Tiêu Dao sống ở thế kỉ 21, là một bác sĩ, tính cách mạnh mẽ, thông minh, không sợ trời không sợ đất. Tổ tiên cô gần một trăm năm trước do đánh cắp một miếng ngọc phỉ thúy mà phải chịu lời nguyền. Sau khi mẹ cô chết, cô tình cờ bị xuyên qua thời dân quốc năm 1925, bị gả cho nam chính và bắt đầu tìm cách thay đổi vận mệnh của mình.
Nam chính Lâu Thiếu Bạch là thiếu tướng trong quân đội Nhật, một người đàn ông thâm trầm, khôn ngoan, bá đạo và cũng rất si tình. Anh đang tìm kiếm nửa tấm bản đồ còn lại để tìm đến kho báu, nhưng cuối cùng anh sẽ chọn Tiêu Dao mà buông tha cho kho báu hay sao đây???
Review Nghê thường thiết y (2)
Nếu xét riêng về kiểu truyện Xuyên không, Nghê thường thiết y là tác phẩm rất đặc sắc.
Lần đầu đọc thể loại xuyên không, dù truyện hơi dở thì bạn cũng thấy hay bởi nó mới mẻ. Càng đọc nhiều bạn sẽ càng thấy nhàm chán vì hầu hết đều có một rập khuôn y chang nhau:
-Nữ chính gặp tai nạn, rơi từ lầu cao hoặc rơi xuống vực sâu ——> thế là xuyên không. Nhiều chuyện còn nhảm hơn “vào một ngày thời tiết oi bức, ta đột nhiên xuyên qua…” (không nhớ là đọc ở đâu, nhưng cái lý do thời tiết nóng đúng là *méo miệng*)
-Gặp nam chính thường là hoàng đế, vương gia, vân vân ve ve
-Thời đại là kiểu “không hề có trong sử sách”, thường thì là cổ đại như cổ trang Trung Hoa
-Nữ chính liên tục phát huy tinh thần của thiếu nữ thế kỉ 21 —-> độc so với thời xưa —> lọt vào mắt nam chính —-> yêu vô điều kiện
Thật sự mà nói, Hoa Ban rất ghét đọc xuyên không vì hiếm cái nào thoát khỏi những cái gạch đầu dòng trên ^^
Nhưng hôm nay mình may mắn tìm ra cuốn Nghê thường thiết y, hoàn toàn phá cách, mới mẻ, tạo cái nhìn khác cho thể loại xuyên không.
Cô gái Tiêu Dao trong truyện không ‘bay’ quá xa mà chỉ có 100 năm về thời Trung Đại (thế kỉ 18). Và cô cũng không “bay” vô duyên mà hoàn toàn có mục địch, đó là hóa giải lời nguyền trên người mình. Cô xuyên qua 100 năm quá khứ tìm đến tổ tiên dòng họ bên ngoại để hóa giải lời nguyền mà ngọc phỉ thúy gieo rắc lên bà ngoại, mẹ và cô. Sự việc này cô đã được báo trước ngọn ngành rồi mới xuyên không.
Niên đại không mơ hồ kiểu “chưa từng ghi trong sử sách” mà chính xác là thời sau Mãn Thanh, tức là khi phong kiến vừa bị đánh đổ, Trung Hoa trở thành “miếng bánh ngọt” để các cường quốc Tây phương xâu xé. Điều này tạo nên những tình tiết hợp lý hơn và mới lạ hơn.
Cuộc hành trình hóa giải lời nguyển đã đưa cô đến gặp người chồng của mình: Lâu Thiếu Bạch. Cô thay bà ngoại tổ là Trì Cảnh Thu – người có ngoại hình y hệt cô thành hôn với Thiếu Bạch. Từ đó nhờ sự thông minh mà cô lần mò tìm ra kho tàng nơi cô phải trả lại miếng ngọc bị đánh cắp. Tiêu Dao là một cô gái hiện đại nhưng vì ở thời Cận đại nên cũng không khác biệt nhiều lắm, cô chỉ biết nhiều và tinh anh hơn mọi người một chút.
