Lần cập nhật gần nhất June 15th, 2023 - 10:20 am
“Một tòa thành đang chờ anh” là hành trình trưởng thành, vươn mình về phía ánh sáng, cùng nhau xây dựng mái ấm của Hứa Thấm và Tống Diệm. Một chàng trai lông bông hay cợt nhả, nhưng lại vô cùng chân thành trong tình cảm, một cô gái có vẻ ngoài lãnh đạm và không dám sống thật với tình cảm của bản thân. Dù bị buộc phải chia tay, xa cách 10 năm trời nhưng cả hai luôn phấn đấu để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn để được sánh vai bên nhau. Bộ truyện đã được chuyển thể thành phim với tựa “Khói lửa nhân gian của tôi”.
Review Một tòa thành đang chờ anh (2)
“Bởi vì một người mà vứt bỏ một tòa thành
Bởi vì một tòa thành lại mất đi một người”
(Bởi vì một người-Trương Lỗi)*Có một câu nói rất nổi tiếng trong giới ngôn tình thế này “Khoảng cách lớn nhất trên thế gian này chính là em đứng trước anh, mà anh lại không biết rằng em yêu anh”. Nhưng nếu đọc Một tòa thành đang đợi anh của Cửu Nguyệt Hi, có lẽ bạn sẽ thay đổi suy nghĩ. Bởi vì khoảng cách lớn nhất trên thế gian này giữa anh và em, chính là em lái xe BMW, còn anh ở trên chiếc xe cứu hỏa; là khi em ở tầng lớp cao cấp nhất của xã hội, còn anh ở tầng đáy; là khi em giàu, anh nghèo; là 5 chữ nặng tựa ngàn cân: “Không Môn Đăng Hộ Đối”.
Câu chuyện bắt đầu khi Tống Diệm và Hứa Thấm tình cờ gặp lại nhau sau 10 năm xa cách. Họ từng là cặp đôi yêu nhau thắm thiết hồi trung học, ở lứa tuổi 18 đẹp nhất họ đã chia sẻ với nhau những kỉ niệm đáng nhớ, trao cho nhau tấm chân tình cùng những lời thề hẹn son sắt; nhưng đáng tiếc mối tình đó đã sớm chết yểu khi mẹ của Hứa Thấm bắt cô lựa chọn giữa một bên là trai nghèo Tống Diệm, một bên là gia đình giàu có, nơi có thể trao cho cô mái ấm, tình thân và một tương lai bảo đảm. Hứa Thấm chọn gia đình, vứt bỏ Tống Diệm, đi Mỹ du học.
10 năm sau gặp lại, Hứa Thấm lúc này đã trở thành bác sĩ trong Bệnh viện Quân Y số 3, bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố, sống một mình trong ngôi nhà xa hoa tại tòa cao ốc đắt tiền nhất, đi làm bằng xe BMW thời thượng. Mà Tống Diệm nay là Đội trưởng của Trạm cứu hỏa Thập Lý, chốt lại vẫn chỉ là một anh lính cứu hỏa quèn, ngày ngày đối mặt với nguy hiểm, bán tính mạng để kiếm mấy đồng lương bèo bọt. Họ đã trưởng thành, đã thay đổi, từ khẩu vị, thói quen, sở thích, đến lối sống….nhưng vẫn có những thứ không thay đổi. Ví như khoảng cách giàu nghèo và địa vị xã hội giữa họ, ví như sự phản đối quyết liệt từ gia đình nhà gái, ví như sự e dè từ chính bản thân Hứa Thấm, và lại ví như tình cảm của họ. Hứa Thấm vẫn chỉ yêu một mình Tống Diệm, mà chấp niệm của anh, cũng chỉ dành cho mỗi mình cô mà thôi.
Nhưng yêu thì đã sao?!
