Bộ này mình xem phim chuyển thể từ truyện rồi mới tìm truyện đọc, phải công nhận Triệu Kiền Kiền viết truyện ngôn tình thanh xuân vườn trường khá ổn, cách xây dựng hình tượng nhân vật và tình tiết tuy không quá mới lạ và gay cấn nhưnng lại rất đậm chất thanh xuân. Mỗi nhân vật đều cháy hết mình cho tuổi trẻ, cho tình yêu, cho những mộng ước, có những phút chùng lòng rồi lại tự mỉm cười.
Review Gửi thời đơn thuần đẹp đẽ của chúng ta
“Giang Thần, tớ thích cậu!
Nhưng tớ không thích cậu.
Vậy để tớ từ từ nghĩ cách”Quen thuộc không khi thấy đoạn đối thoại ngắn bên trên? Nó có phải là một phần trong thanh xuân của bạn không? Thanh xuân của bạn như thế nào? Hãy chia sẻ ngay với tôi nhé.
À…mà…khoan đã! Đến giờ rồi… Chuyến xe thanh xuân của tôi sắp lăn bánh rồi hay chúng ta cùng lên xe nhâm nhi tách cà phê nóng và làm một chuyến về thanh xuân của tôi trước nhé!
Triệu Kiền Kiền – tài xế của chuyến xe này chắc hẳn không xa lạ với những tín đồ thích xem phim thanh xuân vườn trường đâu nhỉ? Người đã mang lại cho tôi niềm tin mãnh liệt rằng trên thế giới này vẫn còn tồn tại tình yêu đơn thuần, tình bạn đẹp đẽ và những kỉ niệm ngọt ngào, ngây ngô thời niên thiếu dù không trải qua nhiều biến cố lớn hay sóng gió trở ngại, nhưng tất cả đều đẹp.
Mỗi người chúng ta đều có thanh xuân của riêng mình, đó có thể là khoảng thời gian tươi đẹp nhất hay có thể là khoảnh khắc tiếc nuối bởi vẫn còn những điều chưa thể thực hiện được. Để rồi khi nhớ lại thì tất cả chỉ còn lại hồi ức… lá thư tay viết vội chưa kịp gửi trao đã bị cô chủ nhiệm phát hiện… dành cả tiết học chỉ để nghịch tóc cô bạn cùng bàn hòng mong làm hòa… cả lớp bị phạt đứng dưới cờ chỉ vì mất trật tự trong tiết học Toán… đám con gái nức nở trong ngày lễ Tri Ân khiến bọn con trai nóng lòng đi theo vỗ về làm trò đủ kiểu…!
Cũng giống như mối tình thanh mai trúc mã của Giang Thần – chàng trai hoàn mỹ và Tiểu Hi – cô gái hậu đậu, cứ ngỡ rằng chẳng liên can gì nhau, bởi sự khác biệt giữa họ quá lớn nhưng… “Một đời dài như vậy, không ngờ rằng tôi lại chỉ thích mỗi mình cậu. Rồi đến một ngày, cậu cũng sẽ thích tôi nhỉ! – Tiểu Hi”. Định mệnh đã đưa đường dẫn lối cho họ tìm đến nhau, thắt chặt họ, dìu họ đi qua khoảng thanh xuân đẹp nhất của đời người.
“Năm tháng đó tôi đã hết lòng vì cậu, dù cậu có thích tôi hay không, tôi cũng không hối tiếc nữa – Tiểu Hi” mọi người hay bảo nhau rằng thanh xuân luôn là khoảng thời gian chúng ta dành dụm để điên cuồng thích một người, vô lí, cháy hết mình với nó hay thậm chí mơ hồ về một điều tưởng chừng không thể.
Tiểu Hi, cô gái mang theo lòng nhiệt huyết và trong sáng của tuổi 17 để theo đuổi bạn học Giang Thần đến ngây ngô, khờ dại mà không hề toan tính cũng chẳng mong nhận lại hồi đáp. “- Trần Tiểu Hi, da mặt cậu đâu rồi? -Tặng cho cậu mất rồi!”.
Thanh xuân của Tiểu Hi đơn thuần khi vì cậu ấy mà muốn đến trường hơn, nhọc công vùi đầu vào việc học, vì cái má lúm đồng tiền thoáng hiện thoáng ẩn trên má cậu ấy mà trái tim bé nhỏ bị đánh gục, vì cậu ấy mà bốc mấy nghìn quả trứng luộc trong nước trà, vì cậu ấy mà thoáng chốc lại ngượng ngùng đến đỏ mặt một cách vô ý thức… Nhưng cũng vì sự vô tâm của cậu ấy mà tâm trạng không tốt rồi lại giận hờn một cách vô cớ…
Thanh xuân của Tiểu Hi đẹp đẽ khi được cùng cậu ấy đạp xe đến trường, được ngắm trộm cậu ấy ngủ quên trên bàn học, được cậu ấy xách cặp hộ, được thả hồn theo gió và bám chặt vào áo cậu ấy mỗi khi được chở sau xe, được thường thức khuôn mặt không tì vết của cậu ấy dưới nắng chiều lộng gió… những điều tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng cũng đủ ái lực để khiến trái tim xốn xang cả ngày, chốc chốc lại nhoẻn miệng cười vô thức. Nhưng cũng có lúc suy tư, buồn bã khi có sự xuất hiện của đối tượng khác khiến bản thân mất đi sự an toàn vốn có, chính điều đó đã khẳng định rõ ràng hơn tình cảm của bản thân dành cho đối phương.
