Lần cập nhật gần nhất May 9th, 2023 - 03:55 pm
Hachiko – Chú chó đợi chờ là cuốn sách viết về chú chó nổi tiếng Hachiko và tình cảm sâu sắc của chú dành cho người chủ đã mất trong suốt mười năm, cho đến khi chú cũng trút hơi thở cuối cùng.
Chú chó Hachiko sống ở Tokyo cùng với gia đình giáo sư Eisaburo Ueno. Hàng ngày, vào buổi sáng Hachiko theo chân giáo sư đến nhà ga tiễn ông lên tàu đi làm. Buổi chiều ngày nào cũng vậy, nắng cũng như mưa, vào lúc 5 giờ chiều, Hachiko lại ra nhà ga đợi giáo sư về.
Review Hachiko - Chú chó đợi chờ (2)
MỘT TÌNH BẠN SÂU SẮC
Có một câu chuyện đủ cảm động để làm cho bất cứ con tim nào phải bật khóc, mang tên “Hachiko chú chó đợi chờ” . Một chú chó Akita Nhật sinh ra tại một trang trại gần Odate. Như một sự tình cờ, khi được vài tháng tuổi Hachiko đã được đưa tới tận thành phố Tokyo và sống cùng một người bạn mà mai sau sẽ thành tri kỉ – Giáo sư Eisanburo Ueno. Đây là một mẩu chuyện có thật về sức sống của một thứ mang tên TÌNH BẠN…
Mỗi sáng ông giáo sư lại cùng chú chó đến nhà ga và ông bước lên tàu đi đến đại học Todai, sau đó 5h chiều ông lại trở về, gõ thanh ba toong xuống đất từ toa tàu và thấy ngay Hachiko đang đợi ở đó. Trong suốt một năm rưỡi đầu tiên kể từ lúc sinh ra, chạy như bay ra bến tàu lúc 5h rưỡi đã trở thành công việc mỗi ngày của nó. Con đường từ nhà đến ga, từ ga về nhà là khoảng thời gian vui vẻ của Hachiko. Giáo sư Eisaburo Ueno luôn ân cần trò chuyện, chỉ bảo cho chú chó những điều mới lạ hay kể cho Hachiko nghe những tâm tư của ông.
“Khi ông giáo sư nông nghiệp của trường Đại học Todai ngủ dậy, Hachiko ngồi chống chân trong bếp nhìn ông đun trà. Tiếp đó đến lượt nó, ông chủ lấy bữa sáng cho nó vào một cái bát to màu đỏ. Sau khi ngấu nghiến xong bữa sáng vào khoảng tám giờ rưỡi, con chó theo chân ông ra ga Shibuya. Khi giáo sư khuất bóng trong đám đông, nó trở về nhà và chờ ông đến năm giờ mười lăm chiều. Lúc đó, cứ như thể nó có một chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ trong đầu và hai tai là hai chiếc kim đồng hồ, nó bắt đầu cào cửa để bà Yaeko mở ra cho nó phóng như tên lửa ra ga”.
Tình bạn giữa con người và con vật thật đáng quý. Hachiko và giáo sư đã trở thành những tri kỉ của nhau. Tình bạn đó thật đẹp với những khoảnh khắc cả hai thân thiết hay chính là giây phút cả hai đoàn tụ sau một ngày dài xa cách. Cứ thế cứ thế mọi chuyện tưởng chừng như tiếp diễn trong yên bình, nhưng… có một ngày mà nỗi buồn trải dài khắp nơi ấy đã xảy ra…Cơn bạo bệnh tai biến mạch máu não đã khiến giáo sư Ueno ra đi mãi mãi khi đang diễn giảng tại trường Đại học Tokyo.
