Vi một chuyện ngoài ý muốn mà họ gặp nhau, nam chính bao che cho em trai gây tai nạn hại chết người yêu nữ chính, rồi lại khiến cả hai mãi dây dưa với nhau. Cô vì trả thù cho người yêu mà tìm đến anh, anh vì hứng thú với hình ảnh người con gái thâm tình đó mà giam cầm cô bên cạnh. Để rồi đến khi cả hai làm đau nhau hết lần này đến lần khác, những tưởng vết thương sẽ chẳng thể lành, rời xa nhau là giải thoát cho đối phương thì họ lại nhận ra tình cảm của bản thân.
Review Cuộc gặp gỡ chí mạng
Thêm một review nữa về “Cuộc gặp gỡ chí mạng”. Mọi người cố gắng đọc qua 30% đầu, đoạn sau thực sự rấtttt hayyyy.
Cuộc gặp gỡ trí mạng nội dung đại loại thế này:
Trong một tai nạn xe cộ, Vương Tiêu – vị hôn phu của nữ chính – Lâm Uyển, tử vong. Hung thủ – Trần Túy, dưới sự bao che của anh trai, cũng là nam chính – Trần Kình được xử trắng án. Không cam lòng với cái chết oan ức của vị hôn phu, Lâm Uyển quyết tâm làm rõ sự thật. Nhưng hung thủ thực sự – Trần Túy, dưới sự hỗ trợ của nam chính đã lập tức ra nước ngoài lánh nạn. Không còn cách nào khác, Lâm Uyển liền bám theo Trần Kình tìm cách trả thù. Sau những cuộc đụng độ mãnh liệt, hình ảnh của Lâm Uyển khắc sâu trong tâm trí Trần Kình, hắn dùng mọi thủ đoạn uy hiếp cô về làm tình nhân, cuộc sống chung đầy sóng gió với những toan tính trả thù, đấu tranh và rượt đuổi bắt đầu từ đó…
Mình thích cường thủ hào đoạt, thích ngược, điều này mình không (dám) phủ nhận. Nhưng tất nhiên, mọi việc trên đời này đều có lý do của nó, chẳng thể nào có cái kiểu “ngứa mắt thì hành” cả, con người chứ có phải động vật đâu. Trần Kình mặc dù sai, nhưng hắn có cái lý của hắn. Hắn nói với Lâm Uyển rằng, vị hôn phu của cô đã chết thì dù em trai hắn có vào tù anh ta cũng chẳng thể sống lại, việc hắn làm với cô có thể là tàn nhẫn, nhưng hắn có những người mà hắn phải bảo vệ, vì vậy, hắn chỉ có thể tàn nhẫn với người khác. Đó là điều tất lẽ dĩ ngẫu mà bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh hắn cũng làm vậy. Hắn vô lý, nhưng hắn không sai. Còn Lâm Uyển, cô tất nhiên đúng cả tình, cả lý. Vậy tại sao mình lại nói đây là một câu chuyện viên mãn? Bởi tất cả những nhân vật, họ đều sai, vì họ là con người, không phải những vị thần, nhưng họ đều không hoàn toàn là những người xấu, họ đều biết quay đầu, và sự hối cải chẳng bao giờ là muộn.
Trần Kình, mình đảm bảo cả câu chuyện, hắn không làm gì sai. Thứ nhất, việc hắn đổi trắng thay đen, như đã nói ở trên, hắn có cái lý riêng của hắn. Thứ hai, việc hắn vô lại, vô liêm sỉ, cầm thú và biến thái, đó là sự thật, nhưng hắn là một tên cầm thú đáng yêu. Hắn quan tâm đến Lâm Uyển, săn sóc cô, dung túng cô, tất cả đều xuất phát từ bản năng của hắn. Hắn rất bình đẳng, sự bình đẳng này thể hiện ở chỗ hắn thực hiện triệt để nguyên tắc “nam nữ bình quyền” và hành hạ Lâm Uyển mà chẳng coi cô là phụ nữ, bình đẳng quá còn gì.
