Lần cập nhật gần nhất August 7th, 2020 - 09:46 am
Giới Hạn Của Bạn Chỉ Là Xuất Phát Điểm Của Tôi như một hồi chuông rung lên cho những bạn trẻ, nhắc nhở họ hãy tỉnh lại, hãy học hỏi và nỗ lực nhiều hơn nựa. Vì nếu bạn không nỗ lực, bạn sẽ không có quyền mong mỏi một tương lai tươi sáng. Hãy mở rộng tầm nhìn và đừng để bản thân bị tụt về phía sau
Tuổi trẻ trôi qua nhanh lắm, nếu bạn không nỗ lực thay đổi thế giới thì thế giới sẽ thay đổi bạn theo ý của nó, đây là một sự thật không hề thay đổi.
Review Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi (3)
Theo mình, đây là một cuốn sách self-help chính hiệu. Đừng đọc nó nếu bạn hi vọng cuốn sách này sẽ cung cấp cho bạn những kiến thức về văn hoá Trung Quốc, hay đưa ra những bài học ý nghĩa có thể làm thay đổi cuộc đời bạn.
Nội dung chính của cuốn sách là những câu chuyện đời thật của những người quen xung quanh tác giả, để từ đó nhắn nhủ với bạn đọc là, đừng bao giờ ngừng cố gắng vì giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi. Thật ra mình cũng đã đọc rất nhiều cuốn sách có nội dung tương tự, nên cuốn sách này cũng không quá thu hút mình hay có thể thay đổi cuộc đời mình ngay tức khắc. Bản thân mình thấy một người nếu có thể thay đổi thành công sau khi đọc một cuốn sách, thì đó là do lượng kiến thức, nhận thức họ nhận được đã đủ để lượng có thể chuyển thành chất, chất ở đây là hành động. Chỉ có hành động đúng thì mới thành công. Và cái lượng kia cũng đã được tích luỹ rất lâu trước đó, từ trong đời sống và sách vở, để đến khi gặp một cuốn sách phù hợp nhất với bản thân mình, thì lượng đổi thành chất. Xin bạn chớ lầm tưởng con chữ trong sách có thể thay đổi bạn, nó chỉ góp phần tác động tư duy bạn, để từ đó bạn có định hướng và hành động đúng đắn. Thành công hay không nằm ở chính bạn.
Lúc đọc cuốn sách này mình có cảm giác lối suy nghĩ và tư duy của tác giả, ngay cả cách kể chuyện cũng có nét tương đồng với Vãn Tình – một tác giả viết sách khác cũng ở Trung Quốc. Cùng khai thác một đề tài thì điều này cũng khó tránh khỏi. Hoặc cũng có thể đây là bản dịch lại, nên mình chưa nhận ra được cái độc đáo trong cách sử dụng ngôn từ của tác giả.
Dù sao thì với chất lượng in ấn tốt, bìa sách thiết kế khá bắt mắt, nhan đề gây ấn tượng, cuốn sách cũng có thêm một điểm cộng. Mình đọc cuốn sách này vì mình thích đọc, không phải vì nghĩ rằng nó có thể thay đổi sự lười biếng vốn có của bản thân. Động lực xuất phát từ ngoại cảnh đều không bền lâu, chỉ khi nào bản thân cảm thấy cố gắng thay đổi là điều duy nhất mình có thể làm, để thay đổi, để thành công, thì đó mới là “phát triển bền vững.”
Thêm một điều nữa, đọc sách self-help dù không hành động theo được ngay thì cũng tích tụ dần dần trong tư duy. Thêm biến cố và va đập của cuộc đời nữa, lý thuyết sẽ được chứng minh thực tế.
Đừng ngại khi nói rằng mình đang đọc sách self-help, nhé!
Lên top sách bán chạy tiki, 10 vị trí đầu đều là các sách mình mua hết rồi và cũng nhiều bạn review rồi, nên mình để ý đến 10 vị trí tiếp theo, trong đó có cuốn này, ham hố mua ngay về đọc để chia sẻ với các bác.
Thứ nhất, về tên sách, mình không biết sách gốc tên là gì, nhưng về VN thì tên sách này rất gây ấn tượng và lí thú đối với mình. Kiểu như một lời khích lệ, thậm chí kích bác, để mình có thể nhìn nhận lại bản thân, xem xem khả năng của mình đến đâu, và so với người khác thì mình còn yếu kém ra sao ấy. Nó làm mình nghĩ nhiều đến cuộc sống hiện nay của bản thân, và hích mình tiến lên, thay vì chây ỳ lười biếng như hàng ngày.
