Lần cập nhật gần nhất January 22nd, 2021 - 02:07 pm
Thầm Yêu Quất Sinh Hoài Nam như một cuốn nhật ký của riêng Lạc Chỉ, là những suy nghĩ của cô về cuộc sống xung quanh, những người bên cạnh và mối tình câm lặng của cô dành cho Thịnh Hoài Nam. Tình yêu ấy rồi cũng được đáp lại, những uẩn khúc trước đây được mở ra và giải quyết, những nhân vật thoáng qua trong truyện đều tìm được một nửa của mình, có thể là yêu, có thể là chưa yêu, nhưng họ hài lòng với lựa chọn của mình.
Review Thầm yêu quất sinh Hoài Nam (2)
“Có lẽ rất lâu sau này, khi hai đứa trẻ trưởng thành, làm hoàng đế hoặc trở thành chim sơn ca, chúng sẽ hiểu, cảnh đoàn tụ trong mắt người xem chưa chắc là mong muốn của nhân vật trong vở diễn. Có đôi lúc, câu chuyện đẹp nhất là câu chuyện được kể thầm thì trên nhành cây nhỏ, dưới ánh hoàng hôn tím thẫm của buổi chiều tà.”
“Cho nên, chim sơn ca không nhất thiết phải hót ở hoàng cung.”
Cảm ơn Bát Nguyệt Trường An, cảm ơn nhóm dịch giả đã mang tới cho mình một câu chuyện thanh xuân đẹp đến thế này.
Mình nói đây là một câu chuyện đẹp không phải vì nó lung linh hoàn mỹ, mà nó đẹp bởi vì đó là một câu chuyện chạm đến cảm xúc của mình, làm mình khóc, làm mình cười cùng các nhân vật.
“Trên con đường rợp bóng cây trong trường, anh đi ngang qua em
Đeo chiếc tai nghe rồi khẽ hát
Dáng vẻ chăm chú
Khiến trái tim em bất chợt khẩn trương
Chúng ta bắt đầu trò chuyện mỗi ngày
Quan tâm tới sự thay đổi của thời tiết
Nhớ cả anh mang giày số bao nhiêu
Yêu có rất nhiều cách để biểu đạt
Không cần phải dùng tới nhẫn hay hoa hồng.”Khi đọc xong những dòng cuối cùng của truyện, mình đã bất chợt nhớ những ca từ của bài hát “Đừng Khách Sáo” do Tô Tinh sáng tác trong chương trình Sing My Song 2015. Những ca từ trong bài hát này thật giống với câu chuyện tình yêu của các nhân vật trong “Thầm Yêu – Quất Sinh Hoài Nam”.
Những chuyện tình kết thúc bởi vì đơn giản là họ không còn yêu nhau nữa. Mình luôn luôn thích những câu chuyện như vậy, không phải vì bất cứ lí do nào khác từ gia đình, từ xã hội, từ sự hiểu lầm. Thịnh Hoài Nam đồng ý chia tay Diệp Triển Nhan bởi vì anh cảm thấy mình không còn yêu cô ấy nữa. Trương Minh Thụy không nhận lời tỏ tình của Hứa Nhất Thanh (cô gái anh từng yêu) bởi vì anh không còn thích cô nữa. Qua Bích chia tay Bách Lệ bởi anh cảm thấy mình yêu Trương Mặc Hàm,…
Bác đạp xích lô có nói: “Tôi nghĩ, đời này làm gì có nhiều hiểu lầm đến thế? Đều do con người gây ra mà thôi. Nếu bạn trai cháu và cô bạn gái cũ thực sự yêu đương khăng khít, vậy thì hiểu lầm gì cũng không chia rẽ được. Hiểu lầm cái con khỉ. Hai người đã ở bên nhau rồi thì phải đứng chung một phía, chỉ thẳng vào kẻ gây rối mà chửi, không giải thích rõ thì quyết sống chết luôn chứ.”