Hứa Thấm, có lẽ nhân vật nữ này dễ được xếp vào một trong những nhân vật nữ đáng ghét nhất giới Ngôn tình. Bởi vì trong một rừng những bông hoa kiên trinh, mạnh mẽ, bao dung, nhiệt huyết, dũng cảm thì cô lại là một cánh hoa nhút nhát, ích kỉ, ham hư vinh, thiếu kiên quyết. Cô yêu, nhưng lại không dám chống lại sự phản đối của gia đình, luyến tiếc cuộc sống no đủ vô lo. Đến lúc cô quyết định không yêu nữa, thì cô lại chẳng nói được làm được, vẫn quay lại quấy rầy và làm khổ nam chính. Biết bao người nói Tống Diệm không xứng với cô, nhưng cô biết, độc giả biết, chính cô mới là người chẳng hề xứng với anh.
Vậy nhưng, thật ra, Hứa Thấm có nỗi khổ của riêng cô. Vốn sinh ra trong cuộc sống nhung lụa từ bé, hưởng hết mọi đặc quyền và ánh hào quang của những đứa trẻ sinh ra ở vạch đích, Hứa Thấm bỗng chốc chịu cảnh gia đình tan vỡ rồi mất cả mẹ lẫn cha, rơi vào cảnh mồ côi phải sống ở Cô Nhi Viện, cho đến khi Mạnh gia đón cô về, nhận cô làm con gái. Quay trở lại với cuộc sống giàu có và đẳng cấp của những gia đình thượng đẳng, Hứa Thấm vẫn nem nép lo sợ, sợ một ngày nào đó lại bị bỏ rơi, bị đá ra khỏi nhà. Người ta vẫn nói, từ đói nghèo đến giàu sang thì dễ, nhưng từ giàu sang quay trở lại đói nghèo thì khó. Hứa Thấm, bề ngoài lãnh đạm, ít biểu hiện cảm xúc, nhưng thực ra lại vô cùng tự ti, nhút nhát, khát cầu tình cảm đã ép mình quen với việc nghe lời, cố gắng nghe lời. Những đứa con đẻ dù cãi lời cha mẹ, ngang ngược đến đâu cũng không sợ, vì chúng biết chắc cha mẹ yêu chúng vô điều kiện, sẽ không bao giờ thực sự bỏ rơi chúng. Nhưng cô thì khác. Cô không tin, hay là cô rõ, dù bố mẹ nuôi cũng thương cô đấy, có trách nhiệm với cô đấy, nhưng đó là thứ tình cảm gắn liền với điều kiện, trao đi đổi lại. Vậy nên cô không dám nói dù chỉ là một chữ “không” với bố mẹ nuôi của mình, vì cô rất rõ cái giá sẽ phải trả là gì. Và cô không thể trả được cái giá đó.
Vậy nên, dù mình không thích Hứa Thấm, mình vẫn dành cho cô ấy sự đồng cảm. Bởi vì cô ấy là một người phụ nữ bình thường. Không phải kiểu phụ nữ chúng ta ngưỡng mộ, mà là kiểu mà chúng ta là, chúng ta sẽ, chúng ta đã, chúng ta có thể như thế. Chính vì sự đồng cảm ấy, mình xót xa, đau lòng khi chứng kiến cô ấy vật vã, khổ sở, yêu không được mà buông cũng chẳng xong. Hàng trăm lần cô tự dặn mình quên Tống Diệm đi, hàng ngàn lần cô lại nhớ anh. Mỗi lần nói tiếng từ bỏ, là mỗi lần như cô đang lấy dao tự róc da xẻ thịt của mình vậy. Nhìn mỗi cột cứu hỏa bên đường, mỗi chiếc xe màu đỏ đi qua, mỗi tiếng còi hú đều khiến cô nhớ anh. Làm việc, tập trung làm việc, không ngừng làm việc đều chẳng thể khiến cô quên đi được anh. Chứng kiến cô ấy đau khổ trong cái lồng mà gia đình cô ấy tạo nên, thấy nỗi dày vò của cô ấy, nhìn cô ấy sống mà như chết, mình chỉ cảm thấy xót thương hơn là giận. Khi đọc xong cuốn sách này, một trong những đoạn để lại ấn tượng nhất nơi mình là hình ảnh Hứa Thấm uống rượu say, gom hết can đảm đến đập cửa nhà Tống Diệm, gào lên với anh, hỏi anh vì sao không đến tìm cô, không bước về phía cô, không thử cố gắng vì cô. Vì sao? Vì sao?! Một người càng trầm lặng, càng tỏ vẻ hững hờ, vô cảm bao nhiêu thì khi bộc phát bật khóc càng khiến người ta xót xa bấy nhiêu. Trái tim mình thật sự đã thắt lại khi đọc đến đó, như cảm nhận được nỗi đau và sự bất lực đến không thể thở nổi, không muốn sống nữa của Hứa Thấm vậy.
