Lần cập nhật gần nhất October 1st, 2020 - 09:57 am
Câu chuyện tình đẹp của Triệu Mặc Sênh và Hà Dĩ Thâm không quá nhiều nút thắt, nhẹ nhàng và ấm áp. Anh là luật sư tài giỏi, lãnh đạm, lí trí và khách quan. Cô là phần không lãnh đạm, không khách quan, và không lí trí của anh. Cô đến bên anh nhưng rồi lại rời xa anh mà không để lại một lời nhắn, 7 năm sau cô trở về. Giá băng của 7 năm dần dần tan chảy, sự tiếp cận mặc định của con tim trong quá khứ đã kéo hai con người gần lại với nhau.
Review (2)
Làm thế nào mới định nghĩa được tình yêu? Có người nói rằng: “Yêu một ai đó chỉ mất khoảng 30 giây, thời gian còn lại là để nhận ra tình cảm của mình”. Có bạn là người may mắn khi dễ dàng biết mình rung động, nhưng nhiều người phải đi suốt cả một hành trình dài, trải qua bao nhớ nhung, xa cách, những dằn vặt giữa lí trí và tình cảm, họ mới thực sự nhận ra mình không thể sống thiếu ai đó. Triệu Mặc Sênh và Hà Dĩ Thâm trong “Bên nhau trọn đời” cũng vậy.
Tình yêu giữa Dĩ Thâm và Mặc Sênh giống như sự đan chéo giữa nhiều mảng màu: quá khứ và hiện tại; kí ức đẹp đẽ và tổn thương sâu sắc; níu kéo và lạnh nhạt… Hà Dĩ Thâm mang trái tim đặc trưng của một chàng trai Ma Kết – đủ lãnh đạm, lý trí, khách quan; còn Triệu Mặc Sênh, khi Dĩ Thâm gọi cô ấy là “My sunshine”, tôi không khỏi nghĩ ngay đến một cô gái Bạch Dương với nụ cười tỏa nắng và tính cách đáng yêu vô ngần.
Như những gì Cố Mạn đã viết: “Có bao nhiêu chuyện tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.” Ma Kết và Bạch Dương, một người cung Đất, một người cung Lửa, nhưng giữa những bộn bề cuộc sống, nếu được một lần gặp gỡ tình cờ, họ sẽ bên nhau mãi mãi. Chí ít, “Bên nhau trọn đời” cũng đã chứng minh điều đó!
Gặp gỡ tình cờ, biết nắm lấy và trân trọng – đó sẽ là duyên phận
Hình ảnh Hà Dĩ Thâm đứng bên gốc cây, trong ánh nắng rực rỡ, vẻ suy tư đã khắc sâu vào tâm trí Mặc Sênh ngay từ lần đầu gặp mặt. Cũng như cách chàng trai Ma Kết hấp dẫn những cô gái Bạch Dương bằng vẻ bí ẩn, kiệm lời và nghiêm túc của mình vậy. Ma Kết càng lúng túng và tỏ ra lãnh đạm thì cô gái Bạch Dương càng tò mò và tiến tới. Và rồi một Hà Dĩ Thâm lạnh lùng rốt cuộc cũng vẫn phải chào thua trước Triệu Mặc Sênh lém lỉnh, vô tư. Vì khi anh ngẩng đầu, “nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp… đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh”. Một cô gái không tính là quá xinh đẹp hay tài giỏi nhưng lại nắm được trái tim chàng Hoàng tử Khoa Luật là điều khó hiểu với nhiều người. Chính Dĩ Thâm sau này ngẫm lại cũng thấy vậy, vì anh luôn mực cho rằng mình sẽ không yêu sớm, vậy mà…
Có gì đâu, hãy nhìn cách họ yêu nhau mà xem, đó là một tình yêu thực tế, giàu cảm xúc và chân thực. Những anh chàng Ma Kết thường chu đáo vô cùng, luôn tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thực ra rất lo lắng cho người mình yêu, chỉ có điều, họ đã quen với cá tính nghiêm túc bản năng, nên dù thể hiện thì sự quan tâm ấy cũng có phần nghiêm khắc. Đôi khi lại trở thành sự hấp dẫn đặc biệt. Chẳng có gì lạ khi Hà Dĩ Thâm luôn nằm trong top những nhân vật nam chính được yêu thích nhất bước ra từ các tiểu thuyết ngôn tình. Ai mà chẳng thích có một anh chàng chín chắn và quan tâm chân thành luôn bên cạnh mình, đúng không nào?
