Do cha bị hại nên từ nhỏ Mạnh Cảnh Xuân nữ cải nam trang sống nương nhờ họ hàng cùng mẹ. Sau đó mẹ qua đời nàng lên kinh thành và đậu thám hoa, ra làm quan vì muốn tìm hiểu về sự thật cái chết của cha mình. Nam chính làm quan trong triều hơn 10 năm, đã không còn niềm tin với triều đình, lúc gặp lại nữ chính, anh thấy được thời trẻ ngây ngô của mình nên anh có vẻ chú ý nàng và giúp đỡ nàng. Tình cảm hai người là lâu ngày sinh tình.
Review Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt? (2)
Nữ chính Mạnh Cảnh Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam nhi, vì muốn tìm hiểu cái chết không rõ ràng của cha nàng vốn là Mạnh thái y trong cung mà ra sức học hành thi cử để có thể làm quan được ở kinh thành. Thi đậu Thám hoa với mức bổng lộc 40 lượng một năm, trả tiền trọ ở quan xá một lượng một tháng thì còn lại chẳng được bao nhiêu nên lúc nào cũng dòm ngó lương bổng 3600 của vị tướng gia trẻ tuổi ở sát vách. Đó chính là nam chính Thẩm Anh.
Thẩm Anh xưa nay quen ở một mình, kiệm lời, có chức vị cao thứ hai trong triều vì tránh nghi kỵ của hoàng thượng nên gần 30 tuổi mà chưa thành thân cũng chẳng có mảnh tình vắt vai lại không thích giao du với ai. Hàng xóm mới Mạnh Cảnh Xuân dọn đến không những khuấy động không gian yên tĩnh mà còn khuấy động cả lòng Thẩm Anh. Biết được Mạnh Cảnh Xuân là nữ thì tránh nàng, không muốn dính dáng đến nàng nữa, thậm chí dọn về phủ mới nhưng lại không nhịn được âm thầm quan tâm bảo vệ nàng. Khi nàng bị người ta đánh trọng thương thì âm mưu dọn hết đồ của người ta về nhà mình luôn, ở gần cho tiện bề thể hiện tình cảm.
Người ta nói có duyên thì sẽ gặp lại mà, Thẩm Anh chính là phụ quan cùng tham gia vào vụ án của Mạnh thái y. Đọc đến đây mình sẽ nghĩ thế nào Mạnh Cảnh Xuân vì cha mà hận thù Thẩm Anh rồi hai người xa nhau, ngược Thẩm Anh các kiểu nhưng truyện này không hề như vậy. Có ngược cũng chỉ là Thẩm Anh tự ngược mình thôi. Mười một năm trước Thẩm Anh bỏ nhà ra đi vì lý tưởng của mình, bước chân vào quan trường với bao nhiêu nhiệt huyết thì khi tham gia vào vụ án đó càng thất vọng bấy nhiêu. Thẩm Anh đấu tranh cuối cùng cũng chỉ thả được vợ con của Mạnh thái y ra ngoài và khuyên họ sống tốt. Mười một năm trôi qua biết bao thay đổi, không ngờ cô bé 8 tuổi năm xưa giờ lại cùng làm quan với mình. Vụ án kia cùng cái chết của Mạnh thái y là nỗi day dứt theo Thẩm Anh trong từng giấc ngủ. Giờ đây trước tình cảm của mình lại càng sợ hãi hơn, sợ nàng rời bỏ mình.
Điều mình thích nhất ở truyện này có lẽ chính là tính cách và cách suy nghĩ của nữ chính. Lúc nào cần vui vẻ thì vui vẻ, đứng trước mặt tướng gia Thẩm Anh thì cung kính còn sau lưng thì chửi xéo, dòm ngó tiền bạc nhà người ta. Lúc biết sự thật về vụ án của cha mình thì nàng phân tính kỹ càng, không đổ lỗi cho Thẩm Anh, hiểu được sự bất lực và day dứt của Thẩm Anh trong thời gian qua nên càng quý trọng tình cảm của nhau hơn.
“Ta đã đồng ý với Tướng gia là không đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Câu nói này như lệnh đặc xá đối với Thẩm Anh, cởi bỏ nút thắt trong lòng hơn mười năm qua.
Hai người họ cô đơn một mình nhiều năm nên càng trân trọng thời gian ở bên nhau hơn. Đấu tranh cam kết với hoàng thượng dùng thêm mười năm nữa cống hiến cho triều đình đổi lấy kết quả nữ nhân được đi học, được vào triều làm quan, để có thể quang minh chính đại thành hôn với Mạnh Cảnh Xuân là việc làm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của Thẩm Anh.
Trước cảnh quan trường đấu đá như vậy thì bối cảnh cùng người thân trong gia đình Thẩm Anh làm cho người ta thấy yên bình hơn. Một đứa con trai vì ngày xưa gia đình buôn bán không được trong sạch mà dứt áo ra đi hơn mười năm không một lá thư gửi về nhưng khi trở về lại có cảm giác như chưa hề đi xa. Nhờ Mạnh Cảnh Xuân mà Thẩm Anh có thêm dũng khí quay về thăm nhà, nhận lỗi với cha mẹ. Thẩm Anh trong triều làm quan to thế nào không cần biết còn về nhà thì không hề có tiếng nói nào, luôn bị mẹ và chị gái bắt nạt, trêu chọc mà không dám cãi lại. Người cha thì thấy mặt con trai là la mắng nhưng hàng năm lại âm thầm gửi tiền vào tài khoản của con trai tại kinh thành vì sợ con mình đói thiếu.
