Phượng Ẩn Thiên Hạ thuộc loại nữ cường, chiến trường, chính trị cung đấu các kiểu. Nam nữ chính trong truyện không hề tệ, nam chính bình thường thông minh, cơ trí nhưng không hiểu sao sau bao nhiêu tình tiết vẫn không nhận ra thủ hạ của mình là nữ tử, chậm tiêu kinh khủng.
Review Phượng ẩn thiên hạ
Phượng ẩn thiên hạ mở ra một thế giới cổ đại đầy phóng khoáng. Ở đó có những trận chiến khốc liệt trên sa trường và cả những âm mưu thâm độc chốn cung đình. Mỗi nhân vật đều có một vai trò nhất định trong cuộc chiến quyền lực đầy toan tính và nhiều oan nghiệt.
Nữ chính Hoa Trứ Vũ xuất hiện với nhiều thân phận thật thật giả. Cô không chỉ là thiên kim tiểu thư của đại tướng Nam triều Hoa Mục mà còn còn vị tướng quân trẻ tuổi vang danh khắp thiên hạ Doanh Sơ Tà. Cô không chỉ là hôn thê bị bỏ rơi của Tả tướng Nam triều Cơ Phượng Ly mà còn là công chúa Bắc Triều, em gái thái tử tử Dận. Cô còn bị người đời phỉ nhổ là “yêu nghiệt” khi mê hoặc thái tử Hoàng Phủ Vô Song… Toàn bộ diễn biến trong truyện đều xoay quanh cuộc đời của Hoa Trứ Vũ, từ đêm động phòng đầy bi thương đến quá trình lưu lạc nơi Bắc Triều, trở thành thái giám rồi lại thoát mình biến thành hoàng hậu.
Giống như Giang Sắt Sắt, Hoa Trứ Vũ được Nguyệt Xuất Vân xây dựng như một hình mẫu hoàn hảo: xinh đẹp, thông minh, bản lĩnh, giỏi võ công, cầm kỳ thi họa đều tinh thông… Dường như không có gì là cô không biết. Nhưng cũng chính vì vậy mà bốn chữ “hồng nhan truân chuyên” vận vào người cô như một ván cờ định mệnh. Đêm động phòng của cuộc đời, cô bị hạ độc, bị phu quân bỏ rơi, bị bắt đi làm công chúa cầu thân nơi bắc Triều. Chưa kịp tới Bắc Triều cô đã bị Viêm đé cho người ám sát nhằm lấy cớ gây chiến với Bắc Triều. Thoát chết, cô lại rơi vào con đường quân kỹ, chịu sự khống chế của thái tử Bắc triều – con người lạnh lùng và tàn nhẫn. Cha cô, người cô luôn cho một ngu trung với triều đình lại mang danh tạo phản, xử chém toàn gia. Cô vượt đường trở về cướp pháp trường nhưng lại không thể cứu ông. Mang trong mình nỗi hận gia tộc, cô quyết tâm trở về Nam triều trả thù. Dù được Tiêu Dận đem lòng yêu thương, được Thụy vương Đông Yến cưới làm hoàng hậu, cô vẫn quyết chí trả thù. Dù phải làm thái giám chịu sự nóng lạnh thất thường của thái tử Nam triều Hoàng Phủ Vô Song, dù bị người đời phỉ bang là yêu nghiệt, cô vẫn âm thầm chịu đựng chờ ngày báo thù. Nhưng sự đời đôi khi lại không như ý mong muốn, người mà cô hận nhất hóa ra lại là người cô yêu sâu sắc nhất.
