Lần cập nhật gần nhất December 21st, 2020 - 01:35 pm
Tam Sinh Tam Thế Chẩm Thượng Thư là câu chuyện của Phượng Cửu nghịch ngợm, một Đông Hoa quái tính cùng những màn “oan gia” gặp gỡ đầy bất ngờ thú vị, mờ ám nhưng không kém phần lãng mạn. Một thế giới thần tiên tưởng tượng qua ngòi bút chăm chút của Đường Thất Công Tử trở nên rõ ràng, chặt chẽ. Từng nhân vật một như hiện ra sống động trước mắt bạn. Và câu chuyện đầy màu sắc thần tiên ấy, lại được miêu tả bằng một văn phong hiện đại. Những chi tiết ngộ nghĩnh có, lãng mạn có dệt nên một câu chuyện trong bi có hài, trong hài có bi.
Review Chẩm thượng thư (2)
Lần đầu tiên đọc “Mười dặm hoa đào” mình đã bán tín bán nghi về giới tính của tác giả. Tác giả nam thì giọng văn mềm mại quá mà tác giả nữ thì nội dung quá tỉnh táo. Sau đến Hoa tư dẫn, rồi bây giờ là Chẩm thượng thư thì mới có thể hiểu chỉ Đường Thất mới có thể làm được.
Chẩm thượng thư dài, 3 quyền dày xếp chồng lên nhau dùng thay gối được, đúng với tinh thần tác giả là sách gối đầu giường. Nhưng trong đó là cả một thế giới mà Đường Thất là người sáng tạo ra. Mình không thể dùng từ gì để hình dung ra Chẩm thượng thư, chỉ biết nó giống như trò xếp gỗ, chỉ một miếng gỗ đặt sai vị trí thôi, tòa tháp sẽ sụp đổ, còn Đường Thất đã xây cả một tòa tháp cao vút và lênh khênh như vậy nhưng không hề bối rối tẹo nào.
Tất cả duyên kiếp của Phượng Cửu đều đi theo Đông Hoa. Dùng cả đời mình để yêu Đông Hoa, đến khi nhận được hạnh phúc, cũng đã hơi muộn màng.
Phượng Cửu cũng giống tất cả những nữ chính khác của Đường Thất, giống Bạch Thiển, giống Quân Phất, đều tưng tửng và lạc quan một cách khó thể lý giải. Nhưng Phương Cửu không có cái “tỉnh táo” của Bạch Thiển, không có cái “vô tranh” như Quân Phất, Phượng Cửu cố chấp đến mức kiên cường.
Chẩm thượng thư ngược đãi nữ chính nhiều. Cả thể chất và tâm hồn. Nhưng Đường Thất rất hay ho ở chỗ khiến cho độc giả không cách nào ném đá được Đông Hoa, chỉ có thể ngửa mặt hận ông trời. (Mà là chính bà 7 chứ ai)
Tất cả những chấp niệm của Phượng Cửu, cuối cùng chỉ tóm gọn trong bốn chữ, Duyên mỏng phúc mỏng. Ta không thể ở bên chàng là do duyên mỏng, chàng để ta rời đi là do chàng phúc mỏng. Đến lúc tỉnh mộng, mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Tình cảm mấy trăm nghìn năm không cách nào thu lại được, hoảng hốt chạy trốn, cuối cùng vẫn không thể thoát ra.
Đông Hoa Đế Quân tiên lượng mênh mông mà hóa ra là một tên siêu biến thái, thù dai, chấp nhặt. Lớn hơn Phượng Cửu cả vài chục vạn tuổi mà không thể nhường nhịn, luôn tìm cách bắt nạt. Nhưng trong truyện cũng có một câu rằng không thể vì thấy tình yêu của người khác không giống tình yêu của mình mà bảo đấy không phải là tình yêu. Tình yêu chẳng có hình dạng mùi vị màu sắc cố định nào. Tất cả đều chỉ có người trong cuộc biết.
Phượng Cửu hơi ngốc nhưng được mỗi cái là yêu đúng người. Dù trải qua bao nhiêu kiếp vẫn yêu đúng người đấy. Nhưng cũng không biết rằng chính thế mới gọi là ngốc hay không. Ngoại hình xinh đẹp, đúng kiểu hồng nhan họa thủy nhưng kiên cường như gián, đánh mãi không chết, đuổi thế nào cũng không đi.