“Oh I am what I am
I’ll do what I want
But I can’t hide
And I won’t go
I won’t sleep
And I can’t breathe
Until you’re resting here with me”
(Em vẫn cứ là em
Em sẽ làm những gì em muốn
Nhưng em không thể trốn tránh
Em sẽ không rời đi
Em cũng sẽ không ngủ được
Và em chẳng thể hít thở
Cho đến khi anh ở đây cùng em…)**Tống Diệm ngược lại, là một trong ít ỏi những nam chính ngôn tình mà mình muốn dành cho một chữ Thương. Không phải ngưỡng mộ, chẳng phải yêu thích, mà là thương. Thương anh muốn dành cho người con gái mình yêu những gì tốt đẹp nhất, đấu tranh rồi liều mạng vì nó, nhưng lại bị hãm hại, thương cho mười năm phấn đấu của anh, thương cho anh bị khinh thường, bị chính người con gái của anh hiểu lầm.
Hứa Thấm ngỡ rằng giờ đây, lòng cô đã đau lắm rồi. Nhưng khoảnh khắc kế tiếp, cô không sao gọi tên được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa. Tống Diệm dừng chân ở ngưỡng cửa, chạm tay lên tay nắm cửa hồi lâu rồi nói: “Tôi cũng sai. Tôi cũng muốn trao cho cô những gì cô ao ước lắm chứ! Nhưng có rất nhiều thứ nằm ngoài khả năng của tôi. Tôi cũng có lỗi trong chuyện này.”
Đau đớn biết bao nhiêu khi người đàn ông kiêu ngạo, tự tôn như anh phải thốt ra những lời nói đó. Và rồi cũng chính người con trai ấy, vì quá yêu quá thương, mà đã chấp nhận buông bỏ tự kiêu để một lần nữa quay lại với Hứa Thấm, hèn mọn đón nhận thứ tình yêu không có bảo đảm, không hứa hẹn tương lai của cô. “Đôi mắt vì em mà đổ mưa, nhưng trái tim lại vì em mà che dù, đây chính là tình yêu” (trích Tagore). Sau tất cả, dù Tống Diệm đã từng trách cô, hận cô, nhưng cuối cùng, anh vẫn là lựa chọn thương cô, yêu cô… Nhưng lần này, anh cũng có tự tin của mình. Anh không còn là chàng thanh niên 18 tuổi chỉ biết ngang tàng, bất lực nhìn cô ra đi, anh tự tin mình có thể khiến cô không thể rời khỏi mình nữa, tự tin sẽ mang lại cuộc sống tốt hơn cho cô…
Càng thương anh hơn khi sau tất cả những thứ mà anh phải chịu, sau tất cả những cái sai của người khác dành cho anh, anh vẫn sống đúng. Con đường anh đi, nghĩa khí của anh, tự trọng của anh, nhân sinh quan của anh, dù có hận, có tiếc nuối, có không cam lòng, vẫn tuyệt không thay đổi. Mình thích vô cùng mỗi khi anh răn dạy cô em gái Địch Miểu, nhất là khi hai người đứng trước cơ hội trả thù những kẻ đã cướp đi tiền đồ sáng lạng và suýt hại chết anh. Mỗi câu nói của anh luôn cực kì thấm.
