Lần cập nhật gần nhất May 16th, 2020 - 11:35 pm
Có lẽ đến một thời khắc nào đó, con người ta sẽ chỉ còn cảm thấy lạc lõng, vô vị, mọi thứ trên đời dường như chẳng còn ý nghĩa. Đứng giữa thế giới rộng lớn mênh mông này, chúng ta chẳng khác nào một hạt cát, bé nhỏ đến mức không cảm nhận được mình đang tồn tại.
Tôi, bạn hay nói đúng hơn là chúng ta, sau khi bước vào tuổi trưởng thành thì nên sống như thế nào, điều này ngoài bản thân chúng ta ra hoàn toàn không phụ thuộc vào bất kỳ tác động nào từ bên ngoài cả.
Review (4)
Mỗi một tác giả luôn mang cho mình một phong cách riêng khi viết về một câu chuyện. Có người lựa chọn sự nhẹ nhàng để nhìn đời, có người lại thông qua ống kính nghị luận mà viết nên, lại có người dùng chính trải nghiệm và ánh nhìn quá khứ để vẽ lại câu chuyện. Và Độc Mộc Châu – tác giả của cuốn sách “Giấu mình giữa biển người bao la” chính là một trong số đó. Cô gái này đã dùng chính sự trải nghiệm trong chuyến hành trình đi tìm những vùng đất mới của mình để viết nên cuốn sách này. Cuốn tản văn này có lẽ không phải là một cuốn sách quá đặc biệt nhưng tôi tin chắc, cuốn sách này chính là cuốn sách mang màu sắc độc đáo và khác lạ nhất.
Quyển sách chỉ vỏn vẹn hai chương. Chương 1 là “Ngao du kí” và chương 2 là “Đêm chưa ngủ”. Dù chỉ với hai chương nhưng nó cũng đủ để tôi nghiền ngẫm và thôi thúc bản thân đi trải nghiệm thử thế giới ngoài kia.
“Ngao du kí” – đọc cái tên này có lẽ các bạn phần nào đã đoán được nội dung. Nó ghi chép lại những chuyến đi đến những thành phố thơ mộng, đất nước xinh đẹp, Hồ Baikal, Anh Quốc, Tokyo, Hokkaido và sau cùng là Morocco. Mỗi chuyến đi đều là trải nghiệm chân thật của tác giả và khi đọc lời văn của cô ấy, từ cảnh vật cho đến diễn biến hành động của cô và những người “bạn lừa” như đang hiện ra trước mắt tôi, cho tôi thấy hình ảnh vui tươi của những cô gái với sự kiên cường mạnh mẽ ngao du đây đó. Sự xinh đẹp, diễm lệ, mênh mông khiến độc giả chúng ta đều có thể cảm nhận được. Trong chương này, có một đoạn nhỏ mà tôi rất thích:
“Bạn thân chưa chắc đã có thể cùng bạn đi du lịch, nhưng người đã trở về sau chuyến du lịch cùng bạn mà cả hai vẫn duy trì được mối quan hệ bạn bè, thì người đó chắc chắn sẽ đồng hành cùng bạn trong những lần sau.”
Sang chương thứ hai, mọi thứ như tĩnh lặng trở lại. Cô đối diện với căn bệnh vừa phát hiện. Khi được chẩn đoán mắc bệnh, cô vẫn bình tĩnh mà tiếp nhận, vẫn lo lắng đến công việc trong tương lai gần nhưng sau đó là chấp nhận nhập viện chữa trị. Quả thật, khi đọc chương một, tôi cảm nhận được tinh thần tươi trẻ, tự do của cô, nhưng rồi sang chương hai, tôi đã nghĩ cô ấy có phải sẽ suy sụp hoàn toàn hay không? Nhưng tôi không ngờ rằng trong lúc mang bệnh, cô ấy vẫn nghĩ đến chuyện sắp xếp công việc cho mấy ngày tới. Tôi từng chứng kiến cảnh tượng một người đang khoẻ mạnh, đột nhiên biết bản thân mắc bệnh liền suy sụp, tiều tụy đi hẳn, nhưng cô gái này quả thật kiên cường, cứng rắn. Sự mạnh mẽ của cô ấy đã thôi thúc một cô gái như tôi đây, dù thế nào cũng phải lạc quan mà bước tiếp, dù thế nào cũng phải có niềm tin vào cuộc sống, không được dễ dàng từ bỏ, buông xuôi.