Truyện có thêm tính chính trí về thời đại loạn lạc của Trung Quốc trong chiến tranh thế giới, một chút gây cấn vì cuộc tranh giành tìm kiếm 2 mảnh bản đồ đến kho tàng bí mật. Chuyện tình cảm của Tiêu Dao và Lâu Thiếu Bạch diễn biến nhẹ nhàng dần dần và rất cảm động ở khúc cuối. Câu chuyện mang tính phiêu lưu và mờ ảo truyền kỳ, hấp dẫn sự tò mò của người đọc. Kết truyện vô cùng viên mãn và trọn vẹn cho những ai thích HE.
Nhìn chung, truyện không phải quá xuất sắc nhưng Hoa Ban xin gọi là “làn gió mới” của thể loại xuyên không vốn nhàm chán từ lâu.
– Hoa Ban
Thật sự rất lâu rồi mới đọc được một bộ truyện hay như vậy. Rất xúc động. Không thể ém đi vì lười viết nên bật dậy viết review chia sẻ ngay cho nóng.
Truyện gói gọn trong 32 chương và một ngoại truyện. Giọng văn mượt mà, chậm rãi mô tả lại một bản tình ca xuyên qua 100 năm về trước, giữa sống chết cận kề dưới mưa bom khói đạn. Sự lựa chọn giữa danh vọng cám dỗ và tình yêu bền bỉ bất chấp những ngăn cách về định kiến về thời đại.
Truyện lấy bối cảnh thời dân quốc. Tiêu Dao, nữ bác sĩ ở thời hiện đại vì đi tìm câu trả lời cho lời nguyền gia tộc, và cũng để giải cứu chính mình khỏi lời nguyền đang sắp sửa ăn mòn mà chịu kết cục giống các đời trước mà vô tình xuyên không về 100 năm trước.
Ở đây cô gặp Lâu Thiếu Bạch. Người đàn ông được mệnh danh thiếu soái thiết huyết. Bắt đầu mối nhân duyên bằng sự nhầm lẫn và kể từ đó dây tơ hồng không ngừng quấn quít lấy vận mệnh hai người, không thể tách rời.
Vì để tìm được người dẫn đường, tìm được bản đồ và cách giải lời nguyền cho khối biễu ngọc đã mang tai hoạ truyền suốt 100 năm, Tiêu Dao đã không ngại tiếp cận và lợi dụng Lâu Thiếu Bạch. Ai ngờ lại là một đôi oan gia có tình, đấu tới đấu lui, đấu lên trên giường. Có những đoạn đọc mà thực sự cười hả hê vì nữ chính mặt hơi dầy và nam chính bị chơi cho đứng hình :))) Ôi tôi không thể quên đoạn tả mông nam chính.
Vào những năm 1925, người đàn ông có thể chấp nhận người phụ nữ của mình không còn trinh trắng, tiếp nhận khá dễ dàng, có chút mất mát và có đôi lúc ghen tuông thật đáng yêu, thật sự khiến người ta không ghét được.
Đọc thấy có mùi ngược tâm ngược thân, run sợ trong lòng thầm nghĩ, không phải là nam nữ chính sẽ xối máu chó lên đầu người đọc chứ?
Thật may là nam chính tay thì giơ cao mà lại đánh vào không khí. Nữ chính ngược tâm nam chính và cũng tự ngược chính mình. Tất nhiên, ngược không được bao lâu vì nam chính đủ phúc hắc. Không cam tâm nhìn vợ yêu bay xa khỏi vòng tay anh.
Hành trình tìm kiếm toà địa cung, những khúc mắc từ thời lịch sử bị chôn vùi, những oán hận tình thù từ thời không 1000 năm lịch sử dần dần được hé mở, kéo theo đó là những khổ đau mất mát và dằng xé.
