Lần cập nhật gần nhất October 1st, 2020 - 09:56 am
Lê hấp đường phèn là câu chuyện về cặp đôi thanh mai trúc mã Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng. Sau những năm tháng tiểu học bị chèn ép, Ngữ Băng đã dùng mưu kế để không phải vào cùng trung học với Đường Tuyết. Vì những hiểu lầm nên đến tận 6 năm sau họ mới gặp lại nhau tại trường đại học, thiếu nữ yêu thích trượt băng tốc độ Đường Tuyết gặp lại người bạn năm nào Lê Ngữ Băng, nay đã trở thành nam thần khúc côn cầu trên băng, hai người lại tiếp tục hành nhau rồi lại cùng nhau theo đuổi giấc mơ trượt băng của cả hai.
Review Lê hấp đường phèn (2)
Nội dung truyện giống hệt như tựa đề, có thể tóm gọn bằng 3 từ “ngọt chết ruồi”.
Hồi tiểu học nam chính Lê Ngữ Băng và nữ chính Đường Tuyết ngồi cùng bàn. Băng Băng đã trải qua tuổi thơ dữ dội vì luôn bị bạn cùng bàn Đường Tuyết ức hiếp, số lần phản kháng thành công vô cùng ít ỏi. Vì quá nghịch ngợm mà hiệu trưởng Đường tức ba Đường Tuyết phải tìm việc cho con gái làm – học trượt băng. Hôm ấy, Lê Ngữ Băng cũng bị mẹ mình dụ đi theo, nhìn Đường Tuyết trượt ngã hoài cậu sung sướng không thôi 🙂 Thế là, một cậu bé vốn chẳng thích mấy môn thể thao vận động lần đầu tiên bước lên sân băng trượt thử rồi được huấn luyện viên phát hiện ra tài năng. Kể từ đó, cả hai cùng ‘bén duyên’ với thể thao, Băng Băng học băng cầu (ice hockey) còn Đường Tuyết theo học trượt băng tốc độ.
Hết cấp 1, con giun xéo lắm cũng quằn, Băng Băng lừa Đường Tuyết cao chạy xa bay đến một trường khác. 6 năm trung học hai đứa hai nơi nhưng ‘cái duyên cái số nó vồ lấy nhau’, đại học chúng ta lại tái ngộ. Lúc này Lê Ngữ Băng đã trở thành nhân tố chủ chốt đội băng cầu của trường, rắp tâm mướn Đường Tuyết làm trợ lý để báo thù cũ. Bá Vương như Đường Tuyết sao có thể khuất phục, những câu móc mỉa thâm sâu, những cuộc PK hài hước không kém phần dở hơi thường xuyên diễn ra dần khiến Băng Băng bị Đường Tuyết thu hút. (P/s: Ngày xưa có ai đó đinh ninh sau này tuyệt không bao giờ muốn kết hôn với nữ chính đó.) Khi nhận ra tình cảm của mình, Băng Thần đương nhiên sẽ phải dọn dẹp hết ‘chướng ngại vật’ để rước nàng chậm lụt về dinh =)).
Nhắc tới ‘chướng ngại vật’, đầu tiên là mối tình đầu đơn phương cấp 3 của Đường Tuyết. Người ta đã thẳng thừng từ chối nên gặp lại chẳng gây ra nổi sóng gió gì, cho knock out. Tình địch lớn nhất của nam chính phải kể tới một cậu bạn Dụ Ngôn đội trượt băng nghệ thuật kém mình 1 tuổi. Dụ Ngôn đáng yêu mới 17 tuổi thôi nhá, mắt nai bambi, trắng trắng mềm mềm đúng khẩu vị của Đường Tuyết nên cô nàng ủ mưu nuôi lớn cậu, đáng tiếc đây chỉ là giấc mơ hão huyền. Thương cậu nhất một điểm là có một bà mẹ độc tài chỉ vì sự nghiệp tương lai mà ép con mình đủ điều.
