“Bạn trai tôi mắc chứng hoang tưởng” là một câu chuyện về mối tình vượt qua cả thời gian và vận mệnh, một mối tình từ kiếp trước cho đến tận kiếp này… Phần ký ức về mối tình ấy xuất hiện trong giấc mơ của cả hai, phần tình cảm ấy mạnh mẽ đến nỗi thôi thúc họ tìm lại nhau ở hiện tại.
Review Bạn trai tôi mắc chứng hoang tưởng (2)
Ta yêu qua vạn kiếp người.
Ta yêu từ khi chưa biết đến nhau.
—–
Giới thiệu với mọi người một bộ truyện hay mà mình đọc xong gần đây. Cốt truyện viết dựa trên lịch sử.Kiến Văn Đế – cháu trai Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương, bởi cuộc phản loạn của hoàng thúc mà chấm dứt bốn năm tại vị trong bi thảm. Sử sách lưu lại mờ nhạt, số phận vị hoàng đế năm ấy ra sao chẳng ai hay.
Chuyện trăm năm xưa lại đi vào giấc mộng của La Khai Hoài và Chu Tuyên Văn – những người sống ở thế kỉ 21. Một người là hoàng đế, một người là phi tử – bị đẩy đến bờ vực của cái chết, người tự kết liễu, kẻ cô độc hết phần đời còn lại.
Ngỡ rằng chỉ nhắm mắt mới gặp được tình si, ngờ đâu một ngày người bằng da bằng thịt xuất hiện ngay trước mặt họ. Anh là bệnh nhân “thần kinh không bình thường”, cô là bác sĩ, cũng là quân bài kẻ khác sử dụng để đoạt mạng anh.
Trên đời vậy mà lại có chuyện hai người cùng chung giấc mộng, cùng chung nỗi đau, người trong mơ quá đỗi chân thực, cả đau đớn nơi tim cũng là thật. Từ chỗ nghi ngờ, hai nhân vật chính dần đắm chìm, tìm kiếm dáng hình nhau mỗi đêm. Định mệnh từ ấy đã âm thầm buộc họ với nhau.
Chu Tuyên Văn đi khắp nơi để tìm kiếm dấu vết người con gái trong mơ. Người khác cho rằng anh điên rồi, nhưng chỉ anh biết mình không điên. Bức chân dung và trâm cổ đã chứng thực suy đoán của anh – người cần tìm thực sự từng tồn tại trên thế gian. Anh xây lên một thế giới của riêng mình, chính là để thoải mái sống với hồi ức và bóng hình người thương, cất giấu những tâm tư không ai thấu.
La Khai Hoài là nhân vật tạo được nhiều thiện cảm với mình, chứng kiến những gì cô trải qua mà cảm thấy ấm ức và bất lực thay. Nếu có một gia đình như của nữ chính, mình có lẽ đã bước chân đi mà không trở về. Cuộc đời cô trước giờ chỉ toàn bất hạnh, thì ra may mắn đều đã được tích cóp lại để gặp anh, mà anh chính là người sẽ gánh vác giúp cô tháng ngày sau này.
Nhiều người sẽ chung cảm nhận với mình: La Khai Hoài quả là một bác sĩ tâm lí thất bại. Biết rằng ảo tưởng phi lí, nhưng cô ngày càng không muốn chữa cho bệnh nhân của mình, cũng không muốn chữa cho bản thân, chỉ diễn vai một phi tử mà cô đã nhập tâm đến sinh tình.
Kì thật, tình yêu của hai con người dẫu hoang đường, người khác không hiểu nổi cũng có quan trọng gì. Cả hai có thể hạnh phúc trong thế giới riêng của họ, chẳng hại đến ai cũng là một chuyện tốt đẹp.
Giả yêu làm thật – dựng lên vở kịch tình chàng ý thiếp, đến cuối cùng cả hai nhân vật lại chìm đắm vào vai diễn của chính mình.
Kiến Văn Đế có thật trong lịch sử, La Phi theo mình rất có thể cũng tồn tại, nàng là một trong nhiều phi tử bỏ mạng trong trận chiến loạn năm xưa.