Nhưng hắn chẳng bao giờ vô lý mà hành hạ cô cả, chỉ là do sự ương bướng thái quá của Lâm Uyển tự rước lấy mà thôi. Hắn giống như một đứa trẻ khám phá thứ đồ chơi mà mình thích, vừa nâng niu trân trọng, vừa muốn tháo ra xem bên trong nó là gì, vừa tò mò, vừa thận trọng, có chút mâu thuẫn và bất an. Có những lúc sau những trận hai người cấu xé, hắn ôm cô mà nói thế này: “Ở nhà quấy nhiễu thế nào cũng được, ra ngoài thì não phải to thêm một chút. Tôi đây tính khí không tốt, ăn miếng trả miếng, cô mà chọc tức tôi, cuối cùng cũng là tự làm khổ chính mình mà thôi.” Thứ ba, hắn không trăng hoa, không đánh đồng cô với đám phụ nữ khác. Hắn ép cô tham gia trò chơi của mình, nhưng hắn coi cô là đối thủ, chứ không phải món đồ chơi của hắn. Mặc dù hắn không công khai thừa nhận địa vị của cô, nhưng hắn hoàn toàn tôn trọng cô khi giới thiệu với bạn bè của mình, không mạt sát, không hạ nhục. Từ ba luận cứ trên suy ra, hắn không hề làm gì sai với Lâm Uyển cả.
Nữ chính, Lâm Uyển, mình hiếm khi thích một nhân vật nào như thế, đủ mạnh mẽ, đủ yếu đuối, đủ nhát gan, đủ bướng bỉnh, đủ điên, cũng đủ khôn. Cô trọng tình trọng nghĩa, mặc dù biết rằng vô vọng, nhưng vẫn chiến đấu đến cùng để đòi lại công bằng cho vị hôn phu đã chết. Cô chấp nhận hy sinh ở cạnh Trần Kình, cũng bởi hắn uy hiếp đến bố mẹ của anh. Khi bị ép ở bên cạnh Trần Kình, điều khác biệt với tất cả những truyện mà mình đã đọc, đó là cả tâm lý và sinh lý của cô đều kháng cự hắn, không hề có sự khuất phục của lý trí đối với thể xác, bởi cô hận hắn đủ sâu để kháng cự lại mọi sự cảm dỗ.
Quá trình biến đổi tâm lý của Lâm Uyển được miêu tả rất logic. Từ hận, sang cam chịu ở bên cạnh hắn, đến khi mục tiêu sống còn lại của cô là làm cho hắn tức giận phát điên lên. Từ kẻ thù, đến đối thủ, sự tiếp xúc đó làm cô càng hiểu hắn sâu sắc, càng hiểu hắn, cô lại càng nhận ra hắn không tàn nhẫn như mình tưởng, thậm chí nhận ra sự quan tâm đặc biệt mà hắn đối với mình. Giai đoạn mà cô trầm cảm chính là giai đoạn cô nhận ra mình yêu hắn. Khi bị hắn cưỡng bức, cô đủ đau đớn nhưng vẫn có thể tỉnh táo, bởi trong cô chỉ có thù hận. Nhưng khi biết mình yêu hắn, ngoài thù hận còn có ăn năn và giằng xé, chính điều này đã làm cho cô rơi vào trạng thái mịt mờ, ít ra, hội chững stockhom ở nhân vật này không làm cho người đọc bị sốc nhiệt vì quá trình diễn ra rất hợp lý, rất logic.
Khi đọc được ¾ câu chuyện, bản năng trong đầu mình nghĩ thế này: Chắc chắn tác giả sẽ lái câu chuyện theo hướng tình cảm của cô đối với vị hôn phu trước đây chẳng qua chỉ là do cô đơn, do thiếu sự ấm áp chở che của người thân mà thôi, còn với cô, Trần Kình mới chính là tình yêu đích thực. Nhưng không. Tác giả đã khéo léo để cả hai phải trả một cái giá đúng đắn, đủ lớn để họ nhận ra sự quan trọng của nhau, đủ lớn để trả món nợ cho người đã khuất, nhưng cũng đủ nhỏ để dẫn đến một cái kết có hậu. Ngay khi quyết định đến với Trần Kình, cô vẫn đến mộ để báo với người xưa một tiếng, cũng như dám công khai để nhận sự phán xử từ gia đình của anh, đó mới là một hạnh phúc trọn vẹn, và cũng là điều khiến mình khâm phục nữ chính.