Đọc đến đây mình không cầm được nước mắt, khi nữ chính bị lời nguyền bắt đầu ăn lên cơ thể, nam chính điên cuồng không chịu chấp nhận sự thật, không chịu buông tay. Đằng sau cánh cửa đóng kín và căn phòng tối là Tiêu Dao đang sợ hãi chán ghét những vết tích ghê sợ trên chính cơ thể mình, không dám đối diện và cũng không muốn cho Lâu Thiếu Bạch nhìn thấy.
Cô muốn trong mắt anh luôn chỉ có hình bóng xinh đẹp của cô khi mới gặp gỡ. Tình yêu của cô dành cho anh lúc này, sao mà dằn vặt sao mà đớn đau, phải chi cô nhận rõ lòng mình sớm hơn, gần gũi với anh nhiều hơn…
Còn Lâu Thiếu Bạch, không ngừng chạy khắp nơi tìm bác sĩ, tìm thầy thuốc đông tây y. Nghe câu nói của Tiêu Dao khi cô nói với anh rằng, buông tay đi Thiếu Bạch, ở thời đại của cô còn không thể cứu được, thì ở đây làm sao có cách. Tình yêu của anh dành cho cô sao mà bao dung, kiên nhẫn bền bỉ.
Khi Thiếu Bạch dẫn Tiêu Dao đi vào địa cung để giải lời nguyền, cảm giác vẫn áp lực và đè nén khiến người đọc hoang mang, liệu đây có phải kết thúc? Liệu kết cục gì sẽ diễn ra với đôi tình nhân này?
Thật sự là gay cấn, đến phút cuối tưởng như viên mãn thì lại có thử thách, Thiếu Bạch chọn hy sinh Tiêu Dao để có được kho báu khổng lồ, thống trị Trung Quốc, hay chọn cứu cô buông tay tiền tài danh lợi?
Khoảnh khắc anh đỡ viên đạn thay cô, ôm chặt cô khi lời nguyền được giải, cảm thấy anh như vỡ oà vì giữ lại được cô ở lại thời đại này, giữ cô lại bên anh, cô bình an khoẻ mạnh. Và cô giờ phút này cũg đã hoàn toàn buông xuống những lo âu bất an, những khúc mắc còn rối rắm.
Hoá ra hạnh phúc của Tiêu Dao phải ngược dòng thời gian về 100 năm trước, đứng bên cạnh người đàn ông quân nhân thân mang nhiệt huyết đền đáp máu xương cho đất nước giữa thời chiến loạn liên miên này, anh không vì cô biết trước lịch sử mà hỏi hay lùi bước. Còn cô cũng không ngại cùng anh xông pha ra chiến trường, đồng sinh cộng tử.
Đọc xong ngoại truyện thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc người có tình cũng được ở bên nhau. Chặng đường khó khăn đánh đổi bằng máu và nước mắt cũng đi tới đích.
Bản tình ca này bắt đầu thật dí dỏm, nhịp điệu cứ nhanh dần, lên bổng xuống trầm rồi lại hào hùng. Mạch viết lưu loát nối liền, giọng văn không hoa lệ rườm rà, không nhấn mạnh hay quá lố. Ngoài ra còn vẽ lên một khung cảnh những năm dân quốc vô cùng chân thực và sinh động. Cách xây dựng các tuyến nhân vật phụ cũng rất đáng yêu, không có tiểu tam ác độc, chỉ có cô em họ ngây ngô miệng cứng lòng mềm. Cặp đôi phụ cũng rất đẹp đôi dù không được nhắc đến nhiều.
Lâu lắm rồi không đọc không viết, khá lủng củng. Nhưng thực sự truyện rất hay và đáng đọc. Dù là truyện cũ. Nhiệt tình đề cử để đọc trong những ngày rét buốt. Thêm chút ấm áp trong lòng.
– Ngọc (Hội nhiều chữ)