Dàn cast phụ mỗi người mỗi vẻ, trong đó nổi bật nhất là hai ‘đồng bọn’ của Đường Tuyết – Liêu Chấn Vũ và Hạ Mộng Hoan. Một cậu lúc nào cũng có thể tâng bốc Đường lão đại mù quáng còn một cô đúng chuẩn lưu manh đột lốt mỹ nữ =)) Hai kẻ này mà ở chung, hùa theo nhau đảm bảo người khác không đỡ nổi. Đây cũng là cp phụ được yêu thích nhất truyện, mong chờ sẽ có hẳn một truyện riêng. Muốn biết bạn Hoan vô đối ra sao thì đây chính là bằng chứng:
Hạ Mộng Hoan ghé vào tai Đường Tuyết thì thầm, “Đại Vương, hôm nay tớ gặp phải biến thái.”“Ồ?” Đường Tuyết nhìn cô, lặng lẽ dỏng tai lên, “Biến thái gì cơ?”
“Chính là biến thái khoe JJ ở nơi công cộng đó.”
Đường Tuyết hơi tức giận, cô ghét nhất mấy kẻ biến thái đáng khinh như thế, cô đập đũa xuống bàn, “Đáng ghét! Cậu gặp được ở đâu? Chúng ta đi rình bắt đánh hắn!”
Hạ Mộng Hoan vội xua tay, “Không cần, không cần, tớ bảo hắn về nhà nuôi JJ cho lớn rồi hẵng khoe, hắn đỏ mặt chạy mất rồi.”
Đường Tuyết gãi đầu, suýt nữa đã quên, Mộng phi nhà cô có thể sợ gián nhưng tuyệt đối không sợ lưu manh.” (Có lẽ trường hợp này cũng chẳng xa lạ ở các trường đại học nhiều nữ nhỉ)
Ngoài những tình huống dở khóc dở cười thì biến số lớn nhất trên con đường theo đuổi vợ của Băng Băng chính là ba Đường Tuyết. Hiệu trưởng Đường siêu đáng yêu, sợ vợ và troll Đường Tuyết không thương tiếc lol.
Khi đón con gái mới đi quân sự về, ông gọi điện cho vợ:
“Anh đã đón được người, sẽ về nhà ngay, em về sớm một chút xem con gái đen thế nào, anh đi qua trước mặt con bé cũng không nhận ra, cứ tưởng là dân Châu Phi nhập cư trái phép… Chậc, chậc, trứng gà biến thành trứng muối! Á…” Hiệu trưởng Đường đang kể rất hưng phấn, vừa ngẩng đầu, phát hiện con gái đã quay lại bắt quả tang.
Khi Đường Tuyết gọi điện về xin tiền trả nợ Băng Băng:
“Hiệu trưởng Đường: Nói đi, muốn bao nhiêu?
Đường Tuyết: Bốn vạn chắc là đủ ạ. (chột dạ)
Đường Tuyết: Không thì ba vạn bảy cũng được…
Hiệu trưởng Đường: Nhóc con, con đã mười tám tuổi, có chuyện ba nên nói cho con biết rồi.
Đường Tuyết: Chuyện gì ạ?
Hiệu trưởng Đường: Con, thực ra không phải con ruột của ba.”
Ngày xưa hiệu trưởng Đường thích Băng Băng lắm, chuyên lấy ra làm gương cho con gái, xếp con mình ngồi chung với con trai nhà người ta những 6 năm trời. Ấy thế nhưng chỉ vì vụ Băng Băng cho Đường Tuyết leo cây hồi mới lên cấp 2 mà ông ‘ghim con rể tương lai’ đến tận khi đôi trẻ đã yêu đương =)) Bảo sao các cụ có câu, mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, ba vợ nhìn con rể càng ngứa mắt thêm.
