Mỗi bước chân, mỗi hơi thở đều là cơ hội để chúng ta cảm nhận niềm vui và hạnh phúc. Những khổ đau sẽ luôn hiện diện trong cuộc sống này, nếu không đủ hạnh phúc, ta sẽ không chăm sóc được nỗi khổ đau và tuyệt vọng của mình. Chúng ta hãy thực tập với tinh thần nhẹ nhàng thư thái, với tâm hồn rộng mở bao la và với một trái tim sẵn sàng lắng nghe, chấp nhận. Thực tập là để nuôi lớn hiểu biết chứ không phải để phô trương hình thức.
Review Gieo trồng hạnh phúc (2)
Mình thích những quyển sách gì đó thể hiện được sự sắc sảo của người viết, những quyển sách viết về bí ẩn trong sâu thẳm con người hay những quyển sách tình cảm thắm thiết, những quyển sách dạy con người ứng xử hiệu quả với những biến động xảy ra trong cuộc mỗi ngày… Chính vì vậy chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ cầm lên tay để đọc những cuốn sách do một thiền sư viết.
Trong đầu mình luôn mặc định: với thiền sư thì cái gì cũng chầm chậm, tư tưởng chủ đạo của họ là lánh xa cuộc đời để tìm về với thế giới bên trong. Còn mình thì thích ở trong cuộc đời, thích lắng nghe và bước theo nhịp cuộc đời, mình không thể chầm chậm được. Rồi một dịp tình cờ mình biết được rất nhiều trường học ở các nước tiến bộ hơn nước mình về giáo dục áp dụng các triết lý của thầy Thích Nhất Hạnh và đạt được những kết quả tích cực. Trong lúc đang thấy khó khăn với chuyện dạy học nên mình muốn thử đi tìm hiểu một cách khác, tìm hiểu xem điều gì đã khiến người ta chọn Sách của thầy Nhất Hạnh để vận dụng trong giáo dục. Vậy là mình mua về nhà những cuốn sách của thầy.
Điều mình cảm nhận đầu tiên là nhịp điệu chầm chậm như mình đã dự đoán lúc chưa đọc sách. Nó khiến mình thấy chán nhưng mình nhanh chóng nhận ra sự chầm chậm lại là điều cần thiết với mình và với rất nhiều những người khác, mình thấy sự chầm chậm trở thành ngọc quý giữa rất nhiều vội vã, ồn ào xung quanh.
Chầm chậm trong hơi thở để biết rằng mình đang tồn tại, để mình quay về tập trung vào hơi thở vào – hơi thở ra. Để mình ý thức được giây phút hiện tại mới là thứ có thực và quý giá nhất, để nhắc nhở mình trở về – trở về với hiện tại mà đừng lãng du với quá khứ, với tương lai, với nỗi khổ, niềm đau… Nếu không chầm chậm thở ta sẽ không cảm nhận được sự thanh thản, bình tâm trước những hiện tượng đang xảy ra bên ngoài và những suy nghĩ đang nối tiếp trong trí óc mình.
Chầm chậm nhìn một cái cây trước giông bão, gió mưa để học được ở cây sự vững chãi, mạnh mẽ. Chầm chậm ăn một chén cơm để thấy được trong hạt gạo ấy là cả đất đai, mưa nắng, công sức người nông dân gieo trồng để biết trân trọng bữa cơm, tưới tẩm cho mình lòng biết ơn cuộc sống.
Tôi thích nhất trong Gieo trồng hạnh phúc là mấy phần nói về cách hóa giải mối quan hệ đang lạnh nhạt giữa cha mẹ và con cái, cách làm cho truyền thông trong gia đình trở nên hiệu quả. Những phần Lắng nghe con em mình, Giúp con em mình chăm sóc cơn giận và những cảm xúc mạnh, Chiếc bánh trong tủ lạnh… đã chỉ ra được điều gì khiến cha mẹ, con cái không thấy vui vẻ, thậm chí thấy giận dỗi, tránh mặt nhau, đồng thời cũng chỉ ra những phương pháp đơn giản để chuyển hóa các cảm xúc tích cực thành an vui, hòa hợp, yêu thương.
Hạnh phúc không thể tự nhiên mà có được, hạnh phúc phải do tay mình gieo trồng mỗi ngày. Hạnh phúc có thể chỉ ở bên trong chính mình nhưng nếu muốn hạnh phúc ấy bền vững, lâu dài, chúng ta phải học cách chia sẻ hạnh phúc mình đang có, học cách giúp đỡ những người chưa hạnh phúc để xây dựng nên một cộng đồng có rất nhiều người yêu cuộc sống và biết thế nào là hạnh phúc phúc để hạnh phúc.