Bạn mình từng nói với mình rằng. Hồng Lâu Mộng là tiểu thuyết để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng cậu ấy bởi vì cậu ấy nhận ra rằng: “Những mối quan hệ của con người trong xã hội này không có cái gì là thiên định hết, tất cả đều do con người lựa chọn.”.
Lạc Chỉ cũng từng nói rằng không có sự trùng hợp, khi hai người gặp nhau, một người thốt lên “thật trùng hợp” thì chỉ có người kia mới biết thật ra không trùng hợp tí nào.
Lạc Chỉ đến được với Thịnh Hoài Nam là do cô ấy lựa chọn, cô ấy tạo ra cơ hội để mình tiếp cận được người con trai cô ấy thích. Trương Minh Thụy quyết định theo đuổi Lạc Chỉ nên cậu ấy ngày nào cũng đến căn – tin số 3 để mua bánh mỳ, Lạc Dương quen biết với Đinh Thủy Tịnh là do cậu ấy chủ động viết giấy làm quen, Trần Tĩnh trở thành một cặp với Lạc Dương là do cô ấy chủ động tỏ tình. Tất cả những mối nhân duyên trong cuộc đời bạn là do bạn nắm lấy, do bạn lựa chọn, đừng đổ lỗi cho số phận. Như có lần Thịnh Hoài Nam hỏi Lạc Chỉ nếu như lần ấy ở hành lang cậu không quay người chạy đi mà chưa kịp nghe câu hỏi của mình, lúc ấy mình hỏi cậu tên gì, nếu như lúc đó cậu trả lời thì có phải bây giờ câu chuyện của chúng ta sẽ khác không? Lạc Chỉ đã nói rằng “sẽ chẳng có hai chữ “nếu như” đó đâu, biết đâu lúc đó cậu quen mình, nhưng rồi đến năm lớp 12 cậu lại thích Diệp Triển Nhan và cậu lại chia tay mình và đến với cô ấy thì sao?”.
Câu chuyện của Lạc Dương và Trần Tĩnh làm mình buồn nhất và cũng trăn trở nhiều nhất. Lạc Chỉ đã có thời gian ngưỡng mộ tình cảm của anh chị mình đến vậy, cô nói rằng, sau bao nhiều thăng trầm, trải qua bao bãi bể nương dâu của cuộc đời mà đến lúc này đây hai người họ vẫn hạnh phúc, vẫn kề vai sát cách bên nhau. Cuộc đời tàn khốc, chúng ta biết điều đó, thế nên thật là hạnh phúc khi mà phát hiện vẫn còn một cặp đôi ở bên nhau bền bỉ đến thế. Trong Nghiệp Đế Vương của tác giả Mị Ngữ Giả có đoạn đối thoại thế này:
“Ca ca, từ khi nào chúng ta lại biến thành thế này? Chẳng lẽ mọi thứ trước kia đều là bọt nước, phu thê tình thâm tương kính như tân mà chúng ta chứng kiến thuở nhỏ cũng là giả dối?”.
“Muội cho rằng phụ thân vốn nên là người thế nào, mẫu thân vốn nên là người như thế nào? Như muội từng nói, họ cũng chỉ là những người phàm tục mà thôi.”.
“A Vũ, đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình đi, huynh và muội hiểu được cha mẹ bao nhiêu?”.
Lạc Chỉ chắc cũng biết là mình không hiểu Lạc Dương được bao nhiêu. Mỗi người đều có bí mật, mỗi người đều có câu chuyện mà không thể kể cho ai nghe. Lạc Dương có yêu Trần Tĩnh hay không, anh ấy có từng yêu Đinh Thủy Tịnh hay không, câu trả lời chỉ có mỗi anh ấy biết. Lạc Chỉ và chúng ta chỉ biết rằng cuối cùng là anh ấy lựa chọn ở bên cạnh Trần Tĩnh. Khi Đinh Thủy Tịnh bảo Lạc Dương hèn nhát, không dám theo đuổi tình cảm thật sự của mình. Lạc Dương đã nói thế này: “Em có tài như thế, không cam lòng như thế, vì sao không thi vào trường Mỹ thuật? Bởi vì trên đời này không có nhiều chuyện có thể xốc nổi mạo hiểm như vậy. Mọi người đều như nhau cả thôi.”.
