Lần cập nhật gần nhất October 1st, 2020 - 09:55 am
Một câu chuyện về chủ đề thanh xuân vườn trường ngọt ngào, nhẹ nhàng và hài hước. Mối tình kéo dài hơn 11 năm của Khang Duật và Miểu Miểu bắt đầu từ khi anh và cô còn là những đứa nhóc. Khi ấy, anh đang trêu chọc một con chó nhỏ thì bị cô phát hiện. Cô vốn là người cuồng chó nên khi thấy cảnh ấy đã chạy tới đạp anh, nói bằng giọng hách dịch rồi chạy mất. Sau đó, anh và cô lại có duyên gặp nhau. Anh và cô học cùng lớp, ngồi cùng bàn trong suốt khoảng thời gian học sơ trung. Anh và cô đã cùng nhau trải qua quang thời gian thanh xuân tươi đẹp, cùng nhau sống về già.
Review (2)
Đôi oan gia ngõ hẹp này được gọi là người vũ trụ và người trái đất. Biệt danh là Vương gia và Phúc tấn (Phúc tấn là vợ cả nhé). Họ gặp nhau vào năm Miểu Miểu học lớp 8. Khang Duật hơn cô hai tuổi nhưng vẫn học lại lớp 8. Anh từ Phủ Thuận lên là học sinh mới. Cô với cương vị lớp trưởng bất đắc dĩ phải trở thành bạn cùng bàn để ‘chỉ giáo’ anh. Nhưng mà khắc tinh của cô đến rồi..
Từ góc nhìn của cô, kể từ lúc gặp anh cô gặp vận xui liên tiếp và cấp độ xui xẻo thì tăng lên chứ chẳng giảm xuống. Cùng với đoa giới hạn và ngoại lệ của cô càng ngày càng mở rộng. Cô không nhớ nổi tên một bạn nam nào trong lớp cho đến khi anh tới. Cô không dám trái lời bố mẹ cho đến khi anh tới. Và cô lọt bẫy nhiều hơn khi anh tới.. Haizz thật là..
Từ góc nhìn của anh, anh thấy cô thật là.. Hài! Cô không xinh lại còn ngốc. Anh biểu hiện rõ ràng như vậy cô lại ngu ngốc không hiểu. Anh xa cô ba năm không dám về nghỉ lễ vì chỉ sợ gặp cô rồi anh không nỡ đu nữa. Nhưng anh rất vui lòng để cô ngốc nghếch mà nhảy vào hang sói của mình. Bắt cô về nhà làm vợ. Sinh con cho anh, chăm sóc anh và cả yêu thương anh nữa..
Anh là phi công nhưng lại chẳng bằng một con chó? Lương cả năm hơn trăm vạn, đẹp teai ngời ngời và đặc biệt là thâm hiểm khó lường. Cô cảm thán: Trời ơi, tôi đã gả cho cái thứ gì vậy trời!
Khi đọc xong bộ truyện này, tôi cầm thấy rất ghen tị với Miểu Miểu và Khang Duật. Trong khi có những người đi hết cả cuộc đời cũng chẳng thế tìm được “nửa kia” của mình, Khang Duật và Miếu Miểu lại may mắn tìm thây tình yêu đích thực trong những năm tháng tươi đẹp nhất. Điều đó không đáng ghen tị sao?
Nhưng trên hết, tôi ngưỡng mộ tình yêu giữa hai người. Gặp nhau từ những ngày cắp sách tới trường, chuyện tình của Miểu Miểu và Khang Duật cũng thuần khiết, trong sáng và đáng yêu như bao tình yêu học trò khác. Cũng có những trò nghịch phá, cũng có những giây phút ngượng ngùng và không thế thiếu những kỳ thi áp lực căng thẳng.
Khang Duật dùng sự thông minh và phúc hắc của mình để chinh phục Miểu Miếu. Từ việc hối lộ cái bụng không đáy của em gái Miểu Miểu cho tới đe doạ, cưỡng ép bạn bè trong lớp phải gọi cô là “Phúc Tấn’, phải nói là không từ thủ đoạn. Còn Miểu Miếu, cô đơn giản là thích Khang Duật, thích ở bên Khang Duật, thích chính là thích vậy thôi.