“Thời gian không thể quay lại, nhưng tổn thương thì vẫn còn đấy.” Địch Miểu không sao bình tĩnh được. “Anh, sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho họ như vậy?”
Tống Diệm cười rất nhạt. “Địch Miểu, em sai rồi, anh không tha thứ cho họ. Thậm chí, anh hoàn toàn không muốn nghe họ nói lời xin lỗi. Vì dù có xin lỗi, anh cũng sẽ không tha thứ.”
Địch Miểu sửng sốt. “Nhưng anh cũng không oán hận, càng không có lòng dạ để trả thù.” Tống Diệm bình thản nhìn em gái: “Không phải anh bảo em đi cứu ai, mà anh chỉ muốn em làm chuyện nên làm. Không cần cảm ơn, cũng không cần đền đáp hay xin lỗi. Về phần anh, hiện giờ, anh sống rất tốt, tương lai sẽ còn tốt hơn. Những việc quá khứ đã là quá khứ rồi, không cần thiết phải canh cánh trong lòng nữa.”Câu chuyện của Tống Diệm chính là minh chứng cho câu nói “Người tốt cuối cùng sẽ chiến thắng”. Anh cho mình niềm tin, dù có chút ngây thơ, và cả dũng khí để làm người tốt, hoặc ít nhất, là không trở thành người xấu. Vậy nên, dù ngoài kia có biết bao nam chính ngôn tình cao phú soái, nhưng lòng mình vẫn chỉ muốn dành chữ “Thương” này cho Tống Diệm mà thôi.
Có lẽ, tình yêu giữa Hứa Thấm và Tống Diệm khiến nhiều người nghĩ, yêu mà khổ sở như thế, trả giá như thế, chi bằng đừng yêu. Giống như Tống Diệm từng nghĩ, nếu anh của 28 tuổi bây giờ gặp cô, anh sẽ không yêu cô. Nhưng anh lại đã gặp cô năm 18 tuổi, đã xót thương cô, đã bao bọc bảo vệ cô, đã cẩn thận đặt cô vào trong tim, và đó là con đường một chiều, chỉ có lối vào, không có lối ra. Cũng như Hứa Thấm, nếu chưa từng nếm trải nhiệt tình của anh, cưng chiều của anh, ấm áp của anh, có lẽ cô sẽ không nhớ thương anh đến thế. Chỉ ở bên anh, cô mới có thể nở nụ cười hồn nhiên, mới dám nũng nịu, đòi hỏi, mới sống động, mới là chính mình. Chỉ Tống Diệm hiểu cô, cả mặt tốt lẫn mặt xấu. Và cũng chỉ có anh, dù biết hết những điều đó nhưng vẫn yêu cô không đổi. “Thích em không phải do ưu điểm hay điều kiện của em, mà vì trong lòng có em nên mới thích toàn bộ những gì thuộc về em”. Vậy nên, bao nhiêu năm gặp lại, giữa hai người vẫn là ba chữ: không cam tâm. Không cam tâm từ bỏ. Cô tiến, anh lùi. Nhưng khi cô lùi, anh lại tiến.
Đọc Một tòa thành đang đợi anh để hiểu rằng, vì sao người ta lại thích đọc truyện ngược đến thế, vì sao nó lại khiến người ta ám ảnh và nhớ mãi không quên đến thế. Bởi vì nó khơi gợi cảm xúc mãnh liệt trong ta. Giống như khi chúng ta ăn một chiếc kẹo ngọt, dù có ngon đến mấy, chúng ta cũng có thể quên, nhưng khi cho chúng ta ăn một thứ thật đắng, thật cay, thật chát, mình tin rằng nó sẽ để lại một kí ức đậm sâu trong ta, nhắc ta nhớ mãi… Thật ra, Một tòa thành đang đợi anh vẫn còn là mô típ truyện ngược mà mình cảm thấy dễ đọc và dễ chấp nhận nhất. Vì đó là do nam nữ chính ngược nhau, do cuộc sống ngược họ, chứ không phải do sự xuất hiện của những người thứ ba.
