Thi Định Nhu lấy bút danh là Huyền Ẩn khi viết bộ này, còn những bộ sau thì đổi về tên thật là Thi Định Nhu. Với những bạn đọc truyện edit từ nhiều năm trước thì sẽ quen thuộc với Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên của Huyền Ẩn nhưng sau này khi tác phẩm nổi tiếng, truyện được xuất bản với tên mới là “Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên” của tác giả Thi Định Nhu.
“Với em mà nói, yêu, là một món quà. Không phải anh có thể tặng cho em mới chứng tỏ là anh có nó. Mà là khi anh tặng nó đi rồi, thì anh vẫn có được nó.”
Review
Đầu tiên, phải nói đến chủ để tác giả Huyền Ẩn chọn. Tình yêu giữa một cô gái non dại và một người đàn ông trưởng thành bất hạnh. Anh ta bị mất 1 chân và mang trong mình căn bệnh nan y. Rõ ràng chàng không phải bạch mã hoàng tử, không phải gười yêu, người chồng lý tưởng cho các cô gái. Nhân vật nam chính tuy không có diện mạo tốt nhưng vẫn nổi bật trong câu truyện vì một tâm hồn thanh khiết như Đường Huyền Trân, bản lĩnh phi thường như Nick Vujiic, sự bao bọc với người mình yêu như Edward Cullen, cùng với một chút sỉ diện của nam nhi, một chút tự ti của người khuyết tận. Không biết vì sao, Hoa Ban cảm thấy Lịch Xuyên mới là nhân vật nam chính đẹp nhất trong ngôn tình Trung Quốc. Anh ấy không mang vẻ thiên tài khôn ranh như Tiêu Nại, không đẹp “rùng rợn” như các vị soái ca cổ đại ngôn tình nhưng có một sự thủy chung, một tình yêu nồng nàn mãnh liệt như chàng Romeo qua ngòi bút William Shakespeare. Anh ấy có thể chết vì người con gái anh ta yêu (điều này nhiều người làm được) nhưng cái đáng phục ở đây là anh ấy đã sống vì người anh ấy yêu.
Câu truyện mang màu sắc hiện thực rất lớn, nhưng ko vì thế mà thành thô thiển, mất đi sức lãng mạn. Mình khâm phục lối viết của Huyền Ẩn. Tác giả này như nắm được nguyên lý ‘Tảng băng trôi” của Hemingway. Không bao giờ kể rằng Lịch Xuyên giàu, nhưng người đọc phải sửng sờ vì anh ta quá giàu. Không bao giờ nói anh tài giỏi, nhưng bạn tự nhiên hiểu, Lịch Xuyên không phải người tầm thường.
Những chi tiết lãng mãn, những cảnh nóng trong truyện không dùng nhiều từ ngữ hoa lệ, gợi hình. Thông thường bạn sẽ thấy trong ngôn tình, để viết một cảnh nóng, người ta sử dụng miêu tả quá nhiều, có khi kỉ càng đến thô thiển, thiếu đi tính thẩm mĩ. Còn trong tác phẩm này, chỉ vài ba câu, vai ba từ đã thấy nồng nàn…. Hoa Ban nhớ hoài “lần đầu tiên’ của nữ chính. Không rõ nguyên văn nhưng mình nhớ truyện viết đơn giản thế này:
Tiểu Thu không ngờ rằng nụ hôn đầu và “lần đầu tiên” lại đến với cô cùng một lúc. Sau cái hôn say mê đột ngột, Lịch Xuyên ở dưới nước ôm lấy Tiểu Thu, hỏi khẽ:
-Did I scare you?
-No.
-Can I kiss you?
-Yes.
Sau đó thì không nói gì lại hôn một lần nữa. Mình cảm thấy đoạn này tinh tế vô cùng. Vì sao ư? Lần đầu anh chàng nào đó vội vã hôn bạn là vì anh ta không kiềm chế được cảm xúc, chỉ biết làm theo bản năng. Khi hôn rồi mới thấy lo sợ, không biết cô ấy có bị giật mình? Không biết cô ấy có ngượng? không biết mình có quá đáng?… khi người kai iu bạn, người t sẽ quan tâm tới cảm xúc của bạn nhiều hơn là lòng ham muốn chiếm hữu…
Tuy rằng Lịch Xuyên cụt mất một chân nhưng người đọc không cảm thấy anh ấy tàn tạ mà là một sự khâm phục cái lý trí bền vững, cái lòng tự trọng không muốn nhận sự thương hại từ ai. Lịch Xuyên quả thật nồng dượm hơi thở đàn ông, bàn lĩnh đàn ông… (Nói nhỏ, nếu chồng tương lai của mình dc như thế, dù anh ta có khuyết thêm chỗ nào mình cũng nguyện yêu ^^)
Về Tiểu Thu, nhân vật nữ chính, Hoa Ban khen ngợi tính logic của truyện vì đã diễn đạt đúng tâm lý của một thiếu nữ mới lớn, bộc lộ sự trưởng thành trong tâm hồn, nhận thức khi cô biết yêu và trãi qua đau khổ. Tình yêu của họ thật đẹp, luôn hy sinh cho nhau. Nhiều đọan vừa đọc mình phải vừa ôm ngực vì trạng thái “ép tim”.