Mình rất thích Lạc Chỉ, bởi vì cô không bao giờ xen vào chuyện tình cảm của người khác, Lạc Chỉ biết rằng chỉ có trái tim mỗi người mới tự hiểu rõ điều mình muốn là gì. Mình đã khóc rất nhiều, rất nhiều cho mối quan hệ của Lạc Dương và Trần Tĩnh, có lẽ cũng giống như tâm trạng đau lòng của Lạc Chỉ khi nhận ra mối tình mà mình ngưỡng mộ bấy lâu nay thật sự không hoàn hảo như mình từng nghĩ.
Nghe lại từng ca từ của bài hát “Đừng khách sáo” của Tô Tinh làm mình chợt khóc nức nở. Thì ra tình yêu đơn giản đến thế, và cũng ấm áp đến thế. Đó là giây phút Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam cùng ngồi ở hành lang trường học ngắm thành phố về đêm, đó là lúc Thịnh Hoài Nam cúi đầu buộc dây giày cho Lạc Chỉ, đó là lúc hai người cùng leo tường uống bia, đó là lúc Thịnh Hoài Nam cầm kéo khéo léo lấy mác áo ra cho Lạc Chỉ, là lúc cậu ấy ôm từ phía sau, nhẹ nhàng hôn khẽ lên mái tóc…. Đẹp đến độ mình nước mắt lăn dài.
Từng nhân vật trong “Thầm Yêu – Quất Sinh Hoài Nam” làm mình có cảm giác rất chân thật, như là họ đang sống trước mắt mình vậy. Là cô gái luôn tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng, kiêu ngạo. Là chàng trai luôn cố gắng là tốt nhất trong mắt mọi người. Lại có cô gái sống ngay thẳng từng phút từng giây. Có người kiên trì với tình cảm một thời gian rất dài, lại có người dễ thích dễ quên. Rất nhiều, rất nhiều câu chuyện cùng được kể song song với nhau.
Một lần nữa mình vô cùng cảm ơn nhóm dịch giả đã dịch truyện này. Từng câu, từng chữ được trau chuốt khi chuyển ngữ. Càng đọc bạn sẽ càng thấm, càng cảm thấy lay động lòng người nhờ một phần rất lớn của nhóm dịch giả.
P/s: huhu, viết dài quá thể nên xin phép dừng tay. Thật sự truyện này có quá nhiều thứ để viết, để cảm nhận vì mỗi nhân vật đều có câu chuyện riêng của mình. Tóm lại là truyện vô cùng, vô cùng hay mọi người ạ.
– Trần Thuỳ Dung
Lạc Chỉ biết Thịnh Hoài Nam từ khi còn là một cô bé, thầm theo dõi quan sát anh, thầm thích anh 11 năm.
Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam đều học ở trường cấp 3 Chấn Hoa, ngôi trường trọng điểm có tiếng. Thịnh Hoài Nam là nam sinh đứng đầu ban tự nhiên còn Lạc Chỉ xuất sắc nhất ban xã hội. Tưởng rằng hai người sẽ là một cặp xứng đôi vừa lứa nhưng không phải. Thịnh Hoài Nam là nam thần học đường được nhiều cô gái ngưỡng mộ, anh học giỏi, chơi bóng hay, tính tình cực tốt, không kiêu ngạo lại có nhiều bạn bè. Khuyết điểm duy nhất của anh là học văn kém đến nỗi bị cô dạy văn kêu than: “Ai là Thịnh Hoài Nam? Có định thi đại học không hả?” Còn Lạc Chỉ dù học giỏi bao nhiêu cũng chỉ là cô gái mờ nhạt không nổi trội.
