Lần cập nhật gần nhất June 16th, 2023 - 05:27 pm
Hoàng Tử Hà có tài phá án nổi danh kinh thành nhưng lại bị vu oan là thảm sát cả gia đình phải chạy trốn nhưng sau nhận được sự giúp đỡ của Lý Thư Bạch, cô cuối cùng đã có thể trở về Thục giải oan cho mình. Xuyên suốt bốn tập truyện là những vụ án hóc búa mà cứ ngỡ là do một thế lực siêu nhiên nào đó gây ra nhưng không tất cả là do sự thâm độc của con người gây ra. Mỗi một tập là một vụ án khác nhau nhưng vẫn đan xen vào đó là những chi tiết vụn vặt mà bạn không nghĩ chính nó sẽ là nguyên nhân, động cơ để gây ra một vụ án khác.
Ebook Trâm Trung Lục do Horcrux và một số bạn hợp tác làm, thông tin chi tiết trong Ebook
Review Trâm trung lục (2)
Lâu quá rồi mới có một bộ ngôn tình khiến mình muốn viết vài dòng cảm nghĩ đến vậy. Phải nói đây là một trong những bộ ngôn tình hay nhất mà mình từng đọc, đặc biệt là trong thể loại ngôn tình cổ đại. Trâm trung lục với mình xứng đáng với số điểm 5/5 về mọi mặt, từ xây dựng nhân vật, cốt truyện, kết cấu cho đến miêu tả. Nếu yêu thích thể loại ngôn tình cổ đại, hoặc nếu bạn đang tìm kiếm lại một bộ truyện khơi gợi lại cảm hứng đọc ngôn tình cho mình thì Trâm trung lục sẽ là một lựa chọn không nên bỏ qua.
Series Trâm gồm 4 quyển, mỗi quyển là một đại kỳ án, phải nói là một đại kỳ án vì nó xuyên suốt cả tập truyện, các chi tiết liên quan vô cùng nhiều, không đọc đến cuối tập truyện sẽ không thể nào đoán ra hung thủ và thủ đoạn, mà bắt đầu của chuỗi đại kỳ án này lại là từ nỗi oan của một thiếu nữ mang tên Hoàng Tử Hà.
Câu chuyện xảy ra vào thời Đường. Hoàng Tử Hà – thiếu nữ được mệnh danh là tài nữ kinh thành, nổi danh từ năm 12 tuổi nhờ vào tài phá án, được người người ngưỡng mộ. Nhưng vào năm nàng 17 tuổi, chỉ trong một đêm, mọi thứ hạnh phúc bên nàng đều sụp đổ : cả nhà bị đầu độc chết, chỉ mình mình thoát nạn nhưng từ một tài nữ lại trở thành tội nhân giết hại cả nhà, bị người mình yêu đứng ra tố cáo, bị người người sỉ vả, bị truy nã khắp mọi nẻo đường của Đại Đường. Đường đường là một thiên tài phá án, nhưng giờ đây nàng lại không thể tự mình điều tra thảm án của gia đình, giành lại trong sạch cho bản thân. Nhưng người thiếu nữ 17 tuổi không đầu hàng số phận, cô giả trai, đi một đường từ đất Thục lên kinh thành Trường An với hi vọng tìm được người giúp mình rửa sạch oan khuất.
Tại nơi phồn hoa nhất Đại Đường này, cô đã gặp Quỳ Vương Lý Tư – Lý Thư Bạch. Quỳ Vương là nhân vật xuất chúng nhất trong hoàng thất Đại Đường, là người được đương kim thánh thượng cảm thán: “Thế gian có Thư Bạch, mới bớt được tịch mịch.”, là nam tử tuấn tú phong nhã, dù không cố ý nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh nhạt hững hờ với thế gian, lại được mọi cô gái ở thành Trường An ngưỡng mộ. Tuy nhiên, với Tử Hà, Quỳ Vương là người duy nhất cô có thể nhờ cậy để rửa sạch oan khuất, là chỗ dựa để cô sớm ngày quay về cố hương. Còn với Lý Thư Bạch, Hoàng Tử Hà là công cụ để y giải những bí ẩn xung quanh mình. Hai con người, gặp nhau vì vận mệnh run rủi, sát cánh bên nhau chỉ vì những mong muốn của riêng mình, lại vì đối phương mà thay đổi vận mệnh và cuộc đời của mình.