Khúc hát thanh xuân luôn có nhiều cung bậc, sắc thái và những khúc nhạc đệm để dẫn dắt vào nội dung chính đầy xúc cảm. Nhưng cũng chính khúc nhạc đệm đó đã đọng lại nhiều vấn vương và nuối tiếc trong bài ca của tuổi trẻ. Vâng, Ngô Bách Tùng – khúc nhạc đệm hoàn mỹ trong bài hát thanh xuân của Tiểu Hi, người luôn ở đằng sau để che chở và quan tâm Tiểu Hi, luôn dành trọn ánh mắt cho cô gái ấy nhưng vẫn mãi không có được tình yêu của cô bạn học “Nhiều năm trôi qua rồi mà mắt nhìn người của cậu vẫn kém… – Ngô Bách Tùng”.
Có những người bạn rất đặc biệt, họ luôn giữ một vị trí đặt biệt trong tim chúng ta, họ chỉ xuất hiện trong một vài thời điểm của cuộc đời chúng ta. Cứ ngỡ xa cách 3 năm sẽ mờ nhạt dần thứ tình cảm bằng hữu đó nhưng có lẽ đã không khách quan khi nhận định như vậy. Ngô Bách Tùng vẫn nét chu đáo đó dành cho cô bạn nhỏ, vẫn ánh mắt quan tâm dịu dàng đó khi nghe giọng cô bạn thở dài trong điện thoại, vẫn có thể hiểu được tâm tình của Tiểu Hi cho dù cô ấy không mở miệng nói gì cả.
Gửi thời đơn thuần đẹp đẽ của chúng ta – là một dòng hồi ức của Tiểu Hi về thời thanh xuân tươi đẹp của cô và Giang Thần sau bao năm chia ly nhau bởi định kiến của gia đình. Thanh xuân cho họ tình yêu trong sáng, thuần khiết nhưng cũng vội vàng chia đôi cả hai trong nuối tiếc và nỗi nhớ mong dai dẳng trong nhiều năm.
“Lúc còn trẻ ta không nên gặp người quá tuyệt vời, nếu không cả đời này sẽ mãi vấn vương. Người ta quay lưng nhẹ thôi, nhưng đã mang theo cả thanh xuân của bạn. Bạn không rõ người đó có gì đặc biệt nhưng không ai thay thế được”. Thật vậy, tình yêu ấy vẫn đong đầy, cảm xúc ấy vẫn còn vẹn nguyên khi cả hai gặp lại nhau, vẫn sự lóng ngóng và vụng về khi bên cạnh đối phương, có lẽ tình yêu họ dành cho nhau quá lớn đến nỗi có thể đón nhận khuyết điểm của đối phương một cách thoải mái không quan ngại.
Thời gian xa cách đủ lâu để khiến họ trưởng thành hơn, giúp họ nhận định rõ cảm xúc của bản thân, chính bản thân Giang Thần cũng chẳng thể nhớ rõ rằng mình đã yêu Tiểu Hi từ khi nào nhưng bản thân vốn không thể sống thiếu cô gái ngốc nghếch đã dành cả thanh xuân để bên cạnh mình. “Trên đời này dù có người cao hơn em, gầy hơn em, xinh đẹp hơn em, dịu dàng hơn em, hiểu chuyện hơn em, nhưng đều không liên quan đến anh… – Giang Thần”.
Chuyến xe thanh xuân của tôi đã đến điểm dừng chân rồi, rất vui khi có sự đồng hành của các bạn. Đối với rất nhiều người mà nói, thanh xuân chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời bọn họ và tôi cũng không ngoại lệ. Hãy sống trọn vẹn cho thanh xuân của mình, làm những gì mình muốn, đi đến những nơi mình thích, học những điều mới mẻ, gặp gỡ những người bạn mới và cố gắng cho một hoài bão tươi sáng sau này. Và đừng quên… Ngày hôm nay, nếu bạn gặp một ai đó đem lại cho bạn cảm giác rung động, đừng vội vàng lướt qua họ. Có thể hít một hơi để lấy dũng khí rồi nói một câu thôi: Xin chào!