Trong tác phẩm này, yếu tố ai hơn ai không chiếm ưu thế. Thông thường, ngôn tình bạn đọc sẽ có kiểu: nam chính hoàn hảo, bá đạo, một tay thâu tóm bầu trời. Nữ chính mềm mại, yếu ớt, chỉ có thể dựa bào tình yêu của ng’ kia chở che. Trong truyện này, cả 2 nhân vật đều vô cùng mạnh mẽ, họ tạo ra khoản trời riêng cho mình, sự nghiệp riêng cho mình. Tình yêu đến rất bình đẵng. Ai cũng có ái yếu đuối. Không phải chỉ người phụ nữ mới khóc. Mình nhớ hoài ở gần cuối truyện, giữa đêm khuya, nhớ lại những gì vừa trãi qua, Lịch Xuyên đã gục vào lòng cô gái anh yêu mà khóc, bảo là: “Xin lỗi, anh đã khiến em chậm trễ quá nhiều!”
Túm tùm tụm lại, CHUYỆN CŨ CỦA LỊCH XUYÊN là mọt truyện rất đáng đọc. Phù hợp với ai có trái tim ướt át, tâm hồn tinh tế, hướng nội!
– Hoa Ban
Trích dẫn
“…Em không cần đi theo người bệnh tật không lý tưởng như anh. Ngoại trừ đau khổ, lo lắng và sợ hãi ra, anh không thể cho em gì cả. Em phải có một cuộc sống hạnh phúc đầy đủ, một tình yêu đáng giá, gả cho một người có thể che chở em cả đời. Hoặc ít nhất khi em bị ức hiếp, anh ta cũng có thể đi đánh nhau vì em…”
“Tất cả rốt cuộc cũng tan thành mây khói. Tôi cảm thấy hạnh phúc, cũng vô cùng cảm ơn ông trời. Dù gì đi nữa, thì người tôi yêu vẫn còn sống.”
“Nếu một cô gái yêu bạn, trừ phi ngay cả linh hồn của bạn cô ta cũng được nắm giữ, nếu không cô ta sẽ không thấy thỏa mãn. Bởi vì đàn bà rất yếu đuối, cho nên bọn họ có ý muốn thống trị vô cùng mạnh mẽ, không khống chế bạn hoàn toàn thì sẽ không cam lòng. Bụng dạ đàn bà rất hẹp hòi, vô cùng phản cảm đối với những gì trừu tượng mà họ không giải thích được. Trong đầu bọn họ chỉ nghĩ tới những thứ vật chất, cho nên vô cùng đố kỵ với tinh thần và lý tưởng. Linh hồn của đàn ông ngao du ở những nơi xa xôi nhất của vũ trụ, đàn bà lại muốn giam cầm nó ở nhà để tính toán tiền bạc…đối với người rơi vào lưới tình mà nói, chỗ khác nhau giữa đàn ông và đàn bà là : đàn bà có thể yêu đương cả ngày cả đêm, mà đàn ông chỉ nghĩ tới nó khi làm tình.”
“Lịch Xuyên tựa như một chiếc bong bóng trong tay tôi, cho dù nó đã bay lên tận trời mây, cho dù nó đã bay xa tới mức không nhìn thấy màu sắc của nó nữa, nhưng chỉ cần kéo nhẹ một cái, thì nó lại ở ngay cạnh tôi. Giữa tôi và anh, có thể rất lạnh lẽo, cũng có thể rất nóng bỏng, cũng có thể trở nên thật dịu mát, nhưng sợi dây liên kết này, sẽ không bao giờ đứt.”
“Yêu một người như vậy, yêu suốt mười năm trời. Trái tim của chính mình, bị đẩy xuống vực sâu, hai lần. Chỉ muốn tuổi già thật yên lặng. Chữ ‘yêu’ này, tôi không bao giờ muốn nói ra nữa. Độc thân rất tốt. Tự do tự tại, không nhanh không chậm.”
“Tiểu Thu, ý chí của em rất kiên định, anh thật sự rất bội phục em. Vào những năm cách mạng em nhất định sẽ là anh hùng. Nếu như trong phong trào kháng Mỹ, không biết sẽ có bao nhiêu cái lô cốt bị em bắn sập. Cuộc đời ảm đạm thê lương của anh, phải dựa vào em chỉ đường tiến tới.”