Xuyên suốt 4 quyển Trâm là bốn đại kỳ án mà Hoàng Tử Hà trong vai hoạn quan Dương Sùng Cổ phải phá giải, bắt đầu từ vụ án Quỳ vương phi tương lai, thảm án của nàng công chúa yểu mệnh được hoàng thượng hết mực sủng ái, cho đến oan khuất giết hại cả nhà của chính cô và kết thúc bằng việc phá giải những bí ẩn xung quanh lá bùa khoanh đỏ và con cá đỏ A Gìa Thập Niết luôn bên cạnh Quỳ Vương gia. Mình sẽ không viết về bốn đại kỳ án này, vì nó chính là một trong những cái đinh của series này. Bốn vụ án được xây dựng hết sức đồ sộ, trải dài qua 4 tập truyện với những bí ẩn nối tiếp nhau mà nếu bạn không đọc đến cuối tập truyện sẽ không thể nào biết được. Bạn sẽ vô cùng bất ngờ với những thủ pháp gây án, với thân phận của những người liên quan trong các vụ án. Có thể bạn sẽ cảm thấy giận dữ trước hành động của nhân vật này, bi thương vì lý do của nhân vật kia, uất ức trước hoàng quyền, hay chỉ đơn giản là bất ngờ khi hung thủ bại lộ. Hãy thử đọc và cảm nhận thử làn gió mới lạ của truyện trinh thám cổ đại, chắc chắn bạn sẽ không thất vọng.
Luôn bên cạnh Hoàng Tử Hà trong việc giải quyết các vụ án là Quỳ Vương trầm tĩnh, lạnh nhạt của chúng ta. Mặt dù, có thể nói những cảnh tình cảm của cặp đôi chính vô cùng ít, chỉ trong tập 4, những đoạn này mới nhiều hơn, nhưng trong 3 tập đầu của series, những cảnh mà Tử Hà xuất hiện cùng Lý Thư Bạch còn ít hơn là Tử Hà cùng Chu Tử Tần đi phá án. Nhưng Quỳ Vương của chúng ta luôn ở đó, luôn ở sau lưng Tử Hà hỗ trợ cho cô, là chỗ dựa vững chắc cho cô tìm ra sự thật. Có thể y không cùng cô trực tiếp đi phá án, nhưng y luôn quan tâm đến tiến độ vụ án, thỉnh thoảng y sẽ đem những thông tin mình điều tra được nói với cô, y luôn đảm bảo cho sự an toàn của cô dù cho sự thật vụ án có khủng khiếp đến độ nào. Với Hoàng Tử Hà, chỉ cần cô quay đầu lại, sẽ luôn bắt gặp bóng hình vững chãi đạm nhạt của Lý Thư Bạch. Cũng nhỡ vậy mà từ mối quan hệ hợp tác, quan hệ chủ tớ vương gia – hoạn quan, họ dần trở thành những người cùng nhau trải qua sinh tử, hoan nạn có nhau rồi tình yêu trong họ chớm nở, như mặt hồ lăn tăn những gợn sóng, như những giọt mưa xuân từ từ thấm đẫm trái tim nhau. Tình yêu của họ xuất phát từ những xao xuyến khi nhìn vẻ mặt nghiêng của người nọ lấp lánh dưới ánh nắng, từ những cảm động trước lời nói tuy có vẻ lạnh lùng nhưng lại tràn đầy tâm ý, từ mái tóc buông dài mỗi khi vô ý rút trâm, từ những lần cưỡi ngựa lướt qua nhau như gần như xa, từ những khó khăn sinh tử, từ cây trâm ngọc y tặng, từ câu nói “Tôi sẽ luôn bên gia” của cô,… Tất cả những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy lại khảm trong tâm trí của mỗi người, để đến một khoảnh khắc nào đó, khi nhìn thấy cô vì một chàng trai khác mà vui buồn bi thương thì cảm thấy không vui, hay khi đối diện với tình yêu hoa mộng thời thiếu nữ nhưng cô lại chỉ nhớ đến bóng hình cùng gương mặt lạnh nhạt của y, họ chợt nhận thì ra mình đã yêu đối phương mất rồi.
Tình yêu của Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà tuy không có những câu nói lãng mạn đậm chất ngôn tình nhưng với mình đó là một thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm. Đó không phải là tình yêu nhất kiến chung tình mà là tình cảm từ từ nảy nở trong quá trình hai người bên nhau. Giữa họ chưa từng có câu Ta yêu người nhưng thay vào đó là lời hứa “Tôi sẽ mãi ở bên gia” của cô cùng lời từ chối chắp cánh bay cao để lại cô nơi mặt đất của y “Trên trời dưới đất, đều quá xa xôi”. Họ nguyện ý cùng bước bên nhau nơi mặt đất dù cho muôn ngàn khó khăn bủa vây. Một trong những phân đoạn đáng yêu nhất cũng như là bước đệm quan trọng trong việc phát triển tình cảm của hai người là khi hai người bị truy sát và phải lẩn trốn trong rừng. Lý Thư Bạch cũng nói có lẽ đây là quãng thời gian đẹp nhất, vui vẻ nhất của y, không phải lo nghĩ cho ngày mai, lại được ngày ngày mở mắt ra là được nhìn thấy người con gái mình yêu. Nói chung là cứ tới đoạn hai người bên nhau là mình chỉ hận không thể hét lên cho cả thế giới cùng biết.