Họ đều đã chết hàng thế kỉ trước, chỉ lưu lại hậu thế qua vài dòng sơ sài, không ai biết là người thế nào, đã sống cuộc đời ra sao, nhưng bóng hình họ như còn phảng phất trên thế gian. Vẫn nói đồ cổ vô tri nhưng mang linh khí, chính chúng đã kể câu chuyện về cố nhân xưa, về chủ nhân của mình: người con gái trong tranh kia, người con gái từng cài trâm này….Có lẽ chúng cũng đã nhuốm máu ai, đã chứng kiến hết những vui buồn tan hợp của một mối tình.
Cách trở mấy trăm năm, loạn lạc, tranh đoạt và chết chóc – nỗi bi thương tang tóc giờ cũng chìm sâu vào dĩ vãng. Ai thương khóc, ai còn nhớ tới một đôi uyên ương chia cắt âm dương nữa. Chu Tuyên Văn và La Khai Hoài của hôm nay, chỉ cần một kiếp này bình yên bên nhau, nếu phải đem tất thảy ra đổi có lẽ cũng đáng.
Trong truyện một ý sau khá hay:
“Vận mệnh là do ông trời sắp đặt nhưng cũng là do con người cố gắng.
Thời đại luân chuyển, vật đổi sao dời, xuyên qua 600 năm sương khói đằng đẵng, người đã mất đi vậy mà lại tìm được.”Giữa Chu Tuyên Văn – La Khai Hoài, hẳn phải có một chấp niệm rất lớn mới có thể mang theo tình cảm từ kiếp trước đến kiếp này kiếm tìm nhau. Chu vương cướp ngôi, Chu Lực tranh quyền – lịch sử lặp lại không để khẳng định vận mệnh an bài, không phải muốn cười nhạo con người lần nữa, thực chất là cho họ một cơ hội thay đổi kết cục. Chu Đệ bị dồn đến đường cùng mà phản nghịch, nhưng Chu Lực hoàn toàn có thể đi theo lựa chọn khác tốt hơn.
Cốt truyện thú vị, tác giả biết cách thêm thắt tiểu tiết – đơn giản nhưng khiến người đọc phải suy đoán: từ ngôi biệt thự kì lạ của nam chính, anh hầu Dave với hành động trông-có-vẻ đáng ngờ, đến bí mật đằng sau cánh cửa đỏ khép chặt,…
Ban đầu mình đem hết vốn liếng ra suy diễn, cho rằng sẽ có những màn “bẻ cua” thót tim, bẫy lồng trong bẫy, rốt cuộc mọi chuyện lại cực kì đơn giản, đúng theo những gì bày ra trên mặt chữ. Đến khi mình đã buông lỏng cảnh giác thì truyện lại cho cú plot twist không ngờ, rất hấp dẫn và thú vị.
Bộ truyện này như một nồi thập cẩm ngũ vị đủ loại trải nghiệm: khi căng thẳng hồi hộp, rùng mình ớn lạnh, có lúc phải phụt cười vì quá hài hước dễ thương, đôi khi lại chạnh lòng thương tiếc, và có cả những đoạn ngọt đến xoắn xuýt con tim – đáng để trải nghiệm.
—–
Chuyện kiếp trước kiếp sau nghe qua thật hoang đường, không có gì khẳng định, càng không thể bác bỏ. Giữa người với người, thật sự có đầu thai, có vận mệnh do trời định không? Rất có thể, ở một góc trên thế gian này do ông trời sắp đặt, có một người đang chờ đợi bạn – người định sẵn thuộc về bạn.
Liệu bạn có tin rằng trên cuộc đời này vẫn có những điều bí ấn không thể lý giải, ví như sự tồn tại của luân hồi – kiếp sau, và rằng những người đủ duyên, chắc chắn sẽ còn gặp lại trong một kiếp khác?
Có thể bạn không tin, nhưng hãy thử đọc câu chuyện tình yêu kì lạ này. để thử một lần cảm nhận: nếu trên đời vẫn còn tồn tại một tình yêu có thể vượt qua cả sự hữu hạn của kiếp người thì sẽ thế nào.