Thế nên hai người bọn họ mới có thể ở bên nhau được. Một người lạnh một người nóng, một người cố chấp một người vô cầu, một người im lặng một người thấu hiểu. Những chuyện như vậy, dám chống lại cả sự sắp đặt của Thiên mệnh, có lẽ chỉ có thể là Đông Hoa
Chẩm thượng thư vẫn giữ được mạch truyện từ Mười dặm hoa đào, cả cách xây dựng tình huống cười muốn chết của Đường Thất, cả cách nhúng người đọc xuống cái đau khổ vô bờ rồi vớt lên, sẩy khô rồi quăng xuống vực. Chỉ có Đường Thất mới khiến độc giả vừa yêu vừa hận, vừa đọc vừa đếm trang vì không biết cuối cùng kết cục sẽ như nào.
Vừa lóp ngóp ngoi lên từ cái hố Chẩm thượng thư thì lại bị sa xuống Bồ đề kiếp. Quả thực rất hận bà 7 mà chỉ có thể khóc vì thân phận M đam mê bị ngược của mình. Mới chỉ đọc có chương đầu tiên mà đã mê bạn Thiểu Quán như gì rồi. Không biết bao giờ mới có thể thoát được kiếp fan gơn.
Lâu lắm mới đọc lại ngôn tình và viết review nghiêm túc thế này, cũng thấy vui vẻ. Mọi thứ đều có giá trị của riêng nó trong lòng mỗi người, không cần phải trang hoàng thêm thắt gì cả.
– Yên Chi
Thực sự đây không thể nói là review, mà chỉ là vài dòng ấm ức, nên đành để vào chỗ này. Cá nhân mình rất kết văn của Đường Thất Công Tử, thích cái tưng tửng của nhân vật, kết cấu của câu chuyện. Mình cũng biết Đường Thất có xu hướng thích ngược, và đã từng đọc được, đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng đọc Chẩm Thượng Thư mình không thể nào nuốt trôi được. Đọc xong nhiều lúc còn nhẫn tâm cảm thấy “thôi, hai đứa này nó không đến với nhau được mà đau khổ cũng đáng, ai bảo cứ thích làm tình làm tội, làm người kia hiểu lầm suốt làm gì”.
Phượng Cửu trong truyện này quá quá quá bạch, những cách suy nghĩ của em về Đông Hoa hoàn toàn không hợp lý. Làm sao một người yêu lâu như thế lại không thể nào nghĩ đến việc Đông Hoa yêu mình????? Ý mình là một người đã yêu thì không thể nào “chai lỳ” với tình yêu như vậy được. cái việc cô không nhận thấy cảm tình của Đông Hoa với mình là một sự vụ kỳ cục vô cùng. Rồi cách cô có những lý giải cho hành động và câu từ của Đông Hoa cũng khiến mình chỉ muốn “bó tay chấm com”. Anh Đông Hoa của chúng ta thì mặt lạnh như tiền, nghĩ gì cũng chỉ âm âm ỷ ỷ. Nói thật, dù rằng một phần mình vẫn ngưỡng mộ ảnh, nhưng vẫn có phần muốn nói rằng “lão này bị em Cửu bỏ là đáng”.