HOÀNG TỬ HÀ
Một thiếu nữ 17 tuổi xinh đẹp, thanh tú, tài trí nhưng đầy kiên cường. Cô đã có thể trốn đi thật xa đất Thục để mai danh ẩn tích sau cái chết của gia đình và tội danh sát nhân, nhưng cô đã không làm thế. Cô lại lựa chọn đi đến nơi nguy hiểm nhất với mình, lựa chọn ở lại bên cạnh một người xa lạ để có thể phá giải thảm án của gia đình. Nói Hoàng Tử Hà kiên cường thật không sai, khi đứng trước bao lời sỉ vả của mọi người cô cũng chỉ dửng dưng bỏ ngoài tai, kiềm nén mọi cảm xúc vào nội tâm để chỉ thể hiện ra ngoài bộ mặt thản nhiên sáng suốt. Dù là đứng trước những lời xúc phạm, những vụ án hóc búa, trước chàng trai từng là ký ức đẹp nhất thời thiếu nữ nhưng lại phản bội mình hay trước hoàng quyền to lớn, cô chưa hề lùi bước. Cô có thể siết chặt nắm tay, có thể hít một hơi thật sâu giấu kín mọi tâm tình, có thể run rẩy nhưng cô chưa hề rơi một giọt nước mắt. Hoàng Tử Hà cũng có những lo sợ, e ngại nhưng chưa bao giờ cô lùi bước. Vì vậy, với mình, Hoàng Tử Hà là một cô gái kiên cường.
Nhưng không vì thế mà Hoàng Tử Hà mất đi sự dịu dàng e lệ của một thiếu nữ. Cô bối rối những khi vô ý rút trâm cài đầu làm mái tóc dài buông xoã trước mặt Quỳ vương, khi đứng trước vị hôn phu được định ước từ nhỏ, khi hơi thở của mình và Quỳ vương gia gần nhau trong gang tấc. Cô cảm động trước bóng người dong dỏng cao đứng đợi cô nơi cửa cung Thái Cực suốt đêm, trước cây trâm ngọc đầy tâm ý, trước lệnh tín cả thiên hạ chỉ có một chiếc, trước câu nói “Trên trời dưới đất, đều quá xa xôi”,… Cô đau lòng khi gặp lại chàng trai đại diện cho cả thời thiếu nữ của cô, khi phát hiện một trong những người bạn thật thà chân chất của mình bị người khác lợi dụng. Cô quyết đoán trước tình yêu đầu thời thiếu nữ đã phản bội lại mình. Cô hoảng sợ khi Lý Thư Bạch bị thương, cô sợ rằng y sẽ giống như gia đình cô bỏ lại cô một mình trên thế gian này, từ nay trở về sau cô sẽ không còn chỗ dựa nào cả. Tất cả tạo nên một Hoàng Tử Hà kiên cường nhưng vẫn đầy dịu dàng, không hoàn mỹ nhưng đầy ấn tượng.
LÝ THƯ BẠCH
Một trong những nam chính đẹp nhất trong lòng mình. Quỳ vương của chúng ta xuất hiện không nhiều như Hoàng Tử Hà trong 3 quyển đầu nhưng mỗi lần xuất hiện, mở miệng đều khiến mình la hét không ngừng.
Lý Thư Bạch mang vẻ đẹp lạnh nhạt, dường như tất cả mọi việc trên thế gian này xảy ra đều sẽ không khiến y lộ ra một biểu tình khác. Nhưng không vì thế mà có thể cho rằng Lý Thư Bạch lạnh lùng vô tình. Khoan hãy nói về tình yêu của vị vương gia này dành cho Hoàng Tử Hà, chỉ riêng chi tiết Lý Thư Bạch đối xử dịu dàng với một Kỳ Lạc quận chúa yểu mệnh mến mộ mình cũng đủ khiến mình cảm thấy phi thường cảm động. Không giống một số nam chính trong một số bộ ngôn tình khác vô cũng lạnh lùng với các tiểu tam, Lý Thư Bạch tuy không chấp nhận tình cảm của Kỳ Lạc nhưng vẫn đối xử với cô gái này bằng ánh mắt dịu dàng vì đây là cô gái duy nhất từng nắm lấy tay y khi y cô độc nhất, là cô gái yểu mệnh không sống được quá vài năm nữa, là cô gái cho dù ngông cuồng nhưng y vẫn chấp nhận vì sau nãy có muốn ngông cuồng cũng không thể được nữa.