Nam chính Cơ Phượng Ly xuất hiện ngay chương đầu của truyện nhưng không để lại nhiều ấn tượng. Sau đó anh lại mất hút trong mấy chục chương sau, nhường đất diễn cho Tiêu Dận. Đến khi Hoa Trứ Vũ trở về Nam Triều, Cơ Phượng Ly mới chính thức là nam chính. Cơ Phượng Ly cũng là hình mẫu nam chính hoàn hảo: đẹp trai chuẩn không cần chỉnh, thông minh thần sầu, chung tình và… (lược bỏ 1000 chữ). Nhưng điều làm tôi thích ở Cơ Phượng Ly chính là sự quyết đoán trong tình yêu của mình. Lúc đầu anh chỉ xem Nguyên Bảo là một “yêu nghiệt” không có tài năng gì đặc biệt. Sau đó anh dần dần thích thú và giữ lại bên cạnh mình. Nhưng cũng từ đó, tình yêu dần nảy nở khiến anh không thể kiểm soát. Anh luôn muốn né tránh, không muốn chấp nhận mình là người đoạn tụ. Cho đến cái ngày đối mặt nhau trên pháp trường, anh mới thật sự sống đúng với tình yêu của mình “Bảo nhi, ta yêu ngươi. Nhưng cả đời này ta không muốn nhớ đến ngươi nữa”. Giãy giụa quá lâu khiến anh mệt mỏi, đến giây phút cuối cùng lại không muốn tàn nhẫn với chính mình nữa. Tình yêu của anh khiến tôi cảm động vì không phải ai cũng có thể thừa nhận mối tình ngang trái đó.
Tiêu Dận là một trong những nam phụ được yêu thích bởi sự si tình đến đau khổ của anh. Từng đối xử tàn nhẫn với Hoa Trứ Vũ, đến khi nhận ra tình yêu lại phát hiện ra cô là em gái của mình. Nhận ra đó là sự giả dối cũng là lúc hai người đứng trên hai chiến tuyến. Phải nói là Tiêu Dận và Hoa Trứ Vũ có duyên không phận. Anh gặp cô gặp nhau ở sai thời điểm cho nên cứ mãi đứng bên lề cuộc đời của cô. Một chút cảm khái và xót thương cho mối tình vô vọng của Tiêu Dận.
Phượng ẩn thiên hạ là một bộ truyện để lại nhiều cảm xúc trong lòng người đọc về thân phận của mỗi người. Định là sẽ viết một bài thật hay nhưng đặt bút xuống lại không biết gì. Thôi thì cứ đọc truyện rồi sẽ có cảm xúc viết tiếp.
– Zamin
Hoa Trứ Vũ ~ Cơ Phượng Ly – tình yêu của họ là một khúc ca bi tráng. Nghe có vẻ nực cười khi dùng hai chữ này để nói về tình yêu, nhưng quả thật đúng là như vậy. Tình yêu ấy nảy sinh trong những cuộc hành quân trên sa trường, trong sự tàn khốc của chiến tranh, trong sự hào hùng của đội kỵ binh Nam Triều. Mà giữa nàng và hắn cũng chính là tồn tại bầu không khí bức người như vậy.
Nàng yêu hắn bởi tấm lòng vị thừa tướng cao cao tại thượng vì dân quên mình, một giám quân anh dũng hiên ngang, một thống soái anh minh thần vũ, và có lẽ cũng vì nhiều điều khác nữa mà chính nàng cũng không rõ. Có sao đâu, tình yêu vốn không cần lý do cụ thể.
Hắn yêu nàng bởi bộ óc thông minh sắc sảo, bởi hình ảnh vị tướng quân anh dũng xông pha nơi trận mạc, bởi lòng quả cảm sẵn sàng hi sinh để bảo vệ tướng sĩ, còn bởi vì một sự hấp dẫn vô hình mà mạnh mẽ từ trên người nàng mà hắn không giải thích được. Đã nói tình yêu là không tồn tại nguyên do cụ thể mà.
Nhưng, nàng không thể yêu hắn. Mà hắn cũng không được phép yêu nàng.
Giữa nàng và hắn chỉ có một bước chân nhưng khoảng cách là hai thế giới. Là nỗi ám ảnh rượu độc lễ hợp cẩn. Là nỗi đau tận mắt chứng kiến hắn ném xuống tử lệnh xử trảm phụ thân nàng. Là nỗi uất hận trong đêm nàng mơ hồ bất đắc dĩ trở thành ‘thuốc giải’ mị dược cho hắn mà hắn còn không biết đó là nàng. Là những cuộc đối đầu không dứt khi nàng và hắn không cùng lý tưởng.
