
Có lẽ cả cuộc đời đằng đẵng của mỗi người cũng chỉ để hướng đến một điều duy nhất ngắn ngủi: Ổn. Ổn có phải là có một công việc yên ấm, là yêu được người yêu trẻ đẹp, hay có trong tay danh tiếng cuộc đời? Bạn nghĩ đó là ổn, thật ra nó chưa ổn. Bởi ổn là có thể cố gắng, nỗ lực trong hoàn cảnh khó khăn, ổn chính là nắm trong tay nhiệt huyết, ý chí bản thân, để không bao giờ phải nói câu: hối tiếc.
Cuốn sách truyền cảm hứng, nhưng chẳng cần dùng đến những câu từ khích lệ cao siêu, mà chỉ đơn giản là những câu chuyện nhỏ, của chính tác giả đã từng chứng kiến hoặc trải qua. Chính vì nhỏ mới có thể đi sâu vào lòng người, chạm đến những vùng miền thẳm sâu nhất trong tâm hồn.
- Review Gọi là ổn định, thật ra là hoài phí cuộc sống
- Trích dẫn Gọi là ổn định, thật ra là hoài phí cuộc sống
Review Gọi là ổn định, thật ra là hoài phí cuộc sống
Không biết có phải là do nguyên nhân trầm cảm tuổi “mới lớn” hay không mà có một dạo t cảm thấy chán nản với mọi thứ. Đi làm cả ngày về tắm rửa sạch sẽ lên giường ôm lap lạch cạch gõ vài trang “Chuyên đề thực tập” đến khi chán ngán lại ôm điện thoại nằm đến khi buồn ngủ thì đi ngủ, đến sáng thức dậy theo giờ báo thức và lại bắt đầu một vòng tuần hoàn nhạt nhẽo đó. Đôi khi nghĩ chẳng lẽ cuộc sống của “người lớn” hoá ra không hề thú vị mà chỉ là dần quen thuộc với cô đơn thôi. Không phải tất cả nhưng hầu hết chúng ta đang trói mình vào cái vòng quay không hồi kết đấy để rồi nhận ra rằng thời gian đã trôi qua quá nhanh với những mối quan hệ dần nhạt nhoà vì nhiều lý do bận bịu này kia, có những thứ thật sự đã thật sự đã qua đi mà KHÔNG BAO GIỜ có thể hàn gắn lại xưa được nữa.
Có lẽ là ngày hôm nay cái vòng tuần hoàn đó vẫn tiếp diễn nếu không có việc tớ đọc được quyển sách: “Gọi là ổn định, thật ra là hoài phí cuộc sống”. Không phải tuýp người đa sầu đa cảm nhưng kiểu chưa từng có một quyển sách nào mà ngay từ đọc lời mở đầu tớ đã khóc sướt mướt không thể hiểu nổi như đọc quyển sách này. Lí do không phải vì quyển sách nó quá lâm li bi đát hay buồn thương thảm thiết gì mà chỉ vì nó quá THẬT, thật đến mức chạm được sâu vào cảm xúc của bản thân. Qua từng mẩu chuyện nhỏ nhặt mà t cảm thấy đâu đó CHÍNH BẢN THÂN mình trong câu chuyện.
Xin phép trích một mẩu truyện ngắn trong đó:
“Thời gian gần đây, khi xem bộ phim Doraemon – Đôi bạn thân, tôi vốn chỉ muốn tìm lại những ký ức tuổi thơ. Nhưng khi bộ phim kết thúc, nước mắt trong tôi vẫn trào dâng.
Lớn lên, Nobita cưới Xuka. Khi Nobita hồi còn nhỏ dùng cỗ máy thời gian đến gặp Nobita tương lai, Nobita tương lai bình thản bảo Nobita hồi còn nhỏ rằng: “Hãy quý trọng những ngày Doraemon ở bên, bởi Doraemon là người bạn tốt nhất thời niên thiếu, rất mau thôi, các cậu sẽ phải chia tay.”
Doraemon dùng chiếc túi thần kỳ của mình để giúp đỡ Nobita khi cậu cần nhất và làm bạn với cậu một cách ấm áp nhất.