Lâm Uyển sớm thiếu vắng tình cảm gia đình. Mẹ cô bỏ nhà theo người tình, cha cô vì quá thất vọng đã không còn quan tâm đến cô. Người bà ngoại chăm sóc cô từ nhỏ cũng sớm ra đi, nhưng điều đó không tạo nên một Lâm Uyển lạnh lùng, lãnh cảm với đời. Cô vẫn tin vào con người, vào cuộc sống, thậm chí là càng trân trọng hơn tình cảm giữa con người với nhau. Ngay cả trong giấc mơ, khi cô mơ mình lái xe đâm chết kẻ thù cũng có thể làm cô hoảng sợ, đừng nói là trong hiện thực bảo cô xuống tay hạ sát một người khỏe mạnh bằng xương bằng thịt. Mình thích cách tác giả giải quyết những mâu thuẫn gia đình của Lâm Uyển. Cô đã từng nghĩ cô hận mẹ mình, người mẹ đã ruồng bỏ cô khi cô còn quá nhỏ. Nhưng khi nghe tin bà ấy đã chết, cô lại cảm giác trống rỗng, lại nhận ra rằng, chỉ cần bà ấy còn sống, còn có thể cùng hít thở dưới một bầu trời với cô cũng là điều hạnh phúc.
Cô cũng đã từng nghĩ mình hận cha, hận người cha đã bỏ rơi đứa con gái nhỏ vô tội. Nhưng nhìn thấy người đã từng nắm tay mình viết từng nét chữ giờ đầu hai thứ tóc, sức khỏe hao mòn, cô lại không thể đành lòng. Cuối cùng, khi cô suy sụp nhất, chính là người cha ấy đã ở bên cạnh thay cô chống đỡ, nấu cho cô từng bữa ăn, lo cho cô từng giấc ngủ những ngày cô vất vả trải qua thời kỳ thai nghén. Đến khi ông nhẹ nhàng đề nghị cô “về nhà”, ngôi nhà của ông và một người phụ nữ khác, với đứa em trai mà cô chưa từng biết mặt, nhưng đứa em trai đó điện thoại đến gọi cô một tiếng “Chị”, và người mẹ đó nói rằng cô hãy “về đi”, là “về đi” chứ không phải “đến đi”. Và trong suốt ba năm trời đằng đẵng, gia đình đó, những con người mà cô nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp đó, lại trở thành gia đình của cô. À, thì ra tha thứ là liều thuốc an thần dễ dàng mà hiệu quả nhất, tình cảm giữa con người với con người không phải chỉ đến từ huyết thống, mà còn là sự chia sẻ, đùm bọc và thương yêu.
Gia đình Trần Kình, ông ngoại hắn, bố mẹ hắn cũng không phải là những gia đình giàu có dung túng cho con cái. Mẹ hắn, không khác gì những bà mẹ thông thường, hay cằn nhằn, thích dùng nước mắt để uy hiếp con cái. Cha hắn, ông ngoại hắn, không ngần ngại bắt hắn quỳ xuống, dùng roi vọt để trừng trị, mặc dù hắn đã là một doanh nhân thành đạt ngoài ba mươi tuổi. Khi nghe những việc hắn đã từng làm với Lâm Uyển, cha hắn bảo: “Còn dám lấy này nọ uy hiếp người ta, mày tưởng chính phủ này là cái siêu thị mày mở, muốn lấy gì thì lấy, trong mắt mày còn có luật pháp không hả?” Những nhân vật đó nghiêm khắc mà đáng yêu đủ khiến người đọc phải gật gù ngưỡng mộ.
Em trai hắn, Trần Túy, kẻ đầu sỏ gây lên tất cả. Hắn nhát gan, trác táng và ấu trĩ. Đó là sản phẩm của bà mẹ yêu thương con hết mực và tên anh trai luôn dung túng bảo vệ em mình. Hắn nhát, nhưng hắn không hèn. Lâm Uyển từng nói với Trần Kình thế này, “Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, không phải không báo, là chưa đến lúc mà thôi.” Lúc cô hận hắn nhất, hắn vẫn nhơn nhơn sống khỏe. Khi tình thế đảo ngược, lời cô nói lại ứng linh.
Hắn bị tai nạn, dường như là trả lại món nợ ngày trước Trần Túy gây ra cho vị hôn phu của cô vậy. Lúc này Trần Túy vẫn đang nhởn nhơ ở nước ngoài, bất chấp tất cả quay về nước. Hắn sợ hãi, nỗi sợ hãi lúc này còn kinh khủng hơn cả khi hắn gây ra vụ tai nạn hồi trước, hắn cảm giác như tất cả đây là Trần Kình nhận báo ứng thay hắn vậy. Hắn qùy xuống xin Lâm Uyển tha thứ và đi đầu thú, chỉ mong ông trời trả lại công bằng cho Trần Kình. Cho dù, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng mình vẫn muốn tin là ông trời có mắt, Trần Kình vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Với Trần Túy, đó là kết cục có hậu cho hắn, cởi bỏ được tảng đá trong lòng, đi tù bảy năm tu tâm dưỡng tính, và kết thúc câu chuyện của hắn cũng phảng phất hình bóng cô nàng bác sĩ trong trại giam nào đó. Ông trời có mắt, và quay đầu không khi nào là quá muộn, cứ tin như thế đi.