Cô vẫn vô tư nghĩ đến việc phải gội đầu trong khi đang trong quá trình điều trị, cô quan sát và nhận ra được rằng, sự tàn khốc của cuộc sống đôi khi chỉ là việc nhỏ nhoi, không đáng để bản thân phải gục ngã. Cô xin nghỉ phép chỉ để về nhà và đi xem phim. Là do cô quá lạc quan chấp nhận sự thật hay do bản thân cô quá mạnh mẽ. Nhưng cho dù thế nào, những gì cô trải qua trong khoảng thời gian đó, cô là người rõ nhất.
“Tôi vừa bước vừa nghĩ đến một câu: Đối mặt với vực sâu, tôi vẫn kiên cường bước tiếp.”
Và thật sự cô ấy đã kiên cường bước tiếp. Đôi lúc cuộc sống này sẽ để lại cho bạn những vết sẹo, những nỗi đau, khó khăn và thứ bạn học được từ những điều ấy chính là sự kiên cường, những kinh nghiệm tích lũy được qua từng ngày và từ đó khiến bạn có thể hoàn thiện bản thân mình hơn. Vượt qua chúng rồi thì thứ bạn có chính là trải nghiệm, là hành trang và nó giúp bạn biết quý trọng những gì bạn đang có.
– Qupe Mey
Những ngày mười tám đôi mươi ta đều mơ những giấc mơ lớn, đều khao khát đạp tung tất cả để bay ra khỏi vòng tay của gia đình, mẹ cha.
Những ngày hăm lăm nhìn lại hình như giấc mơ đã tiêu hao đi ít nhiều… Ta chậm lại, bớt kì vọng hơn, cũng bớt nỗ lực hơn.
Hình như ta không còn trẻ nữa.
Để rồi những bộn bề của cuộc sống cuốn giấc mơ của bạn đi như dòng nước hững hờ cuốn trôi chiếc lá. Cứ thế, bạn vội vã trưởng thành, vội vã yêu, vội vã sống, vội vã quên đi khát khao mình từng có. Ừ thì ta lớn rồi phải không?
“Những chàng trai cô gái son trẻ năm nào đã hòa mình vào dòng chảy của thời gian, trở thành những người chồng, người vợ, người mẹ, người cha.
Tôi tự hỏi, trước khi bản thân cũng hòa vào dòng chảy ấy, liệu còn việc gì tôi muốn làm và có thể làm hay không? Có lẽ đến một thời khắc nào đó, con người ta sẽ chỉ còn cảm thấy lạc lõng, vô vị, mọi thứ trên đời dường như chẳng còn ý nghĩa. Đứng giữa thế giới rộng lớn mênh mông này, chúng ta chẳng khác nào một hạt cát, bé nhỏ đến mức không cảm nhận được mình đang tồn tại.”
Nhưng bạn biết không: Bung mình ra sống một đời nhiệt huyết rực rỡ hay thu mình lại bình bình yên yên nơi góc nhà…lựa chọn là ở bạn?
Tuổi trẻ của bạn chẳng phải tuổi tác hay số đếm, tuổi trẻ được định nghĩa bằng đam mê, bằng ngọn lửa bằng khao khát trong bạn.
Một ngày bạn còn sống với những khát vọng, còn bản lĩnh dám chọn những thách thức chính là tuổi trẻ của bạn.
Trẻ mà ngu ngốc cũng được nhưng đừng bỏ cuộc.
Trẻ mà sai cũng được nhưng đừng gục ngã.
Trẻ mà đi chậm cũng được đi nhanh cũng được nhưng đừng quên ước mơ đời mình.
Nếu tuổi trẻ chẳng có gian truân, chỉ đơn giản là ngày dài tháng rộng lẳng lặng trôi qua, là sắp đặt của mẹ cha, là an ổn sống một đời tẻ nhạt… Thì thật buồn biết bao.