– Chin
Truyện kể về cô bé Đường Tuyết mới lớp 2 thôi mà như một vị tiểu lưu manh lấy việc bắt nạt cậu bé Lê Ngữ Băng làm trò vui. Thực ra gọi là bắt nạt hơi to tát, chỉ là bắt cậu bé Ngữ Băng của chúng ta gọi hộ bút chì, “dùng hộ” đồ của cậu, lấy tiền tiêu vặt của cậu đi mua trứng, thả sâu trêu cậu,… nhưng với một cậu bé lớp 2 thì thực sự đó là 1 ám ảnh rất lớn :v cậu học giỏi nhưng ít nói, luôn nhẫn nhịn cô bé, có đôi lúc muốn phản kích lắm nhưng toàn bất thành xong phản ngược về mình, đọc mấy chương đầu mà cứ thấy vừa buồn cười vừa thấy cậu bé đáng thương. May mà rồi cuối cùng hết cấp 1 nhờ 1 mẹo nhỏ mà cậu cũng được giải thoát khỏi sự bắt nạt của cô, trải qua cấp 2, 3 một cách yên ổn.
Nhưng chỉ được mấy năm thôi, đại học 2 người lại gặp lại nhau.
Ngữ Băng là 1 cậu bé không thích vận động mà nhờ sự khích tướng của Đường Tuyết mà bắt đầu trượt băng và rồi trở thành vận động viên khúc côn cầu trên băng/ice hockey. Từ cậu bé nhỏ nhắn đáng thương ngày nào giờ đã cao thành 1 chàng trai cao 1m88 với khuôn mặt hại nước hại dân bao cô gái theo đuổi , còn Tiểu Tuyết của chúng ta thì vẫn lưu manh tưng tửng, là 1 “lão đại” như vậy. Cấp 1 thu phục đc Ngữ Băng làm thuộc hạ thì lên cấp 2, cấp 3 cũng thế. Giờ gặp lại có vẻ như nam chính chúng ta muốn bảo thù cho tuổi thơ đầy dữ dội, nên nhận Tiểu Tuyết làm trợ lý để làm chân sai vặt…. 2 người chính thức tuyên chiến là kẻ thù.
Hồi bé chơi trò gia đình cô làm vua. cậu làm sủng phi.
Giờ lớn lên cậu làm vua còn cô đổi vị trí làm sủng phi.
Cũng giống 1 số truyện của Tửu Tiểu Thất, motip nữ chính siêu tưng tửng đáng yêu. Không phải kiểu nữ cường cứng rắn hay tiểu bạch thỏ. Gọi chính xác cô thuộc loại thần kinh thô mới đúng. Hồi bé Đường Tuyết đúng kiểu 1 điển hình của bá vương tưng tửng nhưng vì bề ngoài xinh xắn nên ai cũng yêu quý. Cô bé là 1 ng lạc quan, không phải vì không được đứng thứ 1 mà trở thành mà không chơi vs bạn bè. mấy câu mà cô bé nói siêu đáng yêu, gây hài rất lớn :)) lớn lên dường như vẫn thế. Có thêm chắc là càng biến thái càng lưu manh hơn thôi. Đốp chát câu nào ra câu đấy đáng để mọi người học hỏi khi cãi nhau. Nữ chính này độ lầy và độ tưởng tượng sáng tạo chắc không ai bằng được.
Nam chính dù lớn lên với thân hình vạm vỡ chuẩn soái ca thì bên trong vẫn mỏng manh dễ vỡ như ngày nào. cố tỏ vẻ lạnh lùng chút nhưng mà bất thành, mình vẫn thấy rất trẻ con và đáng yêu. Nam chính đúng là biểu tượng của câu châm ngôn “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”. Mà hình như không chỉ nam chính, ai chơi gần với nữ chính đều bị nhiễm đen hết thì phải.
Nam chính chúng ta xuất ra chiêu này nữ chính sẽ xuất ra chiêu khác để phản kháng để rồi người nhận kết cục đắng vẫn là nam chính đáng thương của chúng ta. Tuy lớn lên mặt cậu “ Dày” lên rồi nhưng vẫn chưa đọ được với độ “ dày, lưu manh, biến thái” của Đường Tuyết.