Còn Mặc Sênh, tôi cho rằng đó cũng không phải là một cô gái Bạch Dương đơn giản, cô ấy đã làm cho chàng trai luôn lạnh nhạt, khô khan của mình “cười một nụ cười đúng nghĩa với tuổi hai mươi” cơ mà?
Mặc dù bản chất vô tâm vô tư của cô nàng Bạch Dương đôi khi khiến chàng Ma Kết khó chịu, nhưng chính cô sẽ là người dẫn dắt chàng trai Ma Kết vào thế giới của những giấc mơ, chỉ cho anh chàng cách yêu thương mà quên đi mọi suy tính vốn có của Ma Kết.
Trong cuộc đời mình, có biết bao nhiêu người đã đi qua cuộc đời bạn? Bao nhiêu người đã hoàn thành hết vai trò của mình, rồi lại nhanh chóng ra đi – giống như những đường thẳng chỉ cắt nhau một lần rồi kéo xa mãi mãi? Nếu đáp án là “rất nhiều” thì bạn hãy thử một lần ngẫm nghĩ xem đã từng cố gắng giữ họ lại bên mình chưa?
Có những nỗi nhớ da diết đan cài trong khoảnh khắc cách xa
“Triệu Mặc Sênh đã gặp lại Hà Dĩ Thâm 1 cách tình cờ như đó là ý trời. Sau 7 năm cô bỏ anh ra đi, giờ đây hai người nhìn nhau như 2 người xa lạ”.
Trong tình yêu, nhiều người gọi xa cách là một loại hạnh phúc, nhưng nếu đó là Ma Kết và Bạch Dương, đó là một sự dằn vặt đớn đau.
Bạch Dương mang trái tim sôi nổi, trẻ trung và luôn kiếm tìm niềm thú vị, ưa khám phá còn những chàng trai Ma Kết như Dĩ Thâm, anh có thừa sự nghiêm túc và thực tế. Nếu ở cạnh nhau, họ sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc – hài hòa như cách một người đặt câu hỏi, một người trả lời.
Mặc Sênh và Dĩ Thâm – hai con người ấy phải chịu đựng gì trong ngần ấy năm xa cách: những bóng ma quá khứ bủa vây tâm hồn Dĩ Thâm, hiện thực phũ phàng ngăn cách trái tim bé bỏng của Mặc Sênh tìm đến yêu thương, còn cả những hiểu lầm rắc rối. Họ lạc mất nhau, một sự lạc mất mù mịt không bờ bến: người ra đi đau khổ và dứt khoát khi luôn đinh ninh rằng mình chẳng sai; người ở lại ngụp lặn trong sự đời chờ khắc khoải và cảm giác bị bỏ rơi không tài nào xóa nhòa.
“Dĩ Thâm, em rất nhớ anh…
Em nhớ anh! Dĩ Thâm, anh biết không? Em từng đứng một mình trên con phố xa lạ ở một đất nước xa lạ, những con người với màu da khác lạ lướt qua trước mắt, ngay một dáng người giống anh cũng không nhìn thấy”.Trái tim vô tư và ngây thơ của Mặc Sênh, đối mặt với những đau đớn ấy, liệu có trở nên chai sạn? Những cô gái Bạch Dương tuy có phần trẻ con và thiếu kiên nhẫn, nhưng họ vẫn có cá tính rất mạnh mẽ, liệu rằng điều đó có đủ sức giúp Mặc Sênh vượt qua sóng gió?
“Đau là cảm giác trống vắng hãi hùng khi tỉnh giấc nhớ ra em đã đi xa, không còn nhìn thấy nụ cười con trẻ của em. Là sự thất thần vô cớ khi làm bất cứ việc gì. Là nỗi cô đơn trống hoác sau những cuộc vui ồn ào mỗi lần ăn mừng thắng lợi vụ án”.
Nỗi đau của một chàng trai Ma Kết tổn thương sâu sắc trong tình yêu. Mang trong mình cá tính của cung Đất – điềm đạm, hài hòa và lí trí, nhưng đứng trước cánh cửa thử thách mang tên “tình cảm”, Dĩ Thâm phải hành động thế nào đây?
