Lần cập nhật gần nhất October 1st, 2020 - 09:56 am
Sau nhiều lần gặp nhau bất đắc dĩ, cặp đôi oan gia Cố Dị Vịch và Tư Đồ Mạt phải sống chung với nhau. Họ thu hút nhau bởi sự ngô nghê, sự thiếu xót của đối phương, họ gắn kết với nhau bởi những cử chỉ hay hành động ngọt nào mà đối phương dành cho mình. Và như 1 lẽ tự nhiên, tình yêu đã nảy nở giữa cặp đôi đũa lệch ấy. Anh chàng Cố ngô nghê lúc thì tỏ tình với nàng bằng bài toán vật lí nhưng nàng lại không đoán được kết quả, lúc thì làm người tuyết cho nàng vui nhưng tuyết lại chóng tan trước khi nhìn, các bí kíp sách vở từ thầy cô bạn bè cũng không giúp cho hành trình cưa cẩm của anh chàng đạt được kết quả mong muốn.
Review
Gửi thanh xuân ấm áp của chúng ta giúp chúng ta nhận ra được giá trị của tình bạn, của những năm tháng thanh xuân đã qua, là những năm tháng còn được ngủ trong kí túc xá cùng bạn bè, là những ngày vô tư. Song, chúng ta rồi cũng phải trưởng thành, phải tự gánh vác trách nhiệm, cuộc sống, biết tự lập để tự lo cho bản thân, không thể phụ thuộc vào bất cứ ai cả. Công việc dù có gian nan đến đâu nhưng có thể cảm thấy vui vẻ và thoải mái thì hãy cứ làm. Cuốn sách cho ta thấy được những cảm xúc vui vẻ, hạnh phúc và ấm áp trong tình yêu. Tình yêu cũng đơn giản thôi, là được sống với người mình yêu, được nấu cơm, giúp người mình yêu chia sẻ công việc nhà, chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn cùng người ấy. Cuốn sách kể về Cố Vị Dịch và Tư Đồ Mạt, mặc dù trước đây hai người không ưa nhau, thậm chí thấy chướng mắt nhưng khi bất đắc dĩ về sống cùng dưới một mái nhà thì hai người dần nhận ra giá trị của nhau, dần nhận ra tình cảm của bản thân đối với người ấy , tình cảm ấy dần lớn dần trở thành tình yêu. Yêu nhau, là chấp nhận những khuyết điểm của người ấy, cùng người ấy vượt qua khó khăn. Mạt Mạt sẵn sàng chấp nhận yêu xa, chấp nhận cách xa Vị Dịch nửa vòng trái đất để anh ấy có thể học cao hơn, tốt hơn. Mạt Mạt sẵn sàng một mình kiếm tiền để mua vé máy bay đắt đỏ để bay đến Mĩ, nơi mà Vị Dịch đang theo học. Hai người yêu nhau, cuối cùng cũng sẽ đến được với nhau. Kết thúc là một gia đình ba người cùng nhau sống, cùng nhau ăn, cùng nhau cười, cùng nhau…….., cùng nhau…..
– Thùy Dương
Tóm tắt
“Thời thanh xuân nho nhỏ nhưng năm tháng lại thật dài
Từ từ nói với em nhé, không cần vội vàng đâu
Bầu trời nơi xa ấy, có chăng thật ấp ám gần gũi?
Giống như ngày nắng đầu tiên đôi ta gặp gỡ
Thanh xuân đôi ta ngập tràn hương sắc
Trong âm thanh ấy, tình yêu cứ dâng lên mỗi ngày
Nhìn lại trong sự hạnh phúc, hóa ra mọi thứ chưa từng thay đổi
Mới đáng cho ta nhớ mãi không quên, gìn giữ một đời.” (*)
Thanh xuân của Cố Vị Dịch là Tư Đồ Mạt. Mà ấm áp của cả quãng thanh xuân ấy, cũng chính là Tư Đò Mạt.
Họ không phải là mối tình đầu của nhau, nhưng chính là tình yêu cuối cùng. Một quãng thanh xuân, kéo dài đến cả cuộc đời, vẫn luôn cùng nhau chung bước.
Trong lần đầu gặp gỡ của Tư Đồ Mạt và Cố Vị Dịch, cả hai đã có ấn tượng xấu với đối phương. Tư Đồ Mạt hiểu lầm Cố Vị Dịch là người đồng tính, Cố Vị Dịch nghĩ rằng Tư Đồ Mạt là cô gái lăng nhăng.
Lần thứ hai gặp gỡ, là khi Tư Đồ Mạt bị một tên cướp đi xe máy giật túi xách và bị kéo lê đi vài mét. Khi đó cô sợ hãi nhưng chỉ có một thân một mình, bạn bè chẳng ai có thể gọi được. Cô bất đắc dĩ lắm mới phải cầu cứu tên Cố Vị Dịch khó ưa này.