Tới chương 22 còn xuất hiện thêm: Một chàng trai da trắng môi hồng có vẻ ngơ ngơ, được nam chính gọi là “nhóc con”. Không biết đấy có phải nam phụ không vì chưa ra sân nhiều lắm nhưng mình thấy đặc biệt thích bạn nhỏ này.
Bên cạnh 2 nhận vật chính còn có dàn nhân vật phụ từ bố mẹ đến bạn bè của 2 người đều thuộc hàng cực phẩm. Mỗi nhân vật đều toát ra 1 sự “gây cười” riêng.
Ai đã đọc truyện của Tửu Tiểu Thất đều sẽ thấy kiểu lầy lầy tưng tửng nhẹ nhàng dễ thấm. không quá nặng nề hay ngọt sún răng. Truyện mang tính giải trí rất cao cho mấy ngày hè nóng nực. Túm quần lại là truyện cực dễ thương, hãy vào blog của bạn edit để thả like kè cmt để ủn mông nào )
Trích đoạn nhỏ:
Hỏi: Lần đầu tiên làm ba là khi nào?
Lê Ngữ Băng: Hồi lớp 2. Con chúng tôi tên Đoàn Đoàn.
Hỏi: Sau đó thì sao?
Lê Ngữ Băng: Sau đó bị ba vợ tôi ăn.
– Ngọc Thúy
Tóm tắt Lê hấp đường phèn
Lê Ngữ Băng và Đường Tuyết là bạn cùng bàn suốt 6 năm tiểu học, cùng nhau trưởng thành. Nhưng mà, mối quan hệ của cả hai không được tốt đẹp cho lắm. Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng hoàn toàn đối lập với nhau như hai thái cực.
Lê Ngữ Băng là một cậu bé ngoan ngoãn, thành tích học tập luôn đứng thứ nhất, dành được sự yêu mến của tất cả mọi người. Chỉ có Đường Tuyết luôn luôn bắt nạt ức hiếp cậu. Cô ngang ngược sử dụng hình dán của Ngữ Băng, uống sữa của cậu, bắt cậu mua socola cho mình, ăn hết sườn xào chua ngọt của cậu rồi để cậu ăn cần tây cho mình.
Đường Tuyết chính là một “Bá vương” ngang ngạnh khiến cho cô giáo chủ nhiệm còn phải lo lắng thay cho Ngữ Băng. Bị ức hiếp như vậy, Lê Ngữ Băng cũng đã từng nhiều lần kháng cự và chống đối Đại ma vương Đường Tuyết.
Nào là đem kẹo quá hạn sử dụng cho cô ăn, nào là đem nhện giả để tặng cô vào ngày sinh nhật. Nhưng tất cả đều vô dụng, những thứ đó đối với Đường Tuyết không hề hấn gì. Vì vậy, bạn nhỏ Lê Ngữ Băng bị bắt nạt thì vẫn cứ là bị bắt nạt, con đường phản kích Đường Tuyết cậu đi thật gian khổ.
Trích đoạn Lê Ngữ Băng tặng nhện giả cho Đường Tuyết:
“Lê Ngữ Băng đưa Đường Tuyết quà sinh nhật, Đường Tuyết vội vã mở ra.
Cậu ngồi bên cạnh yên lặng quan sát biểu cảm của cô, mong chờ được chứng kiến dáng vẻ cô sợ hãi.
Đường Tuyết nhìn thấy con nhện thì hơi ngạc nhiên, cô dùng đầu ngón tay vuốt ve lưng con nhện, nói: “Mình còn tưởng nhện thật cơ, dọa mình nhảy dựng lên.”
Dọa cậu nhảy dựng lên… Nhưng cậu đâu có nhảy…
Lê Ngữ Băng thất vọng, hỏi cô: “Cậu không sợ à?”
“Không sợ. Mẹ mình nói, tất cả động vật đều sợ con người.”
Lê Ngữ Băng cảm thấy Đường Tuyết hơi đáng sợ.”