Nàng ở ngay bên cạnh, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào được, nhưng hắn trăm ngàn lần không thể. Hắn sợ thứ tình cảm này, nó quá đáng sợ. Hắn chẳng thà dùng một kỹ nữ để khai trai cũng không muốn nhớ đến bóng dáng nàng, hắn không trách tội hạ nhân vì hắn biết họ hạ mị dược chỉ vì muốn ngăn cản giữa hắn và nàng nảy sinh loại tình cảm đó. Nàng xuất hiện trong thân phận một thái giám, thử hỏi hắn là nam nhân, làm sao có thể chấp nhận chuyện mình yêu si mê một nam nhân đây?! Nhưng ái tình là thứ con người không thể làm chủ, ngay cả khi thần trí không tỉnh táo, khi bên hắn là nữ nhân kiều diễm, hắn vẫn thốt lên tiếng gọi “Bảo Nhi” trong bi ai và thống khổ.
Nàng và hắn cứ như vậy lương duyên dây dưa không dứt. Là nghiệt duyên, cũng là duyên phận, nhưng chẳng ai đủ can đảm để tùy duyên.
Cho đến lần thứ hai gặp nhau trên pháp trường. Lần trước là nàng thích sát hắn, khi đó hắn là quan giám trảm hành quyết phụ thân nàng, chỉ đáng tiếc thân thủ nàng không bằng hắn nên thất bại. Mà lần này, nàng đường đường chính chính có thể lấy mạng hắn, hắn đang quỳ ở kia trong bộ y phục phạm nhân màu trắng, còn nàng là quan giám trảm, chỉ cần nàng ném lệnh bài trong tay xuống, hắn lập tức phải bị lăng trì. Nhưng chính là lúc này, nàng vô cùng sợ hãi. Chỉ một lát nữa thôi nàng phải ném ra lệnh bài hành quyết kia. Nàng cảm thấy trời đất như sụp đổ, đau khổ trào dâng, nếu không phải đang ngồi trên ghế, nàng nghĩ mình sẽ ngã nhào xuống đất.
Nén nhang sắp tàn, giờ hành quyết đã cận kề, nàng tiến lên hình trường, bước lại gần hắn. Nàng nói: “Ta chỉ thấy để đao phủ xuống tay không bằng tự mình xả giận mà thôi!”
Sau đó, nàng đâm hắn bảy nhát. Máu tươi trên người hắn không ngừng tuôn ra.
Vậy mà, trong đơn đau đớn ấy, hắn chỉ trả lại nàng bảy chữ: “Bảo… Nhi… ngươi…đã… từng… giải… hận?”
Bảy chữ này như mũi tên đâm xuyên nàng, khiến cho nàng không thể nào xuống tay đâm tiếp dao cuối cùng kia nữa. Nhưng là, đao mấu chốt này, nàng nhất định phải đâm xuống. Chỉ có như thế nàng mới cứu được hắn.
Chỉ không ngờ rằng, mũi dao cuối cùng lại đi sai dự liệu của nàng, khiến cho trái tim nàng trở nên trống rỗng, đau đớn.
Hắn nói: “Nếu có kiếp sau ta sẽ thỉnh cầu Diêm Vương để ta và ngươi không cùng là nam nhân nữa.”
Bất chấp thiên địa, hắn dùng chút sức lực yếu ớt còn lại ôm chặt lấy nàng, môi hắn tìm đến môi nàng, là một nụ hôn điên đảo chúng sinh, mặc kệ khi đó nàng vẫn mang thân phận một nam nhân.
Hắn nói: “Bảo Nhi, ta yêu ngươi, nhưng ta cũng phải mãi mãi quên ngươi.”
Cuối cùng, hắn ngã xuống trong sự bất lực của nàng, nàng ôm lấy hắn, cảm nhận được cơ thể hắn đang lạnh dần.
Hắn đã chết.
Ba chữ này còn sắc bén hơn cả thanh đao sắc bén nhất, chỉ trong nháy mắt đã lăng trì trái tim nàng thành nghìn mảnh.
Nàng đã biết, trái tim nàng cũng chết theo hắn rồi.
Không hề nghi ngờ, nàng hận hắn. Ngay cả trong mơ, nàng cũng nghĩ xem phải dùng cách nào lật đổ hắn. Nhưng hận càng sâu, vị trí của hắn trong lòng nàng lại càng sâu, nàng luôn nhằm vào hắn, điều tra hắn, quan sát hắn, tới khi nàng còn quen thuộc với hắn hơn cả bản thân mình.