Truyện có nhiều tuyến nhân vật nhưng được tác giả xây dựng rõ ràng, mỗi người có cuộc đời, có hướng đi riêng của mình như Đổng Tiêu Dật cũng là nữ phẫn nam trang vào triều làm quan, có tình cảm với tân Đế được phong làm hoàng hậu nhưng hậu cung đâu chỉ một giai nhân, từng ôm con rời cung tìm cho mình một chốn bình yên nhưng lòng lại không yên nên cuối cùng cũng trở về hoàng cung. Như Trần Đình Phương đỗ trạng nguyên cùng khoa với Mạnh Cảnh Xuân, được xem là con ông cháu cha trong triều nhưng chán cảnh triều đình quyết xuất gia tìm nơi thanh tịnh cho mình….
Đọc hết 95 chương với ngoại truyện mà cứ muốn đọc thêm về cuộc sống của gia đình Tướng gia. Có vợ con ngày càng lớn tuổi mà lại ấu trĩ, biết nói lời ngọt ngào hơn xưa. Có nhiều đoạn đọc mà cứ thấy buồn cười, thích cách thể hiện tình cảm của hai người. Mạnh Cảnh Xuân tuy là phụ nữ cổ đại nhưng không hề ngại ngùng gì nên thịt thà rải rác vừa đủ.
– Candy (Hội nhiều chữ)
Già rồi, bị khó tính và khó ở nên mấy truyện ngôn tình là mình cứ để sang một bên không đọc.
Mới đây quen một bạn, nói chuyện với bạn hợp gu ghê luôn đó, vậy nên khi bạn giới thiệu truyện này kèm thêm hình ảnh edit đẹp lung linh (ghép Lưu Trí Dương – ảnh đóng vai Âu Dương Khắc *đừng kì thị* vào Thẩm Anh), mình gục luôn. Đọc ngày đọc đêm đọc một phát hết 100 chuơng.
———-
Truyện viết ổn và khá chân thực. Điều mình thích nhất ở truyện này chính là tác giả nói không với tình tay ba cẩu huyết (yeah!) và xây dựng nhân vật rất tốt, từ chính tới phụ tới rất rất phụ đều có bản sắc của riêng mình. Ai ai cũng có những chấp niệm riêng, không ai quá xấu, và cũng không ai quá tốt, tất cả đều dễ dàng nhận được sự cảm thông, dễ dàng đi vào trong lòng người.Lại bàn tới nội dung truyện: Ở thời đại, xã hội hay tập thể nào rồi cũng sẽ xuất hiện Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa – những người trẻ tuổi giỏi giang và rạo rực khí thế muốn cống hiến và thay đổi xã hội. Và rồi hiện thực cuộc sống mở ra không thanh khiết, thanh thuần và đôi chút có phần khắc nghiệt đã dần dần mài giũa, dẫn dắt họ trên bước đường trưởng thành.
Mạnh Cảnh Xuân bước chân vào Đại lý tự làm một viên bình sự nho nhỏ với đầy nhiệt huyết, bán mình bán mạng cho công việc dù chỉ nhận được đồng lương ít ỏi – 40 lượng một năm. Bước chân của Mạnh Cảnh Xuân từ từ mở ra những điều rắc rối, thị phi trong chốn quan trường lẫn thương trường – đâu chỉ do tình lý vốn dĩ không phân minh, mà còn bởi những mối quan hệ mập mờ, những toan tính lợi dụng tầng tầng lớp lớp vốn dĩ không phải một sớm một chiều có thể sáng tỏ.
Tuy thị phi, tuy phải trái trắng đen đan xen, nhưng nhìn kĩ, có nhiều chuyện chưa chắc đã xấu.
Con người vẫn nên luôn giữ thái độ tích cực để có thể bình tâm, vững vàng trước sóng gió, để có thể sống tốt và yêu thương cuộc đời – yêu thương bản thân mình, gia đình và bạn bè.
P/s: Ngoại truyện về Thẩm Tụng Chi (chương 100) là khoảng 60 năm sau chương cuối chính thức của truyện (chương 95). Thẩm Tụng Chi là cháu nội của Thẩm Hoán (con của Thẩm Thời Linh và Nghiêm Học Trung). Đọc chương này cảm giác cuộc đời trôi nhanh như một cái chớp mắt. Chớp mắt cái, bốn thế hệ đã trôi qua. Và giờ đây chỉ còn lại Bạch Tồn Lâm trong buổi đại thọ 90 tuổi của chính ông, lặng lẽ nhìn gốc cây ấy, lặng lẽ nhớ cố nhân. Bỗng giác thấy buồn, thêm cả chút hoài niệm, tiếc thương cho mối duyên giữa Thẩm Đại Duyệt và Trần Đình Phương.
– Mai Ngoc