Độc Mộc Châu từng nói: “Tôi ý thức được rằng, một sinh mệnh đang dần già yếu cũng chính là một sinh mệnh dần được lấp đầy bởi những trải nghiệm phong phú.”
Chúng ta rồi sẽ không còn trẻ, chúng ta ai rồi cũng phải tuân theo những quy tắc bất di bất dịch của tạo hóa. Nhưng trong những tháng năm tuổi trẻ ấy, chúng ta có sự lựa chọn của riêng mình. Biến bản thân trở thành một chủ thể rực rỡ, đầy màu sắc bằng những trải nghiệm cuộc sống hay là xám xịt, nhạt nhẽo, vô vị… Đều nằm ở sự lựa chọn của bạn. Mong trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp ấy bạn có thể trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
“Hãy hòa lẫn, đừng hòa tan!”
Được chắp bút bởi một trong những tác giả tài năng nhất Trung Quốc – Độc Mộc Châu, “Giấu mình giữ biển người bao la” gieo vào lòng bạn một ngọn lửa nhỏ âm ỉ mà sáng trong để nhen nhóm lại những giấc mơ mãnh liệt trong bạn.
– Ngọc Hân
Sách luôn là nơi để lưu trữ lại những khoảnh khắc của người viết. Do đó, mỗi cuốn sách là mỗi câu chuyện, là nơi tác giả muốn gửi gắm những trải nghiệm, những tâm sự, tâm tư giấu kín khó có thể diễn tả bằng lời… Và người đọc sách lại chính là đối tượng mà tác giả muốn tâm sự cùng. Nếu bạn chọn đúng vào cuốn sách nơi tác giả ghi lại câu chuyện của mình trong ấy, dù là nói về việc gì đi chăng nữa, nó đều sâu sắc đến lạ lùng, thu hút được sự chú ý của độc giả. Bởi từng lời văn trong ấy đều xuất phát từ trái tim nên nó có ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Bản thân mình luôn thích đọc những cuốn sách viết về các câu chuyện tình yêu đẹp, mình thích đọc ngôn tình, mình rất ít khi đọc các thể loại truyện khác nhưng có một cuốn sách đã khiến mình rất yêu thích, và hơn thế nữa cuốn sách này không phải là thể loại ngôn tình. Là một cuốn sách giống như một cuốn nhật ký viết về những chuyến đi của bản thân, vui vẻ và buồn bã xen lẫn. Bởi cuộc phiêu lưu nào mà chẳng gặp phải khó khăn?
“Giấu mình giữa biển người bao la ” của Độc Mộc Châu lần này là một cuốn sách mà mình cảm thấy rất hay, rất cần cho những bạn nào thích đi đây đi đó, thích ngao du, thích những chuyến phiêu lưu và nhất là đối với các bạn nữ. Bởi đây là nơi tác giả viết về chuyến du lịch của mình với những cô bạn ở phần chương đầu tiên, dù họ không phải là bạn thân, cũng không phải là tri kỉ nhưng họ có một mối liên kết với nhau theo một cách nào đó, cùng nhau trải qua những ngày vui vẻ dù chỉ là những ngày ngắn ngủi vì sau khi kết thúc chuyến đi, họ sẽ quay trở về cuộc sống hiện tại của mình. Mùa hè là lúc họ gặp lại nhau, tụ tập sau bao ngày mệt mỏi, vật vã với mớ công việc nhiều không xuể, vui vẻ và tận hưởng những chuyến đi. Có một đoạn của Độc Mộc Châu viết về tình bạn này mà mình cảm thấy rất có ý nghĩa :
” Bạn thân chưa chắc đã có thể cùng bạn đi du lịch, nhưng người đã trở về sau chuyến du lịch cùng bạn mà cả hai vẫn duy trì được mối quan hệ bạn bè, thì người đó chắc chắn sẽ đồng hành cùng bạn trong những lần sau.”