Cả những nhân vật khác, chỉ thoảng qua thôi, nhưng cũng làm cho câu chuyện thêm phần ấm áp. Hai người bạn Hướng Dương và Phương Chính, mặc dù vẻ ngoài khả ố nhưng lại trọng nghĩa bạn bè. Cô nàng Phương Mi cố chấp nhưng si tình. Cô bé Trần Tây nghịch ngợm đáng yêu, anh cả của nhà họ Trần ấm áp đầy trách nhiệm, hình bóng người bà đã khuất của Lâm Uyển, cô bạn thân Mễ Lan mặc dù bị sự phản bội của chồng nhưng cuối cùng cũng thấu hiểu nỗi khổ tâm của người đó… tất cả, như một lớp keo hồ vô hình, lặng lẽ gắn kết những mảnh ghép lại với nhau.
Cả câu chuyện, mặc dù có những đoạn tranh đấu gay gắt, mãnh liệt, nhưng bao trùm lên đó là không khí ấm áp, hơi men của tình bạn, tình thân, tình yêu, tất cả đều được đan lồng khéo léo, có chút cảm động, có chút hóm hỉnh, có chút đáng yêu, như một món soup dễ ăn trong những ngày đông ấm áp. Một câu chuyện bình thường, rất bình thường, nhưng chỉ cần để ý một chút thôi, chắc chắn bạn sẽ tìm được ý nghĩa riêng cho mình trong đó.
– Yang Vivian
Tóm tắt Cuộc gặp gỡ chí mạng
Trần Túy uống say, đâm xe vào đôi vợ chồng sắp cưới là Vương Tiêu và Lâm Uyển, Vương Tiêu không thể qua khỏi trên bàn mổ, Trần Túy cầu cứu anh trai vạn năng Trần Kình giúp đỡ. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, Trần Kình đã dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, dường như không ai dám đứng ra đòi lại chính nghĩa cho cái chết của Vương Tiêu, thậm chí cả bố mẹ Vương Tiêu cũng không thể kháng án vì bị Trần Kình mang chuyện xưa ra dọa dẫm. Lâm Uyển cảm thấy bất lực, cô không tin mọi chuyện có thể đổi trắng thay đen đến mức như vậy. Cô dùng đủ mọi thủ đoạn để đấu với Trần Kình, ngây thơ tin rằng mình có thể gài bẫy được anh, đến khi nhận ra không thể làm gì được, cô vẫn hận không thể nhào đến đánh anh cho hả giận.
Trần Kình bắt gặp hình ảnh một Lâm Uyển yếu đuối trong khi ngồi chờ Vương Tiêu trong bệnh viện, vào cái giờ phút trăm sự rối rắm ấy anh lại cảm thấy bị thu hút bởi cái vẻ vừa mong manh vừa cứng cỏi của Lâm Uyển. Sau đó, hết lần này đến lần khác, anh bị cô lôi vào cuộc đấu tranh không cân sức và nhận lấy một cái tát tai như trời giáng trước mặt nhân viên công ty. Những lần gặp gỡ sau của họ phải mô tả bằng hai từ hỗn loạn, anh ép buộc cô bùng nổ, anh điên cuồng cô đập phá. Dường như họ không thể hòa hợp với nhau, cô vì không thể đòi lại công bằng cho Vương Tiêu nên mỗi khi đối mặt với Trần Kình, cô không còn là chính mình, như một con mãnh thú phô bày hết sức mạnh để chống chọi với một thế lực hắc ám không hề cân sức. Trần Kình càng áp đặt, cô càng phản kháng mạnh mẽ, lời nói của cô đả kích nặng nề đến tâm tưởng của anh, Trần Kình lại dùng sức mạnh thể xác để khuất phục cô.
Một tối, Lâm Uyển định bỏ đi sau khi bị khuất nhục nhưng cô đột nhiên quay lại và quyết định dùng gối đè ngạt Trần Kình, trong lúc cơn giận lên đến đỉnh điểm, Trần Kình đã không kiềm chế được gây thương tích cực kỳ nghiêm trọng khiến Lâm Uyển dở sống dở chết, nếu không được đưa đến bênh viện có lẽ cô đã được giải thoát khỏi cuộc sống quá bức bối mệt mỏi với Trần Kình.
