“Từng niên thiếu” kể về cặp đôi thanh mai trúc mã Tạ Kiều và Tần Xuyên, họ là bạn ngay từ khi mới sinh ra, suốt 25 năm họ chưa một lần nào cho nhau biết về tình cảm bản thân. Tần xuyên luôn ầm thầm bảo vệ Tạ Kiều với tư cách bạn thân trong xuốt năm tháng thanh xuân, giữa họ luôn có những rào cản mà không thể nào phá bỏ…
Review Từng niên thiếu (2)
Cảm giác mà mình thích nhất khi đọc 1 bộ tiểu thuyết thanh xuân là gì ?
Là cảm giác được trải qua vô số những cảm xúc của những người trong câu chuyện đó, của thời đại đó. Là cảm giác bản thân như đang đứng ở con ngõ nhỏ, nhìn những đứa trẻ như Tạ Kiều, Tần Xuyên, như Hà Tiểu Chu, như Tần Thiến chơi đùa, vô tâm vô tư. Nhìn thấy khoảnh khắc Tạ Kiều ly biệt với Tần Xuyên lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ ba. Nhìn thấy vô số lần hai người bỏ lỡ nhau.
Là cảm giác được cùng Tạ Kiều đi qua những ngày cấp 2 buồn bã, những tháng năm cấp 3 vui vẻ. Thấy Tạ Kiều vào đại học, thấy cô ấy có bạn trai. Thấy cô ấy và người bạn thân nhất của mình cứ mãi không dám tiến thêm 1 bước.
Là cảm giác bản thân cứ như thể một người khách qua đường nhưng chẳng nghĩ ngợi gì mà đi qua cả 1 đời người dài đằng đẵng. Đứng 1 bên nhìn ngắm những thiếu niên đó trưởng thành. Có người hạnh phúc viên mãn. Có người buồn bã đau thương. Nhưng ai cũng kiên cường sống tiếp, rơi lệ rồi lại đối mặt với cuộc sống. Giống như Hà Tiểu Chu vô số lần nói với Tiểu Kiều:
“Rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.”
Mình đối với tiểu thuyết Trung Quốc càng ngày càng kén chọn. Từng Niên Thiếu của Cửu Dạ Hồi không phải cuốn sách đầu tiên trong năm mới mà chính xác là cuốn sách thuộc dòng văn học Trung Quốc đầu tiên của 2018 trong readlist, nhưng xem ra cũng không uổng phí.
Ai đã từng thầm yêu sẽ hiểu
Ai cũng từng có thời niên thiếu, một thời để nhớ, để hoài niệm, để tiếc nuối mỗi khi nghĩ lại. Nhưng không phải ai cũng đặt một dấu chấm hạnh phúc như Tạ Kiều và Tần Xuyên.
Ai đã từng thầm yêu “Bạn thân” cùng lớn lên bên mình càng hiểu rõ cảm xúc của nhân vật.
Truyện của Cửu Dạ hồi không hào nhoáng mà bình dị, rất đời.
Truyện nhẹ nhàng, nhiều triết lý cuộc sống mà mình gật gù mỗi khi đọc.
Bối cảnh: Bắc kinh thế kỉ 20, 21
Đúng như tên truyện đây là hồi ức quá trình trưởng thành của 2 nhân vật chính Tạ Kiều và Tần Xuyên và những người bạn đi qua cuộc đời họ. Tình yêu của 2 người đi lên từ tình bạn.
Ai thích nam chính Bad boy thì hợp khẩu vị đấy ah. Mỗi đứa bé đều từng có ước mơ “người hùng” “vô địch thiên hạ” và Tần Xuyên của chúng ta cũng vậy và đã “thực hiện” được ước mơ đó của mình, rất đầu gấu và ngầu nha. Thế mà chàng đầu gấu ấy lại dè dặt trong tình yêu, thầm yêu không dám thổ lộ mà âm thầm bảo vệ cô bé thanh mai Tạ Kiều. Những day dứt khi thầm yêu, những lần muốn ngỏ lời mà bị vụt mất mà không biết Tạ Kiều cũng có tình cảm với mình. Tần Xuyên và Tạ Kiều cứ như vậy mà lớn lên, cứ bình lặng đi bên nhau, không nỡ xa mà cũng không dám tiến lại gần chỉ sợ sơ sảy mà đánh mất đối phương. Đây là tâm lý của những kẻ yêu thầm khi tình cảm được xây dựng từ tình bạn bền chắc: “sợ mất”. (Mình cũng đã từng như vậy nên hiểu.)
Những mảnh đời số phận cũng được khắc hoạ trong truyện qua tuyến nhân vật phụ. Có người vui, có kẻ buồn, có những cặp đôi khiến người ta day dứt, tiếc nuối. Cuộc sống bắt con người ta phải đưa ra lựa chọn. Mỗi lựa chọn lại quyết định số phận cho nên mới tồn tại hai chữ “Giá Như”.
Dưới này là lời giới thiệu của tác giả:
“Nếu thời gian có nút tạm dừng, tôi nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều người chọn bấm nút ấy vào một thời điểm nào đấy, cho dù không có sau này, dừng ở đây cũng tốt. Bởi vì không có sau này, nên sẽ không phải thất vọng vì chờ mong.” Trong cuộc đời mỗi con người, gặp gỡ rồi ly biệt là điều không thể tránh khỏi. Có một số người gặp gỡ và ly biệt chỉ trong khoảnh khắc, nhưng có một số người khoảnh khắc tưởng như ngắn ngủi kia lại là một đời một kiếp. Tạ Kiều và Tần Xuyên dường như đã gặp nhau quá sớm, ký ức của hai người là những mảng màu đan xen khó mà phân biệt rõ ràng. Năm đó, khi họ chơi trò nối chữ ba từ, trong lúc hoảng loạn, cô cố ý hét lên ba từ “Em yêu anh”. Năm đó, dưới gốc cây hòe già gió thổi xào xạc, cô chăm chú nhìn anh, anh dừng lại vài giây, chầm chậm cất lời: “Là người bạn quan trọng nhất.” Năm đó, bên cạnh cô có một người con trai khác, bên cạnh anh cũng đang tồn tại một cô gái khác, hai người họ rõ ràng sống trong cùng một thế giới nhưng lại chỉ như hai đường thẳng song song. Không thể lại gần nhau, cũng chẳng thể rời xa nhau….
– Hoang Anh Nguyen (Hội nhiều chữ)