Người con gái duy nhất có thể khiến Lý Thư Bạch thay đổi biểu tình khuôn mặt, thay đổi cả vận mệnh là Hoàng Tử Hà. Ban đầu, y chỉ chấp nhận cho cô ở lại bên mình vì quan hệ hợp tác của hai bên, Nhưng dần dần, ở bên cô, nhìn cô phá án, nhìn gương mặt nghiêng của cô dưới nắng, nhìn đôi mắt trong veo rạng rỡ, trong lòng y dần dần có thêm một bóng hình. Y vì cô mà bỏ công thiết kế cây trâm ngọc, vì cô mà khắc dòng chữ “Thương nhớ trong lòng, ngày nào nguôi được” mảnh như sợi chỉ ở trong cây trâm ngọc, vì cô cười ở bên chàng trai khác mà ghen tức, vì cô mà không biết bao nhiêu lần khoé môi luôn mím chặt cong cong nở nụ cười mà chính y cũng chẳng nhận ra, , vì cô mà “gương mặt luôn lạnh băng nọ, giờ lại lộ vẻ ôn hoà hiếm thấy, trong đôi mắt không rời cô một khắc ấy tràn ngập dịu dàng, cơ hồ sắp sánh ra, không sao giấu nổi”.
Quỳ vương Lý Thư Bạch là một người tài giỏi nhưng không có nghĩa y không có những điều e ngại. Y e ngại bí ẩn về lá bùa tiên đoán vận mệnh của mình, về con cá đỏ đã theo mình 10 năm. Nhưng từ khi có Hoàng Tử Hà, y đã có thêm sức mạnh và động lực, để phá giải những bí ẩn, để bảo vệ người con gái mình yêu chu toàn. Dù có chuyện gì xảy ra, Lý Thư Bạch sẽ luôn tìm cách để bảo vệ Hoàng Tử Hà đầu tiên ,mà không phải bản thân y. Vì với y, gặp cô chính là khởi đầu của cuộc đời mình.
Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà nhìn nhau, y nắm lấy tay cô, cười trả lời: “Có sao đâu, muốn cưới cô nương tốt đẹp nhất thiên hạ, đương nhiên chuyện gì cũng có thể chịu được.”
Hoàng Tử Hà lườm y, rồi trước thái độ rúm ró của Chu Tử Tần và Chiêu vương, khẽ ghé tai y hỏi nhỏ:”Gia như thế không phải làm họ giật cả mình à?”
“Dù sao chúng ta cung sắp đi rồi, trước lúc đi phá vỡ ấn tượng cũ của họ, chẳng vui lắm ư?”
Hoàng Tử Hà cạn lời:”Gia từng này tuổi rồi mới bắt đầu nghĩ tới chuyện đùa vui.”
“Đúng thế, vì cuộc dời ta, giờ mới bắt đầu.” Lý Thư Bạch mỉm cười với cô, dịu giọng:”Từ khi gặp nàng đấy.” Hoàng Tử Hà càng không biết nói gì.
Nhờ gặp và yêu Hoàng Tử Hà mà một Quỳ vương Lý Thư Bạch mặt lạnh như tiền nở nụ cười nhiều hơn, ánh mắt trở nên tràn đầy nhu tình, cuộc đời cũng bước sang một trang mới tươi đẹp và hạnh phúc hơn, không phải sống trong mưu mô tính toán, cẩn thận chi li nhưng vẫn nơm nớp lo sợ. Cuộc đời của y và cô sau này sẽ chỉ ngập tràn phong cảnh hữu tình, nhu tình ấm áp và nụ cười nơi khoé môi.
Một nhân vật khác để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho mình đó chính là Chu Tử Tần. Cứ mỗi lần nhân vật này xuất hiện là cả một vùng trời màu sắc và đáng yêu. Chu Tử Tần là một chàng trai yêu thích nghiệm thi, ngưỡng mộ Hoàng Tử Hà và là người bạn thân thiết của Dương Sùng Cổ. Dù có những phúc giây Tử Tần đã từng xao xuyến trước Dương Sùng Cổ nhưng cho dù đến khi biết Dương Sùng Cổ là Hoàng Tử Hà mà mình hằng ngưỡng mộ nhưng tình cảm đó chỉ dành lại ở tình bạn và sự ngưỡng mộ. Đây là một trong những điểm mình vô cùng thích ở Trâm. Đó là sự phá triển hợp lý về tuyến tình cảm của các nhân vật. Vì người mà Chu Tử Tần gặp đầu tiên là Dương Sùng Cổ chứ không phải Hoàng Tử Hà nên tình huynh đệ, bằng hữu trong y lớn hơn tất cả. Với y, đó mãi là Sùng Cổ, hoạn quan huynh đệ ăn ý nhất khi phá án. Một trong những điểm khiến Chu Tử Tần đáng yêu đó là tình bằng hữu, đặc biệt là với Hoàng Tử Hà. Dù cho mọi người trên thế gian đều nghi ngờ cô, Tử Tần vẫn bên cô và nói rằng ta luôn tin cô. Dù cho Tử Hà luôn đau đầu khi gặp Tử Tần ngốc nghêch, nhưng có thể gặp và trở thành bằng hữu với y đó cũng là may mắn của chính cô.
