Trên chân của nam chính có một vết thương khủng khiếp vì trúng đạn, tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày nhưng lại ảnh hưởng đến tinh thân của anh. Trong quá khứ vì một biến cố mà anh bị tâm thần phân liệt, sẽ phát bệnh vào ngày 15 hàng tháng. Nữ chính Lạc Hỷ dũng cảm, cô không chỉ dám yêu một người mắc bệnh trầm trọng về tâm lý mà còn khám phá quá khứ của anh, cùng anh bước qua bệnh tật.
Review Cảm ơn em đã can đảm yêu anh
Không biết có phải đã bị “bội thực ngôn tình” hay không mà sau khi đọc xong bộ này Hoa Ban không thấy động lại cái gì trong đầu để viết review hết. Nhưng không viết thì thấy oan uổng cho một bộ truyện không hề tệ
Để xem nào…. Z…z….z….
Nói về nội dung thì cũng bình thường. Nam chính-Lâm Hạo Sơ chắc chắn là một người có ngoại hình không tệ rồi, chỉ khuyết ở chỗ là chân anh có vết thương khủng khiếp vì trúng đạn nhưng vẫn đi lại bình thường, không tới nổi què quặt như Lịch Xuyên. Truyện tạo một chút cảm giác huyền bí và ớn lạnh về căn bệnh tâm thần của nam chính. Không biết có phải vì mình đọc truyện ban đêm không nhưng đúng là cái kiểu thần kinh phân liệt này đáng sợ thật. Nói trắng ra, cô nữ chính – Lạc Hỷ cũng dũng cảm như tựa truyện đấy, yêu một người mắc bệnh trầm trọng về tâm lý và còn từ từ khám phá quá khứ của anh, tìm cách chạy chữa cho anh.
Bệnh đa nhân cách bộc phát cố định vào ngày 15 mỗi tháng, điều này liên quan mật thiết đến cái chết của người anh trai nữ chính – Tư Niên. Giả sử nữ chính là Hoa Ban thì chắc mình không đủ can đảm sống chung một nhà với Hạo Sơ đâu. Bệnh của anh ấy nếu đọc trong truyện có lẽ các bạn sẽ không thấy sợ lắm nhưng bản thân Hoa Ban từng có một người thân mắc bệnh này nên rất sợ. Họ không khác mấy với người điên mỗi khi phát bệnh, bình thường lại khó mà nhận ra.
Truyện này nhìn chung thì không tệ, nhưng mà nhiều chỗ thật khó lý giải. Vốn hiểu tình yêu là tự nhiên nhưng cái cách Lạc Hỷ đột ngột yêu, lập tức đòi kết hôn rồi vô duyên ly hôn khiến mình không theo nổi. Sao mà thất thường và vô lý quá! Cách thể hiện của truyện theo mình là hơi nhạt, khó tạo ra ấn tượng với người đọc trừ chi tiết căn bệnh đa nhân cách của Hạo Sơ. Mạch truyện thì lại nhanh và đột ngột, chỉ mới đây Lạc Hy tình cờ đi nhờ xe thấm thoát đã làm vợ anh. Tính cách nhân vật thì Lâm Hạo Sơ thú vị hơn Lạc Hỷ. Người viết khắc họa một nhân vật nam có tâm hồn yếu ớt mà bề ngoài lại mạnh mẽ. Về mối quan hệ của họ thì theo mình là chưa sâu sắc.
Tóm lại, so với những truyện khác thì Cảm ơn em, đã can đảm yêu anh là một ngôn tình tuy hơi nhạt nhưng đọc được, cũng có lúc gây tò mò và lôi cuốn nhưng thiếu tính gây cấn. Dung lượng chữ không hề ít mà tại sao không thể khiến nội dung sâu hơn, điều này Hoa Ban không lý giải được. Có lẽ đúng là mình đã bị bội thực ngôn tình rồi, bắt đầu khó cảm nhận đây!
Tuy nhiên đó chỉ là ý chủ quan, các bạn cứ đọc thử truyện này xem sao, có không ít cái lạ để khám phá, các tình huống cũng lãng mạn lắm, sâu sắc một tí nữa thì nồng nàn hơn.
– Hoa Ban