Nàng để hắn vào lòng, luôn khắc sâu chữ hận, nhưng nàng không biết, để một người ở trong lòng quá lâu, dù hận tới mấy, nàng vẫn sẽ dần quen với sự tồn tại của hắn. Thói quen cũng như rễ cây, một khi đâm sâu vào lòng đất sẽ khó mà thay đổi. Yêu và hận là hai mặt tương phản của một tờ giấy, nhưng thật không ngờ, hận rất dễ chuyển thành yêu.
Từ lúc này, oán hận tình thù giữa nàng và hắn đã hết. Hắn ra đi, nàng không còn thiết sống. Thuộc hạ của hắn đến báo thù, nàng còn chẳng màng né tránh, nếu không có thủ hạ xuất hiện kịp thời, nàng đã xuống hoàng tuyền để tìm hắn rồi.Nàng bị bại lộ thân phận giả mạo thái giám, tân hoàng chiếu cáo thiên hạ xử nàng chết không toàn thây. Hắn ở trong bóng tối vừa từ quỷ môn quan trở về, sau khi hay tin liền đau đớn như vừa chết đi lần nữa.
Hoàng đế cử hành hôn lễ lập hậu, cô vũ công mới xuất hiện kia từ dáng vẻ đến thần thái đều là bóng dáng của Bảo Nhi mà hắn ngày đêm tưởng nhớ, chỉ khác ở chỗ bộ ngực ẩn hiện xinh đẹp kia khẳng định nàng ta là nữ nhân. Hắn cười đến tỏa nắng: Bảo Nhi, thì ra nàng vẫn còn sống, thì ra nàng là nữ tử, thì ra hắn không phải yêu nam nhân.
Hắn phát thề: Bảo Nhi, ta mặc kệ thân phận của nàng là gì, mặc kệ nàng có yêu ta hay không, chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi, chỉ cần mỗi ngày ta được nhìn thấy nàng đã là rất tốt rồi.
Đêm đó nàng ám sát tân hoàng dù rằng nàng chính là nữ nhân được phong hậu, nàng thất bại, hoàng đế sủng hạnh nàng nên không trách tội. Hắn không biết, nàng bất chấp an nguy thích sát hoàng đế là để báo thù cho hắn.
Đêm đó, hắn giả trang ngông cuồng xông vào tẩm cung của hoàng đế ngạo mạn tuyên bố: “Bàn hoàng tử đến để cướp tân nương thôi”.
Sau đó, hắn dùng mọi thủ đoạn giữ nàng bên cạnh hắn.
Tạo hóa lại một lần nữa thủ vai ác.
Năm đó hắn là tả tướng oai nghiêm, nàng sau một đêm trở thành nữ nhi của loạn thần.
Cách đây không lâu, nàng còn là trung lương của Nam Triều, hắn biến thành phản thần chịu tội lăng trì.
Mà hiện tại, hắn trở mình thành hậu duệ hoàng thất chẳng mấy chốc sẽ lên ngôi đế vương, mà nàng lại là dư nghiệt tiền triều, là công chúa mất nước trong tay gia tộc của hắn. Khoảng cách giữa nàng và hắn lúc này là hai triều đại.
Thật ra, giữa nàng và hắn từ khi bắt đầu đã luôn tồn tại rất nhiều ẩn tình khúc mắc.
Đêm tân hôn hắn tặng nàng rượu hợp cẩn có độc, sáng hôm sau còn vô tình vung bút viết hưu thư biến nàng thành công chúa hòa thân gửi đến Bắc Triều xa xôi hoang vu lạnh lẽo.
Hắn lập mưu vu oan cho phụ thân nàng, biến ông từ một tướng quân trung lương trở thành loạn thần phản quốc.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, hắn cư xử tàn nhẫn với nàng.
Hắn dùng mọi thủ đoạn để giữ nàng bên mình, hắn không tin tưởng vào tình yêu của nàng.
Hắn để nàng cùng Tiêu Dận rời đi, khiến nàng tin rằng tình yêu hắn dành cho nàng đã hết.
Nhưng đến cuối cùng nàng mới biết, tất cả đều không như nàng nghĩ.