Một điểm đặc sắc khác của series Trâm là bút pháp miêu tả và văn phong dịch giả. Phong cảnh, mùa hoa, mặt hồ, rừng cây, khí chất, thần thái,… tất cả đều được tác giả và dịch giả miêu tả vô cùng sống động và xinh đẹp. Khi đọc truyện mình chỉ hận không thẻ vừa đọc vừa search google tên các loài hoa trong truyện để có thể tưởng tượng ra mùa hoa nơi đó đẹp ra sao.
Cuối cùng mình chỉ muốn nói: Kiếp người vô hạn, trời đất mênh mang, nguyện cho Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà cả đời bình an, hạnh phúc, nắm tay nhau đi khắp chín châu bốn bể, dong ngựa ngắm nhìn vô số mùa hoa, đi qua tháng ngày dằng dặc của đời người.
“Trường An, cả đời bình an.”
Tôi có đọc thể loại trinh thám nhưng ít khi đọc trinh thám cổ đại. Bốn tập của Trâm bao gồm: Nữ hoạn quan, Kẻ yểu mệnh, Tình lang hờ, và Chim liền cánh, được tôi mua từ khi nó mới ra. Nhưng hồi đó tôi chìm trong đam mỹ, chưa quay lại với ngôn tình được. Mãi đến bây giờ, đọc xong cả bộ, tôi mới biết gần hai năm qua mình đã bỏ lỡ cái gì. May mắn rằng tôi vẫn có cơ hội đọc tác phẩm này.
Trinh thám cổ đại không nặng về tâm lý tội phạm như trinh thám hiện đại. Phần lớn vẫn dựa vào suy luận. Tuy nhiên kỹ thuật xóa dấu vết chưa phát triển quá nên với bộ óc thông minh và tỉ mỉ của mình, Hoàng Tử Hà vẫn phá được vô số vụ án, làm nên tên tuổi Thần thám của mình. Cũng bởi nguyên nhân đó, tôi dễ theo dõi quá trình phá án, còn có thể phỏng đoán kẻ sát nhân. Khác với nhiều truyện chỉ có người trực tiếp ở hiện trường mới có thể phát hiện ra vấn đề (do được giấu hết khỏi truyện để tạo tò mò và ấn tượng rồi), tác phẩm này để lộ từng mấu chốt các vụ án. Có chăng điều không chắc chắn là suy luận của mình có giống với Hoàng Tử Hà hay không thôi. Đây là một điểm tôi thích ở tác phẩm này, IQ không cần qua quá, không bị loạn não. Nó cũng không có nghĩa là truyện thiếu kích thích, cao trào. Mấy vụ án vẫn có điểm phức tạp riêng, nhất là vụ cuối cùng liên quan trực tiếp đến Quỳ vương và bí mật cung đình chục năm trước.
Hoàng Tử Hà là nữ chính của truyện, là một thiếu nữ xinh đẹp, vui vẻ, luôn lấy việc phá án làm sở thích giúp mình giúp người. Bi kịch xảy ra khi cả nhà Hoàng Tử Hà bị độc chết, và cô bị vu oan, khép tội là vì tình mà giết người. Hoàng Tử Hà bôn ba lên kinh thành với hy vọng lật lại bản án. Định mệnh khiến cô gặp Quỳ vương Lý Thư Bạch. Cô đáp ứng ở cạnh giải mã một vụ án xa xưa cho y, còn y giúp cô quay về Thục giải oan. Họ buộc vào nhau như vậy, cứ thế trải qua vô vàn gian nan trắc trở, không bao giờ tách ra nữa.
“Phải, ta tin ngươi, cũng sẽ giúp đỡ ngươi. Đổi lại, ngươi phải giao cả cuộc đời về sau này cho ta.”
“Từ nay về sau, chỉ cần ở bên cạnh ta, ngươi sẽ không phải lo lắng sợ sệt nữa.”
Hoàng Tử Hà nổi danh với vẻ ngoài thanh tú xinh đẹp. Một nụ cười bên bờ sen hớp hồn Vũ Tuyên. Một mặt nghiêng dưới nắng mai ám ảnh Vương Uẩn. Ánh mắt cô trong vắt, như nhìn thấu mọi việc. Cô mạnh mẽ kiên cường, trong bi kịch lớn nhất đời người vẫn tìm được lối thoát. Cô có chủ kiến, thông minh nhanh nhạy, tỉ mỉ cẩn thận. Người như Hoàng Tử Hà rất khó để người khác không bị hấp dẫn. Dù có giả dạng hoạn quan, vẻ đẹp của cô vẫn lộ rõ. Lý Thư Bạch cũng là vì sự kiên định, ánh sáng tỏa ra từ người cô khi phá án, mà dần chìm đắm. Bàn tay vàng lớn nhất của Hoàng Tử Hà chính là bản thân cô, và cùng lắm thì tính cả Lý Thư Bạch. Sự nỗ lực của cô, cố gắng của cô, đã cứu cô sống sót trước bẫy rập và hiểm nguy.