“Nơi đây, an nghỉ Vương Lịch Xuyên, sinh ở Thụy Sĩ, học ở Mỹ, yêu một cô gái Trung Quốc, vì vậy chết ở Trung Quốc.”
“Hi Lịch Xuyên, Lại là ngày 1 tháng 4, ngày cá tháng tư. Anh còn nhớ chúng ta chia tay vào ngày này sao? Anh không lừa được em, vì trong mắt anh hiện lên sự khổ sở rõ ràng. Anh chưa bao giờ làm tổn thương em, nếu không thể không tổn thương em, nhất định là xuất phát từ ý tốt sâu xa. Được rồi, chuyện đau buồn nhớ tới đây thôi. Có một hôm, em làm một cơn ác mộng rất đáng sợ, em mơ thấy anh đang chịu khổ. Tối hôm đó, nửa đêm em chạy ra tiệm internet, lần đầu tiên dùng GOOGLE tìm tên anh. May mắn, không có tin tức xấu gì về kiến trúc sư trẻ tuổi Vương Lịch Xuyên. Hiển nhiên, anh cũng không tham gia hoạt động công cộng nào. Em suy nghĩ, anh đột nhiên rời đi Bắc Kinh, những hạng mục anh đang thiết kế ở Trung Quốc làm sao bây giờ? Tuy nhiên, có vẻ như công ty anh vẫn đang ở Bắc Kinh, vẫn đang làm ăn. Cười, đó cũng không phải những chuyện em có thể quan tâm. Em chỉ hy vọng mọi việc của anh đều tốt. Tiểu Thu. Còn nữa, đừng nghĩ rằng Tiểu Thu anh đọc được trong email, chính là Tiểu Thu hiện tại nha, Tiểu Thu trong thực tế thay đổi rất nhiều, có thể anh nhận không ra. Nhưng mà, Lịch Xuyên, anh sẽ thay đổi sao? Anh sẽ không, đúng không? Anh là tình yêu vĩnh viễn trong lòng em.”
Tóm tắt
Tiểu Thu, cô gái nhỏ từ tỉnh lẻ đi học đại học, cô ý thức được gia cảnh của mình, vừa chăm chỉ học, vừa đi làm thêm, vất vả, ngủ không đủ nhưng quyết tâm học tập của cô khiến nhiều sinh viên phải hổ thẹn, Tiểu Thu giỏi không vì cô ấy bẩm sinh thông minh mà vì cô ấy hết sức chăm chỉ. Tiểu Thu mạnh mẽ có sự lạc quan của tuổi xuân phơi phới, gặp Lịch Xuyên, yêu anh và được anh yêu khiến cô chìm trong ngọt ngào. Anh tàn tật thì đã sao? Chỉ cần anh yêu cô, tất thảy không quan trọng, anh đau, cô xót, anh ốm, cô thương, tình yêu của cô dành cho Lịch Xuyên đã khiến trái tim tưởng băng giá của Lịch Xuyên ngày ngày ấm áp.
Lịch Xuyên, có lẽ là soái ca tàn tật tuyệt nhất ngôn tình. Đẹp trai-anh có, khí chất-anh có, tài hoa càng không phải bàn, chỉ có, anh thiếu một chân..
Đó là nỗi lòng, là nỗi tự ti của Lịch Xuyên, nhưng Tiểu Thu lại không thấy vậy, cô yêu anh chân thành dù anh không hoàn hảo, Lịch Xuyên ngỡ có thể tìm được lý do để tiếp tục sống và phấn đấu suốt cuộc đời.
Nhưng số phận không dễ an bài cho họ.
Lịch Xuyên không chỉ mất một chân, xương của anh có vấn đề, nghi là ung thư, dần ảnh hưởng tới phổi và hệ miễn dịch. Đó là một sự thật khiến Lịch Xuyên bàng hoàng.
“Tiểu Thu, look at me, you must move on”
Anh biến mất khỏi cuộc sống của Tiểu Thu, tuổi thanh xuân của cô không thể phí phạm vì anh, không muốn cuộc đời cô gắn liền với kẻ tàn tật mà sự sống mong manh vô cùng. Với Lịch Xuyên,Tiểu Thu đang trẻ tuổi, có thể nhất thời yêu, chỉ cần xa vài năm là có thể lãng quên.
