Có lẽ một lúc nào đó trong cuộc đời, chúng ta đều như thế này: sống một mình nơi thành thị. Cố gắng, trăn trở, bất an, nghiêm túc, kiên trì, nhiệt tình, nhụt chí, trông mong. Có lẽ mỗi chúng ta đều đã từng trải qua nỗi buồn và sự bất an, nhưng vẫn chọn cách kiên trì.
Chúng ta đều là những chú nhím, kiêu hãnh và đơn độc, nhưng tất cả chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài. Sóng nhiệt trong lòng cuồn cuộn và sục sôi, chờ một mai sẽ xuất hiện người có thể đến gần ta, sau đó cười và nói với ta rằng: “Không sao, dù cho có bị gai nhọn của người đâm phải, tôi vẫn sẽ ôm lấy người”.
Review Em thật giống một chú nhím nhưng anh vẫn rất muốn ôm em
“Em thật giống một chú nhím nhưng anh vẫn rất muốn ôm em” của Nam Hữu Tiên Sinh là quyển tản văn mà mình khá ưng bụng dạo gần đây. Quyển tản này mặc dù vẫn là đề cập đến những câu chuyện tình yêu trong thực tế nhưng theo cảm nhận của mình nó vẫn vô cùng thu hút và siêu cấp đáng yêu.
Tản văn này khiến mình mê tít từ bìa sách đến nội dung, phải nói là một sự lựa chọn rất tuyệt vời.
“Chúng ta đều mong mỏi những điều tốt đẹp từ người khác, chúng ta đều khao khát những chiếc ôm. Nhưng chúng ta cũng lại e sợ, sợ rằng tình yêu sẽ gây nên sự tổn thương.
Chúng ta đều là những chú nhím, kiêu hãnh và đơn độc, nhưng tất cả chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài. Sóng nhiệt trong lòng cuồn cuộn và sục sôi, chờ một mai sẽ xuất hiện người có thể đến gần ta, sau đó cười và nói với ta rằng: “Không sao, dù cho có bị gai nhọn của người đâm phải, tôi vẫn sẽ ôm lấy người”. ” (*)
Quả thật mình đã phải dừng lại ngẫm nghĩ khá lâu khi đọc đoạn này chỉ ở vài trang đầu của quyển tản này. Ai trong chúng ta cũng vậy, đều muốn được yêu thương, đều muốn cảm nhận sự ấm áp từ người khác nhưng trái lại, chúng ta vẫn luôn trong tâm thế “theo tình tình chạy, chạy tình tình theo”, trái tim của chúng ta luôn mong mỏi một tình yêu nhưng chúng ta cũng lại e dè sợ hãi nó. Và rồi chúng ta đã tự tao cho bản thân mình một vỏ bọc của sự đơn độc nhưng đâu đó trong con tim ta vẫn thèm khát sự yêu thương, sự che chở; rằng chúng ta vẫn luôn mong thời gian sẽ ưu ái cho bản thân mình tìm thấy một người thích hợp.
Mình nghĩ rằng, mỗi người chúng ta đều là những phiên bản khác nhau, nhưng chúng ta đều là “những gai nhọn” trong mắt mọi người. Kiêu hãnh sống mới là châm ngôn của chúng ta.
Mình tự hỏi rằng liệu tác giả có phải là một người từng trải, một người từng hạnh phúc, cũng từng chịu tổn thương khi mà từng câu từng chữ mà tác giả viết ra đều chân thực đến vậy? Tác giả đã dẫn mình đi qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, ngoài những câu chuyện tình yêu, mình cảm nhận được cuộc sống này vẫn còn vô vàn điều đáng yêu khi đọc quyển tản văn này:
“Trong hôn lễ, cô gái mặc váy cưới tựa như Hằng Nga giáng trần, nói với Nguyệt Bính rằng: “Kìa anh xem, trăng đêm nay tròn thật đấy, nhưng em cũng chẳng buồn ngắm đâu, bởi dù sao cũng không tròn được như anh.”
Nguyệt Bính cười phá lên rồi đáp: “Chao ôi, em khờ quá, khờ hết chỗ nói.”
Mấy anh em chúng tôi đứng bên cạnh phải than khổ không ngừng, bởi lẽ trong đám cưới này, ngoài rượu ra thì đồ ăn chỉ có bánh trung thu…” (*)
Không chỉ có những đoạn đáng yêu khiến mình phải mỉm cười như thế, mà còn có cả những đoạn thúc đẩy cho mình thêm động lực và ý chí để bước tiếp.