Nói đến người thứ ba, có lẽ phải nhắc đến nhân vật nam phụ, Mạnh Yến Thần, anh trai nuôi của Hứa Thấm. Người đàn ông hoàn toàn có đủ tiêu chuẩn để làm nam chính trong một câu chuyện tình yêu sâu sắc. Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn địa vị có địa vị, muốn tiền tài có tiền tài, muốn thâm tình có thâm tình. Khắc kỉ, sạch sẽ và cấm dục. Một nam chính hoàn hảo cho những độc giả ham hư vinh. Nhưng tiếc rằng, vào năm đó, khi anh chọn đẩy Hứa Thấm ra xa để bảo vệ cô, thì cũng đã cắt đứt mọi cơ hội để anh có được cô. Hoặc nói cách khác, phũ phàng hơn, anh chỉ là một thằng hèn dưới cái lốt con ngoan hiếu thảo. Một kẻ không biết đấu tranh cho hạnh phúc của mình và người phụ nữ mình yêu thì không xứng đáng có được hạnh phúc. Anh giống như Hứa Thấm, nhưng Hứa Thấm may mắn vì có Tống Diệm kiên quyết bước về phía cô, còn anh ta thì chỉ biết lặng lẽ đứng đó, lặng lẽ nhìn hạnh phúc vuột ra khỏi tầm tay mình.
Đọc truyện, mình đặc biệt yêu thích ba nhân vật: cô em gái Địch Miểu và cậu mợ của Tống Diệm. Dù ít đất diễn, nhưng họ thể hiện một lối sống nhân hậu và giàu lòng vị tha biết bao. Đều không phải là cha mẹ ruột, nhưng cách đối xử của cậu mợ dành cho Tống Diệm khác hẳn cách mà bố mẹ nuôi Hứa Thấm-những kẻ quyền quý học thức địa vị hơn người đối xử với Hứa Thấm. Họ tôn trọng, yêu thương và luôn nghĩ đến cảm nhận của Tống Diệm. Dù không thật sự yêu thích Hứa Thấm, nhưng vì Tống Diệm, họ sẵn sàng đối xử tốt với cô, mở lòng đón nhận cô. Sự tử tế của họ với mình mới chính là một trong những điểm sáng ấm áp nhất truyện này.
Truyện của Cửu Nguyệt Hi, như thường lệ, cũng không chỉ là về tình yêu đôi lứa. Xen kẽ với chuyện tình ngược tâm quằn quại của nam nữ chính là quá trình Hứa Thấm học cách để làm một bác sĩ không chỉ có đạo đức nghề nghiệp mà còn có tâm, có tình người, biết trân trọng mạng sống; cũng như là những cảnh cứu người, chữa cháy đầy nguy hiểm và căng thẳng đến thót tim của Tống Diệm. Một câu chuyện đề cao đạo đức nghề nghiệp, tình đồng đội, tình người, đậm chất nhân văn trong cuộc sống.
Một trong những điểm mà mình đánh giá cao ở Cửu Nguyệt Hi so với các tác giả ngôn tình khác nữa là văn phong của bà. Bút pháp có lực, vô cùng có chiều sâu. Lời văn vừa súc tích, vừa đẹp và giàu sức gợi cảm, tựa như đang vẽ lên một đoạn phim, với từng cảnh từng cảnh phim chậm rãi hiện lên trước mắt độc giả. Có khi rõ ràng tác giả đang tả cái cây, cái lá, thời tiết, cảnh đường phố,…nhưng lại cho chúng ta cảm nhận được tâm tình, cảm xúc của nhân vật lúc đó. Vậy nên đọc truyện mà cứ như nuốt từng câu văn, có những đoạn phải đọc đi đọc lại vì sợ mình đã bỏ lỡ điều gì đó, không hiểu hết dụng ý của tác giả.Có một câu nói rất hay dành cho lính cứu hỏa vẫn được lan truyền “Anh đi bảo vệ thế giới, em tới bảo vệ anh”. Cơ mà đối với cuốn truyện này, có lẽ sẽ phải sửa lại một chút “Anh đi bảo vệ thế giới, vậy hãy tới bảo vệ cứu vớt em luôn.” Cuộc đời Hứa Thấm, năm 18 tuổi gặp được Tống Diệm, nhờ thế đã có được trải nghiệm thanh xuân tươi đẹp nhất. Mà nay, 28 tuổi gặp lại anh, trải qua bao đắn đo, đứng trước bao khó khăn, cuối cùng cũng có thể kiên định gả cho anh, ngày ngày an yên đợi anh đến “cưng chiều cưng đến chết”.