Lạc Chỉ mong muốn Thịnh Hoài Nam nghe đến tên mình, cố gắng viết văn thật hay để cô giáo đọc mẫu trước lớp của anh, nhưng cứ đến tiết là anh gục đầu xuống bàn nằm ngủ. Lạc Chỉ có một quyển nhật ký, trong đó chỉ viết về anh. Nghe được tin anh có bạn gái, những trang nhật ký ngày nào cũng viết bị bỏ trống 10 ngày. Cho tới khi tốt nghiệp, Thịnh Hoài Nam cũng chỉ biết Lạc Chỉ qua lời nói của bạn gái anh. Tình cảm thầm kín của Lạc Chỉ suốt những năm tháng cấp 3 chỉ để lại qua dòng chữ ở bức tường nơi khuất nhất: “Lạc Chỉ thích Thịnh Hoài Nam, không ai hay biết”.
Truyện không hợp gu mình lắm, nhưng rồi quyết định đọc tiếp vì thích nhân vật Lạc Chỉ. Chúng ta có thể thấy bản thân mình qua những hành động của Lạc Chỉ. Cô cố ý đi ngang qua cửa phòng học của anh, đứng ở góc xa nhìn anh chơi bóng rổ, cố ý lắng nghe khi có ai đó nhắc đến anh, viết kín tên anh trong nhật ký, đi sau lưng anh mong anh ngoảnh đầu lại, thích mùi bột giặt trên áo quần anh. Lên đại học học cùng trường với Thịnh Hoài Nam, Lạc Chỉ cố tạo cơ hội cho hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cố gắng nhắn tin sao cho cuộc trò chuyện kéo dài hơn. Cứ thầm thích nhiều khi đến tuyệt vọng muốn buông bỏ nhưng Thịnh Hoài Nam lại dễ dàng khiến cô mềm lòng.
Những câu chuyện trong quá khứ được dần hé lộ. Cô bé đóng vai “Hoàng hậu” trong trò chơi hồi nhỏ mà anh chưa kịp hỏi tên. Cô gái ngồi sau cánh cửa kính tâm sự với anh chưa trả lời cây hỏi: “Cậu tên là gì?” đã vội bỏ chạy. Có lẽ nếu năm xưa hai người không nhút nhát thì cái kết viên mãn đã đến sớm hơn nhiều năm.
Tình cảm của Lạc Chỉ được nhắc đến nhiều và sâu sắc nên tình cảm của Thịnh Hoài Nam có vẻ mờ nhạt hơn. Trong truyện có kha khá nữ phụ thích anh, tình cảm mỗi chị một kiểu, có chị thích đến ảo tượng, có chị tình cảm rất biến thái khác người, có chị kín đáo thích dù đã có người yêu,…. Đọc một lúc là nhầm chị này với chị khác :))
Lạc Chỉ đúng chuẩn giỏi viết văn, nói câu nào câu nấy mang tính triết lý và hay trích dẫn những câu nói nổi tiếng. Văn phong tác giả và team dịch cũng xuất sắc nên truyện có màu sắc lãng mạn kiểu thơ ca.
– Nguyễn Phương Thảo
Tóm tắt Thầm yêu quất sinh Hoài Nam
Gặp nhau từ khi còn thơ bé, từ đó trong lòng Lạc Chỉ luôn tồn tại hình bóng của Thịnh Hoài Nam. Cấp ba rồi đại học, trong những trang nhật kí của Lạc Chỉ đều chỉ có một cái tên: “Thịnh Hoài Nam”.
Anh là nam thần ban tự nhiên, đẹp trai tài giỏi, còn cô tuy cũng là người đứng đầu ban xã hội nhưng vẫn không đủ tự tin để đứng cạnh anh. Suốt những năm tháng cấp ba, Lạc Chỉ chỉ biết nhìn theo bóng lưng anh
Biết Thịnh Hoài Nam yếu văn nên Lạc Chỉ đã nỗ lực từng ngày để viết văn hay hơn, hi vọng cô giáo có thể lấy bài thi của mình đọc cho các lớp tự nhiên nghe. Nhưng sau này cô mới biết được, hóa ra, anh chẳng hề nghe một bài nào cả, mỗi lúc cô giáo đọc những bài văn mẫu thì anh sẽ nằm bò ra bàn ngủ. Hóa ra, những gì cô nỗ lực đều thành công cốc.