Chúng ta – những “chú nhím” không dễ dàng gì mới có thể bước tiếp cho đến hiện tại, và mong rằng bạn vẫn sẽ không từ bỏ bởi biết đâu phía trước có thể là một điều tốt đẹp đang đợi bạn? Nếu như mệt quá thì hãy ngồi xuống, uống trà, ăn bánh trung thu như anh chàng Nguyệt Bính để đọc “Em thật giống một chú nhím nhưng anh vẫn rất muốn ôm em” cùng mình nha!
– Bảo An
Trích dẫn Em thật giống một chú nhím nhưng anh vẫn rất muốn ôm em
“Cách yêu một con nhím, không phải là nhổ hết gai trên người nó, mà là phải học được cách làm thế nào để tìm được một cự ly thích hợp, có thể sưởi ấm cho nhau nhưng lại không bị đối phương đâm gai vào mình.”
“Thanh xuân ngắn ngủi biết mấy, em chỉ muốn tán gẫu những chuyện trên trời dưới đất và nói câu “Em yêu anh” với người nghiêm túc mà thôi.”
“Gặp gỡ một người rất khó, đôi khi chúng ta phải dùng hết vận may mới gặp được người mình thích, nhưng lại chẳng còn đủ vận may để ở bên người đó.
Nếu như vừa hay gặp được, cả hai vừa hay lại thích nhau, vậy thì ắt hẳn là điều vô cùng may mắn.”
“Anh đã bao giờ làm chuyện gì hoàn toàn vô nghĩa với bản thân mình chưa?”
“Chưa. Bởi vì cuộc đời vốn dĩ chẳng có chuyện gì là hoàn toàn vô nghĩa.”
“Nếu anh và em sẽ phải chịu cảnh dằn vặt, tương tư.
Nếu anh và em sẽ phải ôm nhau chia ly, vẫy tay từ biệt nơi bến xe.
Vậy thì, xin anh hãy nhớ rằng, bến xe có một nơi được gọi là “lối ra”, em sẽ chờ anh ở đó vào ngày anh về. Anh chỉ cần nhớ nơi đây có một người đang chờ anh, vậy là đủ rồi.”
“Em đã từng nghe quá nhiều mộng tưởng về tình yêu. Tất cả mọi người đều nói với em tình yêu tốt đẹp biết mấy. Nhưng rất ít người chỉ ra được rằng, tình yêu vốn dĩ là sự hòa quyện của ngọt bùi và cay đắng. Đôi khi nó thật đẹp đẽ, đôi khi nó lại rất xấu xí. Nhưng em nhận ra rằng, khi tình yêu xấu xí nhất, có lẽ cũng là lúc em đẹp nhất.”
“Người thật sự muốn ở bên em, chắc chắn sẽ chẳng đành lòng thấy em buồn mà còn vờ như không hề hay biết. Vậy nên, khi anh không phải là người độc thân, thì xin anh đừng cười đùa, cợt nhả với em.”
“Gió thổi về phương Nam, người đi về phương Bắc. Tôi cứ ngỡ mình sẽ chẳng bao giờ rơi nước mắt vì một ai khác nữa, nhưng tôi không hề hay biết, kể từ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt em, cơ thể tôi như trúng phải kịch độc. Trọn đời tôi từ ấy sẽ chỉ thích mình em.”
Chúng ta cũng vậy, cứ yêu hết mình và cứ vờ như mình đã quên hết. Giống như khi ta ngồi trên một chuyến tàu đi về phương xa, dọc đường sẽ gặp mưa tạt nắng hắt, sẽ có yêu hận tình thù. Rõ ràng trong lòng còn vương vấn, nhưng ta vẫn bướng bỉnh và cố chấp trông ra phía ngoài cửa sổ, không khóc lóc om sòm nhưng trong lòng lại trào dâng sóng cả. Chúng ta đều muốn quên đi, chỉ là không ai có thể thật sự quên được.
“Mỗi người đều sẽ gặp gỡ rất nhiều kiểu người khác nhau trong cuộc sống. Sự xuất hiện của những người đó chính là để cho chúng ta trưởng thành, hoặc cũng có thể là để đâm cho ta một dao. Vậy mà có người bị đâm nhưng vẫn yêu đến chết đi sống lại. Cuối cùng, rất nhiều năm sau tôi mới hiểu được rằng, hóa ra thứ gây chết người chẳng phải là con dao nọ mà là tình yêu.”