Lúc đọc đến câu này mình cảm thấy thật sự rất đúng, lại cảm thấy sao nó lại có thể nói một cách chính xác đến như vậy. Có những tình bạn dù không quá mức thân thiết nhưng lại rất có ý nghĩa, quan trọng hơn là có sự chân thành ở cả hai bên.
Khi tác giả đi du lịch ở bất cứ nơi đâu, từ cảnh sắc cho đến vạn vật xung quanh đều được diễn tả một cách sâu sắc, rõ ràng khiến cho mình dường như có thể tưởng tượng được bản thân đang đứng ở nơi đó, hòa mình vào khung cảnh thơ mộng ấy, có thể là ở Nhật Bản tươi đẹp kia, cũng có thể là bờ biển Asilah đượm màu xanh biếc ấy. Còn gì tuyệt vời hơn khi đọc một cuốn sách mà từng câu từng chữ đều chân thật đến kì lạ, dẫn dắt độc giả vào câu chuyện của chính mình, giúp cho họ biết thêm nhiều điều hơn về những nơi khác trên thế giới rộng bao la này. Đây cũng là một điều mà mình rất thích ở ” Giấu mình giữa biển trời bao la “
Khi chu du đến những nơi khác, quay đầu nhìn lại quá khứ, lúc bản thân còn ở trong độ tuổi thanh xuân ấy, tác giả nhớ về những người bạn trước kia của mình. Có người mình cũng đã từng rất thân nhưng đến bây giờ thì sao? Ngay cả liên lạc trên Wechat cũng không còn, ngay cả một câu xin chào cũng không nhận được. Thời gian đã lãng quên mọi kí ức đẹp đẽ trước kia trong cuộc sống, dù người ta đã từng bên nhau bền bỉ biết bao lâu. Thời gian đã lạnh lùng, lòng người càng lạnh hơn, những hình ảnh cô đọng nơi thanh xuân ấy vẫn mãi ở đấy, chỉ là chẳng còn có hình bóng của chúng ta. Khi đi du lịch, thả mình vào khung cảnh đa tình đậm sắc màu đặc trưng của từng nơi, tác giả đã ngẫm về rất nhiều điều trong cuộc sống đầy bộn bề và chỉ mong rằng sau mỗi chuyến đi, thứ mà bản thân nhận được là niềm vui không ngớt, có thể quên đi được nỗi buồn, có thể quên đi những việc khúc mắc khiến bản thân không vui.
Khi còn trẻ, mình nghĩ ta hãy nên làm những điều mình thích. Bởi sau này khi đã ở trong một độ tuổi nhất định nào đó, ta sẽ phải kìm chế lại, làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ, không thể quá thoải mái, cũng không thể vui chơi quá nhiều, nhất là đối với phụ nữ. Nhân lúc chưa trở thành một người vợ, các bạn nữ nên tận hưởng tuổi trẻ của mình, xây dựng nên những chuyến phiêu lưu vui vẻ đầy nhiệt huyết, có thể là với bạn thân, cũng có thể là với người mình yêu. Bởi :
“Trong cuộc đời này, ta cứ ngỡ bản thân còn rất nhiều cơ hội để làm gì đó, kỳ thực số cơ hội ấy lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. “
Đây là cuốn sách mà mình rất thích và cảm thấy các bạn nữ nên đọc thử một lần nhất là những cô gái yêu thích việc đi ngao du, đi du lịch vì nó sẽ là sự lựa chọn đầu tiên và tốt nhất đấy. Chúc mọi người đọc sách vui vẻ.
– Nhã Tâm
Là cuốn sách bán chạy nhất của Độc Mộc Châu, viết trong đoạn trưởng thành nhất của tác giả, những quan điểm, những suy nghĩ, những trải nghiệm của tác giả trong “Giấu mình giữa biển người bao la” là những trải nghiệm của chính Độc Mộc Châu, bạn bè và những người thân quen, về công việc – con đường phát triển năng lực bản thân; về gia đình – tình yêu, vướng mắc trong hôn nhân, về những cuộc du lịch, nwhngx hành trình trải nghiệm của bản thân; và cả về chính bản thân mỗi người phụ nữ – đời sống, quan điểm, cách ứng xử và đối mặt với vô vàn sóng gió trong cuộc đời.