Đoạn cuối cùng khi Trọng Lâm nước mắt nước mũi chảy ròng ròng mà kể ra kể vào chuyện của Mr Đông Hoa, mình thấy quá gượng gạo. Ông chủ yêu quý của mình sắp đi tong, bà chủ (mà ông chủ đã tìm kiếm gần 200 năm, lúc nào cũng tâm niệm muốn thấy) thì đang rất sốc, thể hiện rõ là “có tình mà còn đang dỗi”, anh đây vẫn “thế cô còn muốn gì?” – để mình trả lời hộ cho “muốn ông nói ít thôi, đưa người ta đến bên chồng còn chào nhau giây phút cuối”. Mà nói thật, mấy cái hiểu lầm dở hơi biết bơi không biết lặn này là thế nào hả trời???? rõ ràng là do Đông Hoa không khiến cho Phượng Cửu yên tâm. Ai bảo lúc nào cũng lầm lầm lỳ lỳ ra vẻ làm chi. Còn em Cửu đoạn cuối dỗi lẫy thì mình cũng hiểu thôi, ai bảo đến ngày cưới anh bỏ biệt xứ mà đi…
Vụ 2 cái bóng của 2 người nữa, thực sự ra mà nói…. 2 cái bóng này còn đáng đánh hơn cả 2 nhân vật chính, đặc biệt là bác Trầm Diệp. Yêu người ta mà nói năng đối xử thế à???? Đấy, đấy chính là kết cục của kiểu “không thèm quan tâm đến đối phương, ra vẻ ta đây đang nghĩ hộ cho tương lai của cả hai, nhưng lại không hề tính đến việc đối phương sẽ nghĩ sao”. Đương nhiên ở đây có yếu tố Khuynh Họa phu nhân, nhưng nếu anh đây biết chia sẻ, biết nói những khó khăn của mình ra cho A Lan Nhược biết, thì liệu chuyện có đến mức đấy không.
Đúng là chủ tớ như nhau, hai cái bóng y đúc 2 nhân vật chính, yêu nhau mà chỉ thích khiến cho nhau hiểu lầm.
Và thực ra còn vài vài vài điều nữa, nhưng nói nữa thì loãng mất. Chủ chốt tớ chỉ cảm thấy rằng, lần này, Đường Thất viết ngược nhảm quá =_=
– hadiepchau
Tóm tắt Chẩm thượng thư
Với bản tính ham chơi, cộng thêm việc không nghe lời người lớn tối rồi thì phải về nhà, nên dẫn đến sự việc đáng nhớ. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, và quả nhiên nàng đã gặp rắn… Trời biết đất biết, cả tứ hải bát hoang đều biết Đế Cơ Thanh Khâu sợ nhất rắn. Tình cờ đúng lúc đó Đế Quân đi ngang qua, thiên thời địa lợi nhân hòa nên một màn anh hùng cứu mỹ nhân xảy ra. Đối với vị nam tử áo tím ấy mà nói, đó chỉ là một cái nhấc tay, một chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh đến mức mấy vạn năm sau khi trùng phùng chàng đã hoàn toàn quên mất bóng dáng con hồ ly ấy… Nhưng trong lòng Phượng Cửu thì không như vậy, nàng đã phải lòng vị thần quân áo tím rồi yêu chàng từ đó. Trải qua tam sinh tam thế tam kiếp, Tiểu Bạch có lẽ ban đầu chỉ là lòng cảm kích, thầm mến với vị thần quân cao cao tại thượng này, nhưng theo thời gian nó đã lớn dần lay động cả đất trời, lay động cả nam chính của chúng ta.
Tiểu Cửu bỏ mọi danh phận nào là đế cơ Thanh Khâu, nào là tiểu hồ ly luôn được mọi người cưng chiều để làm tỳ nữ ở cung Thái Thần, chỉ mong có thể ở gần Đông Hoa một chút. Nàng chờ đợi mỏi mòn cái liếc mắt của chàng, nhưng đâu có dễ vậy. Thêm hay bớt một tỳ nữ thì cũng không phải việc mà Đế Quân ngài sẽ quan tâm. Phượng Cửu làm tiên nga 400 năm, không được Đông Hoa nhìn mặt 1 lần. Đông Hoa có hứa hôn với 1 công chúa ma tộc là Cơ Hoành. Có 1 người