Khi Cố Vị Dịch đến chỗ Tư Đồ Mạt, không hiểu sao khi anh nhìn thấy cô bị thương thì vô cùng tức giận, liền bày lên dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người khác rồi chăm sóc, đưa cô đến bệnh viện. Tuy lần này Cố Vị Dịch có ơn với cô thật, nhưng thái độ chẳng tốt chút nào, thậm chí còn mỉa mai châm chọc cô nữa, nên thành kiến của cô đối với anh vẫn không hề giảm đi.
Tư Đồ Mạt là sinh viên năm cuối ngành Kế toán, hiện đã sắp ra trường. Tư Đồ Mạt chẳng hề yêu thích ngành học của mình chút nào, ngược lại cô rất có đam mê trong ngành Marketing. May mắn thay cô lại được nhận vào một Công ty Quảng cáo do có người quen giới thiệu dù chẳng có bằng cấp chuyên môn.
Cùng lúc đó, Tư Đồ Mạt nhận được cuộc gọi từ mẹ. Mẹ cô nói rằng bạn của bà có một đứa con trai bằng tuổi cô, đứa con ấy đang có một căn nhà ở riêng, rồi muốn cô dọn vào ở cùng để tiện giúp đỡ nhau. Tư Đồ Mạt nghe mà kinh hãi không thôi, sao mẹ cô lại có thể kêu cô đến ở chung với một người con trai lạ mặt chứ. “Cô nam quả nữ”, làm sao có thể ở chung một nhà? Nhưng dưới sự bức ép của mẹ, Tư Đồ Mạt buộc phải đến gặp con trai của bạn mẹ này.
Gặp rồi mới biết, hóa ra người đó là Cố Vị Dịch.
Tư Đồ Mạt gặp anh liền thay đổi ý định. Cô cảm thấy việc ở chung cũng có cái tốt. Sau này tốt nghiệp, cô không phải thuê nhà với giá đắt đỏ, vừa hay còn có thể tránh mặt bạn cùng phòng đang có vướng mắc, hơn nữa nhìn mặt Cố Vị Dịch cũng không hẳn là người xấu, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu. Cô liền đồng ý chuyển tới ở cùng nhà với anh.
Cứ thế, Tư Đồ Mạt trở thành bạn chung nhà với Cố Vị Dịch, kiêm luôn người giúp việc trong nhà anh.
Cuộc sống ở chung của cả hai không tệ lắm, có thể nói là khá yên bình. Họ có thể cùng ngồi tán gẫu những chuyện linh tinh, hay thỉnh thoảng châm chọc nhau vì những chuyện vặt vãnh. Nhờ quãng thời gian sống chung này mà Tư Đồ Mạt dần hiểu rõ hơn con người của Cố Vị Dịch, đồng thời cảm thấy anh cũng không quá đáng ghét.
Cố Vị Dịch rất khó ở cùng với người khác vì chứng ưa sạch sẽ của mình, lúc nào cũnh trưng ra bộ mặt nặng nè cứng nhắc, lại còn độc mồm độc miệng nữa. Nhưng Tư Đò Mạt nhận ra ẩn sau vỏ bọc khó gần ấy là một con người hết sức chân thành, đẳng sau những lời mỉa mai lại chính là hàm ý quan tâm lo lắng, bên dưới những hành động lạnh lùng lại chính là cử chỉ chăm sóc dịu dàng.
Nghe cứ như là cô mắc chứng thích tự ngược ấy, nhưng sự thật là thế cơ mà. Cố Vị Dịch vốn không thích bị làm phiền, lại có thể đi đón Tư Đồ Mạt giữa đêm hôm khuya khoắt rồi cõng cô cả quãng đường dài. Cố Vị Dịch vốn lạnh nhạt hờ hững, lại tìm mua cam thảo cho Tư Đồ Mạt để trị dị ứng cho cô. Cố Vị Dịch từ khi gặp Tư Đồ Mạt, đã chẳng còn là Cố Vị Dịch của thường ngày nữa.
Đối mặt với sự quan tâm chăm sóc của một soái ca như Cố Vị Dịch, Tư Đồ Mạt sao có thể không động lòng. Cô thật ra cũng lờ mờ nhận ra anh có ý với mình nên thuận theo tự nhiên mà chú ý đến anh. Cứ tưởng tình yêu đã nắm bắt được trong lòng bàn tay, thì Cố Vị Dịch đột nhiên thông báo với Tư Đồ Mạt rằng, anh được nhận vào Viện Công nghệ Massachusetts ở Mỹ.
Tuy anh chưa thực sự quyết định mình sẽ đi hay ở lại, Tư Đồ Mạt liền ủng hộ anh nên qua Mỹ du học dù trong lòng cô hết sức buồn bã. Cố Vị Dịch rất thất vọng vì trong lòng lại chẳng muốn xa cô chút nào. Có lẽ từ lâu, trong tim anh đã khắc ghi hình bóng của cô gái nhỏ Tư Đồ Mạt hồn nhiên luôn nở nụ cười tươi tắn.