Tình cảm của Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà phát triển chậm, đúng kiểu chậm mà chắc. Ban đầu khi cô có chút lưu luyến Vũ Tuyên, tôi đã có phần khó chịu, vì dưới góc nhìn Thượng đế, tôi phát hiện ra Lý Thư Bạch bắt đầu rung động trước cô gái bé nhỏ này rồi. Tuy nhiên, kỳ thực Hoàng Tử Hà hiểu rõ quá khứ là quá khứ, cô và Vũ Tuyên đã không còn quan hệ gì kể từ khi hắn nộp lên bức thư tình vu khống cô. Hoàng Tử Hà run rẩy, bâng khuâng, lưu luyến gì, đều là với quá khứ tươi đẹp, thanh xuân ấm áp, và một Hoàng Tử Hà an an bình bình thôi. Khi cô hiểu rõ được, Vũ Tuyên đã không còn trong ánh mắt của cô nữa. Xong xuôi tất cả gánh nặng trên vai, Hoàng Tử Hà mới nhìn thẳng vào mối quan hệ của cô và Lý Thư Bạch. Họ đến với nhau một cách rất tự nhiên. Không ai nói yêu ai mà tất cả biểu hiện của họ đã tỏ rõ. Từng cái nắm tay, từng cái ôm, từng bao bọc và chở che ở giây phút sinh tử giằng xé, từng việc từng việc cho thấy họ yêu nhau thế nào, nguyện đánh đổi mọi thứ vì đối phương thế nào.
“Tôi sẽ ở bên cạnh gia, vạch trần bí mật này. Tôi sẽ xua tan hết mây mù che phủ, để gia khỏi lạc lối, nhìn rõ vận mệnh của mình.”
“Dù tôi đi, thì lòng vẫn ở lại bên gia, có di đến đâu cũng vậy”.
Tình cảm của Hoàng Tử Hà dành cho Lý Thư Bạch bắt nguồn từ sự dựa dẫm, nương tựa. Lý Thư Bạch là hy vọng của cô, là phao cứu sinh lúc cô ngụp lặn nơi nước sâu nhất, là ánh sáng soi tỏ đêm đen phủ lên cuộc đời cô. Hoàng Tử Hà mạnh mẽ ra mặt vạch trần âm mưu, đủ can đảm về Thục lật lại bản án,….đều là vì cô biết mình có Lý Thư Bạch. Y là chỗ dựa của cô, và y chưa bao giờ thất hứa về việc sẽ bảo vệ cô. “Ta luôn ở đây”, đã hơn một lần y nói câu đó, cô tin tưởng y, trao mọi tín nhiệm cho y.
Hoàng Tử Hà đối với Lý Thư Bạch, là màu sắc tươi đẹp xuất hiện trong hơn hai mươi năm cuộc đời của y. Lý Thư Bạch là người duy nhất tin tưởng Hoàng Tử Hà không giết người, và còn vươn bàn tay giúp đỡ cô. Sau đó, y bị thu hút bởi một Hoàng Tử Hà có nụ cười tươi tắn, ánh mắt sáng và luôn hiểu ý. Y bắt đầu để ý đến Hoàng Tử Hà hơn, đôi lúc nhìn cô ngẩn ngơ. Cây trâm ngọc khắc dòng chữ: “Thương nhớ trong lòng, ngày nào nguôi được” dành cho Hoàng Tử Hà từ những ngày đầu tiên là minh chứng cho tình yêu bền bỉ sâu thẳm của y. Nhưng y biết cô còn trách nhiệm nặng nề, còn khúc mắc với tình nhân cũ. Nên y im lặng bảo hộ cô, khó chịu không có tư cách khó chịu, chỉ đành ôm hết một mình. Tôi thích cách yêu này của Lý Thư Bạch, rất thấu hiểu, rất rung động lòng người. Y để Hoàng Tử Hà tự do, để cô lựa chọn thứ cô muốn. Y luôn ở phía sau, nơi dễ thấy nhất. Cô chỉ cần quay lại sẽ thấy một người ngay đó chờ cô. Yêu thế mới đúng là yêu. Yêu một cách rộng lượng bao dung, yêu là làm người mình yêu hạnh phúc.