Quan điểm xuyên suốt những câu chuyện của cô là: “Một thục nữ thật sự sẽ không bao giờ khoe khoang tất cả những gì họ có, không kể cho người ta biết họ đã đọc qua sách gì, đi tới những đâu, có bao nhiêu quần áo đẹp, mua về những châu báu ngọc ngà nào, bởi trong họ không có thứ cảm giác gọi là tự ti.”
Cho đến khi cầm bút viết nên cuốn sách này, tôi đã trở thành người phụ nữ từng nếm đủ đắng cay, từng vấp ngã thê thảm, cũng từng quay về với thiện lương ấm áp sau một thời gian trái tim nguội lạnh. Chính tác giả cũng không phải là một người phụ nữ quá độc lập hay quá mạnh mẽ. Cô có những khuyết điểm, có sự yếu đuối và cố chấp của riêng mình. “Tuy nhiên tuổi tác càng tăng thêm thì tôi càng biết rõ, thế giới thực tế rất phức tạp, lời khuyên của bất cứ người nào cũng không đủ để giúp bạn vượt qua mọi rắc rối và phiền não, chỉ có sự kiên cường nơi con tim bạn mới là mỏ neo giữa giông tố bão bùng.”
Ngay khi ra mắt, “Giấu mình giữa biển người bao la” đã đạt tạo nên một làn sóng mạnh mẽ, góp phần thay đổi tư duy và quan điểm về các mối quan hệ, gia đình, công việc của hàng triệu phụ nữ.
Những thử thách trong cuộc đời đều chỉ có một mục đích duy nhất là rèn luyện bạn thành một viên kim cương tỏa sáng. Còn điều gì quan trọng hơn chính mình? Khi bạn có thể thấu hiểu quy luật của cuộc sống, bạn có thể sống ở bất cứ nơi đâu.
Đôi khi, hạnh phúc không phải là trời yên biển lặng, mà là trải qua mưa gió nhưng vẫn đủ trầm tĩnh sáng suốt để chèo chống bình an, trải qua giông bão vẫn có thể kiên cường giữ vững được bản thân, không bị khó khăn quật ngã, càng không bị dòng đời thay đổi. Hạnh phúc không đến từ cuộc đời, không đến từ người khác, hạnh phúc chỉ nảy nở khi ta biết sống trọn vẹn với chính mình, với những gì mình đang có.
“Giấu mình giữa biển người bao la” là hành trình đi tìm bình yên của tác giả mà ở đó độc giả có thể bắt gặp chính mình vào một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời. Mỗi khi thấy lòng mình chùng xuống, bạn có thể mở bất cứ trang nào trong cuốn sách để đọc, để được đồng cảm, được động viên, khích lệ. Mong bạn có thể tìm thấy bình yên trong từng khoảng khắc, mong bạn đi cả một đời; lúc quay về vẫn là thiếu niên.
– Tâm An
Trích dẫn
“Tôi cô đơn quá, cô đơn tới nỗi chỉ hy vọng có người ở bên mình suốt hai mươi tư giờ, nói với tôi những điều tôi muốn nghe, cùng tôi làm những việc tôi muốn làm, mãi mãi không bao giờ ngừng yêu thương, bảo vệ tôi, chiều chuộng”
“Đối mặt với vực sâu, tôi vẫn kiên cường bước tiếp”
“Nếu bạn đến một nơi nào đó đủ nhiều, có thể bạn sẽ không biết diễn tả nó ra sao. Cũng giống như khi bạn yêu một ai đó nhất, nửa đêm tỉnh dậy sẽ đột nhiên không nhớ nổi đường nét khuôn mặt người ấy.”
“Chỉ có những người đã từng yêu mới hiểu, một bước tiến tới thì dễ dàng, chỉ có quay lưng mới là khó nhất.”
“Trong cuộc đời này, ta cứ ngỡ bản thân còn rất nhiều cơ hội để làm gì đó, kỳ thực số cơ hội ấy lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.”