượng từ lờ bài thơ được nhắc đến trong truyện, lúc đó tôi cảm nhận được chút bi ai của cô gái nhỏ này. Vậy là tôi đã đắm mình trong câu chuyện.
“Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.
Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về..
Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng.
Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua….”Nàng, Cửu Công chúa của Tây Lương, vì cầu thân nên phải lên đường đến Trung Nguyên.
Chàng, Thái tử Trung Nguyên, vì chính trị nên phải lấy công chứ dị quốc.
Chàng có ái phi của riêng mình. Nàng có cuộc sống tự do của riêng mình….
Cuộc sống của họ như hai đường thẳng song song. Nàng từ nhỏ đã luôn sống trong sự yêu thương che chở. Còn chàng là Thái tử cao quý, địa vị chẳng phải là dưới một người trên vạn người. Hai người họ từng có khởi đầu tốt đẹp. Đến độc giả như chúng tôi, ai cũng từng đã ngỡ mọi thứ đẹp đẽ nhất sẽ đến với họ. Nhưng hóa ra, mọi chuyện chẳng dễ dàng đến vậy.
Cái tên Đông Cung ấy, ít nhiều để lại ấn tượng cho người đọc. Đó là sự toan tính chốn thị phi cung đình, là chính trị của hai nước. Bởi sinh ra với trách nước nhà, nên tình yêu của họ đã bị sử dụng cho những âm mưu thù hận và toan tính lừa lọc chốn cung đình.
Đông cung, nếu ai đã đọc qua. Cảm xúc để lại cho độc giả chắc hẳn là sự tiếc nuối, dằn vặt và đau khổ. Một tình yêu đã từng đẹp đẽ đến vậy, chỉ vì vòng xoáy của quyền lực mà đã tan tành trong chốc lát. Cuối cùng để lại là những hoài niệm, còn hiện tại thì lại tàn khốc biết bao nhiêu. Bản thân tôi đã khóc rất nhiều cho số phận của Tiểu Phong và Lí Thừa Ngân. Phải chăng, nếu từ bỏ đi trọng trách của mỗi người, liệu họ sẽ được hạnh phúc chứ?
Khi chàng không phải là một Lí Thừa Ngân tâm địa độc ác, chàng chỉ là một Cố Tiểu Ngũ, là một Cố Tiểu Ngũ mà Nàng yêu thương, người mà nàng muốn tự tay thắt chiếc dây lưng của mình trong ngày cưới, là người nàng muốn giới thiệu đến cho ông của nàng…
Nhưng mọi chuyện lại không dễ dàng vậy…
Bi kịch của cuộc đời nàng đến, ngay tại thời điểm nàng đang hạnh phúc nhất, đang một lòng yêu thương tin tưởng chàng. Ấy vậy mà, chàng lại lừa dối nàng, đem đến tuyệt vọng và để lại lòng căm phẫn.
Đột Quyết bất ngờ bị đánh úp, toàn tộc diệt vong, Tây Lương liền đó bị Trung Nguyên thần phục. Cùng một lúc, nàng mất đi tất cả: đất nước, ông ngoại, cha mẹ, người thân, bạn bè,… mất cả người mà nàng yêu trong chính ngày cưới của mình.
Cố Tiểu Ngũ của nàng đã chết rồi.
Chỉ còn lại Lí Thừa Ngân thôi.
Người mà nàng yêu, người mà nàng ngỡ đã chết cùng Đột Quyết, người ấy, hóa ra lại là Lí Thừa Ngân, thái tử cao quý của Thiên triều, kẻ cầm đầu bày ra cuộc thảm sát. Giây phút chàng xuất hiện trước mắt nàng với thân phận thật sự của mình, Cố Tiểu Ngũ đã chết. Chàng trai áo trắng vẫn luôn cười với nàng, vì nàng mà làm bao việc ấy, chàng đã chết, chết trong chính ngày cưới của chàng và nàng, chết cùng Đột Quyết.
Bao viễn cảnh nàng vẽ ra cùng với tình thương yêu dành cho chàng, giờ còn chăng?
“Nước sông Quên, đặng quên tình.. Sông Quên thần kì cho ta ba năm quên lãng, nhưng không thể cho ta một đời được quên.”
Thật đau lòng cho nàng. Đã một lần bỏ hết thảy, vậy mà quay một vòng quẩn quanh. Vẫn là chàng, con người đó, nhưng với nàng, chàng đã chết rồi. Cố Tiểu Ngũ, chàng thật sự chết rồi.
Bên bờ vực thẳm, trước khi trầm mình xuống sông Quên, nàng mang theo nỗi tuyệt vọng và cay đắng mà nhấn từng chữ: “Rồi mãi mãi về sau, ta sẽ quên được chàng…”
“Nước sông Quên, đặng quên tình…”
Nhưng có thật là, xóa đi hết thảy mọi nỗi đau…?
Nếu như sông Quên có thể xóa hết thảy mọi nỗi đau, nàng đã chẳng phải đau khổ mà nhớ lại tất thảy. Giây phút chàng nhận ra mình là Cố Tiểu Ngũ, chắc có lẽ là để trừng phạt chàng. Là sự trả thù đau đớn mà chàng phải nhận.