Quỳ vương Lý Thư Bạch dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, nhìn qua một lần là nhớ, từng dẫn quân dẹp phản loạn. Do Hoàng đế nhu nhược yếu đuối nên y giữ hết các sự vụ chính trong triều. Y thông minh tài trí, xử lý triều chính rất tốt. Nếu không phải Hoàng đế và nhà họ Vương cấu kết cướp ngôi, y đã là một vị Hoàng đế anh minh thần dũng. Nhưng dù sau mọi chuyện, y có cơ hội lên ngôi cửu ngũ, y vẫn lựa chọn bỏ lại tất cả, đi ngao du cùng Hoàng Tử Hà. Đây là điểm y hơn đứt Vương Uẩn. Lý Thư Bạch biết điều gì là quan trọng với mình nên không hề ngại ngần chọn người mình yêu. Tôi rất thích y. Tập cuối hồi hộp gay cấn quá mức, làm tôi suýt tưởng kết SE nữa chứ. May là Lý Thư Bạch dùng trí tuệ của mình tạo ra đường lui sẵn.
Vũ Tuyên là kẻ làm tôi thấy nực cười nhất truyện. Hắn cũng chỉ là một quân cờ bị lợi dụng. Nhưng hắn là bắt nguồn của tất cả bi kịch trút lên Hoàng Tử Hà. Nếu trong lòng hắn không mong nhà họ Hoàng chết, thì đã không bị xúi giục một cách dễ dàng. Khi biết hắn vu oan giá họa cho Hoàng Tử Hà tôi chỉ lắc đầu. Kế hoạch của Vũ Tuyên là giết nhà họ Hoàng, đổ tội cho Hoàng Tử Hà, mình thì tự sát nhận tội trước mộ nhà họ Hoàng. Không may cho hắn, hắn được cứu, Hoàng Tử Hà không chết. Lúc đổ lỗi cho Hoàng Tử Hà, hắn có chút nào nhớ đến tình xưa không? Thà rằng hắn mượn tay Hoàng Tử Hà giết người nhưng vẫn để lại bằng chứng ám chỉ mình còn hơn. Hắn lo thanh danh sao? Tim hắn làm bằng đá sao? Về sau, dù mất đi đoạn ký ức tự mình lên kế hoạch, chẳng lẽ Vũ Tuyên nghi ngờ Hoàng Tử Hà mặc dù biết rõ tính cách cô? Ý thức tự bảo vệ nên bóp méo vài ký ức của hắn, song hắn hiểu cô, hắn phải tự nghi ngờ thay đổi của bản thân chứ. Nguyên nhân của mọi chuyện cũng cực kỳ vớ vẩn. Huynh trưởng giết người, lại muốn Hoàng Tử Hà phán án sai lầm? Công lý ở đâu, người bị hại thì sao? Cùng lắm cô chỉ chưa chăm lo hơn cho gia đình Vũ Tuyên sau khi sự thật phơi bày thôi. Cô sai chỗ nào, Hoàng quận thú sai chỗ nào? Vũ Tuyên đổ hết tội lỗi lên nhà họ Hoàng là sai hoàn toàn. Hắn có quyền giận, nhưng không có quyền hận. Thật ra tôi còn thấy cái chết bằng trẩm độc vẫn coi là nhẹ nhàng cho hắn (tại tác giả không có phiên ngoại riêng về diễn biến tâm lý Vũ Tuyên nên tôi thấy ngược chưa đã). Bằng vài câu ăn năn day dứt, hối hận gì đó, tôi chưa thỏa mãn lắm. Tôi muốn ngược hắn chết đi sống lại cơ. Hoàng Tử Hà quá xui xẻo khi gặp hắn. Tốt nhất là đời đời kiếp kiếp không gặp lại.
Nam phụ Vương Uẩn làm tôi lúc thích lúc ghét. Khi y giúp Vương gia che giấu cho Vương Hoàng hậu, tôi khó chịu với y vô cùng. Khi y bày tỏ tin tưởng Hoàng Tử Hà, đau lòng khi cô không yêu y, tôi có chút thương cảm. Khi y ám sát Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà ở đất Thục, tôi ghét y lắm. Lời y nói về việc không có được thì phá hủy khiến tôi thấy gai người. Suốt thời gian sau đó y bảo vệ Hoàng Tử Hà, ôn nhu đối xử với cô, làm tôi có phần tiếc nuối. Nhưng lúc y lựa chọn giết Lý Thư Bạch, tôi đã nghĩ rằng nó hẳn phải thế. Vương Uẩn mãi mãi không bằng Lý Thư Bạch, mãi mãi không có được Hoàng Tử Hà. Trong lòng y, vinh quang gia tộc và trách nhiệm của đích tôn hơn Hoàng Tử Hà rất nhiều. Y không thể đánh đổi mọi thứ vì cô, còn bị chính tư tâm của mình quấy phá. Mà kỳ thực tôi nghĩ cái gọi là tình yêu của y bao gồm ba phần yêu là cùng. Bảy phần còn lại là không cam, là chấp niệm, là cầu mà không được. Tôi nhìn ra y dịu dàng, quan tâm Hoàng Tử Hà. Y đau khổ, buồn bã vì cô, thất vọng, ảm đạm vì cô. Song, còn thiếu một chút gì đó để gọi là tình yêu. Hoặc có lẽ, dưới sự đối lập của Lý Thư Bạch, Vương Uẩn trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều. Có điều, y bị tổn thương bởi Hoàng Tử Hà là thật. Y cố chấp níu kéo một người không yêu y, một bóng hình trong trí nhớ giờ đã ngày càng xa. Cô yêu Vũ Tuyên, cô yêu Lý Thư Bạch, cô lại không yêu y, người có tư cách có được tình yêu của cô nhất. Kết cục bôn ba sa trường, âu cũng là kết cục đẹp nhất rồi.