Thứ hai, về bìa sách, thì ban đầu mình thấy xấu tệ. Mình thích style nhẹ nhàng các gam màu pastel cơ, chứ k thích đen xì xì thế này. Nhưng đến khi đọc kĩ nội dung bên trong, mới phát hiện ra bìa sách là tái hiện lại một chương trong sách, phải nói là 100 điểm cho ý tưởng thiết kế bìa! Phải đọc kĩ lắm mới nhận ra, nếu các bạn mua về đọc, thử tìm xem =))))
Thứ ba, về nội dung sách, mình đã kiểu “ơ kìa” ngay từ mấy chương đầu. Tại nó “thật” quá. Tác giả chia sẻ đúng kiểu như vả một cái vào mặt những người trẻ tuổi như mình, để mình tỉnh ngộ và thay đổi nhận thức, tư duy, vượt ra khỏi căn bệnh trì hoãn, biếng làm nhưng lại đòi hỏi cao ấy.
Nhiều bạn bị ác cảm với dòng sách self help, nhưng đối với một người mới đọc như mình, thì thực sự rất truyền cảm hứng. Tác giả không đưa ra lí thuyết suông đâu, mà chỉ ra rõ biện pháp, làm thế nào để có thể “nhấc mông lên, thay đổi thế giới” ấy!
– Duy Anh
Nơi bạn sinh ra không quyết định vị trí bạn đang đứng trong xã hội.
Mọi người xung quanh không đưa bạn rời xa hay chạm đến cột mốc thành công.
Thái độ sống của bạn hằng ngày mới là yếu tố tiên quyết xác định giới hạn cho chính bạn.
Đó là thông điệp Mèo Maverick gửi vào quyển sách GIỚI HẠN CỦA BẠN CHỈ LÀ XUẤT PHÁT ĐIỂM CỦA TÔI. Một tiêu đề rất ấn tượng, đầy vẻ tự hào và mang lại sự tò mò cho độc giả. Liệu giới hạn của chúng ta là ở đâu? Chúng ta đã vượt chặng đường dài hay còn đang giậm chân tại chỗ? Giới hạn chỉ là số 0 tròn trĩnh hay vươn xa đến vô cùng, tất cả đều do thái độ sống tồn tại trong mỗi con người định đoạt.
“Cuộc đời đa số mọi người đều thua bởi một chữ: ĐỢI.”
Có ai thấy bản thân qua câu nói này. Không ít người đó chứ. Chúng ta hay có thói quen chờ đợi, việc gì cũng trì hoãn, từ học bài, làm việc nhà đến theo đuổi mục tiêu, ước mơ lớn nhất trong đời. Ai cũng có những kế hoạch của riêng mình nhưng còn lâu mới thực hiện, thậm chí biến mất từ khi nào. Chúng ta cứ đợi, đợi đến lúc trưởng thành, đợi độ tuổi thanh xuân trôi qua, đợi đến lúc mọi thứ ổn định và cuối cùng bước vào tuổi xế chiều mới tiếc nuối: Mình bỏ lỡ mất rồi. Trong công việc cũng không thiếu những người thích phấn đấu trong sự chờ đợi. Muốn bổ sung kiến thức hay kỹ năng đều đợi đến ngày mai, rồi ngày mai nữa, cứ tiếp nối như thế. Thời gian trôi qua theo quy luật của nó, thế giới không thể đứng yên để đợi ta và người khác thì càng không thể. Đừng phung phí khoảng thời gian quý báu, chẳng ai đợi bạn như bạn đợi chính mình đâu. Vì họ bận theo đuổi khát khao của bản thân họ, bạn không bắt kịp, lỗi là ở chỗ bạn.
“Con người sợ nhất không phải không đủ nỗ lực mà là bản thân không hề nỗ lực.”
Nỗ lực là chìa khóa tất yếu mở ra cánh cửa thành công trong cuộc sống. Xã hội ngày càng tiến bộ, nếu không cố gắng, nỗ lực hằng ngày, chẳng mấy chốc chúng ta đã lùi về phía sau, nhường hẳn cơ hội đáng ra thuộc về mình cho người khác. Có thấy đáng tiếc không? Chúng ta đang nỗ lực hay chỉ “giả vờ” nỗ lực, chăm chỉ một chút đã nghĩ là lao động quá mức, cần được thư giãn, nghỉ ngơi. Thế thì đến bao giờ mới tiến bộ? Trong lúc chúng ta nuông chiều bản thân, thì mọi người đang cố gắng, tất bật kia kìa. Đừng nghĩ thành công của người khác là những trường hợp đặc biệt, còn mình chỉ là người bình thường. Thực chất, chẳng ai sinh ra đã phi thường, sự đặc biệt được tạo ra bởi chính nỗ lực của họ, thái độ sống mà ta đã quên mất.
“Luôn tự nhủ bản thân chỉ an phận, nhưng người khác thành công lại đố kỵ ganh ghét.”