Câu chuyện bắt đầu với cô gái La Khai Hoài, một bác sĩ tâm lý thực tập lớn lên trong một gia đình bình thường. Nhưng ngay từ khi còn nhỏ, cô vẫn luôn nằm mơ một giấc mộng lạ kỳ.
Trong mơ, cô luôn nhìn thấy một chàng trai mặc trang phục hoàng đế, ánh mắt bi thương nói với cô: “Ái phi có còn nhớ, Trẫm cùng nàng có một ước hẹn lánh đời? Trẫm không làm hoàng thượng, nàng cũng không phải làm phi tử, Trầm và nàng nắm tay ngao du, làm một cặp thần tiên mỹ quyến.”
Người đó cười và nói bằng một nụ cười an yên nhất, tựa như trong mắt người ấy, chỉ có duy nhất bóng hình cô, còn đám phản quân đông nghịt hung hãn dưới bậc thềm kia dường như không hề tồn tại.
Nhưng rồi, cô cũng nghe thấy, chính mình trả lời: “Hoàng Thượng xin hãy nhớ kỹ trâm này. Biển người mênh mông, gặp nhau không nhận ra nhau, hẹn kiếp sau lấy trâm này làm tín vật. Hôm nay thần thiếp đi trước một bước!”
Ngay sau đó, trước mắt cô lúc đó, chỉ còn nhòa đi một màu đỏ tươi…
…
Mỗi lần bước vào giấc mộng ấy là một lần tỉnh dậy trong bi thương. La Khai Hoài vẫn chẳng thể quên được hình ảnh cuối cùng, vị hoàng đế ấy mặc hoàng bào đơn độc đứng lặng dưới màn trời xanh.Giấc mộng in hằn trong tâm trí Khai Hoài đến độ cô đã chọn học ngành tâm lý để tự mình nghiên cứu, lý giải những gì đang xảy ra với bản thân. Nhưng thực tế đã chứng minh cho cô thấy giấc mơ chỉ là giấc mơ.
Lâu dần, cô cũng không nghĩ nhiều về mối tình bi thương và người con trai cô độc trong giấc mơ ấy nữa, cho đến một ngày, khi cô gặp Chu Tuyên Văn – vị chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn họ Chu – và cũng là bệnh nhân tâm lý của Khai Hoài.
Thoát chết sau 1 tai nạn, nhưng vị chủ tịch điển trai này lại bị “thần kinh không bình thường”. Anh luôn tự nhận mình là hoàng đế, thậm chí còn xây dựng hẳn 1 biệt cung để “lánh đời”, bỏ mặc công việc. “Bệnh” của anh nặng đến nỗi, vừa gặp cô đã nhận cô là phi tử.
Đã có lúc La Khai Hoài nghĩ rằng mình cũng phải bó tay với anh chàng bệnh nhân hoang tưởng này. Thế nhưng, khi tình cờ tìm thấy chiếc trâm hoa đào vẫn hay xuất hiện trong giấc mơ của mình tại căn phòng đồ cổ của anh, La Khai Hoài đã có một nghi ngờ.
Liệu Chu Văn Tuyên thực sự bị hoang tưởng hay tất cả chỉ là một màn kịch anh diễn cho cô xem?
Và giữa hai người họ, dường như không phải chỉ quen nhau từ kiếp này…
– Il Gnaij
Trích dẫn Bạn trai tôi mắc chứng hoang tưởng
“Cuộc sống từ trước đến nay đều không dễ dàng, ai cũng không dễ dàng, học tâm lí học mấy năm, thu hoạch lớn nhất của cô chính là biết phía sau mỗi một vẻ bề ngoài hiền lành hoặc dữ tợn đều có những vết thương tâm hồn không được phép chạm đến.”
“Cô nhiều lần tự hỏi chính mình, nếu như hôm đó cô biết rõ mình sắp bước vào một thế giới ngập tràn sóng gió thế nào, cô có còn lựa chọn như vậy không? Mỗi lần đáp án đều giống nhau, cô nghĩ trên thế gian này có một sức mạnh nào đó làm mọi người dù biết rõ phía trước là vực sâu muôn trượng cũng sẵn sàng đi tiếp, bất chấp có thể sẽ tan xương nát thịt. Sức mạnh này gọi là ‘đáng giá’.”