yêu Cơ Hoành tha thiết, Phượng Cửu gọi là Tiểu Yến tráng sĩ, thấy như vậy thì tức giận, thách đấu Đông Hoa. Đáng lí ra Đông Hoa không hề hấn gì nhưng sự việc rối rắm túm lại là lại bị nhốt lại. Phượng Cửu vì cứu Đông Hoa mà đánh đổi giọng nói, ngoại hình và bộ lông trong ba năm để được sức mạnh. Sau đó ở bên Đông Hoa, nhưng với hình hài con cáo lông đỏ 1 đuôi. Đông Hoa cưng chiều hết mực. Tuy nhiên bên cạnh khi đó lại có Cơ Hoành. Cơ Hoành không xấu xa, cũng cưng con cáo này, nhưng mà Cơ Hoành lại cũng có tình với Đông Hoa. Đông Hoa cũng vì cô ta là vị hôn thê của mình, nên để Cơ Hoành lại trong phủ, cuộc sống hàng ngày thì uống nước, đàm đạo, cũng khá hợp ý Đông Hoa. Cáo đỏ thấy thế nghĩ là Đông Hoa chỉ coi mình như con thú cưng, còn yêu thì yêu Cơ Hoành kia rồi. 1 lần vì ghen mà Phượng Cửu cào Cơ Hoành một cái, Đông Hoa tức giận, nhốt Phượng Cửu lại. Trong thời gian đó, Phượng Cửu nghe tin Cơ Hoành và Đông Hoa kết hôn, rất đau lòng, lại bị con thú cưng của Cơ Hoành bắt nạt thừa sống thiếu chết, may có Ti Mệnh cứu. Khi khỏe lên, Phượng Cửu rời bỏ cung Thái Thần về Thanh Khâu. Kiên quyết dứt bỏ mối tình này và cho rằng Đông Hoa mất đi mình cùng lắm chỉ như mất đi con thú cưng thôi, mà không biết rằng, hôm thành thân với Cơ Hoành , Đông Hoa kiên quyết không chịu bái đường, yêu cầu bế con cáo đỏ ra, thì mới biết cáo đổ mất tích. Đông Hoa không cưới nữa, từ đó luôn đi tìm cáo đỏ.
Chuyện Đông Hoa lịch kiếp, Phượng Cửu xuống trần báo ân. Trong thời gian đó, Phượng Cửu mắc nợ 1 người phàm trần tên Diệp Thanh Đề. Phượng Cửu đỡ cho Đông Hoa một nhát đao, Phượng Cửu vừa chạy tới chắn trước người Đông Hoa thì Diệp Thanh Đề lại chạy tới đỡ cho nàng. Nàng hứa sẽ trả nợ ân tình này, nên sau này, gom hồn chàng trai đó lại, muốn tạo ra thân xác mới cho chàng rồi độ tu vi để chàng thành tiên, như thế vừa trả ơn cứu mạng, vừa là trả nợ tình.
Từ lần đầu tiên gặp Phượng Cửu, Đông Hoa đã thấy nàng đặc biệt rồi. Vào đám cưới của Dạ Hoa và Bạch Thiển, Phượng Cửu có lên Cửu Trùng Thiên, gặp lại Đông Hoa thì giả như không quen biết, còn Đông Hoa thấy cô bé này thú vị, có cơ hội là trêu chọc. Vì tránh mặt Đông Hoa mà Phượng Cửu hóa thành cái khăn, Đông Hoa nhìn ra, đem cái khăn đó buộc vào kiếm của mình đi đánh nhau lần hai với Tiểu Yến tráng sĩ. Không may Phượng Cửu và Tiểu Yến cùng rớt xuống khe núi, rơi vào địa phận của họ Ty Dực Điểu (thần tiên nhà chim).
Nửa năm sau, Đông Hoa đến khe núi này, vừa có việc công, là tịnh hóa Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh vừa là mang Phượng Cửu ra ngoài luôn. Không may từ sau khi hôn sự dang dở, Cơ Hoành cũng tới cái khe núi này. khi Đông Hoa tới, nàng ta được cử đến hầu hạ Đông Hoa. Thật quá rối rắm. Cơ Hoành yêu Đông Hoa, Đông Hoa yêu Phượng Cửu, Phượng Cửu lại nghĩ Đông Hoa yêu Cơ Hoành. Phượng Cửu thân thiết với Tiểu Yến, Đông Hoa liền cho rằng hai người mờ ám. Mà Tiểu Yến lại đang cố hết sức theo đuổi Cơ Hoành và tác hợp cho Phượng Cửu với Đông Hoa.