“Một tòa thành không đợi anh”, bắt đầu bằng thực tế cuộc sống, nhưng cuối cùng, vẫn là hạnh phúc viên mãn nhất. Có lẽ nó không thể là câu trả lời chính xác cho câu hỏi vẫn hay canh cánh trong lòng nhiều người “Lựa chọn tình yêu hay hiện thực”. Chỉ là mộng tưởng tốt đẹp của tác giả, hay là đáp ứng hi vọng về một happy ending cho nhân vật của độc giả?! Với mình, không quá quan trọng. Là người theo đuổi chủ nghĩa hiện thực lãng mạn, mình nguyện tin vào tình yêu, vào sức mạnh của nó, cũng như vào kết thúc có hậu cho những người tốt. Kì tích là có thật, và nó sẽ đến với những trái tim can trường dũng cảm và xứng đáng có nó.
* Lời bài hát “Bởi vì một người”, ca sĩ Trương Lỗi. OST Sở Kiều Truyện.
Link: https://youtu.be/BOe1T_XTUns
** Lời bài hát “Here with me”, ca sĩ Dido
Link: https://youtu.be/PSu5nAQ7uZw
– Danci
“Hứa Thấm, cho anh một gia đình đi.”
“Tống Diệm, em chờ anh về nhà.”Một tháng đọc hai truyện của Cửu Nguyệt Hi, cũng lại một lần nữa vì ráng đọc cho hết truyện mà thức tới 4h sáng. So với Vì gió ở nơi ấy thì Tòa thành khó đọc hơn, vì Tòa thành thực tế và sâu sắc hơn, khép sách lại vẫn cứ thấy nhói nhói đâu đó.
Tống Diệm và Hứa Thấm quen biết nhau vào những năm cấp 3, khi cả hai đều là những đứa trẻ trong thời niên thiếu nổi loạn.
Cô là cô bé gầy gò, nhút nhát, sống trong một gia đình quyền lực và giàu có, nhưng cô luôn khao khát được yêu thương và lo sợ bị vứt bỏ. Còn anh là đứa trẻ kiêu ngạo, coi trời bằng vung để che đi tuổi thơ cha không thương, mẹ vứt bỏ.
Lần đầu tiên gặp gỡ, cứ ngỡ như trong lòng hai đứa trẻ có một tia sáng yếu ớt soi chiếu qua. Ai mà ngờ, tia sáng yếu ớt khi đó lại ngày càng lớn dần, đến khi trở thành ánh sáng, lẽ sống duy nhất của cả hai.
Hai đứa trẻ với hoàn cảnh sống và tính cách hoàn toàn đối lập ấy vậy mà lại phù hợp với nhau đến lạ, chúng bù đắp cho nhau, gắn bó với nhau.
Ở bên Tống Diệm, Hứa Thấm không còn phải đè nén, kiềm chặt cảm xúc của mình, cô biết làm nũng, biết nổi giận, biết sai bảo anh. Còn Tống Diệm thì hưởng thụ sự lệ thuộc của cô, Hứa Thấm càng lệ thuộc vào anh, càng cần anh, thì anh càng thỏa mãn, càng chìm đắm trong đó, không thể nào thoát nổi.