Nhưng nếu chỉ có vậy, câu chuyện của Miểu Miểu và Khang Duật cũng chưa thể khiến tôi đặc biệt ấn tượng đến thế. Tôi nhớ trong những bộ phim tình cảm, vào thời khắc kết hôn, cô dâu và chú rể luôn nắm tay nhau và nói lên lời thề nguyện: “Con hứa sẽ ở bên người đó, yêu thương người đó bất kế khi giàu sang hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay bệnh tật, hạnh phúc hay khổ đau.” Sự thật là chẳng nhiều người có thế thực hiện được lời thề này cho tới cuối đời. Nhưng Khang Duật và Miểu Miểu đã cùng nhau trải qua tất cả những khó khăn và thử thách đó trước cả khi hai người thực sự bước vào đời mà chẳng cần phải thốt lên lời thề.
Từ khi chỉ là một cậu học sinh, Khang Duật đã có thế ở bên ủng hộ Miểu Miểu, giúp cô vượt qua căn bệnh tim quái ác. Khi Miểu Miểu tự ti và tổn thương bởi di chứng béo phì sau khi điều trị bẳng thuốc, Khang Duật cũng không ghét bỏ cô mà chỉ bế cô lên ròi nói: “Miếu Miểu, không sao, mình còn ôm được!”.
Miếu Miểu và Khang Duật đã bảo vệ và giữ vững tình yêu của mình thành công trong những năm tháng yêu xa, một người du học một người ở lại quê nhà. Cô bé Miểu Miểu ngốc nghếch học cách sẻ chia nỗi đau với Khang Duật khi anh mất đi người thân yêu nhất. Khang Duật phấn đấu từ một thiếu niên với hai bàn tay trắng thành một người đàn ông thành đạt đủ để thuyết phục mẹ Miểu Miểu chấp nhận xuất thân bần hàn của anh. Yêu nhau thì dễ nhưng giữ vững tình yêu thì thật khó.
Có thể khi đọc đến đây, nhiều bạn sẽ nghĩ rằng đó chỉ là tiểu thuyết, một chuyện tình đẹp như vậy sao có thể tòn tại trong cuộc sống đời thực. Nhưng lần này ngòi bút của tác giả Khuyến Thần Khuyển Khuyến đã khiến tôi tin rẳng câu chuyện của Khang Duật và Miểu Miểu là có thật. Hay ít nhất một tình yêu đẹp như thế thực sự tòn tại ở đâu đó ngoài kia, chỉ là nó chưa đến với chúng ta.
Nếu như vậy trong lúc chờ đợi, sao không cùng dõi theo câu chuyện của Miểu Miếu và Khang Duật và rồi biết đâu một ngày nào đó sẽ có ai đó tới bên và hỏi bạn rẳng: “Cưng ơi, ký giùm anh một cái tên trên hộ khấu được không, ngay ở ô phối ngẫu!”
– Linh Hy Tần
Trích dẫn
“Cậu có thể sai bảo con trai như con chó, nhưng cậu có dám sai bảo nó như con trai không?”
“Chữ của cậu thật khó xem, về nhà phải chăm chỉ tập viết, nếu không tương lai kí tên ở ô phối ngẫu của tôi lại làm tôi mất mặt.”
“Giường lớn như vậy mà cậu còn ngủ kiểu này, về sau mình phải mua giường lớn hơn mới có chỗ ngủ!”
“Nghe này, mình cho phép cậu thích mình. Nhưng ngoại trừ đầu bạc răng long thì cậu không còn con đường nào khác nữa!”
“Chị, lúc Khang Duật nhìn những người khác, ánh mắt trong suốt như mắt em bé sơ sinh vậy, vậy mà lúc nhìn chị nó lại bẩn như cục đờm.”
…vào ngày 14 tháng 2 năm 2005, hắn mua một chiếc nhẫn thật oách cầu hôn tôi.
