Chúng ta đều là những con người không quen biết nhau, chỉ đơn giản hỏi thăm nhau vài câu thôi cũng đã là điều rất kỳ lạ rồi.
Người đang đọc những dòng chữ này, bạn đã tìm được người mà mình yêu thương chưa? Trong quãng đời dài đằng đẵng và đầy gian truân thế này, có nơi nào để bạn bình yên không?
Ai đó đã từng nói, những người khách qua đường thì có hàng vạn người, nhưng chỉ duy nhất có một người là toàn tâm toàn ý với bạn, một lần gặp nhau thì nhất định phải nhớ cả đời.
Tôi không biết trong lòng bạn có bao nhiêu vết thương chưa lành, cũng không biết nỗi đau bạn đang gánh chịu hay những trách nhiệm trên đôi vai ấy, nhưng tôi hy vọng bạn sẽ tìm thấy bình yên trong từng câu chữ này.
Review (2)
Chúng ta đều là những đứa trẻ cô đơn, cô đơn từ trong chính tâm hồn mình.
Đó là một loại cô đơn không thể dùng những điều náo nhiệt bên ngoài xoa dịu. Người đến rồi sẽ đi, điều còn lại cuối cùng chỉ còn ta với tâm hồn cô đơn không lối thoát. Thậm chí đáng sợ hơn, có lẽ ta sẽ quen với nó, nghiễm nhiên coi nó là một phần của cuộc sống, rồi chẳng thấy đặc biệt thiết tha điều gì nữa.
Đây là thời đại của cô đơn.
Mỗi ngày, thế giới lại nhiều người hơn, đứng giữa những mặt người mải miết hối hả, những cuộc vui ầm ĩ thâu đêm suốt sáng, thế nhưng lòng vẫn có thể cảm thấy trống rỗng, nguyên do của sự trống rỗng này là gì? Có đôi khi thậm chí chính ta còn không biết được, nó cứ thế mà tràn ra thôi, nhưng cũng có thể là như thế này:
“Trên thế giới này, mỗi người trong chúng ta đều đã từng trải qua vô số lần tủi thân và đơn độc. Dẫu cho ngoài kia có hàng ngàn, hàng vạn người vây quanh, cùng bạn trò chuyện thâu đêm suốt sáng. Nhưng rồi sẽ có một lúc nào đó, họ cũng rời đi. Bạn lại cô đơn, lại tủi thân.”
Có thể đó là nỗi cô đơn và sợ hãi khi bị bỏ lại.
Cô đơn như một cái bóng ngay sau ta, chỉ chực chờ nhào tới, nuốt gọn ta vào lòng nó. Đôi khi, cô đơn lan tràn đến mức trở thành một thói quen, một phần của cuộc sống, ta cứ mãi đắm chìm vào nó, chẳng thiết tha gì cả.
Chúng ta là những đứa trẻ cô đơn. Luôn thích náo nhiệt ồn ào, muốn hòa mình vào những cuộc vui, chơi đến quên bản thân mình, quên cả nỗi cô đơn luôn ẩn trong lòng.
Hoặc cũng có thể cô đơn là vì không có ai để chia sẻ, không tìm được sự đồng cảm giữa đời đầy xô bồ.
“Chúng ta là những đứa trẻ cô đơn” của Dưa Hấu Hạt Tím là cuốn sách về cô đơn, về những hoang hoải tuổi trẻ, về những nỗi niềm chẳng thể chia sẻ hay nói thành câu. Dịu dàng và tâm lý, tôi tin cuốn sách sẽ là nỗi đồng cảm cho thật nhiều người trẻ vẫn đang loay hoay giữa cuộc sống với tâm hồn trống rỗng. Mong rằng sự đồng cảm trong cuốn sách có thể chữa lành bạn.
CHÚNG TA LÀ NHỮNG ĐỨA TRẺ CÔ ĐƠN | DƯA HẤU HẠT TÍM
Tôi được bạn mình gửi tặng cuốn sách này trong những ngày tháng hoang hoải với nỗi cô đơn.
Tôi có nói với cô bạn của mình rằng, mỗi lần hòa mình vào dòng người trên phố, tôi đều cảm thấy tôi không thuộc về nơi này. Cô hỏi, vậy thì tôi thuộc về nơi nao?
Tôi chỉ lặng im không đáp, vì không biết. Tôi thực sự không biết. Có chăng vấn đề không phải ở thành phố này hay những con người nơi đây, mà là do trái tim trống rỗng của tôi luôn khát cầu được lấp đầy.
Cuốn sách này đã đến với tôi như vậy.
Có một chương truyện mà tôi rất thích, nói về sự cô đơn của người lớn và trẻ nhỏ. Trước đó tôi vốn nghĩ rằng trẻ nhỏ ngây thơ hồn nhiên như vậy, chúng nào biết đến cô đơn chứ? Nhưng không phải thế, chúng vẫn cô đơn, chỉ là theo cách khác hơn những người trưởng thành chúng ta mà thôi.