Đúng! Muốn sống an phận, không phấn đấu, chỉ “tàm tạm” không hề sai. Điều đó chỉ sai khi ta đố kỵ, bứt rứt khi thấy người khác đạt được thứ họ muốn. Cuộc đời này có mấy ai sống một cách thanh thản, an nhiên? Thấy người khác hơn mình thì bắt đầu gièm pha, ganh ghét, viện hàng trăm cái cớ như người đó may mắn, biết nịnh hót…xem như an ủi bản thân. Có bao giờ chịu nhìn lại chính mình chưa? Rõ ràng không hề cố gắng nhưng muốn đạt được kết quả như vậy, trong mơ chưa chắc đã có. Tất nhiên, đố kỵ không hề ảnh hưởng đến ai cả, chỉ làm ta thêm tồi tệ hơn mà thôi. Nếu bạn thấp hơn người khác về sự thành công, đừng để tâm hồn cũng đen tối hơn nhé. Khi đố kỵ, bạn đã trở thành người tội nghiệp nhất thế gian này vì mất đi trái tim trong sạch, thứ tài sản mà ngay cả đứa trẻ sơ sinh cũng có.
“Cách tốt nhất để giải quyết mọi phiền não là không đòi hỏi quá nhiều.”
Không ai sinh ra phải có trách nhiệm giúp đỡ người khác cả, nếu được ai đó giúp đỡ, ta nên mang ơn thay vì đòi hỏi nhiều hơn. Chúng ta thường cho rằng mọi người phải che chở, bảo vệ, chỉ dạy cho mình một cách vô điều kiện, tại sao phải như thế? Có phải, ta đang thể hiện sự kém cỏi của bản thân, chẳng làm được gì ngoài việc trông chờ vào người khác. Cuộc sống là của bạn, sự thành công cũng là của bạn, sao lại không do bạn gây dựng? Thay vì tức giận vì không nhận được sự giúp đỡ, bạn nên tự cứu lấy mình thì hơn. Đừng để khi bị chết đuối, mới nhận ra biết bơi luôn an toàn hơn một cái phao đang ngoài tầm với của bạn. Và xã hội này cũng vậy… sẽ “chìm” vì chỉ biết đòi hỏi từ người khác.“Giới hạn là gì?
Giới hạn liệu có phải ranh giới an toàn của mỗi người?
Có lẽ là không, giới hạn là để phá bỏ.
Bởi giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của người khác.”Không ai đánh giá một con người qua xuất phát điểm, giới hạn mới bằng chứng khẳng định bạn là ai. Giới hạn không phải là vòng tròn thu hẹp. Nếu xuất phát điểm trên mặt đất, hãy để giới hạn vươn đến trời xanh. Thái độ sống không đợi chờ, không ngừng nỗ lực, không đố kỵ, không đòi hỏi người khác và rất nhiều bài học từ quyển sách, tất cả sẽ quyết định giới hạn bạn ở đâu. Và tôi tin bạn xứng đáng để phá bỏ nó – chính bạn chứ không phải ai khác.
Trích dẫn Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi
“Suốt những năm tháng phấn đấu, chịu đựng gian khổ ấy, trong chúng ta ai cũng sẽ nghĩ rằng mình không thể chịu đựng thêm được nữa, mình đã đạt đến giới hạn cuối cùng. Nhưng khi quay đầu nhìn lại mới thấy bản thân chỉ đang tự an ủi chính mình. Chúng ta còn cách giới hạn của bản thân rất xa, nhưng lại luôn cảm thấy mình đã cố gắng hết sức. Chỉ đến khi gặp được người giỏi giang hơn, chúng ta mới giật mình nhận ra giới hạn của bản thân là điểm khởi đầu của người khác. Có lẽ họ cũng đã từng mông lung, mất phương hướng như chúng ta, nhưng bằng sự nỗ lực phi thường, họ đã chạm đến vị trí mà chúng ta luôn mơ ước.
Đời người là một quá trình người này đánh qua người kia đánh lại, luôn có những khó khăn, những thách thức mới. Nhưng sau mỗi thách thức, chúng ta sẽ có thêm kinh nghiệm và thành tựu.”
“Tôi hy vọng mỗi sáng đánh thức bạn dậy không phải là tiếng chuông báo thức mà là khát vọng lớn lao trong trái tim bạn”.
“Chông chênh nhất đời người là quãng thời gian lập nghiệp, khó khăn, mông lung và đầy bế tắc. Trong giai đoạn chuyển giao đầy thách thức và khắc nghiệt ấy, có kẻ chọn buông xuôi, người miệt mài nỗ lực. Bạn chọn hướng đi nào cho bản thân?”
“Chúng ta còn cách giới hạn của bản thân rất xa, nhưng lại luôn cảm thấy mình đã cố gắng hết sức. Chỉ đến khi gặp được người giỏi giang hơn, chúng ta mới giật mình nhận ra giới hạn của bản thân là điểm khởi đầu của người khác.”
“Làm thế nào để tôi không phải trả giá, không có tổn thất, cũng không mất thể diện mà vẫn đạt được mọi thứ mình muốn. Tôi không gánh nổi áp lực, tôi muốn cuộc sống vừa nhẹ nhàng, thoải mái mà vẫn có được mọi thứ.”