Sự mâu thuẫn giữa lí trí và tình cảm
Bạn có đếm được, biết bao nhiêu lần Dĩ Thâm phải chần chừ, do dự và giằng xé cảm xúc của riêng mình? Biết bao nhiêu lần anh không thể kìm nén những đau đớn thống khổ đang run rẩy trong tim? Đó cũng chính là những khổ đau mà những người con trai Ma Kết luôn phải chịu đựng khi đối mặt với sự đổ vỡ trong tình cảm. Nếu là người khác, có lẽ họ cứ ngoảnh mặt đi, lạnh lùng đóng băng cảm xúc của mình là xong, hoặc thả muộn phiền theo gió, sẵn sàng cho những khởi đầu mới.
Nhưng người con trai đó là Hà Dĩ Thâm, cuộc đời anh chỉ có một tia sáng duy nhất, nếu nó không còn dành cho riêng anh, không còn thuộc về anh, thì… còn nghĩa lí gì trong những chuỗi ngày tồn tại vô ích? Thế nên anh mới cho rằng Mặc Sênh rất ích kỉ, gây chuyện và bỏ đi một cách vô trách nhiệm mà không cần biết đến hậu quả.
Không biết bạn nghĩ sao, nhưng tôi cho rằng, những đau khổ ấy, những vết sẹo hằn sâu trong trái tim Dĩ Thâm đang thổn thức từng nhịp yếu ớt kia, sẽ không thể nào được xoa dịu, nếu không phải là Triệu Mặc Sênh. Tại sao ư? Vì cố ấy là “sự không lãnh đạm, không lý trí, không khách quan” của Dĩ Thâm, là người mà chỉ cần gặp lại, “bất cứ nguyên tắc nào của Hà Dĩ Thâm cũng đều thay đổi”. Giống như cách cô ấy đến, mang cho Dĩ Thâm những nụ cười, những thói quen ngờ nghệch đáng yêu khó bỏ, thì khi trở về, hai người gặp lại nhau, hai trái tim khô héo lại nồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Có thể bạn cho rằng ở ngoài đời rất khó bắt gặp một Hà Dĩ Thâm như vậy, tôi cũng không biết nữa, nhưng ít nhất, hãy sống vô tư và yêu đời theo cách riêng mình giống như cô nàng Mặc Sênh đi nào. Tôi thì luôn yêu những cô gái Bạch Dương, ở họ có những cá tính mà chỉ nhìn vào cũng thấy một sức sống sáng bừng, rất tự nhiên và mộc mạc. Còn những anh chàng Ma Kết, đối với họ, tôi có một loại cảm xúc gì đó giống như là rất tôn trọng và nể phục. Trước đây tôi không bao giờ cho rằng hai con người, hai cá tính, hai chiều sâu tâm hồn hoàn toàn khác biệt ấy lại có thể đồng điệu cùng nhau, cho tới khi gặp Hà Dĩ Thâm và Triệu Mặc Sênh trong “Bên nhau trọn đời”.
Họ cho tôi định nghĩa về một không gian tình yêu chân thực và nhiều thổn thức, họ nhắc tôi rằng: hãy yêu đi, và đừng ngại tha thứ nếu còn yêu nhau. Có lẽ rất lâu sau này, khi đã có người bên tôi trọn đời, tôi cũng vẫn sẽ muốn gặp lại họ. Để nhớ rằng có những buổi chiều đẹp đẽ mà trong năm tháng thanh xuân ai cũng từng đã trải qua ít nhất một lần:
“Đó là một buổi chiều ánh nắng vẫn rực rỡ như trước kia, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi hương cây cỏ, trên vỉa hè phản chiếu ba chiếc bóng đổ dài… Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp để ra ngoài, thích hợp để chụp trộm, thích hợp… bên nhau trọn đời.”
– TIMELESS
Tôi thuộc típ không cuồng truyện diễm tình Trung Quốc hay cách gọi bình thường là truyện sến Trung Quốc, nhưng không cuồng không có nghĩa là không đọc. Vì thế, ngoài một số cuốn đã đọc khá lâu và ngoài “Hẹn đẹp như mơ”, “Cùng nhau viết nên câu chuyện của chúng ta” thì gần đây nhất, phải kể đến đó là “Bên nhau trọn đời” của Cố Mạn. Lẽ ra câu chuyện này đã phải được đọc từ lâu rồi và ấn tượng về nó đáng lẽ phải được chia sẻ với các bạn cũng từ lâu rồi. Hay là do, trời Đà Nẵng hôm nay chuyển lạnh đột ngột, lá vàng ùa vào căn phòng hẹp đầy những màu gỗ và sách, sự lạnh giá này đã thôi thúc tôi phải viết. Dù tôi biết, ở đâu đó trong tôi, chỉ toàn là những mảnh vỡ, dù cố gắng ghép lại thì đó cũng chỉ là những mảnh vỡ.