Nhìn thấy chiếc nhẫn thật oách này, đầu óc tôi hoàn toàn đình công. Là nhẫn kim cương!
“Bao…bao nhiêu tiền?” tôi không dám nhận, mắt cũng bị tia sáng từ kim cương chiếu vào đến sắp mù.
“Rẻ hơn ở Thượng Hải, anh nhờ đàn anh mua ở Thụy Sĩ, 17 vạn(1).”
“Cái gì!!!” Tôi kinh hoàng nhảy dựng lên, còn làm đổ đồ uống trên bàn.
Phản ứng của tôi làm Khang Duật nhíu mày, “Em không thích?”
Tôi lắc đầu, vào lúc như thế này tôi không dám nói không thích, chính là…chính là…
“Tiền ở đâu anh mua?” hắn bây giờ còn đang thực tập, tuy rằng tiền lương rất cao, nhưng chúng tôi đang tính mua một căn hộ rộng rãi, hơn nữa còn có tiền sinh hoạt, hắn làm gì có 17 vạn.
“Mượn!”
“Cái gì!!!” lần này là tôi gân cổ lên hét.
“Em nói nhỏ chút!!”
“Anh thật ngu ngốc!! Mượn tiền mua nhẫn, có phải anh bị đầu máy bay đâm không vậy.”
“…”
“Trả lại, trả lại tiền cho người ta nhanh lên!!Ngay lập tức, ngay lập tức!!” tôi kéo cổ áo Khang Duật điên cuồng gào.
“Anh sẽ trả sau!!”
“P(2), lấy cái gì trả, đi làm trai bao à!!” tuy rằng hắn đẹp trai từ nhỏ, rất có tố chất làm trai bao.
Hình như Khang Duật nghe không nổi nữa, mặt tối sầm, phi thường hung ác, “Em chỉ cần nói muốn hay không!!”
Dùng cách so sánh của tôi là giống như một con Ngao Tạng đang lên cơn điên vậy.
“Em biết anh muốn mẹ em coi trọng anh hơn, nhưng cần gì làm vậy.”
“Muốn, hay không muốn!!” chó ngao Khang Duật bắt đầu nhe răng.
“…”
Giằng co khoảng 3 phút, tôi vẫn nhận, bởi vì tôi hiểu hắn, tuy rằng vật chất không nói lên được hết thảy, nhưng đối với mẹ tôi, cũng là một liều thuốc tốt.
Nhưng là tôi vẫn cảm thấy không tự nhiên trong lòng.
“Cái nhẫn này có thể mua được bao nhiêu con chó a…” từ nhỏ tôi vốn là một đứa mê chó.
“…”
“Có thể mua được Ngao Tạng!”
Gân xanh trên trán Khang Duật đang giật tưng tưng.
Tôi không hề phát hiện điều đó, nhìn chiếc nhẫn bóng loáng tiếp tục nhắc đi nhắc lại, “Nếu không mua được Ngao Tạng cũng có thể mua được tám con chó kéo đi.”
Âm thanh lãnh léo giá buốt của Khang Duật nhẹ nhàng vang lên, “Em muốn chó, hay là muốn anh!!”
Tôi đang đắm chìm trong việc tính xem 17 vạn có thể mua bao nhiêu con chó nên trả lời một cách phản xạ, “Chó…”
Khang Duật phát điên ngay tại chỗ, đập bàn một cái rầm.
Tôi hoảng sợ, lúc này mới phát hiện ra mình nói sai rồi, bất quá sai lầm đã tạo thành, hắn đã tức giận đến mức khói bay đầy đầu.
“Không phải, ý em là…A, anh đừng đi a!!”
Khang Duật đá cửa bỏ đi, bất quá trở lại rất nhanh, bởi vì đây là phòng ngủ của hắn ở công ty.
Tôi vừa định mở miệng giải thích, Khang Duật nhanh miệng cướp lời, “Về nhà đi, chép một trăm lần anh quan trọng hơn chó, anh mới tha thứ cho em!!”
“…”