Trần Kình không tin vào tình yêu, với anh thứ tình cảm đó như trò chơi, chưa bao giờ yêu ai, không quan tâm đến tình cảm phụ nữ. Anh bó buộc Lâm Uyển vì thấy hứng thú nhất thời và thấy vui mỗi khi cô xù lông lên cắn lại anh. Anh từ khi kéo cô lại gần mình chưa bao giờ chú ý những diễn biến trong tâm lý của cô, anh còn không phát hiện ra cô gần như mất ngủ suốt từ khi tai nạn xảy ra. Cô đã đánh cược với anh rằng một khi anh gặp đúng người, đúng lúc, anh sẽ yêu sâu đậm một người phụ nữ, anh sẽ nhận quả báo vì đã không tin vào tình yêu, cũng sẽ bị tình yêu dày vò đến mệt mỏi; đến khi đó anh sẽ phải trao lại toàn bộ hồ sơ được dùng để uy hiếp bố mẹ Vương Tiêu. Trần Kình nhận lời cá cược vì anh không cho rằng mình sẽ bị loại tình cảm yêu đương ủy mị ấy vận vào người.
Lâm Uyển vẫn tiếp tục sống bên Trần Kình, cô còn cấu kết với Đàm Hy Triết để hạ bệ Trần Kình, vụ việc không thành, Lâm Uyển bị mang đến nhốt tại một biệt thự ở ngoại ô. Căn bệnh trầm cảm của cô càng lúc càng ảnh hưởng đến một Uyển Uyển trước đó đầy sức sống, dần dần trở thành một cô gái gầy gò, mất hết sức sống, còn bị Trần Kình trong lúc tức giận dày vò đến mức như điên loạn trong cái đêm anh mang rượu ra đập bên cạnh cô. Trần Kình như con người hai mặt, cứ sau khi hành hạ cô đến mức trọng thương, lại quay sang hứa hẹn không bao giờ đối xử như vậy với cô. Từ những lúc ân hận, anh quan sát cô có điều không bình thường, anh ép cô đi khám để cắt thuốc giúp cô điều trị bệnh mất ngủ. Dần dần, cô cũng có chuyển biết tốt hơn nhưng dường như đó là hiện tượng hồi quang phản chiếu. Một lần đi chơi cùng anh và bạn bè, sau một đêm tự nguyện yêu anh, cô nghe thấy tiếng ai đang gọi mình từ đâu đó văng vẳng lại, cô hướng theo tiếng gọi chầm chậm lần từng bước và không biết từ lúc nào đã đi xuống hồ nước. Mặc dù ý chí muốn sống rất mạnh mẽ nhưng cô không thể thoát khỏi những ý nghĩ u ám muốn tự giải thoát mình khỏi những đau khổ từ khi Vương Tiêu qua đời và bị Trần Kình giam hãm, cô để mình chìm dần trong làn nước lạnh ngắt với một mong muốn có ai đó đến cứu mình. Cô cũng đợi được anh lôi cô ra khỏi mặt nước, nhưng chính anh lại gục ngay tại bờ hồ sau khi lên khỏi mặt nước, Trần Kình rơi vào hôn mê sâu vì anh có bệnh sợ nước. Thì ra không chỉ có cô bị bệnh, tâm lý bấp bênh, anh cũng có một vết thương chí mạng từ năm 7 tuổi đã khiến anh trở thành một con người chỉ sống và tin vào sức mạnh của chính mình, dùng mọi nỗ lực của mình để khăng khăng bảo vệ người thân một cách thái quá.