“Con người thường cô đơn trong chính tâm hồn của họ và rồi hình thành một tảng băng lớn đè lên trái tim và tâm hồn, để rồi tan chảy trong chính nỗi đau của mình.”
Đều phải đối mặt với nỗi cô đơn, thế nhưng trẻ nhỏ lại biết chúng cần làm gì để không còn cô đơn nữa, còn chúng ta thì lại không. Những lỗ hổng trong tim cứ ngày một lớn dần mà không có cách nào vá lại được, chật kín trong đó là nỗi cô đơn vây lấy ta mỗi ngày.
Cuốn sách không mang đến cho chúng ta giải pháp làm thế nào để hết cô đơn. Nếu bạn cũng đang cô đơn và muốn tìm một cuốn sách đồng điệu với cảm xúc của bạn, có thể thấu hiểu những xúc cảm mà bạn chẳng thể nói thành lời, thì “Chúng ta là những đứa trẻ cô đơn” là một lựa chọn mà bạn sẽ không phải thất vọng.
– Tieu Duong
Trích dẫn
“SAU NÀY EM SẼ HIỂU
Sau này em sẽ hiểu, mỗi người đến với cuộc đời này đều có những ý nghĩa khác nhau, chẳng ai vì ai mà tồn tại mãi mãi.
Sau này em sẽ hiểu, có người vì yêu em mà ở cạnh, có người lại vì muốn em hạnh phúc mà rời xa, nhưng cũng có người vì không thích em nên lạnh nhạt.
Sau này em sẽ hiểu, giữa tạm bợ, mập mờ và chân thật chỉ cách nhau một con đường nhỏ, đi sai hướng sẽ bị lạc.
Sau này em sẽ hiểu, đôi khi mọi sóng gió và nỗi đau của em đều bắt nguồn từ những người bên cạnh – những người mà em luôn yêu thương.
Sau này em sẽ hiểu, điều khiến một ai đó an lòng chỉ đơn giản là cùng người mình yêu bên cạnh nhau mãi, ngày ngày tháng tháng hạnh phúc.”
“Sau này em sẽ hiểu, giữa tạm bợ, mập mờ và chân thật chỉ cách nhau một con đường nhỏ, đi sai hướng sẽ bị lạc.”
“Bạn tỏ ra rất vui vẻ. Bạn tỏ ra rất mạnh mẽ. Nhưng khi bạn đột nhiên im lặng, chẳng ai nhận ra là bạn đang buồn.”
“Có vài người xuất hiện trong cuộc đời bạn là để nói cho bạn biết, bạn thật dễ bị lừa.”
“Đôi khi bạn không thể kể cho bất kì ai rằng bạn đang cảm thấy ra sao. Không phải bởi vì bạn không tin tưởng họ. mà mởi vì bạn không biết phải mở lời như thế nào.”
“Có những ngày, hạnh phuc được định nghĩa bằng việc không có chuyện gì đau buồn xảy ra.”
“Khi cô đơn, người ta dễ xiêu lòng và dễ yêu người hay ở bên mình. Bởi chưa bao giờ họ khát khao được dựa đầu vào ai đó một lần nữa đến như vậy, chỉ cần là một nơi cho họ nương tựa nỗi cô đơn của mình vào, thế thôi.”
“Chúng ta cứ mãi đuổi theo những điều phù phiếm lớn lao, mà quên mất rằng, hạnh phúc không chỉ đến từ những giấc mộng lớn lao, đôi khi, hạnh phúc đến từ những điều giản dị nhỏ bé xung quanh mình…”
“CÓ MỘT VÀI KIỂU KHI BUỒN
Có người giữ sự im lặng khi tâm trạng tuột dốc, không động đến ai cũng không muốn ai động vào mình. Tự bản thân tách khỏi mọi mối quan hệ, mọi sự hiện diện của thế giới, để giam mình trong sự tĩnh lặng ấy, im lặng và chỉ im lặng mà cho qua nỗi đau.
Có người cười tươi, thật tươi, lại hay làm mấy trò ngốc nghếch điên điên hơn thường ngày để che đi vết thương trong lòng. Kiểu người này rất khó để biết được bởi vì bình thường họ cũng vui tính như thế nên nếu có làm lố hơn thì cũng chẳng ai nhận ra (trừ phi là người tinh tế và hiểu họ).
Có người phơi bày tất thảy mọi nỗi đau cùng vết thương lòng cho người khác xem. Rồi nghe nhiều lời an ủi động viên từ nhiều phía, có người bên cạnh để dựa vào và trút hết buồn phiền khiến trái tim họ yên bình hơn một chút, nhận ra bản thân không cần phải một mình vượt qua.
Có người tâm lại tĩnh lặng như nước, vẫn bình thản sống, bình thản nhìn đời trôi qua một cách lặng lẽ. Đối mặt với nỗi đau cùng giông bão trong lòng cũng chẳng hấp tấp hay lúng túng. Dùng sự bình thản ấy để xếp các vết thương lên nhau rồi từ từ chấp nhận, chịu đựng.”