Nhưng khi Nobita bắt đầu hạnh phúc và trưởng thành, Doraemon đã lặng lẽ rời xa. Cũng giống như không có buổi tiệc nào là không có hồi kết, dù là phim hay tuổi thanh xuân, luôn cần quay bước và nói câu tạm biệt.
Bộ phim này không giấu giếm, nói thẳng với chúng ta rằng, những người đang bên cạnh chúng ta kia, sẽ có ngày phải rời xa, dù có mang lại cho nhau bao nhiêu niềm vui. Đến lúc chia li rồi, bạn chỉ cần khóc lên thật to để nhớ đến những năm tháng kỷ niệm đó là được. Cuối bộ phim, một điều lặng lẽ gửi đến mọi người rằng:
Khi thời điểm đó đến, hãy mỉm cười nói với quá khứ lời chào tạm biệt.
Khi ra đi, Doraemon đã nói với Nobita rằng, không có mình bầu bạn, Nobita phải kiên cường, dũng cảm lên. Thế là, Nobita đứng thẳng người, đi tuyên chiến với Chaien. Bị Chaien đánh, Nobita không hề quỳ xuống xin tha như mọi lần, lần này, chỉ luôn miệng nói một câu: “Tớ sẽ dùng chính sức mình đánh bại cậu!”
Kỳ thực nhân vật béo tròn Chaien chính là hình ảnh cuộc sống thu nhỏ của mỗi chúng ta. Cậu ta chính là những trắc trở trong cuộc sống, là những vấp váp của thanh xuân, là khó khăn khốn khổ của số phận.
Bạn có thể nhờ Doraemon giúp đỡ đánh bại những khó khăn ấy, có thể nhờ bố mẹ bạn bè cùng giúp sức, nhưng con đường đời chính là chỉ mình mình đi được, phải học cách dũng cảm để một mình mình đi hết, học cách dung cảm một mình mình chiến thắng khó khăn.
Doraemon tất có một ngày sẽ rời xa bạn, cũng giống như những người thân, bạn bè cũng sẽ có một ngày phải từ biệt vậy. Khi không có sự trợ giúp, liệu bạn có thể vượt qua cửa ải khó khăn, chiến thắng nó một cách dễ dàng? Liệu bạn có thể dựa vào sức mình dũng cảm đứng lên?
Tôi nhớ lại ngày xưa, khi leo núi Himalaya. Trên con đường đó, tôi đã vượt qua một số người, bị một vài người vượt lên, cũng gặp những người đang đi xuống. Một số người chỉ chào hỏi nhanh vài câu, một số khác cùng đi một đoạn đường, rồi cũng vội vã từ biệt. Khi leo lên đỉnh núi, tôi mới phát hiện, chỉ có một mình mình đang vui mừng mà thôi. Khi đó, tôi đã hiểu:
Trên quãng đường đó, có thể sẽ có người cùng đi với bạn một đoạn đường. Nhưng đến cuối con đường, sẽ giống như lúc mới bắt đầu vậy: Chỉ có một người đơn độc mà thôi.
Kỳ thực trưởng thành cũng như vậy. Xa Doraemon, Nobita vẫn lớn lên, vẫn tiến lên. Còn khi có Doraemon, Nobita chỉ là không còn cô độc nữa mà thôi. Vì vậy, khi Doraemon còn ở bên bạn, hãy nhanh chóng biến mình trở nên mạnh mẽ hơn, giỏi giang hơn, để khi cậu ta rời xa, bạn chỉ cần mỉm cười và nói tạm biệt là được. Bởi lẽ, tự mình trưởng thành là tất yếu!”Chỉ là một mẩu chuyện ngắn nhưng sau khi đọc thì dư âm nó còn lắng đọng lại thật nhiều. Đọc xong cuốn sách một cách miệt mài trong 2 đêm, con bé chợt nhận ra bản thân mình nên suy nghĩ lạc quan lên một chút, sống nỗ lực hơn vì hạnh phúc bản thân, hạnh phúc của gia đình bố mẹ hay chị gái. Cũng thấy thích đọc sách hơn, lượn lờ kiếm quyển nào thật sự hút hồn con người ta từ những cái chữ đầu tiên. Mọi người hãy thử đọc quyển sách này nhé vì sẽ cảm thấy không phí một chút nào chi phí đã bỏ ra đâu.
– Hà Minh Anh