Cô giống như ánh nắng ban mai soi rọi qua cuộc đời âm u tẻ nhạt của anh, là ánh tà dương nhẹ nhàng sưởi ấm trái tim anh. Ở bên cạnh cô giống như là thói quen của anh, đồng thời cũng là sở thích. Người thương đã ở bên cạnh, sao anh có thể dễ dàng đánh mất. Vì vậy, nhà khoa học Cố Vị Dịch quyết định tỏ tình.
Anh quay người lại, cười nói: “Qua đây.”
Mạt Mạt chậm rãi bước tới gần Cố Vị Dịch. Anh đưa cốc trà cho cô. Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì, “Làm gì thế?”
Cố Vị Dịch chỉ mỉm cười, đột nhiên vươn tay ôm cô vào lòng, “Như thế này thì tay anh mới rảnh rỗi để ôm em.”
Mạt Mạt tựa đầu vào lồng ngực anh, đầu óc trở nên trống rỗng. Mãi cô mới thốt được một câu: “Anh thế này là… là có ý gì?”
Cố Vị Dịch nới lỏng vòng tay, lùi về sau một bước, cúi đầu nhìn vào mắt cô, “Em vẫn muốn giả ngốc à?”
Mạt Mạt quay đầu tránh ánh mắt anh, “Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Cố Vị Dịch xoay mặt cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh yêu em, muốn ở bên em. Bây giờ em hiểu anh đang nói gì chưa?” Đôi mắt Mạt Mạt dường như lóe sáng trong phút chốc, nhưng cô vẫn không chịu nhìn thẳng vào mắt anh, “ừm.”
Sau khi hai người đã chính thức hẹn hò, Tư Đồ Mạt vẫn luôn lảng tránh về quyết định có đi Mỹ hay không của Cố Vị Dịch, vốn trong lòng anh sớm không muốn đi, đăng ký vào học viện đó chỉ do không còn việc làm nào có ý nghĩa hơn thôi, mà nay trong lòng đã có Tư Đò Mạt, sao anh có thế đến nơi xa xôi như vậy được.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của riêng Cố Vị Dịch mà thôi. Tư Đồ Mạt dù muốn giữ anh lại nhưng chẳng nỡ làm vật cản đường phát triển tương lai của anh, cha mẹ hai bên đều mong Cố Vị Dịch theo học ở Mỹ để có tiền đồ rộng mở. Tư Đồ Mạt đã chấp nhận yêu xa, thì không có lý do nào anh không thuận theo sự ủng hộ của cô.
“Em có tấm lòng bao dung để anh bay thật xa, vậy tại sao anh không thử vì em mà cố gắng một lần? Anh có thể vì em mà ở lại, đương nhiên cũng có thể vì em mà ra đi.”
Yêu xa – nghe thì dễ nhưng lại khó khăn vô cùng. Tư Đồ Mạt và Cố Vị Dịch cách nhau hơn nửa vòng Trái Đất. Hằng ngày cô vẫn phải tăng ca đến tận nửa đêm, anh phải miệt mài trong phòng thí nghiệm nghiên cứu. Cô mang nhiều tâm sự và ấm ức muốn nói với anh, anh thì ôm ấp bao kỷ vật của hai người mà nhớ nhung.
“Cho dù xa mặt”, nhưng cả hai nào có “cách lòng”, chỉ cần trong tim vẫn có bóng hình của nhau, thì nửa vòng Trái Đất có là gì, thời gian dài đằng đẵng cũng chẳng hề chi. Bởi vì em vẫn đợi, nên chắc chắn anh sẽ quay về.
“Gửi thời thanh xuân ấm áp của chúng ta” là câu chuyện tình yêu hết sức ngọt ngào và đáng yêu giữa nhà khoa học cố Vị Dịch và cô nàng hoạt bát Tư Đồ Mạt. Đây giống như một quyển nhật ký ghi lại quá trình từ lúc cả hai gặp gỡ rồi cùng nắm tay xây dựng mái ấm gia đình, cũng ghi lại hết nước mắt và nụ cười, chông gai và mật ngọt mà hai người phải trải qua để đi đến kết cục viên mãn. Truyện khá nhẹ nhàng và hầu như chẳng có biến cố gì lớn.
Tớ rất thích dàn nhân vật phụ, ai cũng đều đáng yêu và mang trong mình một nỗi khổ tâm riêng, vì vậy mà mỗi nhân vật đều mang một sắc thái riêng biệt chẳng thể nhầm lẫn với nhau. Bật mí một chút là trong truyện còn có sự xuất hiện của cặp đôi nhân vật chính siêu đáng yêu Giang Thần – Tiểu Hy trong “Gửi thời đơn thuần đẹp đẽ của chúng ta” nữa nè!
– Anh Dung Hoa