“Bên nhau trọn đời” là câu chuyện xoay quanh 2 nhân vật chính Dĩ Thâm và Mặc Sênh. Hẳn là họ yêu nhau. Và thực sự là họ rất yêu nhau. Thế nhưng một cuộc chia ly có sắp đặt nhưng chẳng ai ngờ đã xảy ra, cô gái Mặc Sênh bị bố cô đưa đi Mỹ và chuyến đi dài đẵng này cũng là lần trốn chạy bi kịch tình yêu tan vỡ; còn Dĩ Thâm, sau khi tìm kiếm vô vọng cũng đưa mình vào một cuộc đào thoát, anh nặn ra một vỏ bọc lạnh lung, tàn khốc và giam mình vào trong đó. Một cuộc chia ly là vĩnh quyết đối với tất cả nhân chứng, kể cả đối với người trong cuộc, nhưng thực sự, trái tim họ chưa bao giờ để và cho phép đối phương ra đi. 7 năm, Mặc Sênh vẫn sống trong tim Dĩ Thâm như những tháng năm đại học, ngày cô còn đuổi đeo anh như một con mèo đeo đuổi một chiếc bóng hư vô. 7 năm, ở một phương trời xa lạ, Dĩ Thâm vẫn là mối tình đầu ngọt ngào dao nhọn hiện hữu trong tâm hồn cô gái ngây thơ đến vô hại Mặc Sênh. Và vì sao kể chuyện xa cách lại lấy tiêu đề là “Bên nhau trọn đời”? Họ gặp lại nhau tại thành phố mà cả 2 cùng làm việc, nơi cả 2 cùng phải đối mặt với sự trưởng thành và đổi thay. Giá băng của 7 năm dần dần tan chảy, sự tiếp cận mặc định của con tim trong quá khứ đã kéo hai con người gần lại với nhau. “Bên nhau trọn đời” khởi đầu là sự gặp lại sau 7 năm và từng chương truyện đan xen là những đoạn hồi tưởng, theo đó những mắc mớ được tháo gỡ. Và điều kì diệu đã xảy ra khi hai người lao vào nhau để bù đắp những hố đau thương cảm bởi mối tình đậm sâu kia tưởng sẽ chẳng bao giờ có thể tái hợp bởi những vết thương lòng. Lý do khiến Mặc Sênh phải xa rời Dĩ Thâm là cô em gái Dĩ Văn. Và cũng chính theo năm tháng, Dĩ Văn nhận ra rằng, người anh nuôi của mình chưa từng một lần lãng quên Mặc Sênh. Dĩ Văn đã buông tay bởi định mệnh của Dĩ Thâm không phải là cô. Còn đối với Mặc Sênh, thời gian chỉ là phụ phẩm nêm thêm cho món ăn tình yêu của cô thêm đậm đà. Một người đàn ông xuất chúng không có nghĩa gì so với người đàn ông mà cô yêu. Tình yêu vốn dĩ là một sự xuất chúng.
Sẽ có một tình yêu thập kỷ? Sẽ trở lại tìm nhau sau muôn vàn xa cách? Sẽ khởi phát lại một tình yêu sau những đổ vỡ? Tôi đã từng tin, đã từng không tin và bây giờ lại bị thuyết phục, ít nhất là trong huyễn thực mà “Bên nhau trọn đời” tạo ra.
Tình tiết đời thường, ngôn ngữ bình thường nhưng những tình huống thì cổ tích, bất ngờ và lãng mạn dù nó được đặt trong sự dữ dội. Một tác phẩm dễ chuyển thể thành phim truyền hình bởi sự sắp đặt rõ ràng của nó.