Chàng và nàng đã có thể trùng phùng. Đến lúc này, thực ra tôi cũng rất muốn có thể làm điều gì đó cho họ. Có thể là nàng đừng nhớ lại, thì nàng vẫn có thể mỉm cười cùng chàng, cùng chàng bắt bướm hái hoa…
Thế nhưng mọi chuyện đâu phải vậy…..
Thật tốt, vì nàng không hề thấy đau khi ra đi. Nàng đã nhìn thấy Cố Tiểu Ngũ, nàng vẫn muốn tự tay chàng thắt cho nàng chiếc dây lưng của mình, và muốn mãi mãi không xa lìa nhau.
Nàng khẽ mỉm cười, trút đi hơi thở cuối cùng
Trên mảnh đất hoang vu, dường như có ai đang hát bài ca nọ:
“Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.
Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về..
Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng.
Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua….”Thì ra…..
Con cáo nhỏ ấy đã không đợi được người con gái nó mong hoài bấy lâu.
– Bé Hà
“Có con cáo nhỏ cô đơn, ngồi trên cồn cát ngắm trăng một mình, cơ mà đâu phải ngắm trăng, cáo đang mong đợi cô nàng chăn dê. có con cáo nhỏ bơ vơ, ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình, nào đâu cáo muốn sưởi mình, cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi qua.”
Đông Cung – một tác phẩm ngôn tình được chắp bút bởi Phỉ Ngã Tư Tồn. Nhiều người thường nghĩ ngôn tình không phải là sách, chỉ là sản phẩm giải trí đánh lừa những trái tim thiếu nữ mới lớn, nhưng đối với tôi, Đông Cung còn hơn thế. Nó đã chạm vào nơi sâu thẳm nhất nơi tâm hồn tôi, làm tôi say đắm cùng đoạn tình cảm nơi cung cấm ấy- hay cũng có thể gọi là mối nghiệt duyên chăng?
Đoạn tình cảm ấy bắt nguồn từ Lý Thừa Ngân – chàng thái tử Trung Nguyên. Hắn lấy thân phận Cố Tiểu Ngũ lừa Tiểu Phong – Tây Châu cửu công chúa, ai ngờ được, hóa ra chàng thái tử trong mắt chỉ có danh vọng ấy lại có hình bóng người con gái chàng muốn che chở cả cuộc đời… chỉ tiếc….
“Ta là Tây Châu cửu công chúa, cha ta là quốc vương Tây Lương, mẹ ta là Yên thị, cũng chính là nữ vương của Đột Quyết, ông ngoại ta là đại Thiền Vu Thiết Nhĩ Cách Đạt quyền uy nhất Tây Vực”- ” Ta là Cố Ngũ Lang của trung nguyên cha ta là trang chủ gia trang chè mẹ ta là trang chủ phu nhân, ông ngoại ta là người trồng chè”. Hai câu thoại, bắt đầu một bi kịch, cũng bắt đầu một tình yêu. Tiểu Phong yêu rồi, nàng đã biết khao khát thứ hạnh phúc bền lâu đến đầu bạc răng long. “Cố Tiểu Ngũ, chàng bắt cho ta 100 con đom đóm, ta sẽ đồng ý cưới chàng”. Nàng từng ngỡ thế là vĩnh hằng, vốn tưởng có thể cũng nhau trải qua thiên trường địa cửu, nàng từng ngỡ…..
nhưng chữ “yêu” ấy, nặng nề quá! Chữ “yêu” ấy đẩy cho nàng cái danh “cõng rắn cắn gà nhà”, khiến nàng mất đi gia đình, mất người thân, cũng mất Cố Tiểu Ngũ của nàng. Vốn đã nhảy xuống sông Quên, ngỡ là có thể trọn đời trọn kiếp quên đi hắn. Trớ trêu thay, tại nơi Đông Cung đẫm máu ấy, nàng lại một lần nữa yêu Lý Thừa Ngân. 3 năm trước cũng vậy, 3 năm sau cũng vậy.“Nước sông quên quên đặng quên tình…cho ta 3 năm quên lãng, thế mà không cho ta cả đời được quên” Con tạo cứ trêu ngươi nàng, vốn đã quên rồi, bây giờ lại nhớ hơn bao giờ hết. Đau khổ không phải là lãng quên, mà là nhớ mãi. Nàng quyết định “về” Tây Châu, về cùng A Độ. Trong thời khắc trước khi nàng ra đi đó, nàng thấy Tiểu Ngũ cưỡi ngựa đi về phía nàng, cười như ánh dương sáng rọi, trong mắt người con trai ấy, chỉ có nàng, chỉ có Tiểu Phong, chứ không phải Tây Châu Công chúa. Cuối cùng, nàng quên được rồi….