Thời gian đó, ở xứ Ty Dực Điểu mở hội đấu kiếm. Ai thắng thì được quả bần bà rất quý giá, Phượng Cửu có thể dùng để tạo ra tiên thể cho người có ơn với mình ở trần gian năm xưa. Tiểu Yến một lần nói đùa rất muốn nếm thử, Phượng Cửu lại cũng đùa là sẽ làm bánh bần bà cho Tiểu Yến ăn. Đông Hoa ghen lên. Lấy tư cách chủ khảo cuộc thi, đổi phần thưởng quả bần bà thành giỏ đào tiên (đào tiên này cũng quý ngang bần bà, nhưng không giúp Phượng Cửu được vệc kia), đồng thời biết là Phượng Cửu rất muốn có được quả ấy nên giam cô lại, ở bên dạy dỗ trong 10 ngày không cho gặp Tiểu Yến, bảo là có khổ luyện mới thắng được. Kết quả là Phượng Cửu thắng rồi, nhưng thất vọng vì phần thưởng bị đổi. Cơ Hoành kia ở đâu chạy ra chặn đường. Trước kia cô ta không đến nỗi xấu tính, nhưng mà bây giờ thấy Đông Hoa quấn lấy Phượng Cửu thì ghen tức, chạy ra nói với Phượng Cửu là Đông Hoa mang quả bần bà cho mình và kêu Phượng Cửu tránh xa Đông Hoa ra. Phượng Cửu vừa buồn vì nghĩ với Đông Hoa cô chẳng là gì, lại vừa lo lắng, nên lên kế hoạch đi trộm quả bần bà.
Tiếp theo đó, Phượng Cửu đi trộm quả 1 mình. Bị mấy con mãng xà bảo vệ quả vây khốn rất nguy hiểm. Còn Đông Hoa thì đang ở Cửu Trùng Thiên, tình cờ thấy con cáo đỏ bên đường bị thương, nhớ đến cáo đỏ ba trăm năm trước, liền thương hại, mang về chữa trị. Tống Liên tam thúc của Dạ Hoa tới chơi, vui miệng tiết lộ con cáo đỏ 300 năm trước kia chính là Phượng Cửu, người mà Đông Hoa đang thầm thích và gọi là “Tiểu Bạch”.
Vừa đúng lúc đó, Tiểu Yến tráng sĩ chạy tới báo tin Phượng Cửu đang nguy kịch. Đông Hoa vội vàng đi cứu nàng bất chấp nguy hiểm. Lần này nguy hiểm tới mức trước khi đi còn nhờ Liên Tống chuyển lời phó thác công việc cho Mặc Uyên nếu chẳng may có mệnh hệ gì. Cứu được nàng rồi, chàng ân cần chăm sóc, còn dùng máu của mình cho nàng uống. Phượng Cửu mê man, nửa tỉnh nửa mơ, chủ động hôn Đông Hoa, ban đầu là muốn chiếm tiện nghi của Đông Hoa, ai ngờ lại bị Đông Hoa phản công trở lại tới mấy lần. Phượng Cửu mất một đoạn trí nhớ, chỉ còn nhớ khi là con thú cưng ở Cửu Trùng thiên 300 năm trước thôi, Đông Hoa liền lừa nàng, nói hai người đã thành phu thê, vì Đông Hoa nhận ra lỗi lầm của bản thân, tới Thanh Khâu quỳ gối xin nàng tha thứ, tấm chân tình quá cảm động nên Thanh Khâu đồng ý cho cưới nàng. Phượng Cửu tin là thật, một lát sau chìm vào giấc ngủ. Đông Hoa cứu Phượng Cửu rồi đấy, nhưng đâu có thoát ra được khỏi ảo cảnh của A Lan Nhược, Phượng Cửu lại bị cạn kiệt tu vi, cả thể xác lẫn tâm hồn đều bị tổn thương nghiêm trọng. Vì thế Đông Hoa phong ấn thân xác nàng trong một quan tài băng, giấu dưới lòng sông, còn linh hồn thì đem gửi vào bào thai nào đó để nuôi dưỡng tới khi bình phục.