Cái chết của giáo sư Ueno khiến con tim ta cũng bỡ ngỡ, bất ngờ trong đau xót. Đôi mắt ấy-một đôi mắt đượm buồn nhưng lấp ló những tia hi vọng nhỏ nhoi. Cả mười năm chờ đợi ông giáo sư, ngày ngày cứ đúng 5 giờ rưỡi, Hachiko đứng ở nhà ga để chờ ông giáo sư bước xuống tàu. Ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác, dù mưa gió tuyết lạnh hay trưa hè nắng chói, vẫn là Hachiko chờ giáo sư… Một buổi sáng lạnh tháng 3/1935, những hành khách đầu tiên đến ga Shibuya phát hiện chú nằm bất động, toàn thân giá lạnh trên sân ga…
Và có lẽ cuối cùng, Hachiko đã có thể trở về bên cạnh người bạn mãi mãi…
Trong cuộc sống nhiều khi chờ đợi là hạnh phúc nhưng chỉ khi đủ yêu thương người ta mới có thể chờ đợi mà không giận hờn, oán trách. Chúng có thể chờ nhau qua những giông bão cuộc đời, qua những vất vả, thử thách để có thể đến với nhau. Và điều đó cũng đúng với Hachiko, tôi cảm tưởng rằng mỗi giây phút ở nhà ga mà nó có thể đợi chờ người bạn của mình đều rất hạnh phúc xiết bao! Đợi chờ một người mà mình yêu quý có gì là sai?
Giây phút mà Hachiko ra đi tôi vừa buồn vừa vui. Buồn vì sự ra đi của một chú chó dũng cảm, giàu tình yêu thương. Nhưng lại vui cho một sự đoàn tụ của hai số phận ở đâu đó trong thế giới này…
HÃY GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG NHÉ !
Giáo sư Ueno mất đi, và cuộc đời của Hachiko cũng dừng lại. Đó là cái kết mà nhiều độc giả mong rằng nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Đây còn là một cái kết tuy buồn nhưng lại thấm đượm những giá trị của tình bạn, của sự chờ đợi trong cuộc sống.
Hachiko đã trở thành một hình tượng nổi tiếng về lòng trung thành tại đất nước Nhật Bản và bức tượng của Hachiko đã được đặt trang trọng ở sân ga Shibuya nơi chú đã đợi chủ nhân suốt mười năm.
Nếu bạn có một chú chó thì ắt bạn sẽ thấu hiểu hơn tình bạn đẹp này …
– Đức Minh
Hachiko – chú chó đợi chờ là tác phẩm kể lại một câu chuyện có thật về một chú chó giống Akita, được một giáo sư nông nghiệp ở Tokyo là ngài Eisaburo Ueno nhận nuôi. Hachiko đặc biệt quấn quýt với chủ. Nó có thói quen là chạy ra ga Shibuya mỗi buổi chiều để chờ giáo sư Ueno xuống tàu, sau đó họ sẽ trở về nhà cùng nhau. Ngay cả khi chủ đột ngột qua đời, con vật trung thành vẫn kiên tâm chờ đợi mỗi ngày. Và không ai hay cái gì có thể ép nó làm khác đi.
Sau cái chết của giáo sư, gia đình ông chuyển nhà và Hachiko cũng bị đem cho. Nhưng nó thường xuyên cắn đứt dây buộc, tìm mọi cách về nhà cũ. Và chờ giáo sư tại nhà ga Shibuya vào đúng 5 giờ chiều như trước đây. Kể từ đó, Hachiko trở thành một con chó hoang không nhà, không ai chăm sóc sống nhờ vào chút đồ ăn bố thí.
Khi chú chó chờ được 4 năm, tất cả mọi người đều biết. Một nhân viên trong trại chó định đánh Hachiki và mang cậu đi. Hành động của gã đã suýt bị người dân ở ga Shibuya đánh cho nhừ tử. Chú đã là một nhân vật của công chúng, một biểu tượng không thể bị xâm phạm. Hai ngày sau kể từ biến cố suýt bị bắt trộm, cái vòng cổ mà cậu đeo đã mang thêm dòng chữ TÀI SẢN CỦA ÔNG EISABURO UENO VÀ GA SHIBUYA.