Tiểu Phong đi thật rồi, A Độ, Cố Kiếm cũng đi nữa. Còn ai đến tìm Mễ La uống rượu bây giờ? Minh Nguyệt biết đàn cho ai? Còn Vĩnh Nương, hẳn sẽ nhớ người Thái Tử Phi mà bà luôn đau đầu lắm! Nhưng đau hơn hết, có lẽ là Lý Thừa Ngân hắn.
Nhiều người đối với Lý Thừa Ngân là căm hận, còn tôi, nhiều hơn là thương xót. Hắn từng lừa nàng đổi lấy cả thiên hạ, đến khi quay đầu lại, dùng cả thiên hạ vẫn không đổi được nàng… Tôi vẫn thường thắc mắc, tại sao Tiểu Phong lại hận Lý Thừa Ngân chứ không phải Cố Tiểu Ngũ, trong khi Lý Thừa Ngân đã làm mọi thứ để đổi lấy 3 năm yên bình của nàng tại Đông Cung sặc mùi máu tanh ấy. Nhưng có lẽ đó là chấp niệm, chấp niệm quá lớn, Tiểu Phong ép mình phải hận, ép mình phải tin, vì không dám đối diện với tình yêu của mình- cũng chính là kẻ thù của nàng. Vậy hắn có yêu nàng không? Hắn có quên như nàng không? Yêu! Tôi có thể khẳng định hắn yêu nàng! Nếu không yêu, hắn đã không phải che chở nàng như vậy, nếu không yêu ắt hẳn sẽ không lao mình xuống sông Quên. Thời khắc hắn nói với Phong “Ta và nàng cùng quên, tôi có thể khẳng định, hắn yêu Tiểu Phong còn nhiều hơn hắn nghĩ, nhưng buồn ở chỗ, hắn yêu sai cách rồi. Còn việc hắn có quên hay không, Phỉ Ngã Tư Tồn đã để lại câu hỏi, mối băn khoăn trong lòng mỗi người đọc, vì dù sao câu chuyện khiến người ta suy nghĩ bao giờ cũng để lại ấn tượng hơn tất thảy. Còn tôi, tôi tin, hắn quên. Rồi thời khắc trước khi nàng đi, hắn mới vỡ lẽ ra “là ta, ta là Cố Tiểu Ngũ…” Tiếc là muộn rồi. Cái chết của Tiểu Phong có lẽ là cái kết hợp lí nhất, bởi nàng đâu thể sống với người đã hại cả gia đình nàng. Hắn là một bậc quân vương, chí lớn bình định thiên hạ, mọi việc hắn làm tôi có thể hiểu. Nhưng điều khiến tôi day dứt, tại sao hơn 30 năm qua đi, hắn vẫn không thể để cho nàng cũng như chính hắn một lối thoát? Tự đánh lừa mình rằng Tiểu Phong chỉ về Tây Châu thôi, rằng Triều Dương là con gái của Tiểu Phong dù một chút cũng không giống. Hắn như một cái xác không hồn lạnh lẽo nơi hoàng cung rộng lớn ấy. “Ngũ Lang à, nàng ấy đã chết lâu rổi! Mười mấy năm trước thần có đi viếng, cỏ đã xanh mộ rồi…” Hóa ra cái chết cũng chỉ đổi lại cho Tiểu Phong một dòng mười chữ trong sử sách, một phong vị, một lăng tẩm không hơn không kém. Người đời liệu ai có nhớ đến một nàng Tây Châu cửu công chúa rạng rỡ hơn ánh mặt trời ấy chăng? Có hắn! Nàng là thiên đường của hắn, là người con gái duy nhất khiến hắn biết yêu thương. Chỉ tiếc duyên vốn mỏng. Hoa rơi đã bay trước gió, nước chảy như cũ về đông Suốt đời hắn, hắn sẽ mang mãi chấp niệm đó, sống mà hối hận. Tôi cho rằng cũng đáng lắm, đúng là quả báo mà. Nhưng thời khắc hắn khóc òa lên như một đứa trẻ, tôi cũng cứ vậy mà òa lên, khóc cho một cuộc đời đầy bi ai của hắn, của nàng, của Cố Kiếm, Bùi Chiếu, còn có A Độ và hàng vạn kiếp người khác nữa…
Giá như nàng không phải Tây Châu Cửu Công chúa, giá như hắn không phải thái tử, giá như…..
_____________
Hóa ra, chờ mãi, chờ mãi, con cáo nhỏ ấy cũng không chờ được cô nương nữa rồi…
_____________
Đông Cung là thế, chẳng phải một cuốn sách đầy tính nhân văn, khiến con người ta thay đổi bản thân mình. Cũng chẳng phải cuốn sách triết lí kéo tôi ra khỏi vực thẳm hay lôi tôi trở lại từ cái chết. Nó đơn giản chỉ là một câu chuyện, với những kiếp người. Nó khiến tôi biết yêu thương, biết cảm nhận, biết đau khổ. Hỉ nộ ái ố của tôi trải qua cùng Đông Cung. Cảm ơn Đông Cung, cảm ơn Tiểu Phong, cảm ơn Tiểu Ngũ, và cảm ơn tất cả các bạn đã đọc đến dòng cuối cùng này!Good bye, my princess