Vào kỳ nghỉ đông lớp hai, bố Đường Tuyết đã dẫn cô đến lớp học trượt băng nghệ thuật. Trên đường đi thì gặp Lê Ngữ Băng và mẹ, mẹ Lê Ngữ Băng cảm thấy học trượt băng nghệ thuật khá thú vị, nên đã dẫn theo cậu cùng đi đến lớp học.
Bẩm sinh Lê Ngữ Băng không thích vận động, cậu chỉ học một môn năng khiếu duy nhất là đàn Cello. Bị bắt buộc học trượt băng như vậy, Ngữ Băng đương nhiên không thích. Cậu chỉ ngồi một bên nhìn Đường Tuyết học trượt băng. Mỗi lần Đường Tuyết bị ngã sấp mặt, Lê Ngữ Băng liền cười đến vui vẻ, thỉnh thoảng còn vỗ tay hoan hô. Nhìn Đường Tuyết bị ngã liên tục, Lê Ngữ Băng liền có hứng thú với trượt băng, đồng ý ra sân học.
Tuy vài ba lần đầu Ngữ Băng cũng bị té, nhưng sau đó liền có thể đứng vững trên băng. Cuối cùng, Đường Tuyết phải chuyển sang học trượt băng tốc độ vì được nhận xét là không có thiên hướng nghệ thuật trong người. Còn Lê Ngữ Băng lại được một huấn luyện viên khúc côn cầu nhìn trúng, cũng chuyển sang học khúc côn cầu.
Đây có thể gọi là một trong những điểm chung ít ỏi của hai bạn nhỏ Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng, cũng chính là một cơ duyên đưa đẩy để họ gặp lại nhau ở một thời điểm tương lai, nhưng đó lại là chuyện của sau này.
Thời gian trôi qua nhẹ nhàng lại thấm thoát, trải qua biết bao nhiêu kỷ niệm dở khóc dở cười nhưng cũng thật đáng nhớ thì cũng đến lúc Đường Tuyết và Ngữ Băng hoàn thành cấp bậc tiểu học và đối mặt với việc chọn trường trung học.
Thành phố mà cả hai đang sinh sống chỉ có hai trường trung học tốt, đó là Hoa Tây và Nhất Trung. Nếu so sánh mà nói thì trường Hoa Tây hơn trường Nhất Trung về khoảng hoạt động ngoại khóa, còn có đội tuyển trượt băng nữa. Thế nên Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng đã hẹn cùng nhau vào Hoa Tây học.
Đến ngày nhập học, Đường Tuyết chờ mãi vẫn chẳng thấy Ngữ Băng đâu. Bố cô liền gọi điện thoại cho mẹ Ngữ Băng hỏi thăm, lại nhận được câu trả lời là Ngữ Băng học ở Nhất Trung. Bố Đường Tuyết sợ cô buồn, liền bịa đặt một lý do nào đó mà không dám nói sự thật rằng Lê Ngữ Băng vì muốn thoát khỏi Đường Tuyết nên mới chuồn qua Nhất Trung học.
Tuy hiểu rõ tâm lý sợ hãi của Ngữ Băng, nhưng bố Đường vẫn cảm thấy con gái của mình bị lừa gạt. Ông cho rằng cậu ta ghét bỏ con gái cưng của mình, vậy thì nhà mình cũng không cần qua lại với nhà bên đó nữa, liền cho số điện thoại nhà Ngữ Băng vào danh sách chặn.
Đường Tuyết gọi cho Ngữ Băng nhưng điện thoại không thông, hỏi bố thì bố cô bảo do Ngữ Băng học nội trú nên không thể nghe điện thoại, Đường Tuyết liền tin. “Sau này Đường Tuyết có viết cho Lê Ngữ Băng mấy phong thư, đều như đá chìm đáy biển. Nhiệt tình của cô cũng dần dần phai nhạt.”
Đường Tuyết và Ngữ Băng, cứ như vậy mà xa nhau.