Nghe một tiếng chuông trong chánh niệm, ăn một quả quýt trong chánh niệm, ôm một cái cây trong chánh niệm, ngồi im để uống một ly trà, nghe một bài thơ trong chánh niệm… tưởng là điều nhỏ bé, tầm thường vì nó không đem lại cho ta tiền bạc, quyền lợi hay một lời khen ngợi nào cả. Nhưng nếu ta quên làm những điều ấy trong chánh niệm thì ta sẽ chẳng thể thấy được lòng mình bình an, ta sẽ bị cuốn vào trong lo lắng, trong những dự định mà bỏ qua sự đẹp đẽ, màu nhiệm của cuộc đời.
Chánh niệm chỉ đơn giản là sống trong giây phút hiện tại, hạnh phúc với hiện tại, thế thôi.
Gieo hột bắp hái được gì?
“Khi bạn cầu nguyện đức Chúa, đức Phật, Allah là bạn đang gởi mong muốn vào hư không”
Không ai biết khi gieo hạt bắp thì hái được gì, bởi còn phụ thuộc vào chọn giống, gieo chỗ nào và chăm nó. Giống tốt là tiên quyết, nhưng mang gieo xuống đất phèn (nhiễm mặn) thì thua, gieo xong lên hay không cũng không biết thì tốt hơn đừng gieo.
Đọc cuốn “Gieo trồng hạnh phúc” thiền sư Thích Nhất Hạnh viết mới rõ, gieo hạt giống tâm hồn cũng y như gieo một hạt giống cây trồng.
Trước hết, để nhận được tâm hồn nhẹ nhàng, một tâm hồn đẹp thì cứ gieo vào mình những suy nghĩ tích cực và tốt đẹp trước, có được điều đó bạn sẽ là hạt giống tốt.
Thêm nữa, bạn cần gieo lòng tốt, cái đẹp của mình vào nơi bạn có niềm tin, bạn thấy an tâm hoặc ngay cả gieo vào hư không.
Và khi gieo rồi thì hãy thăm nom nó, vun vén lấy, chứ không chỉ bỏ xuống và chờ gặt hái. Bởi gieo vớ vẩn thì một ngày bạn té ngửa phát hiện gieo bắp nhưng lên cây chuối.
Người ta thường thất vọng nói “Sao làm việc tốt mà không nhận được điều tốt…” cứ bị phản đòn. Thì hãy xem, hạt giống mình có chất lượng chưa, bạn gieo nó vào đúng nơi để nó có thể mọc lên, gieo xong bạn có thăm nom xem nó có ổn không… Tiên phong để nhận được cái đẹp thì trước hết bạn cần phải đẹp.
Ông Nguyễn Du có câu “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, khi mình không ổn thì làm sao thể hiện hay làm được “đều ổn”, có chăng chỉ đang làm bằng sự miễn cưỡng và cố chấp.
Hai ông Jack Canfield và D.D Watkins nổi tiếng với cuốn sách về Luật Hấp Dẫn, đại khái: Khi bạn gửi vào hư không thông điệp, ước muốn nào thì một ngày bạn sẽ nhận lại được thứ đó, dù là hữu ý hay vô tình. Vậy thì hãy cố gửi những điều tốt đẹp vào hư không.
Có người bảo tôi đăng ảnh facebook đọc sách là làm màu, giả danh trí thức… Họ không sai khi họ đang nói trên quan điểm cá nhân họ, và tôi khác họ. Họ đâu biết tôi đang gieo cho chính tâm hồn mình một niềm vui, thứ tôi thích, tôi đang tự giúp mình đó chứ. Khi tôi làm 1 việc trong tâm trạng thích, vui, hạnh phúc… tóm gọn là tích cực. Thì cái tôi nhận lại sẽ là tích cực.
Nếu may mắn hơn, tôi chuyển được niềm vui đó đi, nghĩa là đến với người cùng sở thích, cùng quan điểm, cùng niềm vui. Tôi làm cho họ vui lây thì vô tình tôi lại được nhân đôi đều may mắn.
Chốt lại cho bài viết dài dòng này là: Muốn nhận lấy điều tốt đẹp hãy gieo lấy điều tốt đẹp và tiên quyết phải có hạt giống tốt, gieo đúng nơi và chăm lấy nó.
– Mai Cồ