Lại nói một chút về A Lan Nhược. Cô ấy là ai? A Lan Nhược là công chúa của Ty Dực Điểu, sinh ra vào 295 năm trước. Sau khi báo ân không thành cho Đông Hoa, Phượng Cửu ủ rũ quay về Thanh Khâu, vài năm sau biết được Đông Hoa đem nửa cái bóng của mình vào vùng đất của Ty Dực Điểu để trấn áp ma khí, nên cũng đem nửa cái bóng của chính mình gửi xuống theo để báo ân gián tiếp cho nửa cái bóng kia. Bóng của Phượng Cửu sinh ra là A Lan Nhược, còn bóng của Đông Hoa sinh ra là Trầm Diệp. A Lan Nhược và Trầm Diệp yêu nhau tha thiết, nhưng duyên mỏng nên không thành đôi. A Lan Nhược chết đi, Trầm Diệp vô cùng thương tiếc nên đã tạo nên ảo cảnh này, hy vọng sẽ có ngày đưa A Lan Nhược trở lại. Vốn dĩ đá Tam Sinh (trong truyện gọi là đá Thiên Mệnh) không có nhân duyên nào cho Phượng Cửu và Đông Hoa, nhưng vì mối duyên của A Lan Nhược và Trầm Diệp vẫn chưa dứt được mà hồn phách A Lan Nhược đã tiêu tan nên thành ra Phượng Cửu và Đông Hoa lại có duyên, tuy vậy rất mỏng manh khó đoán.
Đông Hoa dự định đem linh hồn của Phượng Cửu vào bào thai của chị gái cùng mẹ khác cha của A Lan Nhược, nhưng vì Phượng Cửu và A Lan Nhược có mối quan hệ như thế, nên hồn của Phượng Cửu nhập vào thân xác của A Lan Nhược. Không cần kể dài dòng, trọng điểm của đoạn này là Đông Hoa thế thân cho Tức Trạch- vị hôn phu của A Lan Nhược, đồng thời tán đổ Phượng Cửu và viên phòng nhanh gọn lẹ. Trong ảo cảnh này, Đông Hoa vẫn giữ hình hài áo tím tóc trắng của mình, dùng phép thay thế, khiến cho tất cả mọi người trong này đều cho rằng Tức Trạch vốn có hình dạng như thế. Phượng Cửu trong thân xác A Lan Nhược, vẫn nhớ rằng mình yêu tha thiết một Đông Hoa, nhưng Đông Hoa và chính bản thân mình hình dáng như thế nào lại không còn nhớ nữa. Sau khi thoát khỏi ảo cảnh, Đông Hoa dùng phép lần nữa, khiến cho trong ký ức của Phượng Cửu thì người viên phòng với nàng chính là Đông Hoa trong hình dáng Tức Trạch chứ không phải Tức Trạch. Thực ra Đông Hoa hoàn toàn có thể giải thích với Phượng Cửu, nói rõ là Tức Trạch kia chính là chàng, nhưng lại sợ Phượng Cửu giận, lại sợ nhân duyên này vốn đã mỏng manh lại càng trắc trở hơn, để cho chắc ăn thì Đông Hoa cứ làm như thế, rồi đem tên của hai người đến chỗ Nữ Oa nương nương viết thành phu thê. Phượng Cửu sau khi thoát nạn thì tới Thái Thần Cung, rất vui vẻ vì khi nàng gặp nạn, Đông Hoa đã đến cứu nàng, hai người đã thực sự trở thành phu thê.