Nàng không biết thì ra nỗi đau trong lòng hắn cũng không hề ít hơn nàng. Hắn đã biết nàng là công chúa tiền triều, cổ độc của hắn cũng là truyền từ trên người nàng, nhưng hắn vẫn như vậy ngốc nghếch yêu nàng, còn một mình âm thầm chịu đựng tất cả thống khổ.
Nàng tiếp cận hắn, vô duyên vô cớ đối đầu với hắn, một lòng muốn lật đổ hắn, rốt cuộc là hắn đã có thâm thù đại hận gì với nàng chứ?
Hắn thành thân, nàng đến làm loạn cướp tân nương, lẽ nào nàng là vì muốn chống đối hắn đến cùng, muốn hắn mất mặt hay sao?
Ở trên pháp trường nàng đâm hắn bảy đao, suýt nữa đã thật sự lấy đi mạng hắn, nàng có thương tiếc cho hắn chút nào không?
Hắn giữ nàng bên cạnh, mặc kệ thân phận bối cảnh của nàng, mà nàng cả ngày ủ rũ, phải chăng là vì từ lâu trong lòng nàng vẫn luôn ghi khắc bóng hình người khác?
Nhưng mà, thì ra, không phải như hắn nghĩ. Thứ tình yêu mà đến trong mơ hắn cũng vọng tưởng, hóa ra từ lâu đã được nàng mang đến ban tặng cho hắn rồi.
Hắn còn không biết vì yêu hắn mà nàng phải chịu bao nhiêu ủy khuất, phải một mình gánh vác bao nhiêu tổn thương, mà hắn lại đứng một bên cười nhạo nàng, nghi ngờ nàng.
Cơ Phượng Ly, chàng tưởng rằng để lại Nam Triều cho thiếp thì thiếp sẽ vui vẻ sao? Thiếp không cần. Ngoài chàng ra, thiếp không cần bất cứ thứ gì khác. Cho nên, chàng không được chết.
Bảo Nhi, nàng sống thì ta sống, nàng chết thì ta chết. Nếu nàng lên trời, ta tuyệt đối không xuống đất; nếu ta xuống đất, ta nhất định không để nàng lên trời cao. Đất trời bao la, nàng ở đâu ta sẽ ở đó, nhưng ta ở đây, tuyệt đối không cho phép nàng rời đi. Nếu nàng có mệnh hệ gì, dù phải xuống âm tào địa phủ ta cũng sẽ đưa nàng trở về.
Nam nhân này vì nàng mà không tiếc thứ gì, cũng chưa bao giờ để cho mình một đường lui.
Nữ tử mỏng manh này vì hắn mà không tiếc phải trả bất cứ giá nào, cũng chưa bao giờ quay lưng với hắn.
Mọi chuyện đã qua giống như bọt nước tan biến, chỉ nguyện nàng cùng chàng vĩnh viễn ở cùng một chỗ tới khi biển cạn đá mòn…
Tóm tắt Phượng ẩn thiên hạ
Tóm tắt Phượng ẩn thiên hạ phiên bản hài:
Nam chính yêu chị từ lúc nữ chính cải nam trang, mà cũng không phải là nam bình thường, chị đang là thái giám. Anh đấu tranh tâm lý, làm đủ mọi cách để khẳng định bản thân thẳng nhưng cuối cùng vẫn phải tự thừa nhận rằng mình bị đoạn tụ.
Nam phụ A yêu chị, trải qua bao phen sóng gió phát hiện ra chị là muội muội thất lạc từ bé, đau khổ gả chị đi. Đến khi biết thực ra chị không phải muội muội mình lúc này chị đã yêu nam chính.
Nam phụ B là người khiến chị bị “tịnh thân”, cuối cùng nhất mực nghe lời chị, nhưng chị chỉ coi anh là một đứa em trai.