Hứa Thấm nói, ở bên Tống Diệm, cô mới thật là sống ra sống. Còn Tống Diệm, khi biết cô rồi, anh mới chân thực tồn tại trên thế giới này.
Đáng lẽ, họ sẽ cứ như vậy ở bên nhau, cấp ba, đại học rồi đi làm, kết hôn và sinh con. Họ đáng được như vậy.
Nhưng hiện thực không cho phép.
Tình yêu và cơm áo, cái nào trân quý cái nào hèn mọn?
Năm đó, Tống Diệm và Hứa Thấm chỉ là hai đứa trẻ 18 tuổi, mơ hồ, bất định trước tương lai, trước sự ngăn cấm của gia đình.
Năm 18 tuổi, họ đầu hàng trước hiện thực.
Nhưng cả 10 năm sau đó, họ đều không ngừng nỗ lực, phấn đấu để chống lại hiện thực mà tìm về lẽ sống của mình.
10 năm trước, Hứa Thấm chỉ là cô nhóc yếu đuối, nhút nhát. Tống Diệm cũng chỉ là một chàng trai đơn thuần, hiếu động.
10 năm sau, cô trưởng thành và trầm tĩnh hơn. Chàng thiếu niên năm nào cũng đã trở thành người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, chín chắn và đáng tin cậy.
10 năm trước và 10 năm sau, chưa một giây nào họ ngừng bước tới, ngừng đi tiếp để tiến đến gần nhau hơn.
Cô đi du học, rồi về nước, nỗ lực học tập và làm việc để được tự chủ kinh tế, cố gắng trở thành một bác sĩ xuất sắc, để gia đình tự hào, để gia đình bớt hà khắc với cô hơn, để gia đình chấp nhận anh và cô.
Anh thì nhập ngũ, liều mạng luyện tập, liều mạng làm nhiệm vụ. Bên người luôn mang theo tấm hình của cô, bảo với đồng đội rằng: “Bao giờ lập nên thành tích, tôi sẽ về cưới cô ấy.”
Ở Lời cuối sách, Cửu Nguyệt Hi có viết: Sở dĩ Tống Diệm và Hứa Thấm có thể ở bên nhau chỉ vì họ quá phù hợp với nhau. Dù ai rời xa ai, cuộc đời mỗi người đều sẽ không trọn vẹn. Trước sự ăn ý và trọn vẹn như vậy, những thứ khác dường như đã không còn ý nghĩa gì nữa.
“Tống Diệm?”
“Hả?”
“Mười năm qua, anh rất vất vả, đúng không?” Cô cắn môi, nhìn anh.
Anh từ từ mở mắt: “Cũng tạm.”
Cô không tin, nhưng không dám để cho anh nhìn thấy ánh mắt mình, cười mâu thuẫn: “Thật sao?”
“Thật.” Giọng anh điềm nhiên như không. “Lúc huấn luyện thì cực nhọc một chút, nhưng làm lính đều vậy cả. Hồi nhập ngũ đã tuyên thệ cố gắng phấn đấu hết mình vì công việc, thì phải chịu đựng thôi. Chút cực khổ có là gì.”
“Thề à? Hồi em tốt nghiệp cũng có thề đấy.” Cô dễ dàng đánh lạc hướng sự chú ý của anh. “Lời thề của các anh là gì?” Cô lay người anh. “Em muốn nghe.”
Anh bị cô cù vào eo nhồn nhột, không nhịn được cười lớn, lại nhẹ chau mày: “Để anh nghĩ đã.” Rồi mím môi suy nghĩ giây lát. “Ừm, thề sao nhỉ, vì nhân dân phục vụ… không sợ hi sinh, trung thành với cương vị.” Ban đầu nhớ không rõ lắm, dần dần anh càng nói càng lưu loát. “Phấn đấu làm việc, không màng gian khổ, dù trong bất cứ tình huống nào cũng tuyệt đối không phản bội tổ quốc, tuyệt đối không phản bội quân đội.”