“Tiểu Thu, em nghe anh nói, khi em đọc được một quyển sách hay, gặp được một người đàn ông rất đẹp trai, hoặc đi đến một thành phố cực kì xinh đẹp, em sẽ nói với bản thân rằng, em đã nhìn thấy thứ tốt đẹp nhất trên đời này rồi. Em muốn những thứ đó ở bên cạnh em suốt những quãng đời còn lại. Nhưng qua một khoảng thời gian, những điều mới mẻ sẽ diễn ra, em sẽ đọc được một quyển sách hay hơn, đi đến một thành phố xinh đẹp hơn, gặp được một người đàn ông đẹp trai hơn, bắt đầu một câu chuyện tình yêu càng lãng mạn hơn. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống khác, em đừng sợ hãi một kết thúc như vậy. Kết thúc như vậy chỉ là ảo ảnh mà thôi. Mỗi một kết thúc đều đi kèm với một khởi đầu mới.”
Nhưng anh không ngờ, 3 năm sau, cô vẫn đều đặn viết thư cho anh, cứ như không phải anh bỏ đi, họ chia tay, mà anh đang đi công tác, cô chờ anh về. Thủ thỉ, tâm tình, khi vui vẻ sống động, khi chán nản, buồn đau. Chỉ cần có cảm giác anh vẫn đang bên cạnh, đang đọc những dòng email cô viết, Tiểu Thu lại có thêm nghị lực sống. Cô không biết, những bức thư của cô cũng đang là động lực sống cho một người đang từng ngày giành giật sự sống với tử thần, là anh, người cô yêu và yêu cô. Lịch Xuyên.
Ho gặp lại, bệnh tình của anh vẫn thế, vẫn ngày ngày hành hạ anh, nhưng Lịch Xuyên quật cường, anh không muốn người khác đối xử với mình khác biệt. Nhất là Tiểu Thu. Anh vốn là người lành lặn, hoàn mỹ bao nhiêu, giờ đã trở nên tàn tật. Lịch Xuyên không phải ghét người ta nhìn mình thương hại, mà anh sợ, anh sợ ánh mắt xót thương của mọi người. Luôn có gắng chứng tỏ mình mạnh mẽ, tự làm được mọi việc, ghét mọi sự nâng đỡ, chăm sóc.
Con người ấy vừa khiến ta thương vừa làm ta phục lại có chút ghét bỏ. Nếu anh mềm mỏng đi một chút, nếu chỉ có hai người, anh đừng gồng mình lên chống chọi với nỗi đau, người con gái cạnh bên anh muốn được san sẻ biết bao nhiêu..
Số mệnh lần này, nhất định mang họ lại với nhau, dằn vặt, né tránh, tranh đấu, giằng co, anh chạy, cô đuổi, anh trốn, cô tìm.
“Tôi vô cùng nghi ngờ. Lịch Xuyên thật sự còn yêu tôi sao?
Nếu yêu và không yêu không có gì khác nhau, tại sao còn phải yêu?
Tình yêu vất vả, không có kết quả như vậy, tôi có cần tiếp tục kiên trì không?”
Anh chỉ là một người tàn tật, trong cơ thể còn chứa mầm ung thư, phổi anh không tốt, hệ miễn dịch của anh không tốt, xương anh càng không tốt hơn. Tiểu Thu, nói xem, anh sao có thể liên lụy cô, phá hỏng cuộc sống của cô, bắt cô sống chung với kẻ sống hôm nay không biết ngày mai. Anh bỏ trốn, không nằm viện, không điều trị, anh mang tính mạng của mình ra ép cô. Cô nhất định phải rời đi, đi tìm hạnh phúc của mình.
“Lịch Xuyên, em ở đây! Anh đừng bỏ em mà đi…em xin anh đừng bỏ em mà đi…em không ép anh nữa! Anh yên tâm, đợi tới khi anh khỏe lại, em sẽ move on ngay lập tức, em sẽ rời khỏi Bắc Kinh, em sẽ tới thành phố khác, em sẽ không gọi điện thoại cho anh, cũng sẽ không đi tìm anh nữa. Lần này em nói thật, em nói được thì sẽ làm được, không bao giờ thay đổi nữa! Anh hứa với em, nhất định phải cố gắng sống sót, được không?”
Cuối cùng, anh thắng rồi, anh có thể ép cô “move on” rồi. Chiến thắng này, khiến cả anh và cô đau biết mấy. Cô đi nhưng buộc anh hứa anh nhất định cố hết sức bảo vệ bản thân, làm trị liệu, kéo dài cuộc sống, chỉ cần anh sống, cô chấp nhận rời xa.
“Tất cả rốt cuộc cũng tan thành mây khói.
Tôi cảm thấy hạnh phúc, cũng vô cùng cảm ơn ông trời. Dù gì đi nữa, thì người tôi yêu vẫn còn sống.”
Vào một ngày mưa, hàng hiên tối thui, có một bóng người, lẳng lặng đứng đó, bóng dáng quen thuộc.
Thêm ba năm, anh, Lịch Xuyên đã thật sự trở về..bên cô.