8 năm sau, bà Yaeko, vợ của giáo sư, trở về thăm chốn cũ. Bà đã cùng chờ với Hachiko một buổi chiều. Khi đứng lên để về nhà, bà không hề ngoái đầu lại, vì bà biết mình sẽ không cầm lòng được.
10 năm sau, vào một buổi sáng tháng 3 giá lạnh, giáo sư Ueno đã quay lại và đón Hachiko đi. Chú đã trải qua một đêm chờ giáo sư, và đó là lần cuối cùng Hachiko phải chờ đợi trong đời.
– Nguyễn Thanh Nga
Trích dẫn Hachiko - Chú chó đợi chờ
“Có một ngày nào đó, ông đã nói với nó rằng tất cả những nghệ nhân đạt đến đỉnh cao trong nghệ thuật cắm hoa ikebana đều có chung một đặc điểm, đó là tất cả những gì họ thấy chỉ là một bông hoa và tất cả những gì họ mơ đến là trăng. Giáo sư, như mọi người đều biết, không bao giờ nói sai cả. Tuy Hachiko không có đủ kiên nhẫn để cắm hoa ikebana, nó cũng mơ đến một vầng trăng.”
“Cứ như vậy, một năm mới bắt đầu, và Hachiko luôn bắt đầu một ngày mới, một tháng mới, và một năm mới theo cùng cách như vậy. Khi đêm đến, nó quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray sắt, nhắm mắt lại và mơ. Nó mơ thấy những buổi đi dạo ở công viên Yoyogi, mơ về những cánh bướm và giáo sư Eisaburo, về những cây anh đào đang nở hoa và những bài ca với giai điệu vui vẻ, nhưng chủ yếu nó mơ thấy lúc ông giơ tay thật cao chào nó và nó với nó hãy đợi ông ở đấy, tại ga Shibuya, cho đến khi ông trở về.”
“Bà Yaeko tiến tới chỗ Hachiko đang nằm, bà đứng trước mặt nó và nhìn nó hồi lâu. Đầu tiên con chó không để ý tới bà mà vẫn chăm chú nhìn ra cửa ga, nhưng sau đó nó ngửi thấy hương sen thoang thoảng, làm nó quay lại khoảng thời gian hạnh phúc với đồ ăn nóng trên bếp lửa và những bàn tay mềm mại vuốt ve, nó ngước lên nhìn.
Bà Yaeko nhận ra ngay rằng con chó gầy guộc, không được ai chăm sóc, và bẩn thỉu. Lông của nó, trước cứng và khỏe, nay đã rụng cả nắm, còn trên đầu có một vết thương cũ đã lên sẹo. Môi dưới xệ xuống và hàm đã mất mấy cái răng, chắc chắn là do không được ăn uống đầy đủ. Thêm vào đó, có vẻ như nó không có vểnh tai trái lên được nữa, cái tai cụp xuống bất động trên đầu nó. Kể cả như vậy, nó vẫn giữ nguyên cái nhìn đó. Khi nhận ra người phụ nữ, nó đứng lên để đến bên bà một cách nặng nhọc, như thể đang gánh tất cả mọi vấn đề của nước Nhật trên vai vậy. Bà đưa tay vuốt đầu nó rồi nói:
– Xin chào, Hachiko. Mày vẫn chờ ông ấy à?
Con chó sủa lên và liếm tay bà. Bà là người mà nó còn nhớ, người đã sống cùng nó và giáo sư Eisaburo Ueno trong ngôi nhà nhỏ có khu vườn đầy hoa cúc và phiền lộ, cạnh quán trà của bà Kokona, nơi có treo một cái đèn xanh ngoài cửa mà ông chủ nó hay đến để nghe những chuyện ngồi lê đôi mách.
Với vẻ phiền muộn, bà Yaeko cho Hachiko ăn một cái bánh và nói với nó:
– Chúng ta đi nào! Chắc hôm nay mày chưa được ăn gì hả?
Con chó nằm xuống bên cạnh và bà Yaeko vuốt ve lưng nó.
– Hôm nay ta sẽ ở lại đợi ông ấy cùng mày nhé, mày thấy sao?”