Nam chính sạch bong, không hề có một cơ thiếp, đầy mưu mô cơ trí, ngoài mặt thì lúc nào cũng cười cười. Vốn nam 9 không ưa “Thái giám yêu nghiệt” nhưng qua thời gian dài, khi nhận ra tình cảm của mình dần thay đổi, anh quyết định tìm một người con gái để “khai trai” nhưng cuối cùng vẫn không “lên” được. Đấu tranh tâm lý đầy khó khăn, khi anh chấp nhận giới tính thật của mình thì bị chị phán: “Ta không có đoạn tụ… Đừng khiến ta ghê tởm”
Khi trúng xuân dược, anh xxoo với 1 cô gái nhưng không nhận ra đó là “chị thái giám”… Đến khi tỉnh táo, anh đã rơi nước mắt gọi tên chị.
Chị hận anh vì bị anh ban rượu độc, hưu thư, đưa đi hòa thân, giám trảm gia đình chị…
Lúc chị đưa anh lên pháp trường, dùng dao đâm anh 7 nhát, đổi lại anh chỉ mỉm cười “Bảo nhi, nàng đã hết hận chưa?”
Tóm tắt Phượng Ẩn Thiên Hạ phiên bản nghiêm túc:
Đêm động phòng hoa chúc, nữ chính Hoa gia tiểu thư – Hoa Trứ Vũ bị phu quân của chính mình Cơ Phượng Ly đầu độc, rồi bị ruồng bỏ. Sau một đêm, nàng từ phu nhân của Tả tướng Nam triều Cơ Phượng Ly, biến thành công chúa hòa thân đến Bắc triều. Trong chuyến đi hòa thân tới Bắc triều, nàng cùng thị nữ Cẩm Sắc bị đuổi giết. Rồi, cha nàng Hoa tướng quân một đời trung thành nhưng quyền lực, danh tiếng khuếch trương, bị hoàng đế nghi kị, dẫn đến họa diệt môn. Nàng phát hiện ra Nam đế lợi dụng chuyến hòa thân này phái người tới giết nàng, lấy cớ phát động chiến tranh với Bắc triều. Cuối cùng, để bảo toàn mạng sống cho nàng, thị nữ Cẩm Sắc đã hoán đổi y phục, nhằm khiến sát thủ hiểu nhầm. Trước khi chia ly, Cẩm Sắc đưa cho nàng tín vật nhờ tìm giúp người thân thất lạc từ lâu. Rồi Cẩm Sắc bị giết tàn bạo, còn nàng bị Thái tử Bắc triều Tiêu Dận đưa về làm kỹ nữ trong hồng trại ở quân đội. Nhưng nàng cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, nàng chính là Doanh Sơ Tà tướng quân oai phong lẫm liệt, thập phần bí ẩn. Nàng cũng tinh thông cầm kỳ thi họa, trước khi ra trận một khúc Sát phá lang của nàng đều khiến quân giặc kinh hãi. Võ công của nàng tuy không phải hạng nhất nhì, nhưng khinh công tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Hoa Trứ Vũ tại Bắc triều từ kỹ nữ thành cầm kỹ, từ cầm kỹ thành nô tỳ của Bắc triều Thái tử Tiêu Dận. Tiêu Dận dần dần thích Hoa Trứ Vũ… Rồi sau đó lại phát hiện ra chiếc vòng đeo trên cổ nàng, chình là tín vật của Công chúa Trác Nhã muội muội hắn – người đã thất lạc từ lâu. Hoa Trứ Vũ cũng để hắn hiểu nhầm, không giải thích đó là tín vật của thị nữ Cẩm Sắc trước khi chết. Tiêu Dận cho là đã tìm được muội muội, phong nàng là công chúa. Bị nhũ mẫu phát hiện ra nàng là giả mạo, nhân cơ hội được Thụy vương Đấu Thiên Kim cầu hôn, nàng trốn khỏi Bắc triều, về Nam triều.
Về nam triều, nàng bất đắc dĩ vào cung với thân phận thái giám Nguyên Bảo bên cạnh Thái tử Nam triều Hoàng Phủ Vô Song, tìm hiểu về kẻ đứng sau vu oan giá họa cho Hoa gia… Hoàng cung tranh đấu, giang sơn đổi chủ, nàng lại từ thái giám trở thành tướng quân trong quân đội của Tả tướng Cơ Phượng Ly. Sau nhiều biến cố, Cơ Phượng Ly hoảng hốt phát hiện ra mình thích thái giám Nguyên Bảo, hắn không hề biết nàng là nữ nhân, cũng không hề biết nàng chính là Hoa Trứ Vũ.