Đường Tuyết học ở trường Hoa Tây, bắt đầu một cuộc sống mới, kết giao cùng những người bạn mới. Sáu năm trung học, Đường Tuyết chưa từng gặp lại Ngữ Băng. Cậu đối với cô có lẽ chính là hồi ức tươi đẹp, do xa cách nên cũng một phần nhạt phai. Cô đã từng nghĩ rằng, cả đời mình cũng sẽ không gặp lại cậu nữa.
Nhưng cuộc sống luôn ẩn chứa những điều bất ngờ, những người đã định sẵn sẽ gặp nhau thì nhất định sẽ gặp. Sau khi tốt nghiệp trung học, Đường Tuyết đến thành phố Lâm học đại học. Khi nhìn bảng tin tìm việc bán thời gian, Đường Tuyết liền cùng bạn mình đăng ký làm việc cho câu lạc bộ khúc côn cầu, lý do cô chọn công việc này là cô sẽ có cơ hội trượt băng miễn phí.
Tiếc rằng câu lạc bộ kia chỉ nhận người quen vào làm việc. Nhưng Lê Ngữ Băng lại là đội trưởng đội khúc côn cầu, khi cậu nhìn thấy lá đơn ứng tuyển của Đường Tuyết liền nhận cô. Cứ như vậy, Đường Tuyết không hay biết gì, được nhận làm trợ lý cầu thủ.
Khi gặp người mà mình sắp phải “hầu hạ”, Đường Tuyết liền thấy cậu có chút quen quen. Tuy xa nhau đã lâu, nhưng thời gian bên nhau chẳng phải là ít, Đường Tuyết liền nhận ra cậu là bạn cùng bàn Lê Ngữ Băng của năm đó.
Trích đoạn:
“Trong đầu chợt lóe, cô thốt lên: “Lê Ngữ Băng! Cậu là Lê Ngữ Băng?!”
Lê Ngữ Băng hơi nghiêng đầu, cố ý nghi hoặc xem cô: “Cô là?”
“Tôi là Đường Tuyết, Đường Tuyết! Cậu đã quên rồi sao?” Đường Tuyết thật không ngờ lại gặp được Lê Ngữ Băng ở đây, cô rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng. Dù sao cũng là bạn học cũ.
“Đường Tuyết.” Nét mặt Lê Ngữ Băng có chút hoảng hốt.
“Đúng, tôi là Đường Tuyết, cậu không nhớ tôi hả?”
“Nhớ, bóng ma thời thơ ấu.”
“A…”
Cái này hơi xấu hổ.
Lê Ngữ Băng: “Nhờ sự quan tâm của cậu, sáu năm tiểu học một đồng tiền tiêu vặt tôi cũng chưa dùng.”
Những ngày tháng sau đó của Đường Tuyết chính là ác mộng. Cô không ngờ sau bao nhiêu lâu gặp lại tính cách của Ngữ Băng lại có sự thay đổi lớn đến vậy. Lê Ngữ Băng hiền lành ngoan ngoãn, dễ ức hiếp giờ lại trở nên vô sỉ, đáng ghét đến như vậy.
Mỗi buổi sáng Đường Tuyết phải rời giường từ sớm để đưa đồ ăn sáng cho cậu, đến tận tối khuya cũng phải theo cậu đến phòng tự học. Đường Tuyết đương nhiên biết Lê Ngữ Băng cố ý chỉnh mình để trả thù chuyện năm xưa, nhưng làm sao cô có thể ngồi yên cho cậu ta muốn làm gì thì làm. Cô liền tìm mọi cách chống đối cậu.
Ví dụ như khi Lê Ngữ Băng tự học, cậu đưa cô bình giữ nhiệt ý bảo cô đi rót nước nóng, Đường Tuyết liền cầm lấy bình chuồn ra khỏi trường đi ăn khuya, sau khi trở về trường cô đưa lại cho Ngữ Băng bình giữ nhiệt. Thấy bình đã nặng, cậu còn tưởng cô có lương tâm rót nước cho mình, nhưng khi mở bình ra thì lại thấy bên trong là một khúc xương to mà Đường Tuyết đã gặm.