Lâm Uyển sau khi chết hụt phát hiện ra mình có thai, cô đã tự đến bệnh viện bỏ đi đứa bé vì sợ thuốc trầm cảm gây dị dạng cho thai nhi. Sau khi cô bỏ thai, Trần Kình phát hiện được vụ việc long trời lở đất này, anh tưởng chừng không thể tha thứ cho cô được nhưng chỉ cần nhìn thấy nỗi khổ tâm trong mắt cô và sự điên điên tỉnh tỉnh cùng với vẻ đau đớn đến cùng cực của Lâm Uyển anh không còn cách nào khác đành phải ôm cô vào lòng an ủi. Cũng nhờ vậy anh mới phát hiện bệnh trầm cảm của Uyển Uyển đã ở giai đoạn rất nặng, cô nếu không điều trị có thể sẽ bị tâm thần phân liệt. Trần Kình xót xa cho người con gái từng rất kiên cường đã bị anh ức hiếp đến mức trở thành một người không tỉnh táo. Và việc đáng ngại nhất với anh lúc này chính là anh nhận ra anh đã yêu Lâm Uyển, bắt đầu ân hận tất cả những hành động gây tổn thương cô trước đây. Anh tự thề nếu cô khỏi bệnh, anh sẽ để cô được rời bỏ anh như mong muốn. Ngược lại hoàn toàn với trước đó, anh để cô tự do xả những uất hận trong lòng với anh, đập phá, đánh anh, nhưng cũng rất kiên quyết ở bên cô suốt thời gian trị bệnh, rèn luyện cho cô thói quen giữ gìn sức khỏe. Trần Kinh muốn lấy yêu thương chuộc lại những đau đớn trước đó, lấy chân thật dịu dàng để lấy lòng cô gái nhỏ trong lòng. Uyển Uyển cũng cảm nhận được sự dịu dàng mà anh đang cố trao cho cô, nửa tin nửa ngờ, một chút biến chuyển trong lòng cũng làm cô hoảng hốt. Cô không đám tin và càng không muốn nảy sinh tình cảm với loại người như anh, nguyên nhân của mọi đau khổ trong suốt hai năm dài dằng dặc qua. Mặc dù vậy, cô không thể giữ chặt con tim vô cảm trước anh như thời gian vừa qua, từng chút từng chút cô bị sự cẩn thận tỉ mỉ để tâm của anh làm cho cảm động.
Trước khi buông tay, họ cùng nhau đi du lịch, đi chơi ở hồ Lô Cô, anh muốn khi cố nhớ lại thời gian sống với anh, ít nhất họ đã từng có những khoảng khắc rất yên bình và đẹp đẽ. Những gì Trần Kình làm sau đó còn nhiều hơn cả tình yêu thương đơn thuần, anh đã mua lại một căn nhà ở Bắc Kinh và thể hiện lại toàn bộ ngôi nhà khi xưa cô sống cùng bà ngoại. Lâm Uyển vốn dĩ không có một tuổi thơ vui vẻ bên cha mẹ, mẹ cô bỏ theo người khác, cha cô vì tình yêu với người vợ không muốn nhìn thấy cô như thấy vết thương lòng luôn lở loét của mình. Cô được đưa đến sống với bà ngoại và cũng từ đó cảm thấy hôn nhân là một điều không đáng tin cậy. Vào đúng ngày sinh nhật thứ hai mươi tư, anh đã giúp cô làm lành với người cha đã lâu không gặp gỡ, giúp cô giảng hòa với nỗi lòng của quá khứ, chấp nhận sự quan tâm của người thân trong gia đình. Mặc dù cảm động nhưng họ có lẽ không thể có duyên làm vợ chồng, anh đã thực hiện lời hứa trả tự do cho cô.
Và bánh xe số phận một lần nữa khởi động luật nhân quả, anh bị tai nạn giao thông và gần như bị liệt nửa người. Với một con người mạnh mẽ, chỉ tin vào sức mạnh của chính mình với Trần Kình thật sự là một cú sốc trời giáng. Anh không chấp nhận sự săn sóc của Lâm Uyển hay gia đình, quyết tâm bắt cô rời xa anh, cam kết không để cho người thân quấy nhiễu cuộc sống cá nhân cô, muốn chuyển cho cô một phần tài sản vừa để bù đắp vừa để giúp cô sốngđể nuôi con. Anh hy vọng thời gian trị bệnh sẽ giúp cô cân bằng cảm xúc, dần quên đi những đau đớn đã từng chịu đựng và sẽ chấp nhận anh quay về, nhưng thoắt cái đã 4 năm trôi qua. Anh mới lại được nhìn thấy bóng dáng gầy gầy của cô bên cạnh còn có một thằng bé con rất lém lỉnh. Thời gian cũng đã giúp anh xóa được mọi quá khứ không vui giữa hai người, cầu nối là cậu nhóc ham ăn ham chơi cuối cùng cũng giúp gia đình họ đoàn viên sau nhiều năm xa cách.
Người gây mọi nghiệp chướng và cũng là ông tơ bà nguyệt cho Trần Kình gặp Uyển Uyển – Trần Túy cũng vì cắn rứt lương tâm đã đầu thú và chịu sự trừng phạt của pháp luật. Mọi kết thúc đều có hậu, mọi lỗi lầm được bỏ qua, mọi tổn thương được tha thứ, chỉ có người đã khuất không thể quay lại mà thôi!
– zoetran