Tôi thích nhân vật Mặc Sênh vì dường như cô ấy thật hơn là Dĩ Thâm. Hơn nữa, tôi thích cái vẻ ngơ ngác, chân thành, trong sáng đến mức khờ khạo của cô gái ấy. Một trái tim ngây thơ bị tổn thương, vậy mà sau chừng đó sóng gió, Mặc Sênh vẫn vô tình tạo được cho mình những lối thoát nhẹ nhàng. Cổ tích chăng? Không thực chăng? Hay là niềm tin về sự tồn tại của một cô gái như thế trên cõi đời làm tôi thích cô ấy hơn là những nhân vật khác. Hay bản thân tôi cũng quá ngây thơ rồi? Rồi những cô gái như Mặc Sênh có được sống “Bên nhau trọn đời” với người làm trái tim cô đắm say và thương tổn? Những cô gái như Mặc Sênh sẽ có được hạnh phúc? Bạn có thắc mắc như tôi không? Hãy tìm đến “Bên nhau trọn đời”, nhé!
– Chili Book
Trích dẫn
“Có bao nhiêu chuyện tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.”
“Dĩ Thâm, em đã đếm đến chín trăm chín mươi chín anh mới đến, lần sau nếu để em đếm đến một nghìn thì em sẽ mặc kệ anh!”
[…]
“Dĩ Thâm, em đã đếm mấy lần chín trăm chín mươi chín rồi. ”
Còn bảy năm nay, anh đã đếm bao nhiêu lần chín trăm chín chín?
Không phải không nghĩ đến bỏ cuộc, chỉ là không có cách nào đếm đến một nghìn!
“Thực ra chờ đợi và thời gian chẳng có gì liên quan đến nhau, đó là một thói quen, nó tự nảy sinh, còn anh không thể cưỡng lại. ”
“…Chờ đợi không đáng sợ, cái đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ. “
“Anh thấy Hà Dĩ Thâm là người thế nào?”
“Lãnh đạm, lý trí, khách quan.”
“Vậy người đó chính là sự không lãnh đạm, không lý trí, không khách quan của anh ta.”
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần gặp lại Triệu Mặc Sênh, bất kì nguyên tắc nào của Hà Dĩ Thâm đều thay đổi.”
“Cuộc sống này thật khó tin. Hai người đi một con đường vòng dài như vậy, không ngờ vẫn có thể trở về bên nhau.”
“Đau? Em cũng biết đau?
Đau là cảm giác trống vắng hãi hùng khi tỉnh giấc nhớ ra em đã đi xa, không còn nhìn thấy nụ cười con trẻ của em. Là sự thất thần vô cớ khi làm bất cứ việc gì. Là nỗi cô đơn trống hoác sau những cuộc vui ồn ào mỗi lần ăn mừng thắng lợi vụ án!
Làm sao em hiểu được?!
Lúc đó, em đang trong vòng tay của một người đàn ông khác!”
“Dĩ Thâm, em rất nhớ anh…
Em nhớ anh! Dĩ Thâm, anh biết không? Em từng đứng một mình trên con phố xa lạ ở một đất nước xa lạ, những con người với màu da khác lạ lướt qua trước mắt, ngay một dáng người giống anh cũng không nhìn thấy. Bây giờ cuối cùng đã có thể nói với anh, em rất nhớ anh… “
“Chuyện tình yêu cũng giống như uống nước, nóng lạnh thế nào chỉ có người trong cuộc biết…”
“Khi giữa họ đã là chuyện dĩ vãng, điều khó chịu nhất, đau đớn nhất, là mọi kỷ niệm vẫn như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.”
“Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, những người khác chỉ là tạm bợ. Anh không muốn tạm bợ.”
“Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp… đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối.
Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, nhưng tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.”
“Đúng là con được chụp ra đấy. Năm ấy, nếu không vì mẹ con chụp trộm bố thì làm gì có con…”
Đó là một buổi chiều ánh nắng vẫn rực rỡ như trước kia, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi hương cây cỏ, trên vỉa hè phản chiếu ba chiếc bóng đổ dài…
Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp để ra ngoài, thích hợp để chụp trộm, thích hợp… bên nhau trọn đời.
“Bình thản bởi vì đã quyết đinh.
Quyết định là sẽ chờ.
Đối với một số người, vết thương sẽ lành dần theo thời gian, ví dụ như trường hợp của tôi.
Đối với một số người thời gian chỉ càng làm cho vết thương thêm rỉ máu, như với Dĩ Thâm.
Thì ra những năm đó, sự bình thản của Dĩ Thâm chỉ là bề ngoài, có một loại vết thương nó xâm nhập vào xương tủy và hoành hành ở nơi không ai nhìn thấy.”
“Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình giống như loài hoa không biết tên này.
Lặng lẽ ra hoa, lặng lẽ tàn, ngày tháng trôi qua không ai hỏi thăm.”