Có rất nhiều cái chết đột ngột trở thành quân cờ trong bàn cờ lớn chơi cả chục năm, gây vô số ngỡ ngàng. Trình Tuyết Sắc thầm thương ân nhân mình là Quỳ vương, chưa kịp gặp lại thì bị mẹ ruột giết nhầm. Đồng Xương công chúa cô đơn trong vàng son gấm vóc, vì bảo vệ mẫu thân mà ôm hết tiếng xấu. Kỳ Lạc quận chúa bị mượn tay đưa một hộp ám khí đầy châm độc cho Lý Thư Bạch, không kịp tránh nên trúng độc bỏ mình. Kỳ Lạc quận chúa là nữ nhân duy nhất nhận được sự dịu dàng của Lý Thư Bạch (trừ Hoàng Tử Hà), do nàng từng cầm tay y lúc mẫu thân y mất, lúc y cô độc nhất. Trương Hàng Anh, từng là Trương nhị ca thật thà chân thành, cho đến khi trúng độc cá A Già Thập Niết, trở nên điên cuồng, xấu xa. Ngạc vương Lý Nhuận, từng là một vương gia an nhàn, thoải mái, cho đến khi nghi kỵ phủ kín, không chịu tìm hiểu sơ hở mà đổ hết tội lỗi cho Lý Thư Bạch. Nói thật, những người bị ảnh hưởng bởi A Già Thập Niết làm tôi không có cảm tình. Nếu không phải trong lòng có nghi hoặc, có âm u, thì làm sao phóng đại qua độc cá được? Thí dụ như Hoàng Tử Hà, dù có ăn trứng cá, vẫn không bao giờ phản bội Lý Thư Bạch, mà chỉ vì Lý Thư Bạch chống lại cả thế giới mà thôi. Tôi thì mong những người đó chết rồi thì nhìn cho rõ, xem sự xấu xa của mình bị lợi dụng thế nào, tựa như Vũ Tuyên đã hối hận khổ sở ra sao.
Dàn phụ thì có Chu Tử Tần khá ấn tượng. Gã là ngỗ tác/pháp y, thích khám nghiệm tử thi, làm việc với xác chết. Gã không giỏi suy luận nên đôi khi ngây ngô kinh khủng. Nhưng sự chân thành và tính hào sảng là nguyên nhân gã kết bạn được với Hoàng Tử Hà. Trong lúc cô và Lý Thư Bạch nguy ngập nhất, gã là kẻ duy nhất nguyện ý tin tưởng và trợ giúp họ. Vương công công Vương Tông Thực thì cho tôi một cảm giác nguy hiểm và đáng sợ. Vương gia vì muốn bảo toàn mình nên gần như kiểu gián điệp hai mặt, giúp đỡ cả hai bên. Trước đó Vương gia hỗ trợ Hoàng đế hại Quỳ vương Lý Thư Bạch, hại thảm y và Hoàng Tử Hà. Sau đấy, Vương Tông Thực minh lý ám lý giúp Hoàng Tử Hà tra rõ chân tướng, tẩy trắng cho Lý Thư Bạch, ủng hộ Lý Thư Bạch lên ngôi. Do đó, với Vương Tông Thực, tôi sợ hãi nhiều hơn kính phục, và với nhà họ Vương, tôi vừa không thích vừa không ghét.
Văn phong đậm chất cổ đại. Trầm trầm, lắng lắng, tựa như một dòng sông yên ả chảy xung quanh, có lúc bão bùng thì sóng giật gió cuốn, có lúc nắng mai ấm áp đôi bờ. Nhân vật xây dựng khá tốt, có đặc điểm riêng dễ nhớ. Cách xưng hô không được phong phú chút thôi. Diễn biến tâm lý phát triển logic. Các vụ án hợp lý, không quá cầu kỳ phức tạp, lại đủ gây tò mò, ấn tượng. Nói chung tôi rất thích câu chuyện này.