Hai người cứ thế đấu qua đá lại, không ai chịu nhường ai, bất giác chẳng biết từ lúc nào mà đến gần nhau hơn. Khi xem Ngữ Băng thi đấu khúc côn cầu, Đường Tuyết lại nói với cậu rằng cậu có một tinh thần dũng cảm không sợ chết mà chẳng phải ai cũng có được, hẳn cậu đã tôi luyện rất khổ cực.
Lê Ngữ Băng liền cảm thấy có gì đó chợt rung động, vì trước giờ chưa ai nói với cậu điều đó, họ chỉ khen cậu có tố chất, tài giỏi hơn người, nhưng chẳng ai biết được cậu đã luyện tập gian nan như thế nào, ấy vậy mà Đường Tuyết xem cậu thi đấu một lần liền nhìn ra được.
Khi Lê Ngữ Băng biết Đường Tuyết đã từ bỏ đam mê trượt băng tốc độ của mình vì một người con trai khác, trong lòng cậu liền bực tức không vui. Biết cô muốn quay lại luyện tập trượt băng, cậu liền không tiếc công sức cầu xin huấn luyện viên cho cô gia nhập đội tuyển, thậm chí trả giúp cô chi phí sinh hoạt trong đội.
Dần dần như vậy, Lê Ngữ Băng nhận ra mình đã thích đồ đần Đường Tuyết, luôn thấy cô làm gì cũng thật đáng yêu. Nhưng Đường Tuyết đối với những việc mà Lê Ngữ Băng làm cho mình thì chỉ thấy cảm động. Chỉ là cảm động thôi.
Lê Ngữ Băng phải làm sao để có thể thuần phục được cô bạn Đường Tuyết đây? Trong khi Đường Tuyết lại đang có quan hệ mập mờ với một nam sinh khác, con đường truy vợ của Ngữ Băng cũng thật quá gian nan. Các bạn hãy cùng nhảy hố để tìm ra câu trả lời cho mình nhé.
…
Tửu Tiểu Thất là một trong những tác giả mà tớ yêu thích. Và qua “Lê hấp đường phèn” thì tác giả đã không khiến tớ phải thất vọng. Truyện thật sự rất hài luôn ạ, tác giả luôn giữ cho mạch truyện hài hước, chỉ trừ những chương cuối cùng có hơi trầm xuống một tí. Nhưng cái kết của truyện vẫn là siêu ngọt ngào nhé!
Tớ rất có ấn tượng với nhân vật nam phụ Dụ Ngôn. Cậu là một tài năng trẻ của đội trượt băng nghệ thuật, chỉ mới 17 tuổi nhưng đã dành được thành tích đáng kể. Cậu thích Đường Tuyết, luôn hi sinh và giúp đỡ cô. Đường Tuyết cũng nghĩ rằng mình thích Dụ Ngôn, nhưng nghĩ lại cậu còn quá nhỏ nên cô dự định sẽ chờ cậu lớn lên. Dụ Ngôn vốn không thích trượt băng mà chỉ thích đi đây đi đó khám phá. Nhưng mọi người lại bảo rằng cậu có thiên phú trượt băng, cậu liền học trượt băng để vui lòng mọi người.
Để rồi đến hiện tại, cậu không thể thực hiện được ước mơ của mình mà chỉ sống vì ước mơ của người khác. Khi bị bắt buộc chọn lựa giữa sự nghiệp và tình yêu, giữa trượt băng và Đường Tuyết, cậu lại phải rời xa cô để đi nước ngoài, gia nhập đội tuyển quốc gia. Cậu, Dụ Ngôn, đã phải từ bỏ tình yêu đầu đời chưa kịp chớm nở của mình, để tiếp tục phát triển ước mong mà người khác định hướng.
Song, tất cả đều nằm ở chọn lựa của mỗi người mà thôi.
Nếu bạn cần một câu chuyện hài hước dí dỏm để bắt đầu một tuần lễ mới thì hãy nhảy hố nhanh đi nhé! Bạn sẽ không hề cảm thấy hối hận đâu.
– Anh Dung Hoa