Nàng ở đó 15 ngày, làm hộp đựng kiếm dùng cho Lễ Tàng Binh- chính là lễ nhậm chức nữ đế quân Thanh Khâu của nàng. Phượng Cửu dự định sau Lễ Tàng Binh, sẽ thưa chuyện của Đông Hoa với cha mẹ, còn chưa biết rằng Đông Hoa đã lẳng lặng đem tên hai người tới chỗ Nữ Oa nương nương rồi. Nhưng sự việc bại lộ ngay tại Lễ Tàng Binh, sau đó Thanh Khâu và Thái Thần Cung tất bật chuẩn bị tiệc rượu mời thần tiên khắp tứ hải bát hoang coi như lễ cưới bù cho đôi trẻ. Trong thời gian này, đôi trẻ ung dung tự tại trở về Bích Hải Thương Linh, quê hương của Đông Hoa đế quân. (Cũng tại đây, Phượng Cửu hoài thai bé Cổn Cổn, hẳn chư vị cũng biết Đông Hoa yêu thương Phượng Cửu đến mức nào)
Những tưởng happy ending sắp tới, thì trước tiệc rượu vài ngày, Tiểu Yến tráng sĩ hớt hải chạy đến, nói rằng Cơ Hoành tính mạng nguy kịch, chỉ Đông Hoa mới cứu nổi. Vì Đông Hoa có nợ ân tình của cha Cơ Hoành nên không thể không đi. Ngày mở tiệc đến, Đông Hoa không xuất hiện. Chín ngày sau tiệc rượu vẫn không xuất hiện, Phượng Cửu vẫn một lòng chờ Đông Hoa. Tuy nhiên, có tin đưa tới nói là Đông Hoa bế Cơ Hoành về Ma Tộc, ép Ma Tộc nhận nàng, rồi còn mở lò luyện đơn cứu nàng thì Thanh Khâu tới Bích Hải đòi người. Phượng Cửu miễn cưỡng về Thanh Khâu. Trong thời gian ở đây, vì suy nghĩ quá nhiều, Phượng Cửu đau đầu dữ dội. Chiết Nhan đến khám bệch, phát hiện ra nàng đã mang thai, và cũng có một phần kí ức bị sửa đổi, liền lấy lại ký ức cũ cho nàng. Phượng Cửu nhớ lại thì cho rằng Đông Hoa dù yêu nàng thật nhưng cũng không phải là không có gì với Cơ Hoành kia, nếu không tại sao lại lừa dối nàng, đi biền biệt, ở bên Cơ Hoành cũng không gửi thư cho nàng, Phượng Cửu đau lòng tới mức bỏ xuống trần gian ở ẩn, nuôi dạy con trai .
Sự thật là Cơ Hoành biết tin hai người sắp cưới, liền tự khiến bản thân bị trúng độc và mang ân tình của cha mình ra ép Đông Hoa không được cưới Phượng Cửu. Làm sao mà ép được Đông Hoa! Đông Hoa giúp đỡ nàng như thế coi như trả nợ xong. Thư viết về cho Phượng Cửu thì bị thất lạc. Tới khi về nhà không thấy Phượng Cửu, tìm tới Thanh Khâu thì gia đình vợ bất mãn đuổi về, không cho biết hành tung của vợ. Đông Hoa mang tiếng vợ bỏ, suốt 200 năm lặn lộn khắp tứ hải bát hoang tìm không thấy. Đoán được Phượng Cửu đang ở trần gian. Mà có tới mấy tỷ trần gian. Để cho nhanh thì Đông Hoa dùng quyền hạn của mình, nói sẽ đóng cửa Dao Trì, để cho ân nhân Diệp Thanh Đề kia của Phượng Cửu không thể nào thành tiên dược. Thế là Phượng Cửu phải ra mặt.
Phượng Cửu gặp Đông Hoa, một mực cho rằng những năm qua Đông Hoa ở bên Cơ Hoành. Đông Hoa tặng nhẫn lưu ly cũng không nhận, tuyệt tình bỏ đi. Đông Hoa không giải thích, vì lúc này xác định mình sắp vũ hóa để tịnh hóa Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh, đổi lấy thái bình cho tứ hải bát hoang nên không muốn nói sự thật làm Phượng Cửu sau này tự trách bản thân.
Phượng Cửu gặp lại Diệp Thanh Đề và Trọng Lâm- người coi giữ cung Thái Thần, lúc này Đông Hoa đang lâm vào nguy khốn, sắp vũ hóa, sao băng rơi đầy trời, mới được hay tin, bèn đeo nhẫn lưu ly làm từ nửa trái tim của Đông Hoa vào và chạy đi tìm chàng. Trận chiến này cam go tới mức nếu Mặc Uyên và vợ chồng Bạch Thiển- Dạ Bông tới muộn một chút, bé Cổn Cổn đã mồ côi cả cha lần mẹ rồi.
Tại Cửu Trùng Thiên, Đông Hoa vừa nhìn thấy Cổn Cổn, đánh rơi cả chén thuốc mang cho bà xã, ân cần vuốt tóc Cổn Cổn, nói “ta là phụ quân của con”. Happy Ending!
– Thanh Tuệ (Đoạn đầu trích từ bài review của momotothemoon)