Năm lớp 12, vì thường phải ở lại trường tự học nên Lạc Chỉ thi thoảng sẽ đến ban công khu hành chính để thư giãn đầu óc. Lúc đó cô không biết rằng, thì ra mình đã từng nói chuyện với Thịnh Hoài Nam, cách một lớp kính, lúc đó do giọng anh khàn đi vì ốm nên cô không nhận ra. Anh đã từng hỏi tên cô là gì nhưng lại không nhận được hồi đáp, để rồi cuối cùng Thịnh Hoài Nam hiểu nhầm rằng cô gái từng ngồi nói chuyện với mình đó là Diệp Triển Nhan. Có lẽ ở thời điểm đó, Thịnh Hoài Nam đã rung động trước cô gái mà mình không biết tên ấy.
Lạc Chỉ đau lòng nhìn anh nắm tay bạn gái, cười với cô ấy, dịu dàng với cô ấy, cuốn nhật kí chưa từng bị gián đoạn của Lạc Chỉ bị bỏ trống mười ngày. Lạc Chỉ chợt nhận ra, dù có cố gắng thể hiện thế nào thì cô cũng không bao giờ là đối tượng khiến anh chú ý. “Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, không ai hay biết.”
Mãi đến năm ba đại học, Lạc Chỉ mới có cơ hội đến gần Thịnh Hoài Nam, lúc đó anh không biết điều gì khác ngoài việc hai người từng học chung trường. Lạc Chỉ cố gắng tạo nên nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ để khiến anh hứng thú, chú ý đến cô nhiều hơn. Đương nhiên nhờ thế Thịnh Hoài Nam cũng thân thiết với cô hơn, rồi có một ngày anh nói với cô: “Giá như hồi trung học tớ quen biết cậu.”
Nhưng chỉ mình Lạc Chỉ biết, nếu không nhờ những sự trùng hợp cô tạo ra thì có lẽ đến bây giờ, hai người cũng sẽ vẫn là hai đường thẳng song song, và cô mãi mãi cũng chỉ có thể ngắm nhìn anh từ phía sau. Mỗi lúc Lạc Chỉ sắp từ bỏ thì Thịnh Hoài Nam lại khiến cho cô mềm lòng.
Nỗi cố chấp của con người không phải là thứ muốn cắt đứt là cắt đứt ngay được. Có thể chúng ta thề thốt là phải quên đi, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải oán trách sự bất lực của chính mình. “Trước giờ mình chưa từng tự tin, nhưng không biết tại sao sâu trong lòng mình vẫn nghĩ, rồi một ngày nào đó chúng mình sẽ ở bên nhau, hoặc có thể nói, trước kia chúng mình vẫn luôn bên nhau mà.”
Đôi lúc trước khi đi ngủ, Lạc Chỉ tự nói với mình, rồi có một ngày cô sẽ đường hoàng mà mở quyển nhật kí ra cho anh đọc, nói với anh rằng, mình có thể nhận ra lúc nào cậu vui, lúc nào cậu tỏ vẻ khách sáo, lúc nào khó chịu… Mình nghĩ cậu rất cô đơn. Mong là cậu có thể tin tưởng mình.
Câu chuyện khép lại với câu nói: “Thịnh Hoài Nam thích Lạc Chỉ, cả thế giới đều biết”. Có lẽ đây là cái kết viên mãn, lấp đầy những chờ đợi và hi vọng, và là sự hồi đáp cho tình yêu thầm lặng của Lạc Chỉ, khi cô và cậu còn là những cô cậu học sinh trong sáng, thuần khiết cho đến khi lớn khôn, trưởng thành. Là sự hồi đáp cho mười một năm miệt mài theo đuổi, mười một năm lấp đầy cuốn nhật kí dành riêng cho cậu. Bây giờ, Lạc Chỉ có thể kết thúc và gấp lại cuốn nhật kí được rồi, khi mà bức tường bị che khuất năm đó ở trường Chấn Hoa đã được Thịnh Hoài Nam gỡ bỏ và lấp đầy khoảng trống của mười một năm qua.