Hứa Thấm thảng thốt, bỗng dưng nhớ đến sau hôm say rượu, anh đến nhà tìm cô. Khi ấy, lời hứa anh cho cô là…
Nhìn thấy ánh mắt cô, anh biết cô đã nhớ lại, bèn khẽ cười: “Đúng vậy, cũng tuyệt đối không phản bội em.”Nói đến nữ chính Hứa Thấm, trong những tác phẩm của Cửu mình đã từng đọc, thì Hứa Thấm không phải là nữ chính khiến người ta thích nhất, thậm chí ở 20 chương đầu, mình còn có phần không thích bạn ấy. Nhưng càng về sau, càng thấy cảm thông, rồi thương xót cho bạn ấy.
Hứa Thấm có phần yếu đuối, ích kỷ, ích kỷ với chính mình và ích kỷ với cả người cô yêu. Trong tình yêu, Hứa Thấm là người khao khát được yêu thương hơn cả, cô sẵn sàng hi sinh nhiều, trao đi nhiều nhưng cô cũng yêu cầu được nhận lại. Tình yêu của cô không phải kiểu chỉ cần cho đi, mà phải là cho đi và được nhận lại, đôi bên cùng hướng về nhau, dành tất cả cho nhau.
Cả 10 năm trời trong cô luôn là sự tranh đấu giữa một bên là gia đình, một bên là tình cảm với Tống Diệm, cả 10 năm cô tìm cách để vẹn toàn đôi bên, 2 thứ ấy như cuộn chỉ bị sổ tung ra, càng gỡ càng rối, khiến cho Hứa Thấm ngày càng sống lặng lẽ, mờ nhạt và khép mình lại trong vỏ bọc hờ hững, lạnh nhạt.
Còn nam chính Tống Diệm, nếu như năm cấp 3 ấy không tình cờ gặp gỡ Hứa Thấm, có lẽ cả cuộc đời của anh sẽ trôi qua vô nghĩa, không lẽ sống, không mục tiêu tồn tại, không mục đích để tiến tới.
May mắn thay, hai người đều đã gặp được nhau, để một lần nữa gõ cửa Tòa Thành cô độc khép kín của cả hai, xoa dịu, sưởi ấm cho nhau.
“Ai cũng bảo hôn nhân là tòa thành chôn vùi tình yêu. Em thật sự muốn bước vào tòa thành này chứ? Tống Diệm nhìn cô chăm chú.
Hứa Thấm cũng nghiêm túc nhìn lại anh: “Nếu với anh thì muốn. Em đã sẵn sàng để bị anh nhốt trong tòa thành này cả đời rồi.”Ngoài về tình cảm của nam nữ chính, phần nhiều của truyện tập trung khắc họa công việc của lính cứu hỏa và bác sĩ, là những cực khổ, những hi sinh thầm lặng của những người lính, là lương tri và lương tâm nghề nghiệp của nghề y.
Là những người lính dẫu biết nguy hiểm vô cùng vẫn không màng mà bước vào biển lửa. Là niềm tự hào khi giữ vững được lý tưởng và trách nhiệm của mình. Hay còn hơn cả, là nỗi đau đớn khi không thể cứu được người. Là nỗi tuyệt vọng trước sự hi sinh của người đồng đội chỉ mới bước qua tuổi 19 tươi đẹp nhất đời người.
Gấp truyện lại vẫn còn như văng vẳng lời tuyên thệ của những người lính cứu hỏa:
“Vượt qua tất cả khó khăn gian khổ!”
“Giành giật từng giây cứu từng sinh mạng.”
“Phục tùng mệnh lệnh, giữ nghiêm kỷ luật!”
“Thành khẩn hứa hẹn với từng tính mạng!”
“Quyết không từ bỏ!”Chốt lại thì Tòa thành không hẳn là một tác phẩm rất xuất sắc, nhưng là một tác phẩm ổn, đáng đọc và đáng để nghiền ngẫm. Đề cử!
– Kz