Cậu không hề hay biết, có một người con gái vẫn luôn lẳng lặng ngắm nhìn mình.
Cậu không hề hay biết, có một người con gái bao dung cho mọi trò đùa ấu trĩ của mình.
Cậu không hề hay biết, có một người con gái, dù ở phương xa, dù qua bao năm tháng, vẫn chờ đợi cậu, vẫn nhớ nhung cậu, vẫn gửi tin nhắn đến một số điện thoại không còn tồn tại, chỉ vì quá thích một người.
Những điều mà cậu không biết nhiều hơn cả những gì cậu thấy ở cô ấy và chính những điều đó, đã làm cô ấy đau khổ day dứt suốt những tháng năm trưởng thành.
Review Kinh niên lưu ảnh
Hai nhân vật chính học cùng nhau lớp 10. Dưới con mắt của bạn bè Triển Nhược Lăng và Chung Khi là đôi oan gia, thỉnh thoảng trêu chọc nhau.
Nhưng nào ai hay trong lòng hai bạn đã nhen nhóm tình cảm thầm thương trộm mến. Khi Nhược Lăng vào lớp 10 gia đình cô xảy ra biến cố. Nhìn thấy em trai tai nạn mất trước mặt mình là sự đả kích rất lớn với Nhược Lăng. Dù cô luôn thản nhiên, tỏ vẻ vui vẻ nhưng trong cô chứa đựng vết thương lòng rất lớn. Chính lúc đó Chung Khi xuất hiệt. Sự trêu đùa của cậu giúp cô xoa dịu nỗi buồn. Cậu ở bên cô khi cô tuyệt vọng, cùng cô đợi xe bus. Hình bóng cậu ngày càng khắc sâu trong cô. Cô nhớ điệu cười của cậu, nhớ hình bóng cậu khi chơi bóng rổ.
Thế rồi khi phân ban khi học đại học, cơ hội hai người gặp càng ít, duy trì liên lạc ngày càng thưa. Để rồi khi biết Chung Khi là du học sinh trao đổi bên Úc cô bỗng nghẹn nỗi buồn xót xa. Buồn vì sự chia cắt không biết có ngày gặp lại, buồn vì “hóa ra cô là người bạn không đáng để cậu thông báo khi đi ”
Rất nhiều người trong chúng ta đồng cảm với tình yêu không dám nói của như Nhược Lăng. Nhưng mấy ai có được sự cố chấp của cô. Khi sang Tây Ban Nha học thạc sĩ cô vẫn mang trong mình hình bóng của anh, 8 năm xa cách không làm tình cảm của cô phai nhạt. 5 năm bên Tây Ban Nha cô chỉ “sống và nhớ anh”
Cô về nước và thấy anh trên TV. Cậu học trò thích đùa cợt trêu chọc ngày nào giờ đã trưởng thành trở thành người đàn ông lịch lãm, thành đạt. Anh đã về nước, anh và cô rất gần nhau nhưng sao cô thấy anh quá xa xôi.
“Đúng vậy, cuối cùng anh đã trở về, hơn nữa còn thành công chứng minh bản thân” ,”Nhưng quá khứ của anh, thành công của anh đều không có hình bóng em”
“Chung Khi, tạm biệt. Từ nay, em sẽ đem toàn bộ những kí ức về anh, chôn cất tận cùng trong tim, không còn trông mong gì nữa.”
Nửa đầu truyện dưới góc nhìn của nữ chính ta không khỏi thương cảm, xót xa cho Nhược Lăng, cho sự si tình cố chấp của cô.
Đến nửa sau khi nội tâm Chung Khi hé mở, chúng ta thấy anh cũng đáng thương không kém. Những năm tháng thời niên thiếu trong lòng anh cũng cất giấu cái tên của một nữ sinh – Triển Nhược Lăng. “chỉ một khoảnh khắc, một nụ cười có lúm đồng tiền đã đủ để anh bắt đầu cơn say nắng. Trong lúc vô tình, hình ảnh người đó đã ở lại trong trái tim anh.”
Nhưng có những hiểu lầm, có những sự im lặng, sự vô tình khiến người ta xa nhau
Dù sang Úc du học với bộn bề công việc anh vẫn lưu giữ hình bóng cô trong tim. Sau khi về nước, tham gia họp lớp khi biết cô đi Tây Ban Nha, khi biết những nghi ngờ trước kia chỉ là hiểu lầm. Cảm giác của anh chuyển từ chua chát rồi chìm xuống địa ngục.
“Chung Khi không thể cử động, cảm giác như thể lăn từ núi đao xuống, đau đến thấu xương.”
Đến khi anh đọc những bức thư cô gửi qua mail – những giãi bày tình cảm của cô. Trong lòng anh giờ là nỗi buồn thăm thẳm. “Thì ra một hạnh phúc chỉ cần đưa tay ra là với tới, cứ như thế trôi tuột qua kẽ tay anh.”
Bức thư dưới lời văn của Nhược Lăng, ta cảm thấy nỗi buồn, khắc khoải, day dứt của cô khi viết.
Bức thư dưới góc nhìn của Chung Khi, độc giả có thể cảm nhận thấy sự đau khổ , xót xa, ân hận của anh.
Chắc hẳn anh đã không ngừng oán trách sự hàm hồ của mình, nhạo báng lòng tự ái đến nực cười của mình
“Những bức thư cô gửi, anh chỉ có một câu trả lời duy nhất, anh sẽ đợi em về, anh sẽ dùng cả cuộc đời để chờ em.”
Chung Khi tự trừng phạt mình, anh muốn tự trải nghiệm sự vô vọng, khắc khoải day dứt, và cả sự đau khổ giống như cảm giác Nhược Lăng khi đợi anh.
“Bởi vì không thể biết sẽ đợi đến bao giờ, cho nên quãng thời gian chờ đợi thêm đằng đẵng.”
Truyện kết thúc HE, một kết thúc có hậu cho sự si tình của Nhược Lăng, cho sự kiên trì của Chung Khi, cho sự chờ đợi của hai người. Đoạn đầu hơi ngược, sau ngọt. Không tiểu tam, không nam nữ phụ. Mình rất thích văn phong tác giả, nhẹ nhàng sâu lắng,những đoạn miêu tả nội tâm rất thấm, thấy đâu đó hình ảnh cảm xúc của mình trong nhân vật. Bạn edit mượt.
– Mai Nguyễn
Trích dẫn Kinh niên lưu ảnh
“Thời gian không giúp chúng ta quên đi ai đó..
Thời gian chỉ giúp chúng ta quen dần với việc không có họ mà thôi…”
“Tôi chẳng cần được ghi nhớ trong lòng ai đó qua nhiều năm… Tôi chỉ muốn mình là bóng hình khiến ai đó dừng chân đứng lại…”
“Tớ không quên đi gì cả, bởi trên đời có một số thứ chỉ thích hợp để cất giữ. Không thể nói, không thể nghĩ, lại càng không thể quên…”