Trích dẫn Thầm yêu quất sinh Hoài Nam
“Tốt thì mới được cậu nắm tay, nhưng lại không tốt đến mức để cậu nắm mãi không buông.”
“Khoảng cách xa nhất trên thế gian này chính là em ở ngay cạnh anh mà anh lại không biết là em yêu anh.”
“Rất nhiều người từng đem lòng yêu một ai đó mà mình không bao giờ có được. Hoặc là vì không có được nên mới yêu.”
“Có phải mọi quyển từ vựng trên đời đều bắt đầu bằng từ ‘abandon’? Rất nhiều người hiên ngang hùng dũng ghi danh thi TOEFL, IELTS, GRE, đều thề thốt sẽ kiên trì học thuộc quyển từ đơn này, nhưng từ mới đầu tiên mà họ nhìn thấy lại là ‘từ bỏ’.”
“Có lẽ một ngày nào đó em sẽ không thích cậu ấy nữa, nhưng không thể căm ghét hay vứt bỏ bản thân đã từng yêu thương cậu ấy hết lòng.”
“Cậu ấy là cả thời thanh xuân của em, nếu cậu ấy tồi tệ kém cỏi, vậy tuổi trẻ của em coi như vứt cho chó gặm rồi.”
“Cô cũng rất muốn không phải cố ý phớt lờ anh, không cần cố ý quan tâm đến anh, không cần cố ý lạnh nhạt, không cần cố ý nhiệt tình, không cần cố ý thông minh, không cần cố ý bình thản – nhưng cô không thể làm chính bản thân cô được.”
“Rất nhiều việc đã là trời định, tuy con người phải luôn tranh đấu, hoặc trốn tránh, nhưng định mệnh chính là định mệnh.”
“Yêu, có thể bùng cháy, có thể lặng lẽ tồn tại, nhưng sẽ không có cả hai thứ đó cùng lúc.”
“Hoá ra khi để tâm tới một người, dù bề ngoài có giả vờ thế nào cũng vô ích, những cảm xúc mà trước đây cô từng coi thường bỗng trào dâng dữ dội trong tim.”
“Yêu thầm và yêu đơn phương vẫn có sự khác biệt. Trên đường, một cô gái kéo áo chàng trai, hét lớn, “Em có chỗ nào không tốt chứ? Sao anh không thể yêu em?”, như vậy là yêu đơn phương, nhưng không thể coi là yêu thầm. Cô nghĩ, mình xứng đáng với hai chữ “yêu thầm” này.”
“Mười một năm chăm chỉ không mệt mỏi, hóa ra lại nực cười đến vậy. Cô đơn phương ngưỡng mộ, đơn phương đố kỵ, đơn phương khiêu chiến và đơn phương khắc ghi trong tim…”
“Chấp niệm của con người không phải thứ muốn cắt đứt là cắt đứt ngay được. Có thể bạn sẽ ra sức thề thốt là phải quên đi, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải oán trách sự bất lực và phản bội bản thân của chính mình.”
“Che giấu tình cảm quá kỹ có lúc lại là chuyện xấu. Nếu một cô gái che giấu tình cảm với chàng trai mà mình yêu thì có lẽ cô ấy sẽ mất đi cơ hội có được anh ấy.”
“Đôi khi người ta không nên cầu mong tri kỷ gì cả, có một người thân thiết với mình là đủ lắm rồi.”
“Mình thích những ưu điểm mà bản thân cậu biết và người khác cũng biết, cũng thích những khuyết điểm chính cậu tự biết nhưng người khác không biết, thậm chí bao gồm cả những phần mà chính cậu cũng không biết hoặc căn bản là không muốn thừa nhận. Mình phải làm gì đây?”